Cũng giống như khi nghe một khúc nhạc vậy.Nhạc hay không hẳn là do người hát,người chơi mà là do tâm người nghe có nhẹ nhàng như cơn gió lướt qua hay không.
Thời tiết của những ngày chuyển đông thật đẹp.Bầu trời trong xanh,thi thoảng lại có chút gió khẽ vương vấn đi qua.Từng chiếc lá ngả vàng bắt đầu rơi xuống.
Chiếc ghế đá ở cuối sân trường có một cô gái xinh đẹp,mái tóc hơi lượn sóng màu nâu nhạt đang bay theo những đợt gió làm gương mặt kí lấp ló lúc hiện lên trông thật xinh.Cô mặc bộ đồng phục của trường Keysland-trường đại học nghẹ thuật danh tiếng tại thành phố A.Đồng phục trường này cũng rất hợp thời trang: váy ngắn màu nâu nhạt,áo sơ mi trắng có sợi dây cùng màu để thắt nơ cùng với chiếc áo véc cho nữ màu nâu có huy hiệu của trường.Cô nữ sinh đó đang ngồi du dương thưởng thức bản nhạc của Bettoven bằng chiếc tai nghe nhỏ màu hồng phấn.Ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm nhìn những chiếc lá đang nhẹ nhàng rơi xuống.Cô nhìn chăm chú như nhìn thấy hình ảnh của chính cuộc đời mình trên chiếc lá vậy.
Cô gái đó chính là Lâm Tú Vi-nữ sinh ưu tú của trường Keysland.
Nói về sắc đẹp thì cô đang được chú ý tới danh hiệu hoa khôi của trường cùng vố một nữ sinh khác là Ngô Ái Liên-nữ sinh khoa điện ảnh trên trang web của trường.Gương mặt ngây thơ,da vẻ hồng hào,mịn màng như da trẻ sơ sinh,đôi mắt long lanh to tròn hợp với gương mặt V-line cùng với đó là đôi môi đỏ mọng như quả sơry khiến bao nam sinh của trường mê mệt.Nhưng hoàn toàn ngược lại với gương mặt là vóc đán nhỏ nhắn cùng với chiều cao khá khiêm tốn-1m60.Cũng bởi vì thế mà Lâm Tú Vi luôn bị bạn bè trêu là Vi lùn.
Nói về tài năng thì Lâm Tú Vi là niềm hãnh diện của khoa nhạc.Cô là tay chơi đàn piano cực đỉnh.Người ta nói đôi tai cô là dụng cụ cảm nhận âm nhạc còn đôi tay cô sinh ra để dành cho piano.Không chỉ thế trong hai năm học Lâm Tú Vi luôn là người dành được phần học bổng cao nhất.
Lại nói vè gia cảnh thì không một ai biết.Họ chỉ biết cô sinh ra ở thành phố C đến đây để học.Đã có nhiều lần bạn bè của Lam Tú Vi hỏi về chuyện ba mẹ nhưng đáp lại câu hỏi đó lại là nụ cười thiên thần.
-Tiểu Vi!
Giọng nói âm trầm vang đến tai Lâm Tú Vi làm cô hoàn hồn trở về với hiện tại.Ngoảnh đầu quay lại cô nở nụ cười như những tia nắng đang len lỏi ở trong những vòm lá cây.
Nam sinh mặc bộ đồng phục của trường đang dần tiến gần lại chỗ Lâm Tú Vi.Cậu ta có gương mặt thánh thiện,nước da trắng hồng cũng với dáng người tương đối đang nở nụ cười với cô.Ngay cả dáng đi cũng đẹp thu hút bao ánh mắt của nữ sinh xung quanh đấy.Cậu chính là Hoàng Phong-thiếu gia tập đoàn thực phẩm Hoàng Kỳ-một công ty lớn nhất nhì thế giới vè lĩnh vực thực phẩm.
-A...Anh Hoàng Phong!
-Sao đây?Hẹn với anh mà giờ còn ngồi đây tương tư anh chàng nào hả?
-Đâu có!Hi...em quên mất.Xin lỗi nha.
-Hừm...không biét bao giờ Vi lùn của anh mới hết ngốc đây nhỉ!
-Nè...dám gọi em là lùn hả!
-Em thấp hơn anh cả một cái đâu chẳng lẽ là cao?
-Anh...cho chết này....nè!Đứng lại cho em...
Lâm Tú Vi vừa quát,vừa chạy đánh Hoàng Phong.Mọi con mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị nhìn họ đang vui đùa ra khỏi cổng trường.Họ là cặp đôi hạnh phúc được nhiều người yêu thích nhất.Họ thật đẹp đôi,tình cảm của họ làm nhừng cặp khác phải điên lên.Tuy Lâm Tú Vi là một cô gái khá hậu đậu nhưng bù lại cô có Hoàng Phong luôn ân cần,chăm chút từng chút một.
Lâm Tú Vi và Hoàng Phong mới yêu nhau được một tháng nhưng tình cảm của họ dành cho nhau còn hơn cả những người yêu nhau một năm.Cái tình cảm đó cũng chính là điểm tựa,niềm an ủi duy nhất của Lâm Tú Vi.Mọi điều xung quanh cô đều dần tan biến.Gia đinh?Bạn bè?Dường như đã không còn trong đầu cô.Giờ Lâm Tú Vi chỉ nghĩ tới một người đó là Hoàng Phong-người mà cô coi là cả thế giới.
-Lão Vương đây là bản kế hoạch của công ty chúng tôi.Mời lão đại xem thử.
Người đàn ông lướt mắt nhìn đống giấy tờ đang đặt trên mặt bàn trước mắt mình nhếch mép cười ché giễu.
-Ông Lam!Ông hẳn là phải hiểu cách làm việc của tôi chứ?Cái tôi cần không phải đống giấy tờ vô dụng này mà là người thuyết trình chi tiết cho tôi kìa.
-A...à...tại tôi...tất cả là tại lão già này.Thư kí Kim,cô gọi trưởng phòng Hạ Vân vào đây.
Ông Lam-tổng giám đốc công ty vận chuyển Lam Đường ấp úng nói với thư kí.
Không chờ đến một phút,một cô gái với đường cong quyến rũ mặc trên người là chiếc váy khoe da thịt bước vào.Ánh mắt Hạ Vân dừng lại ở người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sopha dài.
Người đó gương mặt kiêu ngạo,đường nét trên mặt như được nghệ danh nổi tiếng chạm khắc mà thành.Từng nét rõ ràng,tỏa khí chất kiêu hãnh của sự thành đạt.Đôi mắt sâu thẳm tưởng chửng như không đáy lạnh lùng khiến người ta phát run.Dáng người cân đối cùng với bộ véc đen lịch lãm,uy quyền bởi nhãn hiệu cao cấp.Người đang ngồi vắt chân tựa lưng vào thành ghế đó là Vương Thành Long-chủ tịch tập đoàn Vương gia-một công ty lớn nhất thế giới và là công ty đầu tư vào tất cả lĩnh vực trên thị trường ngoại trừ nghệ thuật.Hắn ta còn được biết đến là một danh nhân thành công nhất khi tiếp nhận công ty ở độ tuổi 20 và là lão đại của một tổ chức hắc ám Vương bang.
-Trưởng phòng Hạ!Hạ Vân!
Hạ Vân nghe thấy tên mình chợt tỉnh lại,nhìn ông Lam như chờ mệnh lệnh.
-Cô hãy thuyết trình chi tiết về bản kế hoạch của chúng ta cho lão Vương nghe.
Hạ Vân gật đầu,nở nụ cười mê hoặc nhìn Vương Thành Long rồi ngồi đối diện bắt đầu thuyết trình.
Nghe được một nửa,Vương Thành Long nhàm chán đứng dậy khiến không khí trong phòng ngộp ngạt,các nhân viên xanh mặt sợ sệt.
-Ông Lam,thư kí của chúng tôi sẽ xem xét phần còn lại.Có gì thì người của tôi sẽ qua đây để báo kết quả.
Ông Lam đang định ngỏ lời thì bóng dáng cao ráo đấy đã bước đi ra đến cửa.
Ngồi trên chiếc xe màu đen sang trọng nhã hiệu Rolls Rocey,Vương Thành Long nhìn về đằng trước trầm tư một lúc.
-Đến trường Keysland!
Dứt lời,bánh xe bắt đầu chuyển bánh đi thẳng tới địa diểm vừa nói.Gần đến trường Keysland,chiếc xe bỗng dừng lại trước quán kem KaKa.Đôi mắt Vương Thành Long nheo lại quan sát cặp tình nhân đang tươi cười trong quán kem.Nhếch môi cười,bàn tay bắt đầu quận lại khi nhìn thấy cảnh nắm tay vô cùng thân thiết của cặp kia.Trán nhăn lại,đôi mắt nảy lửa tưởng chừng có thế thiêu rọi mọi thứ trước mắt hắn.
-Lão đại,có cần...
-Về biệt thự!
Tài xế gật đầu tuân lệnh và cho xe chạy.Cặp đôi đó vẫn đang hạnh phúc được phản chiếu qua gương chiếu hậu của xe.Hình ảnh nhỏ dần nhỏ dần rồi từ từ biến mất nhưng nó vẫn còn rõ nét trong tâm trí của Vương Thành Long.