#phương (^.^)
Chiếc xe lầm lì đỗ trước của của dinh thự. Theo thói quen, hắn bước xuống xe, theo thói quen cài cúc áo vest lại. Cô cũng bước xuống theo. Đứng tẩn ngẩn một chút, Vương Thành Long không thấy cô không bước theo, hắn hơi cau mày nhìn lại.
- Còn chưa chịu đi?
Cô giật mình. Thực ra cô đang chìm trong cái cảm giác của bản thân. Một cảm giác mà mỗi lần đến đây đều có. Một chút bồn chồn, chút lo lắng cộng với sự hồi hộp lấn áp trong lồng ngực cô. Cô nhanh chân theo sau hắn. Hai người bước đi trên lối được lát gạch tỉ mỉ. Dù cô đến đây cũng đã mấy lần nhưng thực sự lần nào đến cũng choáng ngợp bởi khung cảnh ở đây. Có hoa, khu vườn uống trả thanh tịnh. Nơi đây giống như một vùng nông thôn thu nhỏ yên tĩnh giữa lòng thành phố nhộn nhịp.
Chưa đến cửa nhà cô đã thấy bóng dáng bà hắn-Y Trân cùng với bà Tú quản gia đứng niềm nở ở đấy. Vương Thành Long vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đã nở nụ cười, hắn lại gần ôm bà như lời chào. Hiếm khi cô thấy hắn lại dịu dàng và ân cần đến thế.
- Bà hôm nay đích thân ra đây là để đón cháu?
Bà Y Trân đẩy nhẹ Vương Thành Long ra rồi vỗ má hắn cưng nựng. Đến hiện tại thì cô nghĩ bản thân có phải đang sống cùng hai người khác nhau mà cô không biết không? Bà nhìn hắn nghiêm nghị nhưng khi quay sang cô lại trở nên niềm nở.
- Ta lại tưởng cháu quên lời bà già này rồi?
- Bà, bà biết cháu bà mà. ‘Với lại hôm nay con thực sự có việc nên nhò bà chăm sóc cô ấy dùm.’
Vương Thành Long ghé vào tai bà Y Trân nói nhỏ. Bà tuy cười nhưng vẫn tỏ vẻ giận hờn.
- Thì ra cậu coi tôi là bà già giữ trẻ à? Cậu giỏi lắm!
Bà Y Trân cũng ghé vào tai nói lại.
- Bà à... Cháu bà chưa từ chối bà điều gì mà.
Vương Thành Long ôm nhẹ bà âu yếm. Bà Y Trân không để ý đến lời nói của hắn.
- Đứng lâu chắc cũng mỏi chân rồi, ta vào thôi.
Mọi người đi vào. Đến cửa, Vương Uyên đang ngồi ở ghế sofa nhấm nháp ly trà hảo hạng. Bà cùng Vươn Thành Long đi vào ngồi xuống. Lâm Tú Vi hơi cúi người chào.
- Cô Vương!
Vương Uyên hơi gật, cô ngồi xuống.
- Lâm tiểu thư đây hôm nay lại rảnh rỗi tới mức đến đây?
- Không hẳn là rảnh. Tôi đến theo ý của Vương đại đây. Nói là tự nguyện có lẽ hơi sai.
Vương Thành Long nhìn cô, cô mỉm cười thách thức. Đương nhiên là cô biết trước mặt bà hắn sẽ không làm gì cô. Vương Uyên mỉm cười.
- Xem ra tiểu thư cũng thật biết nghe lời.
Vương Thành Long đang uống trà bất chợt dừng lại. Cô là đang chèn ép người con gái của hắn. Vương Uyên vốn dĩ từ nhở đã được Vương Triệu cưng chiều hết mực nên tính ngang ngược, coi trời bằng vung của cô lại càng được hiện rõ. Trong nhà không ai có thể quản nổi cô vì thế càng ngày cô càng ngang ngược hơn. Hắn đặt nhẹ cốc trà xuống, tay đưa lên thành ghế, người tựa vào ghế vẻ ung dung.
- Cô cũng thật thích làm người khác khó xử.
Vương Uyên nhếch mép nhìn hắn cười. Bà Y Trân đương nhiên không thể chịu nổi tính khí của đứa con gái và cháu trai mình hơn nữ đó còn là cháu dâu tương lai của bà nên bà nghiêm mặt đặt tách trà xuống.
- Con rảnh quá thì để ta kiếm việc cho làm. Còn cháu nữa, có công việc còn không mau đi. Định ngồi đây đến bao giờ.
Vương Uyên đứng dậy miễn cưỡng. Cô chào bà rồi nói lên phòng làm nốt công việc của mình. Vương Thành Long sau khi cô đi cũng đứng dậy lại ôm bà. Hắn cài cúc áo rồi nhìn cô, quay sang bà.
- Bà bây giờ là không cần đứa cháu này rồi. Thôi được, hôm nay để cô ấy bầu bạn với bà.
Bà Y Trân gật đầu. Vương Thành Long quay mặt bước đi.
- Cháu không cần để ý tới lời của tiểu Uyên.
- Vâng thưa bà.
- Tiểu Vương nhìn người cũng không tệ. Ta là đang cảm thấy cháu và nó nếu thành một nhà hạnh phúc sẽ rất viên mãn.
Lâm Tú Vi cười nhạt. Thực chất bà đâu biết chuyện gì xảy ra với cô chứ. Bà còn chẳng biết cô sống trong đấy ngày đêm đều lo lắng. Rằng có khi nào kẻ thù của hắn đến giết mình? Rằng hôm nay hắn có lại khó ở không?
- Cháu lại nghĩ người hợp với Vương đại chỉ có thể là vị tiểu thư xinh đẹp, tài năng, danh giá. Như vậy chẳng phải môn đăng hộ đối?
- Haha...Thứ cháu nói ta còn thiếu sao? Thứ ta cần là cháu sẽ làm cháu dâu của Vương gia. Chẳng lẽ cháu ta còn có gì chưa tốt?
Lâm Tú Vi không nói gì, chỉ hơi cúi mặt xuống. Chẳng lẽ Vương Thành Long hắn không nói rõ cho gia đình hắn biết về thân phận cũng như mối quan hệ của hắn với cô? Sự hiểu lầm của Vương Uyên cũng là vì nghĩ cô sẽ cưới Vương Thành Long ư? Cô cúi mặt một lát rồi mỉm cười ngẩng lên nhìn bà.
- Vương đại rất tốt trừ việc...anh ấy thích giết người ra.
Bà Y Trân nhìn cô bàng hoàng. Đương nhiên việc cô vừa nói bà hoàn toàn biết. Thì ra cô là sợ hắn nên mới không dám mở lòng với cháu bà. Cũng dễ hiểu nhưng trong cô lại có thứ gì đó làm bà bất an. Chẳng lẽ cháu bà lại thê thảm trong truyện tình yêu?
- Sẽ đến lúc cháu biết được lý do nó làm vậy thôi.
- Cháu hy vọng lí do đó không tồi tệ.
Cô không nói gì. Tay nhấc chén trà trên bàn nhấp một ngụm rồi nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong ly trà. Giết người không gợn tay như hắn mà cũng có lý do gọi là chính đáng? Bà Y Trân không nói nữa, trầm lặng một lúc, bàn tay nâng ly trà nhấp nhi một ngụm nhỏ rồi nhìn tiểu Vi mỉm cười.
- Thôi được rồi. Giờ thì cho ta nghe chút nhạc được chứ?
Lâm Tú Vi gật đầu. Bà đứng dậy, cô theo phản xạ đứng lên dìu nhẹ bà ra đến vườn cây. Cô cùng bà ra khu vườn thư giãn. Nơi đây có chiếc đền nhỏ-nơi để dùng trà, chiếc đàn piano màu trắng đặt đối diện đấy. Bà Y Trân ngồi xuống, bà quản gia cùng lúc đem trà đến. Lâm Tú Vi hít một hơi sâu. Mùi thơm của hoa cùng không khí trong lành khiến tâm tư của cô dễ chịu vô cùng. Đặt nhẹ đôi bàn tay thon thả, đôi mắt hơi nhắm, cô bắt đầu chìm vào âm nhạc. Cái thứ dịu dàng, mơn chớn vào tâm hồn cô một cách êm dịu nhất có lẽ chính là âm thanh của piano. Không vội vàng, không mạnh mẽ, nó êm dịu như cách mà thiếu nữ mới bước sang tuổi 20 đang đùa nghịch với cuộc đời vậy. Nó cũng chính là tâm hồn cô. Chỉ có điều…tâm hồn cô lúc này không còn được trong sáng như âm thanh của piano nữa.
Trên một căn phòng nhỏ, chiếc ô cửa sổ có view nhìn trọn thành phố là chiếc giường to lớn. Nếu như coi dinh thự này là lâu đài, thì người nằm trong đó chắc chắn là tiểu hoàng tử. Đó là Vương Thiên Tú. Cậu gương mặt nhăn nhó vì bị làm phiền. Làm cách nào cũng không thể ngủ ngon được. Cậu choàng dậy, bước ra đến cửa sổ.
- Aiz…Mấy người rản…
Chưa kịp nói hết câu thì cậu nhìn thấy bóng dáng của bà ngoại cùng với Lâm Tú Vi. Bất chợt thời gian như ngừng lại. Thay vào đó là những điệu nhạc nhảy múa trong đầu của cậu.
- Nói sao nhỉ… *lắc đầu, mỉm cười* chưa bao giờ lại thích âm nhạc đến vậy.
Đúng vậy, trước giờ Vương Thành Long đều là người đi thưởng nhạc với bà Y Trân. Có lẽ sở thích cũng từ đó mà hình thành. Còn Vương Thiên Tú lại thấy mấy thứ nhẹ nhàng này ẻo lả và không xứng với một người “đàn ông mạnh mẽ” như cậu.
Chơi nhạc được một lúc, bà Y Trân thấy cũng sắp đến bữa cơm. Thực muốn chiêm ngưỡng tài hoa nấu ăn mà cháu trai bà lần nào cũng khen nức nở của Lâm Tú Vi.
- Cũng đến trưa rồi. Ta thấy nên chuẩn bị cơm là vừa.
Lâm Tú Vi rời cây đàn lúc vẫn còn đang có chút lưu luyến. Cô đứng dậy dìu bà đi ra. Đúng lúc gặp Vương Uyên từ nhà bước ra. Cô mỉm cười nhìn thẳng làm Lâm Tú Vi nghĩ có lẽ cô đã hiểu cho coo. Nhưng Vương Uyên lướt qua như một cơn gió. Hớn hở tiến tới một người. Cô ta xinh đẹp, vẻ đẹp sắc sảo, hoàn hảo tới mức Lâm Tú Vi mất mấy giây đầu để gặp mặt. Chiếc váy dài qua đầu gối kiểu công sở trưởng thành, mái tóc ngắn đến ngang vai, đôi mắt có phần chiếm hữu. Bà Y Trân đột nhiên đứng dậy, lại gần chỗ cô ra hiệu đỡ. Theo sau là Vương Uyên với bộ đồ không kém phần sang trọng. Trên tầng Vương Thiên Tú nhếch mép thích thú.Cậu nhấc điện thoại quay số.
- Anh hai, chuyện xe của em...
- Làm cho tốt nếu không thì đến tro của nó em cũng không được nhận.
- Ca này coi bộ khó. Là Lục Hạ Tiên.
- Lục Hạ Tiên? Cô ta làm gì ở đấy?
- Haiz...người ta là muốn trở thành Vương đại tiểu thư nên mới ghé. Anh đến giờ còn không biết.
- Cô ta xứng?
Vương Thành Long đầu dây bên kia nói xong liền cúp máy. Lục Hạ Tiên không tự nhiên mà đến nhà. Việc này nhất định là Vương Uyên làm. Vương Uyên! Thực sự không có ai trị nổi cô?
Tại nhà, cô đứng bên cạnh bà nhìn Vương Uyên khẽ cú người lễ phép.
- Cô Vương.
- Tiểu thư Lâm đây hôm nay lại rảnh rỗi tới mức tới đây chơi.
- Thật ra tôi cũng không rảnh rỗi cho lắm. Chỉ làm theo yêu cầu của Vương đại mà đến. Hơn hữa, thiết nghĩ bà cũng rất thích nghe đàn. Nên việc đến đây xem ra không phải là vô dụng.
Vương Uyên nhếch mép cười.
- Hay cho câu không vô dụng. Đây là Lục Hạ Tiên, con gái của Lục tông-Lục Phong Sở, chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố này.
Lâm Tú Vi mỉm cười, đưa tay ra có ý chào hỏi. Nhưng Lục Hạ Tiên hình như không thèm chú ý đến sự tồn tại của cô. Cô ả lại gần đẩy nhẹ cô ra và đứng cạnh bà.
- Bà à, dạo này bà vẫn khỏe chứ?
- Tôi khỏe, Vương Uyên, con nên mời Lục tiểu thư vào nhà. Tiểu Ly, chúng ta nên phòng.
- Mẹ...
- Con định để khách đứng đấy?
Vương Uyên nhìn thái độ bà thực sự cảm thấy không hài lòng. Vốn dĩ trong nhà này chỉ có cô và Lệ Quyên là ưa Lục Hạ Tiên. Còn ba người kia mỗi khi Lục Hạ Tiên đến đều coi cô như không khí. Cô cũng khó chịu khi thấy bà như vậy nhưng vẫn phải giữ cốt cách thanh cao của mình.
- Thôi mà cô, có lẽ bà không khỏe, chúng ta vào nhà thôi.
Vương Uyên gật đầu. Vừa vào đến nhà, Vương Uyên liền đi luôn vì có việc khẩn cấp. Vương Thiên Tú vừa thấy cô đã nhếch mép cười. Lục Hạ Tiên cũng không thèm để ý đến thái độ cuat cậu bởi vốn dĩ cô đã quen với người nhà này.
- Con chào bác.
Lệ Quyên nhìn cô mỉm cười. Cái gọi là điềm đạm, thanh cao kiểu quý tộc thì không ai có thể sánh nổi với bà. Kể cả nhân cách tốt đẹp cũng với công việc đều làm người khác phải nể phục.
- Con ngồi đi. Bà Tú, mang trà cho khách.
Bà Tú vừa nghe liền mang ra một cốc trà nóng hỏi, hương thơm lan tỏa dễ chịu.
- Lục tiểu thư hôm nay cũng có nhã hứng đến đây?
- Vương tiểu thật vui tính, tôi đến đây chỉ để thăm bà và mọi người.
- Không phải là còn thiếu anh tôi đấy chứ.
Lục Hạ Tiên vừa nghe nhắc đến hắn lòng dạ đã xôn xao. Đương nhiên là cô đến để được ở với hắn rồi. Nếu không thì cô còn lâu mới chịu đựng bà lão nhàm chán kia đến vậy. Lệ Quyên nhìn sang Vương Thiên Tú như một lời nhắc nhở.
- Vương đại nếu có việc bận thì tôi sao làm phiền được chứ.
- Haha...Thật không may là anh tôi chỉ kịp gửi gắm tiểu Vi đến đây rồi vội vã rời đi. Còn về cô thì tôi không nghe nói.
- Thiên Tú, con không còn việc gì làm?
- Chỉ là con muốn nhắc lại cho tiểu thư đây để nhớ. Ngôi vị thì chỉ có một, và người được phép ngồi lên đó cũng chỉ có một mà thôi. Cô xinh đẹp vậy, hiểu chuyện vậy chắc điều này phải biết rõ?
Lục Hạ Tiên cười nhếch mép.
- Vậy phải chờ xem ai có khả năng giành được ngôi vị đó đã.
Vương Thiên Tú đứng dậy, vươn vai rồi nhìn cô ra vẻ thích thú.
- Tôi e là không cần giành. Người ngồi lên đã rõ lắm rồi kia mà.
Nói xong Vương Thiên Tú đi lên cầu thang gọi to.
- Bà ơi...con cũng muốn nghe nhạc.
Lệ Quyên được nhiên nhìn được vẻ khó xử trong đôi mắt của cô.
- Trưa nay con ở lại dùng bữa với chúng ta. Để ta xuống bếp chuẩn bị.
- Vậy để con phụ bác một tay.
Lục Hạ Tiên ngồi không ở đây cũng chán nên cô lẽo đẽo theo sau mặc dì không biết nấu ăn là gì.
Trên phòng, Lâm Tú Vi đang xoa bóp cho bà Y Trân.
- Cháu không cần nghĩ đến con bé đó.
- Cháu vốn dĩ không nghĩ đến. Chỉ là suy nghĩ một số thứ thôi.
- Là tiểu Vương nhà ta. Nó là một người tốt. Thằng bé đã chịu nhiều đau khổ rồi.
- Anh ấy quả thật rất may mắn khi có người bà như bà. Nhưng giết người cũng là người tốt ư.
Bà Y Trân bây giờ mới hiểu ra vấn đề. Bà nhẹ nhàng cầm tay Lâm Tú Vi rồi kéo cô ngồi xuống đối diện bà.
- Tất cả những việc mà nó làm đều có lí do cả. Nếu cháu chịu nhìn nhận một chút, chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sao?
- Nhưng cháu không có tình cảm đối với Vương đại. Cháu với anh ấy chỉ là công việc mà thôi.
Bà Y Trân nghe xong trong lòng cư nhiên có chút hụt hẫng. Đứa cháu tội nghiệp của bà lại trở thành một người thảm hại trong tình yêu đến vậy. Nếu Vương Thành Long biết những lời nói này của Lâm Tú Vi. Chắc chắn tượng đài tình yêu trong lòng hắn sẽ sụp đổ.
- Cháu phải mở lòng thì mới biết được có hay không chứ?
- Nhưng cháu...
Hiện tại cảm xúc của Lâm Tú Vi làm cô cảm thấy khó chịu. Sao cô lại không thể nói ra rằng cô đã có Hoàng Phong, đối với Vương Thành Long một chút cũng không có tình cảm. Bà Y Trân đương nhiên nhìn ra sự khó xử trong cô.
- Cháu xuống xem làm bữa chưa? Hôm nay ta muốn thử tay nghề của cháu.
Lâm Tú Vi cười nhìn bà. Không hiểu sao mỗi lần nói chuyện với bà lão cô lại thấy gần gũi đến lạ. Có lẽ vì cách nói chuyện hay tại vì một cảm xúc nào đó đang tồn tại trong cô.
- Vậy để cháu xuống phụ giúp.
Nói xong cô đi ra ngoài. Xuống bếp, thấy Lệ Quyên đang xắn tay vào bếp. Bên bàn chuẩn bị là Lục Hạ Tiên, có vẻ cô đang vật lộn với việc làm rau và thái củ quả. Cô tiến lại.
- Bác để cháu phụ một tay.
Lệ Quyên nhìn lại thấy cô. Cũng không lạ lắm bởi bà cũng nghe Vương Thiên Tú nói về chuyện cô ở cùng con trai bà. Cậu còn khen tài nấu của cô khiến bà ít nhiều cũng tò mò.
- Tiểu Vương đưa cháu tới đây để trò chuyện với bà nên không cần phải phụ đâu...
- Bà nói cháu xuống đây phụ bác.
Lệ Quyên mỉmn cười.
- Vậy cháu qua giúp ta một tay.
Ngôi bếp to như vậy, người làm hôm nay tạm được nghỉ. Lục Hạ Tiên sau khi làm xong mớ rau cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cô quay sang nhìn thấy Lệ Quyên và tiểu Vi rất ăn ý. Hầu hết bà chỉ đứng nhìn cô làm rồi thi thoảng lại nói chuyện rất vui vẻ.
- Cháu vào đây phụ bác hay giành hết việc đây?
Lâm Tú Vi cười, nhìn bà
- Thật ra ở nhà Vương Thành Long cháu cũng làm hết. Mấy việc này xem như quen tay rồi bác.
Bất chợt 2 người đều nhìn cô. Cô là đang gọi thẳng tên của Vương Thành Long. Bà Lệ Quyên thì không nói nhưng chưa ai dám gọi thẳng tên con bà như thế trừ những người thân trong gia đình. Thàng bé sẽ rất tức giận nếu biết chuyện này. Lục Hạ Tiên cũng không kém. Ngay cả cô còn chưa được gọi thì Lâm Tú Vi lấy tư cách gì mà gọi tên đấy?
- Ở nhà…cháu vẫn hay gọi tiểu Long như vậy hả?
Lâm Tú Vi vừa làm vừa tỏ ra như điều đó là điều bình thường.
- Dạ vâng, trước cháu gọi là Vương đại nhưng anh ấy nói không cần phải phải tắc thế nên cháu gọi luôn tên.
Lục Hạ Tiên xem ra túc giận đến đỉnh điểm. Cô nói hơi mệt nên xin phép ra phòng khách chút. Nhưng thực chất cô ra vườn sau để xả cơn giận của mình.Lệ Quyên nhìn cô gái dáng người nhỏ bẻ mà ta chân nhanh nhẹn cảm thấy rất hài lòng. Xem ra con trai bà đã ưng cô bé này rồi.Bà tuyệt nhiên không thể ngăn cản. Hơn nửa thái độ của lão bà cũng rất ưng. Bà không có gì để phàn nàn cả.