• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sống 23 năm trên đời, tôi vẫn chưa bao giờ tin rằng hạnh phúc sẽ thật sự đến với tôi. À không, chính xác hơn là cũng có tin đôi ba lần, nhưng rồi sau tất cả mọi việc thứ hạnh phúc xa xỉ ấy cũng chỉ là một điều không bao giờ trở thành sự thật. Đối với tôi mà nói, chỉ có nỗi đau giày vò và sự trưởng thành theo thời gian là thật.

Từ khi tôi mới 7 tuổi, tôi đã bắt đầu phải trải qua những thứ đau đớn nhất của một đời người, phải ngậm đắng nuốt cay. Ở độ tuổi rất nhỏ ấy, tại sao những đứa trẻ khác đều nhận được sự yêu thương từ những người trong gia đình còn tôi thì lại không? Vì tôi không xứng đáng có được nó hay vì lí do gì chứ? Cha mẹ ly hôn, một gia đình tan vỡ, bạn bè thân thiết hắt hủi, xa lánh, người ngoài dòm ngó.

Nó thật sự rất tồi tệ! Từ lúc tôi còn bé đến khi tôi trưởng thành, tôi cũng chưa từng một lần được cảm nhận tình thương từ ba của mình, dù một chút cũng không. Ông ấy là một người đàn ông tệ bạc, ham chơi bời bậy bạ đến mức mất hết nhân cách, rượu chè bê tha, bài bạc, gái gú. Quanh năm suốt tháng, ông đi nhậu về là chỉ biết đánh đập hành hạ vợ con mình.

"Con mẹ mày đâu? Ra đây cho tao ngay!"

Vừa bước chân vào cổng nhà, ông ta đã bắt đầu hét toáng cả lên. Mẹ tôi đang cặm cụi nấu ăn một mình ở phía sau nhà phải vội vàng chạy lên xem tình hình thế nào, khuôn mặt bà ấy thật sự đang rất hoảng loạn, vì bà biết bà lại chuẩn bị phải chịu trận. Tôi và người chị gái của tôi đang vui chơi, nô đùa với nhau rất vui vẻ ở phòng khách, nghe thấy ba mình nói thế, mặt mũi chúng tôi liền tím tái chạy ngay vào phòng ngủ để trốn. Còn mẹ tôi vẫn dịu dàng ân cần đi lại dìu chồng mình vào nhà.

"Anh lại đi nhậu với bạn à, có chuyện gì thì vào nhà đi có gì mình từ từ nói với nhau, anh như vậy hai đứa nhỏ sợ chạy mất rồi."

Khi bước vào nhà, ngồi trên bàn ghế ở phòng khách, ông ta bắt đầu lải nhải với vợ của mình không ngừng.

"Tao có ăn tươi nuốt sống hai đứa nó đâu mà phải sợ tao, tao đã làm cái quái gì mà ba mẹ con mày phải trốn chui trốn lủi khi thấy tao về?"

Mẹ tôi cũng chỉ biết ngồi im lặng chịu trận, vì nếu bà cãi lại ông ấy nhất định sẽ đánh bà một trận nhừ đòn.

"Mày nhìn cái gì? Mày là con khốn, tao không hiểu tại sao ngày đó tao có thể lấy mày làm vợ, nhìn là tức không nuốt trôi được!"

"Nãy giờ em có làm gì đâu anh, sao anh lại nặng lời với em như vậy chứ? Em làm sai điều gì sao?" Nghe bà nói những câu như vậy ông ta lập tức quát lại ngay:

"Mày sống trên đời này là mày đã sai rồi!"

Nói xong ông đưa tay ra tát vào mặt bà rất nhiều cái, mặc cho bà không đủ sức để kháng cự. Nhưng dù bà muốn kháng cự cũng không thể làm gì được. Phụ nữ chân yếu tay mềm thì có thể làm gì một người đàn ông đây? Chưa kể ông ấy cũng đang trong cơn say rượu, ông ấy không kiểm soát được những hành động mình đang làm. Nếu lỡ ông ấy làm điều gì trái với lương tâm thì tôi và chị tôi sẽ phải sống ra sao?

Hai chị em tôi ngồi trong phòng chỉ lặng lẽ khóc chứ không dám bước ra khỏi phòng, bước ra nhất định ông ta sẽ đánh cả mẹ lẫn con. Nhưng vì nghe mẹ của mình khóc lóc van xin ba ở ngoài, chị tôi phải chạy ra thật nhanh để cản ba lại. Tính tôi rất nhát gan nên chỉ biết ngồi núp vào một góc rồi run sợ, không dám nhấc một bước chân lên chỉ đành la hét trong sự sợ hãi. Tôi sợ ba của mình đến mức không dám đối diện với ông ấy lúc ông tỉnh táo thì việc ra cản ông là điều không thể, mặc dù trong tâm trí tôi lúc đó rất sợ mẹ mình sẽ xảy ra chuyện gì không hay.

"Ba ơi...con xin ba! Con van xin ba luôn đó, ba đừng đánh mẹ con nữa mà. Mẹ đau lắm ba ơi.."

Phía bên ngoài tôi nghe được chị gái tôi vừa khóc lóc, vừa gào thét van xin ba đừng đánh mẹ trong sự vô vọng. Còn ông thì chẳng hề để tâm đến người con gái đang quỳ lạy mình, ông chạy ra ngoài sân nhà lấy một cây sắt dài rồi đi vào nhà đánh nhiều cái vào lưng mẹ tôi. Những hành động dã man, ghê rợn đấy mà tôi và chị tôi phải tận mắt chứng kiến. Thật sự điều đó rất đáng sợ, vượt cả sức tưởng tượng của người ta. Sau cả một đêm dài ông ta ra tay hành hạ vợ mình, ông ta vẫn có thể ngủ một cách ngon giấc như chưa từng có việc gì đã xảy ra trong đêm hôm ấy.

Sáng sớm hôm sau, khi người đàn ông đấy vừa thức dậy mẹ tôi liền hỏi ông ta rằng:

"Hôm qua anh đánh em như vậy, anh không nhớ gì sao, anh thật sự không thấy có lỗi khi hành hạ em cả đêm qua hả?"

Ông không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng chẳng cần quan tâm cảm xúc của bà lúc ấy ra sao mà lập tức đáp lại câu hỏi đó:

"Mày xứng đáng bị như vậy!"

Ông nói một câu như gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt bà. Từ giây phút đó, từ khoảnh khắc đó bà chợt nhận ra bà nên rời bỏ nơi này càng sớm càng tốt, ở lại lâu người đau khổ chắc chắn là bà. Cũng chính vì không thể chịu đựng được nữa mà mẹ tôi đành phải đưa tôi và người chị gái đến một nơi khác xa hơn để sinh sống, việc học tập lúc ấy của tôi cũng bị ảnh hưởng rất nhiều. Cả ba mẹ con cùng đến một nơi xa thật xa, có thể xa đến tận chân trời vì nơi ấy chúng tôi sẽ không phải chịu sự áp bức từ người đàn ông ấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang