Vào một ngày gần lễ tôi được cô chủ nhiệm giao cho những công việc như là viết bài cảm nhận sách, dựa vào bài viết đó và biến nó thành những đoạn video ngắn thật hay và ý nghĩa. Cá nhân tôi cũng không hề than phiền gì khi cô giáo lại giao quá nhiều việc cho tôi, ngược lại tôi còn vui vẻ đón nhận nó. Trong lớp còn rất nhiều bạn khác nhưng chỉ có một mình tôi được nhận nhiệm vụ, lúc đó cô giáo có nói với tôi rằng:
"Cô không dám giao nhiệm vụ cho bất kì bạn nào trong lớp hết, cô thấy em làm rất tốt nên cô muốn nhờ em, cô tin tưởng ở em rất nhiều đó."
"Nếu có gì khó quá, em hãy nhờ bạn Ngọc lớp phó. Cô thấy bạn ấy cũng hăng hái khi tham gia các họat động do nhà trường đưa ra lắm." Là một lớp trưởng mà còn được cô và các bạn tin tưởng thì tôi cảm thấy rất vui. Nghe thấy cô nói thế tôi cũng không ngần ngại gì mà bắt tay vào làm việc. Ngoài giờ học chính và học thêm thì hầu hết thời gian tôi đều dành để tham gia phong trào.
Lần này công việc có phần khó hơn những lần trước và tôi cũng gặp không ít khó khăn trong quá trình làm, thế nên tôi mới nhờ đến sự giúp đỡ của một vài người bạn khác. Sẽ chẳng có gì cho đến khi có một bạn đã nhắn tin cho tôi, là bạn thân cũ.
Cậu ấy bảo rằng: "Gần đây tớ bận học và ôn thi nhiều quá, cậu tự làm đi nhé." Nghe thì đơn giản thật đấy, nhưng cô giáo cũng đã nói rằng các bạn nên cùng làm với tôi chứ không phải một mình tôi tự ôm hết đống này. Vì tôi không muốn bắt cậu ấy theo ý tôi nên chỉ im lặng cho qua. Coi như những công việc cô giao chỉ có một mình tôi chịu trách nhiệm, dù không có ai giúp đỡ nhưng tôi vẫn hoàn thành công việc thật tốt.
Đến ngày sinh hoạt lớp, hôm nay là ngày lớp tôi sẽ được khen thưởng những bạn tích cực tham gia phong trào. Tôi thật sự thất vọng khi không nghe cô nhắc đến tên mình, cô chỉ vinh danh những bạn không hề tham gia, tôi chẳng hề nghe thấy cô gọi tên tôi dù chỉ một lần.
Tôi dần nhận ra những gì mình đóng góp vào chỉ là dư thừa, những người khác không làm gì vẫn có cơ hội được ghi nhận. Tôi thất vọng nhiều lắm, tôi cứ tự than trách bản thân tại sao lại không làm tốt để rồi bây giờ những gì tôi nhận lại thật sự chẳng đáng. Tôi cũng tự hỏi những gì tôi làm là chưa đủ hay sao mà cô lại như thế.
Bản thân tôi cũng đã cố dốc hết sức lực vào những công việc này rồi nhưng có lẽ các bạn khác được cô giáo thiên vị hơn một chút, tôi nghĩ mình cũng nên chấp nhận sự thật này thay vì trách móc. Vì vốn dĩ trong cuộc sống này không hề có sự công bằng. Thay vì oán trách chúng ta vẫn nên thích nghi với nó hơn.