Quý Chi Lâm bực bội phất tay yêu cầu nghệ nghĩ vĩ cầm ở bên cạnh rời đi.
Hắn nhớ lại lúc nãy khi người yêu rời khỏi sau cánh cửa pha lê, chiếc ô bị nước mưa làm cho đung đưa trong gió, hàng lông mi run run, đôi mắt chó con ứa đầy hơi nước, như thể một giây sau sẽ tí tách rơi xuống những hàng nước mắt, nội tâm nhanh chóng đi theo hướng thương xót phức tạp.
Ninh Tuy em ấy.... khẳng định rất thương tâm.
Vào thời khắc quan trọng thậm chí ngay cả hắn cũng đứng về phía Ninh Viễn Minh.
Nhưng hắn cũng không có cách nào khác....
Hắc và Ninh Viễn Minh quen biết nhau từ khi còn nhỏ, sau này cùng nhau ra nước ngoài du học, trải qua một khoảng thời gian đẹp đẽ. Sự tồn tại của Ninh Viễn Minh ở trong lòng hắn chính là Bạch Nguyệt Quang, hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Ninh Viễn Minh rơi vào hố lửa.
Về phần Ninh Tuy, hắn sẽ bồi thường cho cậu.
........
Ninh Tuy quay về ký túc xá, đặt ô xuống một bên, cầm khăn lông chậm rãi lau khô nước mưa trên người.
Hai người bạn cùng phòng đang chụm đầu vào nhau xem tin tức.
"Ninh gia và Quý gia kết thông gia? Không phải là Quý gia mà tôi đang nghĩ tới đó chứ? "Quý" trong tên của giáo thảo Quý Chi Lâm?"
"Quý gia là gia tộc đứng dầu trong danh sách những người giàu có nhất Giang Thành, anh trai của Quý Chi Lâm là Quý Úc Trình cũng là nhân vật làm mưu làm gió không thể trêu chọc, nếu là trước đây, Ninh gia có thể xem như là với cao, nhưng chẳng lẽ không nghe nói hai năm trước Quý Úc Trình bị tai nạn rồi biến thành người thực vật sao?"
"Phì, Ninh Viễn Minh quả thật xui xẻo, phải gả cho một người thực vật...."
Tào Nặc và Phương Đại Thành có chút cười trên nỗi đau của người khác.
Tào Nặc và Phương Đại Thành ở chung một phòng ký túc xá với Ninh Tuy, Ninh Tuy thường xuyên giúp bọn họ điểm danh lên lớp và mang đồ ăn cho nên quan hệ với mọi người đều rất tốt.
Ba năm trước vào năm nhất từng hiến máu một lần, người ta phát hiện ra Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh bị trái đổi khi vừa mới sinh ra, người bạn cùng phòng đáng thương Ninh Tuy của bọn họ chính là thiếu gia thật của Ninh gia.
Bọn họ còn cho rằng có thể ăn thơm uống cay với Ninh Tuy.
Ai biết Ninh gia lại không có ý định nhận lại Ninh Tuy....
Thậm chí có rất ít người trong trường biết đến chuyện này, chỉ biết rằng Ninh Viễn Minh vẫn là tiểu thiếu gia Ninh gia chúng tinh củng nguyệt(1) của cậu.
(1) Chúng tinh củng nguyệt 眾星拱月: Toàn bộ ngôi sao đều xoay quanh ánh trăng.
Về Ninh Tuy, ngoại trừ được Ninh gia trợ cấp học phí, không cần vất vả làm việc kiếm tiền bên ngoài, còn lại quỹ đạo cuộc sống không có bất kỳ thay đổi nào.
Mặc dù Ninh Tuy không nói gì nhưng làm bạn cùng phòng, bọn họ không khỏi có chút không cam lòng.
Con trai đẻ của nhà mình ở bên ngoài chịu khổ mười tám năm, khó lắm mới tìm về được, còn không muốn nhận?
Nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Ninh Tuy đã về, Tào Nặc quay đầu cười: "A Tuy, chuyện của nhà cậu chắc cậu cũng đã sớm biết rồi đi, sao lại còn giấu giếm bọn tôi nữa, cái tên Ninh Viễn MInh này rốt cuộc cũng ngã rồi....."
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Phương Đại Thành giật giật ống tay áo.
"Cậu kéo tay áo tôi làm gì?" Tào Nặc quay đầu sang.
Thần sắc Phương Đại Thành có chút kỳ quái.
Vì vậy hắn nhìn theo hướng mà Phương Đại Thành đang nhìn, tầm mắt rơi trên màn hình máy tính.
Nửa sau của tin tức hắn chưa xem bây giờ toàn bộ thu hết vào trong mắt hắn.
...... Quý Úc Trình tiên sinh sẽ hoàn thành hôn lễ với Ninh Tuy tiên sinh tại khách sạn Lợi Lan vào ngày mùng 1 tháng sau, và buổi họp báo sẽ được tiến hành tổ chức.....
Ninh Tuy tiên sinh......
"......"
Ký túc xá nam phòng 402 đột nhiên rơi vào một mảnh không một tiếng quạ kêu.
Ninh Tuy?
Người bị gả đi kết hôn với người thực vật, là Ninh Tuy?!
Không khí yên tĩnh, bầu không khí cũng đột nhiên trở nên lúng túng.
Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được, Ninh gia có biết Ninh Tuy đã trải qua cuộc sống bao nhiêu khó khăn không?
Bọn họ làm việc khó khăn chăm chỉ để chuyển từ một thị trấn nhỏ lên thành phố, tốt nghiệp cấp ba xong vì để tiết kiệm tiền học phí, một ngày phải làm ba công việc một lúc, từ khi bọn họ quen biết nhau vào năm thứ nhất, trên tay vẫn còn vết thương lạnh chưa lành vào mùa đông năm ngoái.... Tất cả những thứ này đều nhờ vào người mẹ bảo mẫu của Ninh Viễn Minh, bà ta đã ôm nhầm đứa nhỏ, không biết có phải là vô ý hay cố tình hay không.
Nhưng Ninh gia một chút cũng không cảm thấy đau lòng. Bây giữa giữa Ninh Viễn Minh và Ninh Tuy, bọn họ lại một lần nữa lựa chọn Ninh Viễn Minh.
Là cảm thấy Ninh Tuy đã khổ từ nhỏ quen rồi, gả qua cho một người thực vậy không khác gì sống dở chết dở, cũng sẽ nhẫn nhục chịu đựng sao?
Ánh mắt hai người bất giác rơi trên người Ninh Tuy.
Ninh Tuy đi học sớm, so với bọn họ nhỏ hơn một tuổi, dáng người cao thẳng mảnh khảnh, làn da trắng lạnh, ngoại hình ưa nhìn, nhận được không ít nữ sinh trong trường theo đuổi không thua Quý Chi Lâm.
Trán cậu vô cùng đẹp, bình thường cũng thích lộ ra ngoài, như vậy khiến khí chất đặc biệt của cậu trở nên thần bí lạ thường. Nhưng lúc này cậu vừa trở về từ bên ngoài, mái tóc đen ướt sũng rũ xuống giữa lông mày và hai mắt, lông mi hơi rũ xuống tựa hồ còn có nước mưa đọng lại, có một loại đáng thương không thể nói rõ.
Hai người tức khắc tâm đau.
Sao cả người đều ướt thế này?
Chẳng lẽ bị kích thích nghĩ không thoáng nên chạy một vòng dưới mưa?
Ninh Tuy qua tới, đường nhìn cũng rơi trên màn hình máy tính trước mặt Phương Đại Thành.
Hay thật, đều đưa lên mạng cả rồi?
Phương Đại Thanh nhanh chóng "cụp" một tiếng đóng máy tính lại, giọng điệu trở nên cẩn thận hơn: "A Tuy, cậu đừng để ý, vừa nãy hai người bọn tôi chỉ ăn dưa thôi...."
"Không sao." Ninh Tuy cười: "Có máy sấy tóc không?"
Phương Đại Thành vội vàng đưa máy sấy tóc qua: "Mau sấy khôi đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh."
Khi cầm lấy, Ninh Tuy hơi cong ngón tay tránh không động đến tay hắn.
Phương Đại Thành: "...."
Bất quá đã làm bạn cùng phòng ba năm, sớm đã thành thói quen rồi, chắc chắc Ninh Tuy có một nỗi ám ảnh sạch sẽ đặc biệt nghiêm trọng, chưa bao giờ có bất kỳ hành động tiếp túc thân mật nào với bọn họ.
Ninh Tuy: "Ừm, cảm ơn."
Hai người nhìn Ninh Tuy cầm máy sấy đi vào phòng tắm như không có chuyện gì, ngón tay thon dài vuốt tóc ngược ra phía sau, hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút bất đắc dĩ.
Sao có thể không có việc gì được?
Nhất định trong lòng rất khó chịu, nhưng không muốn bị bạn lo lắng.
........
Ngày mùng 1 tháng sau, kỳ thật cũng là bốn ngày sau.
Đây là một ngày lành tháng tốt mà Quý gia mời pháp sư tới xem.
Mặc dù lão gia tử Quý gia là nhân vật sấm rền gió cuốn, nhưng không phải người ngang ngược độc đoán.
Cuộc hôn nhân này, vốn dĩ cũng cho Ninh gia một cơ hội từ chối.
Nhưng Ninh gia không muốn bỏ qua người con rể hào môn này, lại không muốn để Ninh Viễn Minh đang ở trong lòng họ trở thành góa phụ, vì vậy liền nhớ tới Ninh Tuy cũng sinh ra vào cùng ngày cùng tháng cùng năm, có cùng một lá số tử vi.
Quý Chi Lâm và Ninh Tuy đã thương lượng xong - sau khi thông báo về chuyện này xong, Ninh gia vẫn từ đầu đến cuối chưa từng liên lạc với Ninh Tuy.
Bất quá không quan trọng.
Trong lòng Ninh Tuy rất rõ, lại lần nữa vứt bỏ cậu nhất định là quyết định của tất cả bọn họ.
Mấy ngày nay Ninh Tuy cần ăn thì sẽ ăn mà cần uống thì sẽ uống, không có dị thường nào, xem ra cũng không có kế hoạch trốn chạy.
Điều này khiến Ninh gia cảm thấy an tâm phần nào, lại có chút "không bỏ".
"Chung quy vẫn là miếng thịt từ trên người mẹ rơi xuống, làm sao mẹ không khó chịu cho được?" Mẹ Ninh xoa mày, mệt mỏi dựa trên lưng ghế nói: "Mấy ngày nay Ninh Tuy không gọi một cuộc điện thoại nào, khẳng định rất hận chúng ta."
Mẹ Ninh đột nhiên có chút bất an, ngồi thẳng: "Nó sẽ không vì chuyện này mà cắt đứt liên lạc với chúng ta đấy chứ?"
Ninh Sâm an ủi nói: "Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, Ninh Tuy lại không phải tượng đất, dỗ một chút sẽ được thôi, nhưng nếu nói nó hận chúng ta tuyệt đối không thể xảy ra. Trước tiên đợi chuyện này trôi qua, qua vài ngày nữa con sẽ nói nó đến thăm người, người yên tâm."
So với việc sốt ruột không yên của mẹ Ninh, Ninh Sâm thân là một doanh nhân, có phán đoán bình tĩnh của riêng mình.
Ninh Tuy lớn lên ở cô nhi viện, lần đầu tiên cậu đến ngôi nhà này ăn tối, Ninh Thần liền phát hiện ra được một sự khát vọng trong đôi mắt của người em trai thất lạc này.
Hơn nữa, cậu đã quen với cuộc sống gian khổ, thật sự sẽ không khát khao cuộc sống thượng lưu này sao?
Mặc dù Ninh gia đã công khai nhận cậu về, nhưng lại bí mật đưa cho cậu một khoản tiền, hoàn toàn theo số định mức giống với Ninh Viễn Minh.
Nếu như cậu rời khỏi Ninh gia, sau này có thể sẽ không nhận được tài sản nào của Ninh gia nữa.
Nó sẽ ngu ngốc thế sao?
Trên mặt Ninh Viễn Minh lộ ra vẻ áy náy nói: "Thật sự có lỗi với cậu ấy, khi Ninh Tuy tận tai nghe được những lời này của anh Lâm, chắc hẳn rất đau lòng, nghe nói mấy ngày nay cậu ấy không ra khỏi ký túc xa, cơm cũng đều là bạn cùng phòng mang lên giúp."
Bị ép gả cho người thực vậy, bị Quý Chi Lâm ép chia tay, có thể không đau lòng sao?
Ninh Tuy và Quý Chi Lâm ở bên nhau ba năm, ngoan ngoãn phục tùng, chỉ cần gọi liền đến, ánh mắt mỗi khi nhìn Quý Chi Lâm đều nóng bỏng như thể đang nhìn nhân dân tệ.
Ninh Viễn Minh nghi ngờ chính lòng say mê này của Ninh Tuy mới khiến Quý Chi Lâm động lòng với cậu.
Nghĩ đến đây, Ninh Viễn Minh có chút buồn bực, sớm biết sự tình thành như vậy, năm đó khi ở bên nước ngoài nên chấp nhận lời cầu hôn của Quý Chi Lâm rồi.
Nhưng khi đó Quý Úc Trình còn chưa bị tai nạn, vẫn còn mãnh liệt sức sống dùng tay che cả bầu rời, rõ ràng chỉ lớn hơn Quý Chi Lâm có ba tuổi nhưng lại xuất chúng như một ngôi sao sáng không thể chạm tới. Y khi đó rất ngưỡng mộ Quý Úc Trình, chỉ cần đi theo Quý Chi Lâm xuất hiện nhiều ở Quý gia, sớm muộn gì Quý Úc Thành cũng nhìn y nhiều thêm một chút......
Nhưng vạn lần không ngờ tới, người tính không bằng trời tính, Quý Úc Trình không được may mắn trở thành người thực vật khi vẫn còn trẻ.
Cứ như vậy, tài sản của Quý gia sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về tay của Quý Chi Lâm.
Bây giờ người mà y nên nắm chắc là Quý Chi Lâm.
Ngoài ra còn có một nhà đầu tư quý tộc tên mới thần bí là Phương thị.
Tâm tư của Ninh Viễn Minh lại trôi đi chỗ khác, mấy ngày trước từng nghe anh cả nói, ba năm nay có một công ty phát hiện rất nhanh, người đứng sau còn là một người mới rất trẻ, thường xuyên làm từ thiện, không biết số tiền đó từ đâu mà ra....
Lai lịch khẳng định rất hùng hậu.
"Con chính là vì người khác mà lo nghĩ." Mẹ Ninh ôm con trai nhỏ Ninh Viễn Minh của mình cẩn thận đặt trong lòng bàn tay nhiều năm, nhưng không nỡ để tự trách vội vàng nói: "Tiểu Minh, chuyện này không liên quan đến con, không cần để trong lòng."
.......
Rất nhanh đã đến ngày diễn ra hôn lễ.
Bất luận là giới truyền thông nào Quý gia đều từ chối, dù sao việc này cũng không vẻ vang gì, chỉ đơn giản tổ chức hôn lẽ trong khách sạn và mời một số người trong giới.
Đương nhiên, Quý đại thiếu đang sống thực vật không thể tham gia được.
Chỉ có Ninh Tuy đã không thấy mặt vài ngày là tham dự, dáng người thoạt nhìn ngày càng gầy hơn.
Tuy nhiên Ninh gia tuyên bố với người ngoài Ninh Tuy chỉ là một họ hàng xa, nhưng chuyện tốt không ra khỏi cửa, việc xấu truyền nghìn dặm, đại đa số mọi người ở trong giới này đều biết chuyện thiếu gia thật gia này.
Người trong bữa tiệc này đều đang xem chuyện cười của Ninh Tuy.
Rơi trên người cậu đều là những ánh mắt rất phức tạp, có đồng tình, có coi thường, còn có cảm giác thương hại —— xác xuất người thực vật có thể tỉnh lại là khoảng bao nhiêu? Chỉ sợ cả đời này cũng không thể tỉnh lại, gả qua chính là phải chịu cảnh thờ chồng, sau này phỏng chừng cũng không thể nhận được bao nhiêu tiền.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Ninh Tuy được đưa lên xe, trở về nhà cũ của Quý gia.
Trước khi đưa vào phòng của Quý Úc Trình, mẹ Ninh không nhịn được tiến lên, kéo tay Ninh Tuy: "Mẹ...."
Ninh Sâm ở bên cạnh cau mày.
Quý lão gia tử vẫn đang nhìn, nếu như vào lúc này người mẹ muốn nói lời gì đó như "Mẹ có lỗi với con", có lẽ sẽ khiến lão gia tử cảm thấy không vui.
May mắn mẹ Ninh vẫn chưa hoàn toàn mất trí, nuốt lời muốn nói xuống bụng, chỉ nói: "Chăm sóc tốt cho Quý đại thiếu."
Ninh Tuy rút tay, trên mặt không có chút thay đổi nào: "Ừm."
Quý Chi Lâm ở trong bữa tiệc bị mời uống vài ly rượu, lúc này xuyên qua đám người nhìn về phía Ninh Tuy.
Trong sinh hoạt Ninh Tuy luôn ăn mặt rất giản dị, có đôi khi giống một đứa nhỏ dương quang trong bộ đồ thể thao, có đôi khi lại rất mềm mại, cười lên sẽ xuất hiện hai chiếc răng khểnh đáng yêu, hàng mi dài cụp xuống một cách đáng thương khiến người ta kìm lòng không đậu mà bị luân hãm vào trong đó.
Nhưng hôm nay cậu mặc bộ tây trang lên người.... thoạt nhìn rất không phù hợp với vóc dáng tiều tụy của cậu.
Khẳng định mấy ngày nay đều ngủ không ngon.
Trong lòng Quý Chi Lâm nhất thời đau nhói.
Ninh Tuy trầm mặc bước vào phòng.
Quý Chi Lâm nhìn cánh cửa dần đóng lại, chỉ cảm thấy sau lưng Ninh Tuy đều là những vất thương chằng chịt.
.......
Phòng của Quý đại thiếu là một căn phòng xép, bên ngoài còn có gian phòng khách riêng, vì để thuận tiện cho các hộ sĩ chăm sóc hắn, bên cạnh phòng khách còn có phòng thiết bị và phòng kiểm tra đo lường, có thể nói là cực kỳ đắt tiền.
Phòng trong cùng mới là phòng ngủ của Quý Úc Trình.
Ninh Tuy nhấc chân đi về phía phòng ngủ của Quý Úc Trình.
Đại khái đi được bảy tám bước, biểu tình trầm mặt trên gương mặt rốt cuộc kiềm chế nổi nữa, thiếu chút nữa nở một nụ cười thật tươi cất tiếng làm một bản b-box!
"A Thống, chúng ta phát tài rồi!!!"
Hệ thống hiểu nhiên cũng có chút không kiềm chế được kích động: "Đáng ghét, A Tuy, mau kéo nụ cười vui sướng trên miệng cậu đi! Cẩn thận có người tiến vào!"
Ba năm trước Ninh Tu bị buộc chặt với một hệ thống, tiếp xúc thân mật với bao nhiêu nhân vật quyền thế ngất trời mới nhận được bấy nhiêu tiền.
Tiếp xúc bao gồm tiếp xúc thân thể, tiếp xúc thông tin, tiếp xúc tình cảm... Trong đó tiếp xúc cơ thể có khả năng khiến người tăng cấp nhanh nhất. Mỗi khi tích luỹ được mức định nào đó có thể tăng lên một cấp, trong thẻ ngân hàng cũng được nhận một khoản tiền.
Người đứng đầu của chuỗi thức ăn trong thành phố này không ai khác chính là Quý Úc Trình, nhưng vệ sĩ luôn thủ trực bên người Quý Úc Trình không rời, một sinh viên năm nhất vừa mới lên đại học như Ninh Tuy có thể đi đâu để gặp được hắn?
Thế là Ninh Tuy chỉ có thể tiến từng bước, tiếp cận Quý nhị thiếu đang học cùng một trường với cậu.
Hơn nữa số tiền kiếm được đều đầu tư vào một công ty.
Nhưng thù lao nhận được từ trên người Quý Chi Lâm cũng chỉ giới hạn ở mức nhất định, chưa kể mỗi ngày tiếp xúc cơ thể với hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Vì vậy ở khoảng thời gian này Ninh Tuy vẫn luôn lo lắng vốn đầu tư nhận về sẽ càng ngày càng thấp.....
Kết quả không ngờ tới, chuyện tốt như kết hôn với Quý đại thiếu cư nhiên lại rơi trên đầu Ninh Tuy!
Tuyệt vời nhất chính là, Quý đại thiếu vẫn còn là một người thực vật vẫn chưa có ý thức! Điều này há chẳng phải có nghĩa là muốn sờ mó thế nào thì sờ mó thế đó đều được sao?! Sờ mó một cách danh chính ngôn thuận, sờ ra lửa cũng không có người nào quản!
Ninh Tuy cười tươi kéo đến tận mang tai.
Cậu chỉ có thể dùng sức cắn chặt hàm mình mới không thể mình phé lên cười thành tiếng.