Quả nhiên sự tồn tại trên thế giới này vẫn yêu cầu một chút quyền lực.
Mười phút sau, người của phòng hành chính không chỉ tìm giám sát cho bọn họ, còn để bọn họ trực tiếp sao chép, chủ nhiệm khoa liên tục xin lỗi trợ lý Chu.
Sau khi đợi nhóm người Ninh Tuy rời đi, sắc mặt nam lão sư tái xanh nói: "Các cậu khiến tôi thật khốn khổ!"
Hai cán sự hội học sinh biết mình sai, mặc cho ông trách mắng, trong lòng lẩm bẩm: "Chuyện nhỏ như vậy, tại sao người của Quý thị lại đến?"
Một người trong đó tìm kiếm, đột nhiên nói: "Đờ mờ."
"Sao vậy?"
"Tôi, sao tôi lại tìm được tin tức Ninh Tuy và Quý Úc Trình kết hôn vào một tháng trước? Ninh Tuy kết hôn với Quý Úc Trình??! Tại sao trước đó tôi không hề nghe nói đến?!"
Hai người nhìn nhau, sắc mặt đều trắng bệch, trong lòng đồng thời lóe lên một từ: Hỏng bét.
..........
Dưới tòa nhà quản lý, trợ lý Chu nói: "Ninh tiên sinh, nếu còn chuyện gì xin cứ tìm tôi."
Ninh Tuy mỉm cười: "Tạm thời không còn chuyện gì nữa, cảm ơn, anh về trước đi."
Trợ lý Chu gật đầu, xoay người đi về hướng bãi đậu xe ngầm.
Phương Đại Thành có tiết, vì vậy mới vội vàng chạy đến, căn bản cho rằng sẽ nhìn thấy Tào Nặc và Ninh Tuy ngán ngẩm(1) đi ra, không nghĩ tới trong tay Ninh Tuy bất ngờ cầm một ổ cứng, hắn ngạc nhiên nói: "A Tuy thật sự lấy nó giúp cậu rồi?!"
(1) Nguyên văn 垂头丧气: Bộ dạng buồn bã ủ rũ do thất bại hoặc gặp bất lợi.
Tào Nặc ôm lấy Ninh Tuy mãnh nam gào khóc: "Hơn nữa còn chưa đến mười phút."
Một tháng trước khi biết Ninh gia muốn Ninh Tuy gả cho một người thực vật, hai người đều lo lắng Ninh Tuy nghĩ không thông, ra ngoài xảy ra chuyện gì đó, thậm chí còn có chút đồng tình với Ninh Tuy, lén lút thảo luận có nên khai thông tư tưởng cho Ninh Tuy hay không.
Nhưng hiện tại xem ra, gả cho một lão công thực vậy cũng rất có lợi.
Chưa kể lớn lên đẹp trai, dù có nằm cư nhiên cũng có thể dùng làm chỗ dựa!
Hai người bạn cùng phòng hưng phấn, nhưng Ninh Tuy lại có chút bất đắc dĩ, vốn dĩ cậu gả cho Quý Úc Trình là muốn chiếm tiện nghi của Quý Úc Trình, không lợi dùng quyền của Quý Úc Trình trừ phi vạn bất đắc dĩ.
Cũng may Quý Úc Trình là người thực vật không biết gì, nếu không biết bản thân thân là một người vợ có danh không phận lấy danh nghĩa của mình để giải quyết chuyện, không biết sẽ nghĩ bản thân thế nào.
Cáo mượn oai hùm(2) hay gì đó......
(2) Cáo mượn oai hùm 狐假虎威: có nghĩa là một người bắt nạt người khác bằng cách phô trương các mối quan hệ mạnh mẽ của một người.
Ninh Tuy có thể tưởng tượng ra Quý đại thiếu gia sắc mặt cao lãnh dùng ánh mắt ghét bỏ lạnh lẽo nhìn bản thân.
Sau khi thành công lấy được giám sát, ba người vội vàng quay về ký túc xá.
Bên này Quý đại thiếu gia đang nằm trong biệt thự cũng đang xem hình ảnh giám sát, nhưng hình ảnh giám sát này không phải hình ảnh giám sát kia, sau một thời gian ngắn nguồn điện bắt đầu không ổn định, 009 lại bị đóng băng.
Quý Úc Trình thấy Ninh Tuy gọi điện cho trợ lý Chu để giúp đỡ, trong lòng tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác mãn nguyện và ngọt ngào, hy vọng Ninh Tuy có thể lợi dụng hắn nhiều hơn.
Thời gian đầu vợ nhỏ muốn lợi dụng thân phận để xin giúp đỡ, điều này cho thấy trong lòng vợ nhỏ coi hắn là người quan trọng.
Nếu không vì sao vợ nhỏ không gọi điện thoại tìm đứa em trai ngu ngốc kia?
Sau khi xem xong, chắc chắn vợ nhỏ không có chuyện gì, Quý Úc Trình mới tiếp tục nghiên cứu năng lực điều khiển từ xa mà 009 đã nói.
009 mở hình ảnh thư phòng hiện lên trong đầu hắn, dùng thanh âm hứng phấn nói với hắn: "Tôi cảm giác toàn bộ năng lực đều đã hồi phục! Ký chủ. Anh thử tưởng tượng phóng lớn ống kính xem, sau đó từ trong kệ sách lấy ra một cuốn sách. Tôi ở trong cơ thể anh, đồng dạng với ý thức anh, anh chỉ cần có thể tưởng tượng ra, tôi liền có thể làm được!"
009 rốt cuộc cũng lắp ráp xong cơ thể thoát khỏi trạng thái bán thành phẩn quả thật trở nên niềm nở đến đáng sợ, điên cuồng thúc giục Quý Úc Trình thử năng lực của nó, cố gắng loại bỏ ấn tượng về hệ thống vô dụng.
Trên kệ sách bốn vách tường của thư phòng đều chất đầy sổ sách, mặc dù hai năm nay Quý Úc Trình không vào, nhưng mỗi ngày lão gia tử đều cho người quét dọn, lúc này cũng sạch sẽ không một hạt bụi.
Người thực vật trên giường nhắm chặt hai mắt, không chút động đậy, cố gắng tưởng tượng khi bản thân vẫn là một người bình thường, tiến lại gần giá sách, sau đó vươn tay lấy một cuốn sách từ trên giá sách xuống.
...........
Cư nhiên thật sự làm được?
Quý Úc Trình ở trong não nhìn cuốn sách có chút sững sờ, kể từ khi trở thành người thực vật, trong hai năm này đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm được chuyện gì đó thông qua hệ thống.
Trước đây hắn cho rằng tất cả hệ thống đều vô dụng như 009, cái gì cũng không biết, chỉ biết ở trong đầu hắn luyên thuyên không ngừng, khiến gân xanh của người ta giật giật liên tục.
Nhưng lần đầu tiên thử, một khi ý thức bị gián đoạn rất dễ không ổn định.
Cuốn sách rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng "bụp".
Dì Chu đang dọn dẹp thư phòng nghe thấy động tĩnh bên trong, bỗng giật mình vội vàng mở cửa đi vào.
"Đang tốt đẹp tại sao lại rơi xuống đất rồi?" Dì Chu thấy kỳ quái, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ.
Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa sổ không chút nhúc nhích, không một luồng gió nào lọt vào được.
.......... Chắc là lão gia hoặc Ninh Tuy đọc xong chưa kịp cất đi, mặc dù nghĩ vậy nhưng dì Chu vẫn mạc danh mà rùng mình, cất sách về chỗ cũ.
.........
Sau khi quay trở lại ký túc xá xem giám sát, Ninh Tuy nhận ra một vấn đề, thông qua giám sát căn bản không thể tìm được người lấy điện thoại, những nơi như nhà ăn rất đông người, trong giờ cao điểm trong nhà ăn gần như có hơn một ngàn người, hoàn toàn không thể từ trong đám đông tìm ra chính xác bàn mà Tào Nặc và Phương Đại Thành ngồi ngày hôm đó.
Tào Nặc không ngờ làm mọi cách để kiểm tra giám sát, nhưng trong tình huống này, hắn ngay lập tức ngồi xuống giường, thất vọng nói: "Nếu không được thì thôi."
Ninh Tuy suy nghĩ, nói: "Còn chưa kết thúc, em có biện pháp."
Bên này Từ Thiên Tinh đang lo lắng lướt qua diễn đàn trường, nửa giờ trước không biết ai đăng một bài viết, nói người lấy trộm điện thoại trong nhà ăn một tuần trước đã bị chụp ảnh.
Phía dưới ồn ào bình luận: "Người bị mất điện thoại có phải là sinh viên khoa máy tính không? Mấy ngày nay nhìn bọn họ thường xuyên ra vào văn phòng quản lý, chắc là đang kiểm tra giám sát."
"Thời đại này cư nhiên vẫn còn người trộm điện thoại, rốt cuộc là ai, đừng làm người mất của lo lắng, lâu chủ cậu mau tung video ra đi."
"Vì sao lại có người chụp được chứ?"Nhịp tim Từ Thiên Tinh đập nhanh, lo lắng đứng lên đi qua đi lại trong ký túc xá.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, mất điện thoại mà thôi, ba năm đại học không biết hắn đã mất bao nhiêu chiếc rồi, từ đó đều không quan tâm, mất rồi thì mua cái khác........ Không ngờ tới thằng nhóc kia sống chết không buông tha.
Hơn nữa, Ninh Tuy dường như đang có ý định giúp thằng nhóc kia đến cùng, vì vậy không ngần ngại nhờ người của Quý gia can thiệp giúp cậu ta xem giám sát.
Ban nãy hắn nghe điện thoại nói giám sát bị lấy đi rồi, nhưng hắn không để tâm lắm, giám sát ở nhà ăn hắn biết rõ nhất, mấy cái camera được treo ở độ cao ba bốn mét, có thể quay được cái gì? Ngày đó hắn còn đội mũ.
Nhưng không nghĩ tới cư nhiên có người ngồi gần đó chụp được.....
Ngày đó Từ Thiên Tinh chỉ vì nghĩa khí anh em, nhất thời đầu óc bị kích thích, căn bản không nghĩ tới hậu quả sẽ trở nên như vậy.
"Gấp cái gì?" Ninh Viễn Minh bình tĩnh nói: "Người đăng bài này rất có thể không nói thật, nếu như cậu ta thật sự chụp được, vậy tại sao không công khai bức ảnh?"
Ninh Viễn Minh vừa dứt lời, bài đăng liền được làm mới, lâu chủ bình luận phía dưới: "Mọi người đều là bạn học, tôi sẽ cho kẻ lấy cắp một cơ hội, xin hãy trả lại điện thoại trước ngày hôm nay, chủ động nhắn tin cho tôi."
Sau câu bình luận này là nửa đầu của video.
''''''
Trong nhà ăn đông đúc, camera dần dần di chuyển về nơi Tào Nặc và Phương Đại Thành đang ngồi ăn cơm. Thời gian ở góc trên bên phải khoảng 12:55 ngày 15 tháng 12, chính xác là thời gian khi bị mất điện thoại một tuần trước.
Bất quá lâu chủ rõ ràng có ý định cho tên trộm cơ hội, video chỉ chiếu một nửa rồi dừng lại.
Từ Thiên Tinh càng lo lắng hơn: "Trong tay cậu ta thật sự có video!"
Ninh Viễn Minh cũng không nói nên lời, bộ quần áo mà Tào Nặc và Phương Đại Thành mặc trong video thật sự là bộ độ bọn họ đã mặc ngày hôm đó.
Y nhíu mày: "Xem ra cậu xác thực bị chụp trộm."
Từ Thiên Tinh cảm thấy lời này của y cực kỳ chói tai: "Cái gì gọi là tôi bị chụp trộm? Tôi không phải vì cậu mới lấy điện thoại của tên nhóc kia hay sao?"
Vừa nói xong, Từ Thiên Tinh đột nhiên nhớ tới, khi đó Ninh Viễn Minh không làm ra động tác gì, chỉ có mình hắn xoay người lấy điện thoại.
Thậm chí Ninh Viễn Minh vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, nếu như góc quay không đủ khéo léo, đều không thể nhìn ra Ninh Viễn Minh là ai.
Nói cách khác, nếu như chuyện này bại lộ, chỉ có mình hắn sẽ chịu trừng phạt.
Sắc mặt Từ Thiên Tinh lập tức có chút khó coi: "Ninh Viễn Minh, có phải cậu cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến cậu không, cho nên mới thờ ơ như vậy?"
"Sao tớ có thể không gấp?" Ninh Viễn Minh nói: "Tớ đang nghĩ biên pháp giúp cậu."
"Không được, tôi phải trả điện thoại." Từ Thiên Tinh cầm điện thoại muốn ra ngoài: "Nếu không được, sẽ xin lỗi mấy người Ninh Tuy."
Mất chút tiền là chuyện nhỏ, mấy chốt là bị phạt, khiến hắn mất mặt trước mặt toàn trường, còn không bằng hắn thôi học cho rồi.
"Xin lỗi?" Ninh Viễn Minh tâm sinh bực bội, túm lấy hắn: "Cậu định khiến tớ sao này không thể ngẩng cao đầu trước mặt Ninh Tuy sao? Cậu đợi chút, tớ sẽ giải quyết chuyện này cho cậu."
Từ Thiên Tinh cho rằng biện pháp giải quyết mà Ninh Viễn Minh nói là để tự Ninh Viễn Minh xin lỗi Ninh Tuy, dù sao chuyện này cũng là do y gây ra.
Hơn nữa y và Ninh Tuy không phải là họ hàng sao? Trước kia Ninh Tuy cũng ở lại nhà y không ít lần, nếu như y nói ra, Ninh Tuy chắc sẽ bỏ qua cho bọn họ.
Ai mà biết biện pháp giải quyết của Ninh Viễn Minh là đưa cho Dương Nghiêm Hoài năm ngàn tệ, yêu cầu Dương Nghiêm Hoài tranh thủ mấy người Ninh Tuy đi ăn tối, thời điểm không có ai, mở khóa đưa điện thoại trả về.
"Chủ bài đăng kia đã nói, chỉ cần trả điện thoại về, sẽ không công khai, đến lúc đó liên hệ chủ bài đăng kia, đưa cho cậu ta một khoản tiền, chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa."
Ninh Viễn Minh nói với Dương Nghiêm Hoài: "Cậu cũng không có chuyện gì, đến giờ cơm tối không có ai ở ký túc xá."
Từ Thiên Tinh cảm thấy biện pháp giải quyết này là để Dương Nghiêm Hoài chịu trách nhiệm thay bọn họ, có chút kinh nhạc khi Ninh Viễn Minh có thể nghĩ ra loại biện pháp hại bạn bè như vậy....... Dương Nghiêm Hoài không có tiền, tính cách hư vinh, năm ngàn tệ đối với hắn mà nói là một số tiền rất lớn, thậm chí Ninh Viễn Minh có thể chọc trúng cửa mệnh của hắn.
Càng bất ngờ hơn chính là Dương Nghiêm Hoài cư nhiên đồng ý.
Dương Nghiêm Hoài cũng có cân nhắc của mình, nếu như hắn không giúp chuyện này, sau này sẽ bị Ninh Viễn Minh đuổi ra khỏi vòng nhỏ này, mọi người đều sẽ xa lánh hắn.
Mà năm vạn tệ..... đối với một gia đình bình thường, kỳ thật không phải số tiền nhỏ, cũng đáng để mạo hiểm.
Từ Thiên Tinh không nói ra lời nhìn Dương Nghiêm Hoài bỏ chiếc điện thoại như củ khoai nóng hổi vào túi ái, hắn không kịp ngăn lại, Dương Nghiêm Hoài đã rời khỏi ký túc xá.
"Hiện tại giải quyết xong rồi, cậu có thể yên tâm." Ninh Viễn Minh tiếp tục đọc sách của mình.
Từ Thiên Tinh đứng sau lưng y, nhìn y một cái, thần sắc vô cùng phức tạp.
Mặc dù Dương Nghiêm Hoài được coi là nhân vật hơi ngoài lề trong vòng nhỏ của bọn họ vì gia cảnh trung bình, nhưng Từ Thiên Tinh cũng coi hắn là một người bạn.
Từ Thiên Tinh tính cách kiêu ngạo nhưng điều duy nhất là điểm trung thành, luôn xuất đầu giúp Ninh Viễn Minh, chưa bao giờ nghĩ đến việc khiến bạn bè thay mình nhảy vào hố lửa.
Cách mà Ninh Viễn Minh làm lúc này, kỳ thật đã ngoài nhận thức trước nay của hắn.
.........
Ăn cơm tối xong, Ninh Tuy kéo hai người bạn cùng phòng đến sân chơi dạo vài vòng, rồi mới chậm rãi quay về ký túc xá.
Trước khi vào ký túc xa, cậu đặc biệt xem lỗ khóa.
Quả nhiên đúng như dự đoán, khóa cửa từng bị động vào.
Cửa ra vào của tòa nhà ký túc xá nam đều là cửa gỗ bình thường, ổ khóa cũng là ổ khóa tương đối rẻ trên thị trường, 20 tệ một chiếc, muốn lấy được chìa khóa có thể mở được cửa, rất dễ dàng.
Sau khi ba người tiến vào, chiếc điện thoại cũ của Tào Nặc đã nằm trên bàn học của Tào Nặc.
Ninh Tuy đi tới chiếc giường của mình, vén chăn lên lộ ra camera giấu ở khe hở phía dưới, khẽ cười: "Bắt được rồi?"
Tào Nặc ôm điện thoại của mình cực kỳ cao hứng, sau khi cắp sạc vào liền phát hiện không thiếu thứ gì, thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cũng tìm được rồi, A Tuy, vẫn là em có cách."
Bài đăng kia là giả, video cũng là giả.
Hắn và Phương Đại Thành chỉ mặc lại quần áo ngày hôm đó, đến nhà ăn để quay.
Nhưng kẻ lấy trộm điện thoại lại lo lắng, không dám đánh cược với bọn họ.
Hơn nữa thời gian có hạn, đối phương nhất định không thể nhìn ra đoạn video kia cư nhiên được quay vào hôm nay.
Ninh Tuy cắm ổ cứng vào máy tính, ba người sau khi xem xong giám sát đều có chút sững sờ.
"Sao lại là Dương Nghiêm Hoài?"
Trên thực tế bọn họ cho rằng chuyện này có liên quan đến Ninh Viễn Minh, nhưng người hạ thủ có khả năng là Từ Tiên Tinh hoặc là Ninh Viễn Minh.
Bởi vì Dương Nghiêm Hoài là kiểu người không dễ bị kích động như vậy.
"Chắc bọn họ sẽ không để người này chịu trách nhiệm đấy chứ."
Mặc dù từng vì chuyện của nữ thần mà phát sinh bất hòa với Dương Nghiêm Hoài, nhưng Phương Đại Thành cũng không muốn khiến Dương Nghiêm Hoài vô cớ nhận phạt. Rất có thể Dương Nghiêm Hoài không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, một khi bị trách phạt, hắn sẽ luôn mang tiếng là kẻ trộm trong suốt thời gian đại học của mình.
"Các canh có muốn đăng nó lên diễn đàn trường, trực tiếp vạch trần không, hay là tìm người đứng sau rồi tóm ra?" Ninh Tuy hỏi.
Tào Nặc và Phương Đại Thành chần chờ một chút, nói: "Kéo người đứng sau ra đi."
Ở một trình độ nào đó, hai người bạn cùng phòng của cậu thật sự rất mềm lòng, Ninh Tuy mỉm cười: "Được."
Cậu vươn tay gửi video cho Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh.
Suy nghĩ một lát, cậu lại chuyển tiếp cho Ninh Thần và mẹ Ninh.
Không quản tốt con trai thì đừng quản nữa, chi bằng để cậu tới quản đi.
*
Từ Thiên Tinh kinh hãi từ trên giường nhảy dựng lên: "Bọn họ lắp camera ở ký túc xá?!"
Nói xong hắn chợt phản ứng lại, bài đăng trên diễn đàn trường căn bản chính là một bàn cờ, thì ra Ninh Tuy đào sẵn hồ chờ bọn họ nhảy vào.
Dương Nghiêm Hoài cũng toát mồ hôi lạnh, nhìn về hướng Ninh Viễn Minh: "Không phải cậu nói trả điện thoại về sẽ không còn chuyện gì nữa sao, sao lại như vậy? Bọn họ quay được tôi rồi! Có phải sẽ đưa tôi lên diễn đàn hay không?"
Ninh Viễn Minh đang đáp lại tin nhắn bất ngờ của mẹ Ninh và Ninh Thần, lông mày nhíu lại: "Có thể đừng ầm ĩ nữa được không?"
"Toàn bộ là cậu gây ra, cậu con mẹ nó bảo bọn tôi đừng ầm ĩ nữa?!" Từ Thiên Tinh tức giận, tiến lên túm lấy cổ áo Ninh Viễn Minh.
Ninh Viễn Minh ngẩng đầu, lạnh lùng ói: "Tôi có nói cậu giúp tôi lấy điện thoại sao? Lẽ nào là tôi yêu cầu cậu làm? Ngày đó tôi rõ ràng còn ngăn cản cậu."
Từ Thiên Tinh: "......."
Đúng, ngày đó Ninh Viễn Minh đúng là có ngăn cản hắn, trước đây đều là như vậy, hắn đứng ra giúp Ninh Viễn Minh, hắn thay Ninh Viễn Minh nói ra những lời cay nghiệt với Ninh Tuy, Ninh Viễn Minh sẽ luôn miệng nói "Đừng như vậy", cuối cùng người bị ghét lại là hắn.
Với tư cách là bạn của Ninh Viễn Minh, hắn cảm thấy Ninh Viễn Minh bị bắt nạt, bị Ninh Tuy cướp đi người thân, cho nên mới thay Ninh Viễn Minh xông pha chiến đấu.
Nhưng khi xảy ra chuyện, Ninh Viễn Minh cư nhiên tự phủi sạch sẽ.
Từ Thiên Tĩnh chợt nhật ra, bản thân giống như một chú hề.
..........
Đêm đó Từ Thiên Tinh mời Ninh Tuy lên sân thượng nói vài câu.
Nội dụng cụ thể thì Tào Nặc và Phương Đại Thành đều không biết.
Chỉ biết hôm sau, Từ Thiên Tinh chủ động đến phòng giáo vụ để tự thú, nói điện thoại là hắn lấy, chỉ là nhất thời chơi đù cùng bạn học, không nghĩ tới hậu quả sẽ trở nên như vậy.
Bất luận động cơ của hắn là gì, chuyện này dẫn đến hậu quả của hành vi ăn cắp, nhà trường phạt hắn, sau đó dán lên bảng thông báo.
Nhất thời trong trường sôi nổi nghị luận, đại đa số mọi người đều có chút khó hiểu, không phải nhà Từ Thiên Tinh rất giàu hay sao, sao có thể trộm điện thoại của người khác được? Lẽ nào có chứng ăn cắp(3) như trong mấy bộ phim truyền hình?"
(3) Chứng ăn cắp 偷窃癖: Là không có khả năng cưỡng lại ham muốn ăn cắp, ăn cắp lặp đi lặp lại những thứ bạn không cần và ít giá trị. Chứng ăn cắp vặt là một chứng rối loạn sức khỏe tâm thần hiếm gặp nhưng rất nghiêm trọng, có thể gây tổn hại về tinh thần cho bạn và những người thân yêu của bạn nếu không được điều trị. Chứng ăn cắp vặt là một chứng rối loạn kiểm soát xung động được đặc trưng bởi các vấn đề về khả năng tự kiểm soát cảm xúc hoặc hành vi. Nếu bạn mắc chứng rối loạn kiểm soát xung động, bạn có thể khó chống lại sự cám dỗ hoặc thôi thúc làm điều gì đó quá mức hoặc có hại cho bản thân hoặc người khác.
Từ Thiên Tinh bị ba hắn đánh một trận, cả tuần nay đều không đến trường.
Khi quay trở lại trường học, không biết tại sao hoàn toàn không đi theo sau lưng Ninh Viễn Minh nữa, giống như một người cùng lớp bình thường.
———————
Chương này dài ơi là dài chắc phải khoảng hơn 7000 từ á cho nên tui chia ra làm hai nhé, nay đau lưng quá dịch được một nửa, còn một nửa còn lại tui lên vào ngày mai nhá.