Đó không phải đang tự mình sỉ nhục mình sao?
Ninh Viễn Minh biết hắn muốn giữ thể diện cho nên không tiến lên nhìn đồ trong thùng rác, mà chỉ khéo léo chuyển chủ đồ, đề nghị đến quán cà phê ngồi một lát.
Quý Chi Lâm ôm chậu cây không hé răng.
Quý Chi Lâm ban đầu cũng đặt Ninh Viễn Minh trong lòng bàn tay, hai người quen nhau hơn mười năm, Ninh Viễn Minh mang theo rất nhiều ký ức về hắn.
Và liên quan đến niên thiêu, luôn mang một số định kiến.
Mấy năm trước ở nước ngoài, hắn thậm chí còn tùy thời phát động đề nghị với người bên cạnh, chi bằng kết hôn đi.
Nếu như lúc đó Ninh Viễn Minh đáp ứng, có lẽ bây giờ căn bản không có chỗ cho Ninh Tuy.
Nhưng khi đó Ninh Viễn Minh cố tình đứng núi này trông núi nọ, luôn cảm thấy mình có thể bám víu được Quý Úc TRình, giả vờ như không nghe hiểu lời hắn nói.
Hồi ấy Quý Chi Lâm rất buồn bực, về sau không đề cập đến chuyện ở bên nhau nữa, vẫn luôn đối xử tốt với Ninh Viễn Minh, nhưng chuyện đó lại trở thành cái gai trong lòng y.
Ba năm trước vừa trở về nước, trong trường học có mục dự án tài trợ, hắn biết Ninh Tuy chính vào thời điểm đó.
Ninh Tuy đối với hắn quá tốt —— thật sự quá tốt. Hắn nói muốn nếm thử bánh xi-rô phong, Ninh Tuy tuyệt đối không gửi đường trắng qua, hắn cau mày, Ninh Tuy sẽ không bao giờ tiếp xúc với nam nhân khác.
Quý Chi Lâm cảm thấy trái tim mình được Ninh Tuy sưởi ấm từng chút một như thế.
Chính vì cảm thấy Ninh Tuy hết lòng vì mình, gần giống như không đụng phải tường nam sẽ không quay đầu lại(1), cho nên khi phải lựa chọn một người giữa Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh để gả cho Quý Úc Trình, hắn không chút do dự đã chọn Ninh Tuy.
(1) Nguyên văn — 不撞南墙不回头: Điều đó có nghĩa là hành vi của một người nào đó là cố chấp và anh ta sẽ không lắng nghe những ý kiến khác nhau. Nó có ý nghĩa tương tự như "đi hết con đường trong bóng tối", "không có nước mắt nếu bạn không nhìn thấy quan tài", "bạn sẽ không bao giờ chết cho đến khi đến sông Hoàng Hà".
Bạch Nguyệt Quang ấy à, là luôn hy vọng Bạch Nguyệt Quang sẽ mãi xinh đẹp, không bị bóng tối nhuốm tràm.
Nhưng Ninh Tuy thì khác, bản thân làm gì đó, em ấy chỉ buồn trong một đoạn thời gian mà thôi, sẽ không thật sự trách mình.
Huống chi, gả cho Quý Úc Trình cũng không phải chuyện to tát gì —— Quý Úc Trình chỉ là một người thực vật, có khả năng cả đời này cũng không thể tỉnh lại.
Đối với Ninh Tuy tổn hại đã gây ra có thể chỉ là thương tổn bởi một số lời chỉ trích khó nghe trong giới mà thôi.
Những tổn thương này, hắn sẽ bồi thường lại cho Ninh Tuy.
Nhưng vừa nhìn, hắn không biết tại sao lại có chút hối hận, còn có chút oán giận Ninh Viễn Minh.
Nếu không phải bởi vì Ninh Viễn Minh, làm sao bản thân có khả năng sẽ bị Ninh Tuy cự tuyệt mấy lần?
Đủ loại cảm xúc phức tạp khiến sắc mặt Quý Chi Lâm lúc xanh lúc trắng, bất quá hắn không nói gì, chỉ theo Ninh Viễn Minh đến quán cà phê.
Hai người ngồi xuống, Quý Chi Lâm gọi một tách cà phên xi-rô phong.
Ninh Viễn Minh lơ đãng nhìn chiếc thìa đang khấu trong lúc hắn lơ đãng, hỏi: "Em nhớ trước kia anh chưa từng uống loại này."
Quý Chi Lâm không hé răng.
Ninh Viễn Minh cau mày.
Tấm biển bên ngoài quán cà phê vẫn là tấm biển tuần trước, Quý Chi Lâm nhớ lại mình đã đến đây vào tuần trước, gọi một nghệ sĩ chơi vĩ cầm đến, nói ra lời đó với Ninh Tuy.
Hôm đó trời còn đổ mưa, lúc Ninh Tuy rời khỏi ô bị mưa thổi bay, hắn thiếu chút nữa đứng bật dậy đuổi theo, khi ấy lông mi Ninh Tuy ướt đẫm nước mưa, giống như có thể khóc ra bất cứ lúc nào.
Nhớ lại cảnh tượng khi đó, nỗi hoảng loạn trong lòng Quý Chi Lâm dần tan biết đi không ít.
Trong thời gian ngắn, còn chưa đến nửa tháng, Ninh Tuy không có khả năng thay đổi nhanh như vậy.
Nhất định vẫn còn đang tức giận với mình.
Hắn vừa nghĩ như vậy, bà chủ đã đi tới, phát hiện người hắn dẫn đến đã thay đổi thành người khác, lập tức nhìn hắn với ánh mắt đầy kỳ quái.
Bà chủ lẩm bẩm nói: "Chia tay với người trước rồi?"
Quý Chi Lâm không có tâm tình để ý đến, Ninh Viễn Minh lại có chút lúng túng, gật đầu với bà chủ.
Thấy Quý Chi Lâm thất hồn lạc phách như vậy, trong lòng Ninh Viễn Minh cũng thấy rất khó chịu.
Quý Chi Lâm sống trong khuôn viên trường ở trong nước quá lâu rồi, quên mất Ninh Tuy và bọn họ hoàn toàn không cùng một tầng lớp? Đến nỗi nhớ nhung như vậy sao?
Hễ khi nào hắn và Ninh Tuy đi làm một số chuyện mà bọn họ đã từng làm ở nước ngoài, y sẽ nhìn thấy sự khó chịu của Ninh Tuy.
Từ nhỏ đến lớn Ninh Tuy chưa từng tiếp xúc với cưỡi ngựa, đua xe, chơi golf.....
Càng là những thứ mà Ninh Tuy không giỏi, càng dễ dàng khiến cậu trở thành kẻ ngốc.
Ninh Viễn Minh nhàn nhạt nói: "Nếu như thật sự để ý, sao không gọi Ninh Tuy ram tuần sau có triển lãm nghệ thuật điện tử, cậu ta nhất định sẽ đi."
"Nếu thật sự không được nữa thì có thể nhờ người chuyên nghiệp mời cậu ta đi với lý do chúc mừng kết hôn, anh lại cho cậu ta thêm một bất ngờ, em thấy tuần sau có một cuộc đua xe trên bai biển cũng không tồi."
Quý Chi Lâm không hiểu dụng ý của Ninh Viễn Minh, chỉ nhận ra không hài lòng trong giọng điệu của Ninh Viễn Minh.
Hắn ngượng cổ nói: "Đều chia tay rồi, cậu ta đã thuộc về anh trai anh, cậu ta đâu còn quan hệ gì với anh."
Ninh Viễn Ninh giễu cợt nói: "Vậy anh phát hiện cây xương rồng này không phải cậu ta tặng, anh liền thần hồn lạc phách như vậy?"
"Anh không có." Quý Chi Lâm nói: "Anh vốn dĩ còn lo lắng cậu ta sẽ sống chết bám dính lấy anh, bây giờ anh ước gì tâm tư của cậu ta đặt lên người anh trai anh."
Ninh Viễn Minh nhìn chằm chằm vào Quý Chi Lâm: "Thật sao?"
Quý Chi Lâm không kiên nhẫn nói: "Em đừng nghĩ lung tung."
Nói xong, Quý Chi Lâm không còn tâm trọng uống cà phê nữa, nói trong khoa còn có việc liền cầm áo đứng dậy rời đi.
Sau khi hắn rời đi, ánh mắt Ninh Viễn Minh rơi xuống chỗ hắn vừa ngồi, phát hiện hắn cư nhiên quên mang theo chậu cây.
"........"
Đường nhìn của Ninh Viễn Minh gần như bị cây xương rồng kia đâm thủng, cảm giác không thoải mái trong lòng càng được phóng đại lên gấp trăm lần.
Ninh Viễn Minh đích xác có chút tình cảm với Quý Chi Lâm, nhưng tình cảm này không quan trọng bằng sự sống còn của mình.
Vào một lần xét nghiệm máu năm 13 tuổi, y biết mình không phải là thân sinh của Ninh gia, nếu như người Ninh gia biết được điều này, sớm muội gì cũng sẽ tìm thiếu gia thật về, vì vậy khi còn nhỏ đã âm thầm thay đổi tờ xét nghiệm máu.
Kể từ khi đó y càng mắc kẹt trong cái bóng của sự lo lắng thường trực.
Lo lắng Ninh gia phát hiện ra chuyện của mình, sau đó đuổi y ra khỏi nhà, cũng lo lắng sau khi bị đuổi đi, ở trong cái giới này sẽ bị thân bại danh liệt.
Y nóng lòng tìm một chỗ dựa cho mình, một người giúp y trở thành một vị thiếu gia ngay cả khi Ninh gia không cần y nữa.
Ban đầu là cao lãnh chi hoa được người người ngưỡng mộ, Quý Úc Trình.
Nhưng Quý Úc Trình cạn tình bạc nghĩa, cho dù y đến Quý gia mấy chục lần, Quý Úc Trình đều không nhớ tên của y.
Hiện tại là Quý Chi Lâm.
Nhưng lại thấy được phân lượng của Ninh Tuy ở trong lòng Quý Chi Lâm còn nặng hơn y tưởng tượng.
Ninh Tuy, Ninh Tuy......
Ninh Viễn Minh rũ mi uống cà phê, trên mặt không có biểu tình gì nhưng ngón tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được.
Y phải đưa ra lựa chọn thứ hai.
Ninh Viễn Ninh suy nghĩ một lát, sau đó gửi tin nhắn cho Từ Thiên Tinh, hỏi: Lần trước cậu nói có thể lất được thông tin liên lạc của người kia, có thật không?"
Từ Thiên Tinh là người tóc bạch kim bị Ninh Tuy chọc tức trên hành lang ban nãy, là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Ninh Viễn Minh, cũng là người ủng hộ Ninh Viễn Minh nhất.
Bất quá so với những người bạn khác, gia cảnh hắt không quá giàu, chỉ ở mức khá giả, cha hắn mở công ty con chip, gần đây nó được mua lại bởi công ty công nghệ mới đang phát triển với tốc độ nhanh chóng.
Từ Thiên Tinh là người mê cong nghệ sinh học, có chút ngượng mộ đối với ông chủ phía sau công ty, đang trăm phương ngàn kế xin danh thiếp của người đó từ cha mình.
Đối phương rất nhanh đã trả lời: "Sao cậu biết? Vừa mới lất được."
...........
Về phía Ninh Tuy, dù sao cũng được nghỉ pháp cho nên cậu định đến công ty một chuyến.
Mặc dù ngoại trừ Quý lão gia tử, mọi người đều trào phúng hoặc thương xót cho cậu khi trở thành công cụ xung hỉ, nhưng cậu đối với cuộc hôn nhân này lại vừa ý muốn chết.
Cậu còn tự mình mua ít kẹo cưới nữa.
Đây là một công ty công nghệ khoa học đời sống sinh học nằm trong CBD nổi tiếng, tuy nhiên diện tính không quá lớn, quy mô cũng không đánh nhắc đến so với tập đoàn nổi tiếng có lịch sử hàng trăm năm như Quý thị, nhưng trong hai năm liên tiếp đã phát triển cực kỳ nhanh chóng, với tiềm năng thương mại nhất, vì vậy đã được xướng tên trên các tạp trí kinh doanh nhất, trở thành doanh nhân mới nổi ở Giang Thành.
Hai năm các truyền thông đều không đào ra được bất cứ thông tin liên quan nào về lai lịch của ông chủ phía sau công ty, đối phương không tham gia bất kỳ tiệc rượu nào, cũng không tham gia hội nghị, mọi thứ đều giao cho Lâm Mãn quản lý.
Duy chỉ có một tấm ảnh hình dáng phía sau rất mờ, mờ đến mức khó có thể nhìn ra đó là ai, chỉ gắng gượng phán đoán khẳng định đó là một chàng trai trẻ tuổi.
Nhưng người trẻ tuổi đó làm sao lại có nguồn lực tài chính mạnh mẽ để thực hiện những nghiên cứu và đầu tư khó khăn trong giai đoạn đầu, hơn nữa còn làm nhiều hoạt động từ thiện cho các trại trẻ mồ côi như vậy?
Lẽ nào là tư bản đến từ nước ngoài nào đó?
Cảm giác thần bí này khiến hai năm qua toàn bộ công ty trở nên nổi bật hơn, thậm chí còn vượt qua cả Quý thị.
Đương nhiên, tất cả tin đồn bên ngoài ở trong mắt Ninh Tuy đều có chút ma hóa, ban đầu cậu đầu tư vào công ty này chỉ là muốn giúp đỡ người bạn quen biết ở trại trẻ mồ côi là Lâm Mãn.
Ai biết công ty phát hiện nhanh chóng, trong thời hạn ba năm ngắn ngủi đã tạo được tên tuổi, nhờ đó thu nhập từ cổ phiếu dưới tên cậu càng ngày càng tăng.
Ninh Tuy rất hài lòng với điều này, đặc biệt đến văn phòng của Lâm Mãn, đưa kẹo cưới cho hắn.
Lâm Mãn đang bận với một dự án, nên không có tâm tư trò chuyện với ông chủ trẻ tuổi kiêm bạn thân của mình, nói với Ninh Tuy: "Cậu xem điện thoại của cậu chút đi."
Ninh Tuy có hai cái điện thoại, một chiếc dùng cho cá nhân, một chiếc dùng cho công việc, dù sao với tư cách là ông chủ công ty công nghệ này, cậu vẫn phải liên hệ với một số nhà sản xuất trong và ngoài nước.
Nhưng cậu không thường xuyên sử dụng điện thoại công việc, thường để nó ở chỗ Lâm Mãn, nhờ Lâm Mãn giúp cậu đáp lại.
Chính vì vậy dẫn đến trong tài khoản WeChat của cậu có thêm rất nhiều nhóm đối tác làm ăn loạn thất bát tao, còn có một số người mẫu và ngoại vi(2) kỳ lạ không biết đã từng gặp ở chỗ nào.
(2) Ngoại vi 外围: Thường đề cập đến một phụ nữ tham gia vào việc buôn bán tình dục.
"Làm sao vậy?" Ninh Tuy biết Lâm Mãn thế nào cũng có chuyện.
"Cậu tự xem đi." Lâm Mãn do dự cũng không biết nên giải thích thế nào.
Ninh Tuy liền mở điện thoại ra xem, phát hiện tài khoảng WeChat trong điện thoại công việc vào nửa giờ trước đã chấp nhận làm bạn tốt của một người, vừa nhìn chính là Lâm Mãn chấp nhận.
Ảnh điện diện của đối phương là một mảng bầu trời xanh và một con nai nhỏ, sau khi thêm xong cũng không hé răng câu nào.
Nhưng sao ảnh đại diện này có chút quen, hình như đã thấy ở đâu đó......?
Ninh Tuy mở điện thoại cá nhân của mình ra nhìn, lại tìm ra được một người dùng ảnh đại diện y chang.
Đợi một chút? Là Ninh Viễn Minh?
Tài khoản WeChat của Ninh Viễn Minh được thâm vào ba năm trước khi Ninh Tuy vừa mới bước vào Ninh gia, bởi vì thật sự cho rằng bọn họ có thể trở thành người một nhà. Ninh Tuy cũng thêm WeChat với y. Sau này chỉ đơn thuần là nằm chết(3) che chở lẫn nhau mà thôi.
(3) Nguyên văn — 躺列: Đề cập đến hành vi nằm trong danh sách bạn bè mà không liên lạc với nhau sau khi thêm bạn bè. Nằm cột hay còn gọi là nằm xác, nằm xác vốn là chỉ nằm trên giường ngủ, sau mở rộng ra là nằm trong danh sách bạn bè không nói chuyện.
Ninh Tuy truy cập vào kiểm tra văn bản giới thiếu, xác nhận đó thật sự là Ninh Viễn Minh.
Ninh Tuy:???
Đầu Ninh Tuy kêu ong ong: "Cậu ta thêm tôi làm gì?"
"Tôi cũng không biết, cho nên mới để cậu xem đó." Lâm Mãn đỡ trán: "Cậu ta khẳng định không biết người phía sau màn công ty chúng ta là cậu."
Lâm Mãn là người bạn năm đó cùng lớn lên với Ninh Tuy và Tiểu Vũ, chuyện của Ninh Tuy hắn đều biết.
Gần đây hắn nghe nói về chuyện gả thay, thiếu chút nữa chạy đến Ninh gia hỏi người của Ninh gia rốt cuộc nghĩ thế nào vậy, nhưng bị Ninh Tuy ngăn lại..... không chỉ ngăn hắn, còn có vẻ như rất vui khi kết hôn với một người thực vật.....
Lời vừa mới dứt, hai người đồng thời phát hiện Ninh Viễn Minh đã thay ảnh đại diện con nai dưới bầu trời xanh thành bức ảnh y mặc áo len trắng cưỡi trên lưng ngựa.
Không thể không nói, dung mạo của Ninh Viễn Minh quả thật cũng không tồi, được Ninh gia nuôi nấng, trên người có khí chất của một tiểu thiếu gia sạch sẽ.
Bức ảnh này được lựa chọn cũng rất tốt, vừa nhìn liền hấp dẫn ánh mắt người khác.
Ngay khi vừa thay ảnh đại diện xong, Ninh Viễn Minh đã lên tiếng hào hỏi với tài khoản công việc của Ninh Tuy: "Xin chào [đáng yêu]. Gần đây có một số vấn đề về công nghệ sinh học, không biết có thể thỉnh giáo ngài không."
Lâm Mãn: "........"
Ninh Tuy: "......."
Hệ thống: "Phụt."
Ninh Tuy: "............"
Ninh Tuy cầm điện thoại như cầm phải một củ khoai nóng hổi, có chút đau đầu.
"Đừng cười nữa, cười cái gì mà cười." Ninh Tuy tức giận nói, cũng có chút lúng túng, mặc dù nửa đêm có thể làm ra chuyện vươn tay sờ ngực Quý Úc Trình, nhưng da mặt cậu thật sự rất mỏng, hơn nữa còn nóng bừng.
Muốn ném điện thoại cho Lâm Mãn, nhưng Lâm Mãn là người không quá đoan chính, đợi chút nữa thay mình xuất đầu nói gì đó vô nghĩa với Ninh Viễn Minh, mọi chuyện có lẽ sẽ không thể chấm dứt ngay.
Ninh Tuy cấu điện thoại, giống như chạy trốn mà rời đi: "Điện thoại này trước tiên cứ để ở chỗ tôi."
Ninh Tiu còn chưa nghĩ ra nên xử lý chuyện này như thế nào, nhanh chóng xóa bạn bè với Ninh Viễn Minh, có chút kỳ quái, cho nên cậu lựa chọn bỏ qua, tạm thời gác chuyện này lại.
Từ khi Ninh Tuy quay về Ninh gia, Ninh Viễn Minh luôn ở sau lưng ngấm ngầm làm vài động tác nhỏ, nhưng Ninh Tuy căn bản không thèm để tâm, không, không đến mức không thèm để ý, cậu căn bản nhìn không vừa mắt những mánh khóe nhỏ này của Ninh Viễn Minh.
Tâm tư của cậu đều đặt lên việc kiếm tiền, nào có thời gian chơi những trò nhỏ nhặt này với đối phương?
Trong lớp học buổi chiều, ngồi trong góc giảng đường ăn kẹo cưới, Ninh Tuy không nhịn được mở máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm thông tin về Quý Úc Trình.
Đều là phúc lớn của cái tên ngu ngốc Quý Chi Lâm kia, ngày hôm qua còn nắm cổ tay mình, làm thanh kinh nghiệm của cậu giảm bớt một số lượng lớn. Tối nay phải dành thời gian dài tiếp xúc cơ thể với Quý Úc Trình, mới có thể miễn cưỡng bù lại.
Ninh Tuy thề sau này nhất định tránh xa Quý Chi Lâm.
Hiện tại cậu phải tìm cách bù đắp lại số tiền đã mất.
Ngoài tiếp xúc cơ thể, tiếp xúc tin tức và tiếp xúc tình cảm cũng có thể nhận được tiền.
"Tiếp xúc tình cảm" nghĩa như tên gọi chính là hai người yêu nhau, không cần nghĩ cũng biết, lão công đang thực vật không có ý thức thì làm sao có khả năng phát sinh tình cảm với cậu được.
"Tiếp xúc tin tức" có nghĩa là tiếp xúc với một số tin tức tương đối riêng tư cho lão công đang thực vật của mình.
Nếu như tối qua cậu kiểm tra kích thước của hắn, có lẽ đã nhận được một số tiền lớn.
Đáng tiếc da mặt mình còn quá mỏng..... Ninh Tuy không khỏi than thở buồn bã cho sự trong sáng của mình.
Ninh Tuy xem qua tất cả thông tin từ trên xuống dưới của Quý Úc Trình một lượt, vừa xem vừa không khỏi cảm thán người này biến thành người thực vật thật sự là di hận của Quý gia.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi hắn đã lập ra vô số kỷ lục mới cho Quý gia, năng lực mạnh đến mức khiến con kiến đi qua cũng phải dừng lại cảm thánh một câu.
Bản thân gả cho hắn thật sự không thiệt thòi gì....... Ninh Tuy vui rạo rực nghĩ.
Ninh Tuy vừa ghi nhớ mấy thông tin này, vừa hỏi hệ thống: "A Thống, kinh nghiệm tăng lên không?"
Hệ thống: "Không, những tin tức này đều được công chúng biết đến, không coi là thông tin cá nhân."
Thông tin riêng tư.......
Khi còn nhỏ trải qua thế nào sao?
Nhưng Quý Úc Trình đã trở thành người thực vật, những chuyện này phải hỏi ai mới hỏi ra được?
Quý Chi Lâm? Ninh Tuy không muốn có liên hệ gì với hắn nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Đừng Cắn Em Mà
3. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
4. Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân
=====================================
Quý lão gia tử......?
Nghĩ tới khuôn mặt bất nộ tự uy(4) kia của Quý lão gia tử, Ninh Tuy lập tức rụt cổ.
(4) Bất nộ tự uy 不怒自威: Tuy không tức giận nhưng lại tự phát ra uy nghiêm.
Ninh Tuy rất nhanh đã nhớ ra Quý thị có một trang web nội bộ, trong đó có một trang ẩn chỉ có những người trong Quý gia có tài khoản mới đăng nhập được.
Dòng dọ tồn tại hàng trăm năm lịch sử như vậy, đều sẽ có một ghi chép lịch sự gia tộc, gia phả và album ảnh. Ngày hôm qua lão gia tử vì bày tỏ sự coi trọng đã đưa tài khoản của Quý Úc Trình cho mình.
Ninh Tuy liếm môi, tâm tình vui vẻ tìm đến trang web, đăng nhập mật khẩu tài khoản.
.........
Mặc dù Quý Chi Lâm nói không để tâm ở trước mặt Ninh Viễn Minh, nhưng thực tế trong lòng làm sao có thể không để tâm cho được?
Hắn chỉ nghĩ rốt cuộc Ninh Tuy đang nghĩ cái gì, tại sao không chút thương tiếc ném hết những thứ đồ của mình vào thùng rác?
Buổi chiều khoa tài chính có tiết nhưng hắn hoàn toàn không có tâm trạng lên lớp, không nhịn được lên diễn đàn của trường tra lịch học của khoa IT, tìm được giảng đường nơi mà Ninh Tuy đang học.
Quý Chi Lâm có khuôn mặt đẹp, rõ ràng cả đêm qua không ngủ, trên mặt vẫn xem như không có chuyện gì, cho thấy hắn đã Ninh Tuy rồi, làm bộ Quý thiếu hắn không quan tâm đến Ninh Tuy.
Hắn chạy đến phòng học này, thậm chí còn thay sang một chiếc áo hoodie màu đen, ngồi ở phía sau cùng, trên đầu đội mũ và đeo khẩu trang, sợ bị người phát hiện ra hắn cùng Ninh Tuy đến lớp học.
Khi Ninh Tuy mở máy tính, tầm mắt hắn liền chiếu thẳng vào Ninh Tuy, muốn tìm kiếm ra một chút buồn bã tiều tụy trên khuôn mặt của Ninh Tuy.
Nhưng nhìn Ninh Tuy có chút dấu vết nào gọi là buồn?
Thậm chí còn bóc vài viên kẹo, thích thú ăn chúng cho đến khi cả hai má đều phồng lên.
Quý Chi Lâm càng nhìn càng thấy mình quẫn trí.
Qua một thời gian, hắn phát hiện ra hình như Ninh Tuy đang mở trang web của Quý thị......?
Bạn cùng lớp ở bên cạnh có thể nhìn thấy nhưng không biết đó là cái gì, nhưng với tư cách là người của Quý gia, Quý Chi Lâm làm sao có khả năng không biết trang web gia phả của Quý gia?
Quý Chi Lâm không khỏi nheo mắt, muốn nhìn kỹ một chút, rốt cuộc Ninh Tuy đang làm cái gì? Tại sao lại chú tâm như vậy?
Cơ mà khoảng cách quá xa, hơn nữa giảng được bị ánh nắng chiếu vào cho nên màn hình máy tính có chút phản quảng.
Em ấy mở trang web nội bộ của Quý gia, chắc hẳn muốn biết gì đó, chẳng lẽ muốn hiểu rõ về lão gia sử và Quý Úc Trình?
Thế nhưng Quý Úc Trình là ngời thực vật!
Hơn nữa Ninh Tuy mới kết hôn được một tối!
Quý Chi Lâm đương nhiên cảm thấy Ninh Tuy muốn xem bức ảnh thời thơ ấu cảu mình.
Lúc trước Ninh Tuy từng hỏi hắn, lúc đó hắn còn chưa thích Ninh Tuy cho nên đã từ chối..... Hiện tại nghĩ lại, có chút hối hận.
Vừa nghĩ như vậy, khó mù tích tụ trong lòng Quý Chi Lâm một ngày một đêm đột nhiên tiêu tán một chút.
Ninh Tuy em ấy..... tuy ngoài mặt lạnh nhạt, nhưng sau lưng cũng đang trằn trọc giống mình đi?
Bất quá, không biết vì sao Ninh Tuy nhìn lâu như vậy, còn cúi đầu ghi chép nữa?
Quý Chi Lâm giống như bị móng mèo cào tâm, không hiểu rốt cuộc Ninh Tuy đang xem cái gì, hắn cảm thấy đêm nay mình lại ngủ không ngon rồi.
Nhân cơ hội giáo viên đang quay lưng, hắn nhìn xung quanh phát hiện có một nam sinh ngồi ở hàng thứ ba, người này có quan hệ rất thân với Ninh Tuy, là thành viên trong đội bóng rổ.
Hắn gửi tin nhắn cho người kia: "Giúp tôi một việc."
........
Nhà cũ Quý gia.
Sáng sớm sau khi bác sĩ rời đi, Quý Úc Trình bắt đầu một ngày trong trạng thái thực vậy. Nhà cũ rất yên tĩnh, là một nơi tốt để tĩnh tâm, nhưng chính vì sự yên tĩnh này mà mỗi giây mỗi phút đều trôi qua càng thêm khó khăn hơn. So với ban đêm bị vợ nhỏ quấy rầy cũng không đến nỗi khó chịu như vậy.
Thẳng đến hai giây trước, 009 đột nhiên trực tuyến nhắc nhở hắn: "Tài khoảng Quý thị của anh bị đăng nhập rồi."
Quý Úc Trình không có hứng thú: "Lão gia tử rốt cuộc đã tìm được người thay thế tôi rồi?"
"Không có." 009 nói: "Là Ninh Tuy đăng nhập."
Quý Úc Trình nhắm mắt cũng biết Ninh Tuy muốn làm cái gì.
"Muốn xem ảnh lúc nhỏ của Quý Chi Lâm chứ gì." Hắn lạnh lùng nói.
Mặc dù trong lòng không quan tâm người vợ bị ép buộc gả cho mình đang nghĩ tới ai, nhưng vừa bị sử dụng làm người công cụ, vừa trở thành thực phẩm thay thế cho em trai, ai mà không phiền lòng.
Bây giờ còn dùng tài khoản của mình để xem thông tin của bạn trai cũ...... cậu ta có phải đã quên mất người mà mình kết hôn rốt cuộc là ai rồi không?
Trong lòng Quý Úc Trình tức anh ách, u ám nói: "Chuyện này thông báo với tôi làm gì."
...........
Sau thời gian dài chờ đợi, Quý Chi Lâm cuối cùng cũng nhận được bức ảnh từ thành viên trong đội bóng rổ.
Bức ảnh được chụp từ màn hình máy tính của Ninh Tuy, bởi vì vẫn có chút ngược sáng, cho nên rất mờ.
Quý Chi Lâm bất đắc dĩ dùng ngón tay phóng to bức ảnh......
Kết quả.... liền nhìn thấy trên màn hình toàn là Quý Úc Trình.
???
Quý Chi Lâm nghi ngờ mắt mình có vấn đề rồi.
Trong còn lại ghi sở thích của Quý Úc Trình, tính cách của Quý Úc Trình, một số hạng mục không được công bố mà Quý Úc Trình từng xử lý để xoay chuyển tình thế, năm đó Quý Úc Trình đi qua những đâu, quá trình trao đổi chất trong cơ thể của Quý Úc Trình......
Quý Chi Lâm: "......."
Mặc dù không có cách nào nhìn rõ toàn bộ, nhưng mỗi người trong Quý gia đều có một trang riêng, trang web mà Ninh Tuy mở là của Quý Úc Trình, cư nhiên không phải là hắn.
Cả người Quý Chi Lâm đều ngu rồi, trong nháy mắt tưởng chừng bầu không khí đều bị rút hết, cảm giác hô hấp trở nên có chút khó khăn.
Hắn nhịn không được gửi tin nhắn cho đồng đội: "Cậu lại chụp thêm một tấm nữa xem."
Đối phương: "Chụp một tấm nữa làm cái gì? Trang màn hình của Ninh Tuy đã như vậy cả nửa tiếng đồng hồ rồi."
Đồng đội là liếc mắt nhìn cuốn sổ ghi chép trong tay Ninh Tuy, trả lời: "Hình như cậu ấy đang ghi chép lại."
Quý Chi Lâm: "......."
Thấy Quý Chi Lâm qua hồi lâu vẫn không trả lời, đồng đội đang nói chuyện với hắn không nhịn được quay đầu nhìn Quý Chi Lâm đang ngồi ở cuối lớp.
Không biết có phải hắn gặp ảo giác không, luôn cảm thấy Quý Chi Lâm đang run.
Cùng lúc đó.
009: "Không phải, vợ anh chưa từng nhìn em trai ngốc của anh, sau khi đăng nhấp cậu ta vào thẳng trang của anh, xem cả nửa tiếng đồng hồ, còn tải xuống rất nhiều ảnh của anh nữa."
Quý Úc Trình:?