Reng…reng…
Cái đồng hồ báo thức vang lên tiếng chuông inh ỏi. Trâm Anh vẫn mặc kệ cái đồng hồ muốn làm gì thì làm, lại quấn chăn ngủ tiếp. Nhưng cái đồng hồ có vẻ cứng đầu như chủ nhân của nó nên vẫn tiếp tục reo lên dai dẳng, còn to hơn nữa. Đến nước này thì cái màng nhĩ của con sâu ngủ vùi trong chăn không thể chịu nổi nữa. Trâm Anh “vùng dậy khởi nghĩa”, với tay tóm ngay lấy cái đồng hồ đáng ghét.
-6h45?? Á….chết con rồi, chúa ơi!!! , Hic, muộn học mất tiêu rồi.
Thôi thì “còn nước còn tát”, Trâm Anh nhảy ngay vào WC, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân và thay đồ. Thấy Trâm Anh phi rầm rập xuống lầu với bộ đồng phục và chiếc cặp sách, bác Năm giúp việc không khỏi ngỡ ngàng:
-Trâm Anh, cháu đi đâu vậy?
-Cháu đi học mà bác. Thôi, cháu đi học đây. Cháu sắp muộn học đến nơi rồi!!- Trâm Anh ngồi phịch xuống, đi giầy một cách vội vàng
Bác Năm giúp việc gọi với theo:
-Trâm Anh này, khoan đã. Hôm nay là chủ nhật mà. Sao cháu lại đi học?
Trâm Anh ngớ người:
-Chủ nhật ạ ?
-Ừ, hôm nay là chủ nhật -Bác Năm gật đầu cái rụp chắc chắn.
“ Hơ hơ, không đùa đấy chứ?”
Trâm Anh nghi ngại hỏi lại:
-Bác nói thật đấy chứ ạ?
-Bác nói đúng rồi mà-Bác Năm giúp việc khẳng định chắc chắn, đoạn chỉ tay về cuốn lịch- Cháu xem lịch kia kìa.
Trâm Anh nhìn theo hướng tay chỉ. Trâm Anh cũng nhanh chóng nhận ra hôm nay là ngày chủ nhật.
“Ôi, con đội ơn chúa. Con yêu quí ngài lắm cơ”
Chúa thật là tâm lí biết bao khi thấy Trâm Anh suýt nữa phải rơi vào cảnh cưỡi “chiến mã” bán sống bán chết nên gia ân cho hôm nay là chủ nhật. Trâm Anh lại thất thểu đi lên lầu. Đúng là tốn thời gian và công sức quá đi mà. Nhưng mà ai bảo chả chịu xem xét tình hình cơ chứ, chưa gì mà đã cuống cả lên.
Trâm Anh vừa thay đồ, vừa vạch ra một kế hoạch hoàn hảo trong đầu. Kế hoạch hoàn hảo đó là… lăn ra ngủ tiếp với cái lí do cực kì “chuối củ” là bù…sức lực . Trâm Anh chỉ vừa mới “kềnh” xuống, còn chưa kịp nhắm mắt thì đã nghe tiếng chuông điện thoại phát ra từ con dế iu.
-A lô, mẹ ạ!!
Đầu dây bên kia nói bằng một chất giọng nhẹ nhàng, tình củm với Trâm Anh:
-Trâm Anh đấy hả con? Mẹ đây!!
-Ơ, mẹ. Mẹ gọi con có việc gì không mẹ?
-Tất nhiên là có việc nên mới gọi con chứ.
-Thế mà con cứ tưởng mẹ nhớ con chứ-Trâm Anh xụ mặt
-Thôi thôi, mẹ nhớ con, được chưa. Dạo này con thế nào?
Trâm Anh ngớ người. Rõ ràng mẹ nó vừa nói là có việc muốn nhờ mà chả thấy nhờ vả gì. Nhưng mẹ nó không nhờ gì cũng tốt, he he, càng rảnh.
-Dạo này con vẫn khỏe, học hành thì vẫn tốt. Ơ, mà sao mẹ lại hỏi thế?
-Ừm, thật ra…mẹ…
Trâm Anh không thể nín nổi sự tò mò. Nhất là mẹ cô lại bỏ lửng câu nói làm cho bản tính của cô đã tò mò nay lại tò mò thêm.
-Mẹ định nói gì thế mẹ? Con chả hiểu gì.
Mẹ Trâm Anh ngập ngừng như muốn tiết lộ bí mật gì đó cho Trâm Anh nhưng nửa có, nửa không:
-Mẹ muốn nhờ con một việc…. Chắc là con sẽ không đồng ý nhưng con hãy giúp bố mẹ, được chứ?
-???
-Mẹ, mẹ nói gì nói đại đi mẹ, con đồng ý. Giờ mẹ nói luôn cho con đi-Trâm Anh hấp tấp nói nhất thời để giải quyết cái tính tò mò mà không cần biết đến hậu quả sau này.
Mẹ Trâm Anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng,rồi chậm rãi kể:
-Vậy mẹ nói cho con nghe này. Bố mẹ ở bên này rất bận rộn lo việc quản lí công ti. Thằng Gia Minh nó không có người trông nom kĩ càng nên bồ bịch lăng nhăng. Nhỡ sau này có cô nào đến bảo bố mẹ nhận cháu thì mất mặt lắm. Vậy mẹ muốn cho nó về ở cùng con để con quản lí nó giùm bố mẹ nhé.
Trâm Anh suýt ngã ngửa. Đường đường 17 năm tung hoành, bôn tẩu trên “giang hồ” mà lại phải đi… “trông trẻ” ư?? Không chịu đâu hu hu…
-HẢ? M…mẹ vừa nói gì cơ á?
“Cái gì thế này hả trời?Thằng Gia Minh mà ghê đến thế cơ à? Mặt mũi thì xấu mà cứ thích bồ bịch lăng nhăng. Được rồi, về đây để chị xử nha cưng, he he” Trâm Anh cười gian gian.
-Mẹ à, nhỡ thằng Gia Minh nó hư thì mẹ cho phép con phạt nó nhé!
Mẹ Trâm Anh gật đầu:
-Được rồi,con cứ phạt nó đi. Có gì mẹ bảo nó cho.
-Mẹ ơi…mẹ à!!
-con định xin gì đây?? Nịnh kiểu thế mẹ nổi hết da gà rồi này
-Vấn đề lương bổng thì sao ạ??
Trâm Anh tế nhị nhắc. Đã “trông trẻ” thì phải có lương chứ!!
Mẹ Trâm Anh đồng ý luôn:
-con muốn bao nhiêu??
-Oh yeah, con yêu mẹ nhất hì hì!! Đòi hỏi của con không cao lắm đâu ạ. Con chỉ cần ít thôi!!
-Vậy cái “ít” của con là bao nhiêu??
-5 triệu một tháng…mẹ nha…mẹ..
-Thôi được rồi
-Mẹ, vậy bao giờ nó về?
-Ừm, xem nào. Vậy để thư tư tuần tới vậy. Con ra sân bay đón nó nhé.
“ Hừ…lại còn phải đi đón nữa. Mất việc” Trâm Anh làu bàu trong bụng nhưng bên mặt ngoài thì cười rõ tươi:
-Dạ vâng. Con chào mẹ.
Trâm Anh tắt điện thoại, ném vào một xó rồi lăn ra ngủ luôn. Ngủ lấy sức để mai còn…đi học