Mới 5h45, Trâm Anh phải đấu tranh tinh thần kịch liệt để có thể lết nổi cái xác rời khỏi cái giường với cái bản mặt của một con gấu trúc đang trong quá trình tiến hóa thành người. Hai mắt nó thâm quầng.
Cả đêm qua Trâm trằn trọc không tài nào ngủ được, cứ lăn qua, lăn lại, lăn tới lăn lui, toan tính, suy nghĩ đến nát óc mà vẫn không thể nghĩ ra nổi cách gì để đuổi biến hai cái tên đang “ăn nhờ ở đậu vô tổ chức” trong nhà nó được. Gần 2h sáng, nó mới chợp mắt được chút xíu đến khi chuông báo thức lúc 5h45 của nó cứ vang lên như thúc giục. Trâm Anh tính chùm chăn ngủ tiếp nhưng cứ nhớ đến chuyện ngày hôm qua “được” “du ngoạn” miễn phí 5 vòng quanh sân trường hôm qua là nó đã thấy khiếp vía rồi. Vậy đấy, cuộc đời thật lắm tai ương. Nó đành bò ra khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân một cách miễn cưỡng và chậm chạp nhất.
Mắt nhắm mắt mở, Trâm Anh lờ đờ khoác lên người bộ đồng phục trường P&P của nó (Trâm Anh học trường P&P mà). Bộ đồng phục của trường nó không hẳn là xấu, chiếc áo sơ mi trắng muốt kết hợp với chiếc váy ngắn ngang đầu gối màu đen không bao giờ lỗi mốt thì đố đứa nào dám chê xấu. Nhưng với Trâm Anh thì không thể ưa nổi. Nó vốn rất ghét mặc váy, cho dù bộ váy đó có đẹp đến đâu. Điều đó được thể hiện qua sự “chống đối” với bộ đồng phục là nó mặc một chiếc quần soóc ở bên trong váy. Như vậy mới tha hồ tung tăng chớ hô hô…
Trâm Anh xuống bếp làm đồ ăn sáng. Đeo cái tạp dề có hình Doraemon vào người, nó đặt cái chảo lên bếp rồi mở tủ lạnh.
Nhưng…cuộc đời thật lắm trái ngang!! Mới giờ này ngày hôm qua thôi, tủ lạnh của nhà nó còn đầy ắp đồ ăn, vậy mà bây giờ đúng là một trời một vực. Tủ lạnh trống trơn. Trâm Anh ngán ngẩm đóng cửa tủ lạnh, thầm rủa cái tên Khánh Đăng chết dẫm. Vì hắn, do hắn, chính hắn là nguyên nhân đã khiến toàn bộ đống thực phẩm dự trữ “mê trai” trong tủ lạnh đã bỏ rơi Trâm Anh đáng thương, lon ton xách dép chạy theo “trai”.
-Đồ chết dẫm, đồ giám ngục hâm hẩm hầm hâm, điên điên khùng khùngg!!-Trâm Anh bực bội, không ngừng rủa >.