• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù rằng bảy giờ mỗi tối hẳn là thời điểm Sở cảnh sát Hoa Kỳ bận rộn nhất, nườm nượp những tên cắp vặt, những ả gái *** đậm đặc son phấn, những gã da trắng loang lổ đầy hình xăm, những tên da đen ăn mặc theo phong cách Punk(1) khai xong khẩu cung, chờ bị bắt giam.

Nhưng nơi này lại khác biệt, nơi này là quần đảo Virgin(2).

Bãi biển Caribbean(3) lắm kẻ có tiền, sống chi chít trên quần đảo Virgin đều là những tay đại gia giàu có.

Thế nên trong nhà tạm giam trên quần đảo Virgin đêm nay, chỉ có mỗi một Hoa Kiều trẻ tuổi.

Người thanh niên này thoạt nhìn hơi gầy gò, dĩ nhiên là nếu so với vị cảnh ngục trung niên ục ịch người Mỹ, vì thế bộ nào mặc lên người cậu dường như đều hơi rộng, khiến cậu trông qua mang một dáng vẻ mảnh khảnh vô hạn.

Cậu đeo một chiếc kính gọng đen, gần như che hết nửa khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng nó không hề làm cậu giống một tên mọt sách mà trái lại, còn khơi dậy một cảm giác dễ chịu cho người đối diện nữa, không quá sỗ sàng, nét thần bí của phương Đông cứ ân ẩn, kín đáo hết sức.

Cậu nhận lấy hộp đựng cơm và nước từ tay cảnh ngục, rồi mới thấp giọng cảm ơn. Động tác của cậu nhìn qua rất có giáo dục, điều này khiến Lily thiện cảm với cậu vô cùng.

Lily, một nữ cảnh sát mới tới làm ở nhà tạm giam quần đảo Virgin, vừa từ Cảnh cục Chicago chuyển đến.

Chị có một mái tóc dài vàng óng ả, một đôi mắt biếc xanh, thực tế thì chị cũng chẳng xinh đẹp mấy, song hai đặc điểm này lại khiến chị có vẻ gợi cảm, và tự tin cực kỳ.

“Bác Maike, vì sao cậu ấy lại nổ súng đả thương Kiefer Sutherland?” Lily lật bản hồ sơ hỏi, đoạn hỏi, “Thật là vì bị cưỡng hiếp hả bác?”

Ngồi đối diện là một cảnh sát trung niên có cái bung bự chảng, ông ta bĩu môi trả lời, “Đúng là bị cưỡng hiếp đấy, trên quần lót của thằng bé được phát hiện có dính hai loại dịch thể.” Vừa nói, ông vừa ngoạm một miếng hamburger.

Lily mở to con ngươi xanh biêng biếc của chị, thắc mắc, “Ngoài Kiefer, còn ai nữa?”

Ông bác Maike thoáng nhếch mày một cái, “Nghe nói là lão Donald.” Giọng ông cứ như cắn phải thứ gì đó không muốn cắn, chửi khẽ một câu ‘rác rưởi’, sau đó vứt luôn miếng hamburger trong tay vào thùng rác dưới bàn làm việc.

“Bác đang nhắc đến Công tước Sutherland á?” Lily dùng ánh mắt không thể tin được, dòm lom lom ông bác Maike.

Ông bác Maike nhún vai, kể, “Nghe nói hai cha con chúng nó cùng xông lên, cháu không tin nổi đâu. Phụ nữ các cô, cứ hoang tưởng chỉ cần ưỡn ẹo vú vê trên quần đảo Virgin là có thể câu ngay được một thằng cậu ấm trên bờ biển Caribbean này ấy. Tiểu thư à, đừng có tin vào mấy chuyện đó. Nếu ở Chicago gặp phải mấy thằng quỷ đen hít thuốc phiện khiến cháu buồn nôn, thì trên quần đảo Virgin này, lũ quý tộc da trắng có thể khiến cháu… Sick… It really does!”

Lily bèn thảng vẻ sượng sùng, “Cháu không có mấy ý nghĩ này đâu…” Rồi chị lại tiếp tục lật tới lật lui, thế rồi lại giật mình hỏi tiếp, “Quái, hình như cậu ấy có người quen ở Virgin mà, ừm, Daniel Cruise, anh ta muốn nộp tiền bảo lãnh cho cậu ấy, sao cậu ấy lại cự tuyệt?”

Ông bác Maike uống một ngụm café, hỏi vặn lại, “Cháu biết tên Cruise này là ai không…”

“Chẳng lẽ là… của nhà Cruise kia.” Lily chợt bừng tỉnh đại ngộ.

Ông bác Maike nhướn mày, gật đầu à há một tiếng, “Hắn còn thay thằng bé mời toàn bộ đoàn luật sư David chuyên xử lý các vụ án hình sự, Seven cũng từ chối tuốt.”

“Sao lại thế?” Lily lập tức cao giọng, hoàn toàn quên bẵng việc phải nhỏ giọng khi đang nghị luận chuyện riêng của phạm nhân.

Ông bác Maike nhìn chị đầy quở trách nhưng vẫn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Lily, ông bảo, “Nếu cháu bị bạn trai hẹn đến biển Caribbean, lại bị chuốc thuốc đưa lên giường thằng khác, đã thế rồi còn để cháu nợ hắn hơn trăm ngàn USD tiền thuê luật sư, cháu có chịu không nào?”

Lily hít sâu vào một ngụm khí lạnh, phun ra một chữ, “Không!”

Ông bác Maike gục gặc đầu, rồi mới dội khuyến mãi thêm một quả bom nặng ký, “Chưa hết, hai người kia còn là lão cha và thằng anh cháu chưa từng gặp mặt.”

Lần này Lily ngay cả kêu cũng không kêu lên một tiếng, chị đưa tay che miệng, chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập những mảng khí hơi lạnh lẽo, cả người rùng rợn, “Sao tên Daniel này lại làm thế?”

“Vì sao á? Có lẽ là vì lão Donald mới vừa chuyển nhượng quyền khai phá đảo san hô ở quần đảo Virgin lại cho Cruise, đó chính là một hòn đảo chưa được khai thác trị giá hàng trăm triệu USD, đứa bé này kiểu kiểu là vật chúc mừng ngoài Champagne ấy. Chắc bởi mấy cha quý tộc có sở thích này, tóm lại sẽ không phải vì hữu nghị gì gì đâu!” Ông bác Maike một hơi uống cạn ly café, thế rồi mới bóp dẹp ly café trong tay quẳng nốt vào sọt rác.

Lily thu hồi ánh mắt kinh sợ, dừng trên hồ sơ trước mặt, tự lẩm bẩm, “Seven, thảo nào cậu ấy không có họ, Chúa ơi… cậu ấy chỉ mới có mười bảy tuổi thôi.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ông bác Maike vội vàng thu đôi chân đang gác trên bàn xuống, ý nhắc Lily đang ngồi trên bàn làm việc cũng ngồi lại ghế đi.

Cửa mở, hai người đàn ông tiến vào, phía trước là Cục trưởng với cái đầu trọc bóng loáng, theo sau ông ta là một người đàn ông tóc đen, nhìn qua có từa tựa người Ireland, khuôn mặt y có chút gầy guộc, dáng vẻ tháo vát.

Y mặc một bộ đồ Tây thủ công của Ý trên người, trong tay cầm cặp công văn màu đen, đứng sau lưng cục trưởng, không ngừng nhìn đồng hồ, tỏ vẻ rằng mình đang vô cùng sốt ruột.

“Andy Wachowski, luật sư lớn của David, đến nộp tiền bảo lãnh cho phạm nhân Seven.” Lily tuy rằng tới đây chưa lâu nhưng chị cũng có ít ỏi kiến thức dằn lưng, chị thừa rõ ông Cục trưởng đầu trọc có cái mũi thính không thua gì chó săn, đánh hơi rất siêu được địa vị xã hội của người tới.

Ông ta nịnh nọt như thế, hiển nhiên địa vị của người tới là bất phàm.

Thoáng ngần ngừ đôi chút, ông bác Maike bèn lên tiếng, “Nhưng lúc trước Seven đã biểu thị rõ là không muốn được nộp tiền bảo lãnh mà!”

Cục trưởng đầu trọc còn chưa mở miệng, Andy Wachowski đã thản nhiên nói, “Cho tôi vài phút, tôi sẽ thuyết phục cậu ta.”

Ông bác Maike bắt gặp ánh mắt ám chỉ của cục trưởng đầu trọc, đành phải móc chìa khóa, mở cửa ra, Andy chưa gì đã vượt qua ông bước nhanh tới trước phòng giam của Seven, y gọi, “Seven, tôi đến bảo lãnh cậu ra ngoài.”

Seven chỉ ngồi xếp bằng trên chiếc giường cứng, cậu không lên tiếng trả lời, thậm chí không buồn quay đầu lại.

Andy hít sâu một hơi, tiếp tục nói, “Lần này tôi hoàn toàn miễn phí, tôi sẽ không giơ ra cái hóa đơn gì bắt cậu ký sau khi xong việc đâu, cậu cứ yên tâm!”

Seven hơi quay đầu, nhìn y một cái, vẫn không lên tiếng trả lời.

Andy lắc đầu, lấy ra một cây bút vàng từ trong ngực và giấy viết thư trong cặp xách tay, ấn lên tường viết sột soạt mấy chữ, rồi mới tuồn qua song sắt, “Lấy giấy này làm bằng chứng, giờ thì được rồi chứ!”

Seven bước từ trên giường xuống, Andy bấy giờ mới phát hiện thật ra cậu không hề thấp, trên thực tế cậu vừa cao gầy vừa dong dỏng. Cậu vươn tay nhận tờ giấy kia, xem kỹ một lần, rồi cẩn thận gấp nó lại, bỏ vào túi.

Cử chỉ cẩn thận tỉ mỉ này, giống như tất cả những người Trung Quốc mà Andy biết, chỉ là… Đây thực sự là một đôi tay đẹp, cực cực xinh đẹp.

Andy ra khỏi Cảnh cục, gió biển Caribbean thổi tới mang theo hơi ẩm ướt và mặn mòi. Y đứng trước một con Limousine Cadillac(4), nói với người bên cạnh, “Cậu ta đồng ý nhận nộp tiền bảo lãnh, nhưng mà… Cậu ta nói không muốn gặp Dung Thanh. Dung Thanh là ai?”

Người kia im lặng một lát, mở cửa bước xuống, điềm nhiên trả lời, “Là tôi, đấy là tên tiếng Trung của tôi, bọn cậu… dùng xe này mà về đi.”

Andy thở dài, “Daniel, có lẽ người khác sẽ cho rằng cậu là vì hợp đồng đất đai kia, nhưng tôi biết cậu không phải… Cậu lôi tôi vào cọc case này rồi, có thể nói cho tôi biết sao cậu lại làm thế không?”

Người tên Daniel đứng trước mặt y nhìn qua rất có giáo dục cao, rất có phong độ con dòng cháu giống. Mái tóc hắn đen huyền, mềm mại, ngũ quan kiên cường, huyết thống chảy một lúc cả hai dòng máu của Trung Hoa lẫn Bồ Đào Nha, vóc dáng cao ngất. Nếu cảm giác Andy đập vào mắt là áp bách, thì hắn lại có vẻ tương đối bí ẩn, thậm chí mang vài phần trí thức, thứ áp lực hắn tạo cho người ta là kiểu trờ đến, ngấm từ từ, từng chút từng chút một, khiến người ta không dám coi thường.

“Cậu ta sao rồi?” Dung Thanh cúi đầu nhìn bàn tay của mình, đôi tay kia nhìn qua mảnh khảnh, được chăm sóc đàng hoàng, tựa như bàn tay của một quý ông thượng lưu.

Andy liếc mắt nhìn đến đôi tay kia một cái, trả lời, “Rất bình thường… Cực kỳ bình thường, có thể ăn có thể uống. Ngoại trừ không ngủ được.”

Dung Thanh cười khẽ, “Vậy à, cuối cùng cậu ta cũng học được mất ngủ, trước kia cậu ta ngủ ngon lắm.”

Andy bất đắc dĩ khẽ nhướn mày, “Ok, ý cậu là không phải do cậu muốn tiếp tục trả thù? Daniel, vậy cậu hoàn toàn không cần phải bỏ ra một khoản chi phí lớn đến thế đâu. Dựa vào quan hệ của lão Sutherland ở quần đảo Virgin, cậu ta nhất định sẽ bị tù mười năm là ít nhất.”

Dung Thanh lấy khăn tay ra lau lau tay mình mấy cái, rồi lạnh nhạt trả lời, “Cậu chỉ cần làm tốt chuyện tôi giao, việc khác cậu đừng quản. Dù cậu làm luật sư do toà án chỉ định, tôi cũng sẽ ấn theo chi phí thuê luật sư trả cho cậu, điều này cậu yên tâm.”

Hô hấp của Andy nhất thời ngừng trệ, hồi lâu sau mới nói, “Daniel, nếu tôi không phải là đã từng vào sinh ra tử cùng cậu ở đội đặc huấn Cheetah, tôi thật sự…” Y bỗng nhiên cảm thấy bản thân có nói tiếp cũng không ý nghĩa gì, liền thu hồi nửa câu sau.

Y tự giễu nói, “Tôi chỉ là lo cho cậu… Cậu ngoài miệng nói trả thù, kỳ thực trong lòng vẫn muốn nắm lấy tay thằng nhóc kia.” Andy nói xong, chợt nhớ lại đôi tay nọ, thuôn dài, không dư lấy một khớp xương thừa thãi, móng tay được cắt ngắn, hồng nhuận, mượt mà, nhưng tuyệt đối không làm người ta cho rằng đây là một đôi tay nữ tính, lòng thế nên không khỏi rung động theo.

Dung Thanh không đáp mà xoay người đi mất. Seven theo Andy ngồi vào xe, phía sau là hai bảo tiêu lăm lăm súng ống. Andy phát hiện trên mặt thằng nhóc này hoàn toàn không có lấy một tia xúc động.

Xe vừa khởi động, đã nghe Seven nói, “Tôi không muốn đến căn biệt thự đó, xin đưa tôi đến khách sạn đi.”

Andy lấy làm buồn cười, lạnh lùng bảo, “Cậu cho mình là ai hả, nhóc con? Thức thời tí đi, trong thế giới của động vật, có người là báo đi săn, có người là cừu, cậu có biết rằng, đối với một con báo mà nói, giục giã nó ham muốn vồ được nhất không phải là con chạy trốn chậm, mà chính là con chạy ra sức cơ.”

Seven khẽ đẩy gọng kính, bình thản mà rằng, “Cám ơn cái lý luận chó hoang của anh, nhưng tôi nghĩ người đó muốn anh ráng hết sức lực thỏa mãn tôi. Thật đáng tiếc, anh cũng đâu có sống trong thế giới động vật, tối thiểu ở nơi đó cũng không ai trả tiền để một con báo trông cửa.”

Andy cứng ngắc người, da mặt run giật giật, “Miệng lưỡi tên nhóc cậu thực sắc bén, được rồi, vậy cậu chỉ có thể ở phòng của tôi.”

Seven quay đầu đi, không phản đối. Andy nhìn đến sườn mặt của cậu, cậu có một mái tóc ngắn đen nhánh, để lộ vành tai, đường cong duyên dáng vô vàn, cằm cũng xinh đẹp như vậy. Thế là Andy đột nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa trong đầu, y hỏi, “Tên của cậu tiếng Trung đọc thế nào, ừm, mẹ của cậu gọi cậu là gì… Thất… Tiểu Thất… Thất Thất?”

Seven đột nhiên ngoảnh sang, trầm giọng nói, “Xin gọi tôi là Seven!”

“Ok, ok!” Andy nhún vai cho qua. Khách sạn năm sao trên quần đảo Virgin dĩ nhiên chỗ nào cũng có, còn nơi Andy ở chính là khách sạn cao cấp sáu sao, từ chỗ này có thể nhìn thấy từng đợt thủy triều lên xuống của vùng biển Caribbean, trong khách sạn còn có cả một bãi biển tư nhân.

Bờ cát mềm mại, hạt cát trắng phau. Andy gọi Seven đang đứng ngoài ban công, “Muốn xuống dưới đi dạo một chút không?”

Cậu đã tắm qua, gió thổi lùa vào tóc đen ẩm ướt cuốn theo hương thơm dầu gội nhè nhẹ.

“Tôi muốn lên mạng, có thể lên mạng không?” Seven hơi nghiêng mặt lại, liếc nhìn chiếc máy tính xách tay được đặt trên bàn thủy tinh qua khung cửa sổ sát đất.

Andy nhìn cậu, nói đơn giản, “Cứ tự nhiên.”

Seven không nói gì thêm, chỉ xoay người về. Andy nhìn trong chốc lát, thấy cậu chỉ vào vài ba trang web tiếng Trung. Đành rằng y có thông thạo tiếng Trung đấy nhưng chả tí tẹo hứng thú nào với mấy trò chơi online trên mạng, thế là liền bước đến bên cạnh lò sưởi, chọn một chiếc ghế ngồi đọc tài liệu.

Hai người im bặt không nói bất kỳ điều gì, không gian chỉ còn lách cách tiếng Seven gõ phím lia lịa, hoặc không thì là tiếng Andy giở giấy.

Tối đến, cơm nước vệ sĩ của Daniel mang đến không có gì để phàn nàn, rặt toàn là cực đỉnh hưởng thụ thôi, từ rượu cho đến thịt nướng. Andy rất chi là ưng ý sau một ngày bận rộn được hưởng thụ bữa tối như vậy. Tâm tình sung sướng qua đi, y cảm thấy cần khuyên bảo Seven vài câu.

“Seven, làm người đôi khi không nên quá cố chấp, chẳng khác nào tự đâm đầu vào ngõ cụt. Tỷ như hiện tại, ừ thì công nhận Daniel đã gây tổn thương cho cậu, đúng thế, tôi thừa nhận vết thương này không mấy ai chịu được. Nhưng cậu nghĩ lại xem, đây là cơ hội không tồi. Tôi có thể nói cho cậu một tin, Daniel hối hận rồi đấy. Dựa vào những gì tôi hiểu về cậu ta, cậu ta nhất định đã hối hận. Seven chỉ cần cậu mở miệng yêu cầu, tôi tin Daniel chắc chắn sẽ vui lòng bù đắp cho cậu những chuyện không vui giữa cả hai…” Andy vừa cắt thịt, vừa tỉ tê, “Ngẫm thử, qua hai năm nữa, trừ cậu ra, ai còn nhớ rõ chuyện này? Đừng cố chấp như vậy, chẳng lẽ cậu muốn mình hai bàn tay trắng ngoài cái bằng tốt nghiệp cầm từ trại cải tạo thiếu niên ra? Làm người trước sau cũng phải đối mặt sự thật!”

Seven đã ăn xong phần cơm trước mặt, cậu bưng lên đĩa thịt 1 ounce(5)giá mấy trăm USD đặt trước mặt Andy, “Tôi thấy anh có vẻ thích ăn thịt hơn nhỉ, đổi bánh mỳ cho tôi đi.” Nói xong cũng không thèm quan tâm Andy có đồng ý hay không đã lấy luôn miếng bánh mỳ, rồi ngậm ở miệng đi ngồi máy tính.

Andy thấy bản thân đã tận tình khuyên bảo, ấy thế mà người ta lại không xem lời nói của y ra gì. Ngược lại, cái liếc mắt thản nhiên vừa rồi của Seven, tuy là cách một đôi kính, Andy vẫn nhạy bén nhận thấy được sự khinh thị tiềm tàng. Loại khinh thị này khiến một người đã quen với thân phận luật sư già đời như Andy tức giận đến không thốt nổi.

“Cấm được làm bẩn máy tính của tôi, ranh con!” Andy bèn ngoái đầu quát.

Quay đầu về, trông đến miếng thịt đỏ tái kia, Andy đột nhiên mất sạch bách hứng ăn uống, đâm ra cáu bẳn đẩy đĩa sang một bên.

Y đi đến trước mặt Seven, “Cậu nên nghỉ ngơi đi! Ngày mai chúng ta còn phải thảo luận về vụ án, ngày mốt sẽ mở phiên tòa!”

Seven im lặng nhai bánh mỳ trong miệng xong, mới nói, “Tôi không ngủ.”

Andy yên lặng trong chốc lát. Y vốn là một kẻ cay nghiệt, những chuyện còn tàn khốc hơn so với chuyện Daniel đã làm y đều gặp qua, bảo y biện hộ để vô tội y cũng nghe theo, thế nhưng hôm nay dường như tự dưng nổi lên đôi chút trắc ẩn. Y thở hắt, “Vậy đừng ngủ muộn quá, tôi ngủ ở sofa bên ngoài.”

Mãi đến lúc bóng y hoàn toàn khuất, Seven mới dụi mắt tiếp tục gõ máy tính trong chốc lát, sau đó mới mệt mỏi ngã xuống chiếc giường King Size cực lớn. Cậu tắt đèn bàn, hai mắt nhìn lên trần nhà tối đen.

Cậu vốn nghĩ bản thân còn có thể thức trắng như hai đêm trước, nhưng thực tế cậu rất mệt mỏi, cuối cùng vẫn dần chìm vào cơn mơ.

Trong mơ có một đôi tay, kiên định và ấm áp, nắm lấy tay cậu, viết từng chữ vào lòng bàn tay, khẽ khàng nói, “Anh cho em một cái họ nhé, Dung Thất.”

Cậu cảnh giác với toàn thể mọi người, nhưng sao có thể cảnh giác được với người đã cho cậu một cái họ.

Nhưng mà, cảnh vẫn là cảnh ngày đó, câu vẫn là câu đó, một chữ cũng không khác, chỉ có tâm tình là không thể trở lại như ngày xưa.

Như thể trong cảnh vẫn có người đang lạnh lùng bảo, “Đồ hèn hạ, cậu ấy vì cậu trả giá tất cả, cậu lại để mặc cậu ấy đợi suốt một năm trong ngăn lạnh của bệnh viện, cậu làm cho cậu ấy bị người ta cắt thành từng khối từng khối, tôi phải bắt cậu trả lại cho cậu ấy tất thảy…”

“Tên tôi là Dung Thanh… Rất vui được gặp cậu.”

“Tên tôi là Dung Thanh… Rất vui được gặp cậu.”

“Tên tôi là Dung Thanh… Rất vui được gặp cậu.”

Dung Thanh, cái tên từng khiến cậu cảm thấy thật bình yên, trong khoảnh khắc này dường như biến thành cái tên của ma quỷ.

Seven bất thình lình thét to một tiếng, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cả người cậu đẫm mồ hôi. Đầu giường mờ mờ ảo ảo có người ngồi, cậu mới giật mình mà ngồi xuống, lại nghe tiếng người nọ bảo, “Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, là tôi, Andy đây.”

“Anh?”

“Tôi ở bên ngoài nghe được cậu ở trong này la to… Còn tưởng cậu gặp chuyện gì!”

“… Tôi la cái gì?”

Andy im lìm một lát, mới đáp, “Cậu hỏi vì sao không giết cậu, còn…”

“Còn gì nữa…” Seven có chút khàn giọng.

“… Cậu còn nói… Cậu yêu… Cậu yêu Dung Thanh.”

“Có lẽ anh nghe lầm rồi.” Seven bật đèn bàn lên, Andy phát hiện cậu đã đeo kính vào, chỉ là trên mặt cậu đẫm nước, không phân ra được là mồ hôi, hay là nước mắt chảy.

“Chắc vậy, chắc là tôi nghe lầm.” Andy đưa tay định vỗ vai cậu, lại phát hiện Seven theo phản xạ tránh đi, y đành thu tay, cười nói, “Cậu ngủ tiếp đi nhé!”

Đi tới cửa, y bỗng quay lại, “Tôi xin lỗi… Thứ lỗi cho tôi vì những lời đã nói lúc tối.” Cũng không biết là do ngọn đèn hơi mờ hay là do y hoa mắt, Andy phát hiện Seven ấy thế mà khẽ mỉm cười với y.

Sáng sớm hai người gặp lại, dường như đã không còn trừng trộ nhau căng thẳng như trước đó, mà giống như bằng hữu lâu năm chào nhau một tiếng.

Ăn sáng xong xuôi, Seven hỏi, “Tôi ước chừng sẽ bị phán mấy năm?”

Andy thở ra một hơi, trả lời, “Ba đến mười năm, điều thiết yếu đầu tiên là phải chứng thực được cậu bị chúng cưỡng hiếp. Nếu có thể chứng thực cậu bị cưỡng hiếp, vậy cậu sẽ được phán vô tội và phóng thích. Nhưng trên thực tế, thân thể cậu đã bị rửa sạch, chứng cứ duy nhất chỉ là chút dịch thể còn dính trên quần lót cậu mà thôi…”

Y nói đến đây, chú ý thấy nét mặt Seven lộ vẻ ghê tởm, đành phải đan hai bàn tay vào nhau, “Cậu phải thích ứng đi, đại diện bên nguyên nếu phát hiện cậu khó chịu với từ này, gã sẽ lợi dụng nó để kích động cậu!”

Seven nhẹ cười, “Anh yên tâm, tôi sẽ không dễ bị kích động thế đâu.”

Đây là lần thứ hai Seven mỉm cười với Andy. Andy phát giác, Seven khi cười có nét rất hồn nhiên, cứ như chỉ ở khoảnh khắc cậu cười mới khiến người ta nhớ ra cậu cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ vị thành niên mà thôi, hồn nhiên, êm ả, tựa như một đứa trẻ sẽ xuất hiện trong đội hợp xướng của nhà thờ.

Andy phục hồi lại tinh thần, nói tiếp, “Chuyện cậu là con riêng của Donald, tôi sẽ không đề cập đến, vì nếu tôi nhắc đến, sẽ rất dễ dàng khiến ban hội thẩm cho rằng cậu cố ý sát hại con trưởng nhà Sutherland, lý do sẽ là vì cậu canh cánh oán hận mãnh liệt đối với cả nhà bọn họ, chính nhà họ đã từ bỏ cậu và mẹ của cậu mà.”

“Là mẹ tôi từ bỏ bọn họ.” Seven lạnh lùng sửa lại.

Andy so vai, “Anyway, bọn họ cũng sẽ không đề cập đến, vì đây chính là scandal động trời nhất, Donald tuyệt đối không dám công khai việc này.”

Seven gật gật, “Tôi hiểu, nói cách khác kết quả khả quan nhất của tôi là bị phán ba năm…”

Andy thoáng nở nụ cười, nói, “Ba năm… có điều dùng để đổi lấy “thằng em” của Kiefer, vẫn là lãi lắm đấy. Seven, thật may một súng của cậu bắn đứt của quý của thằng đó, nếu không vì đùi của nó mà ngồi tù ba năm thì chẳng lời lãi được gì cả.”

Seven thong thả đáp, “Tôi dí súng rất gần, tuyệt không ngộ thương đùi hắn.”

Andy nghe xong sửng sốt, không khỏi cất tiếng cười to, trời ạ, ban nãy mình còn nghĩ cái gì vậy, đứa trẻ của đội hợp xướng cơ đấy.

Andy buồn cười hỏi, “Seven, cậu tin vào Chúa không?”

Seven quét mắt nhìn y qua cặp kính, “Ngay đến những người trước mắt tôi còn không tin, thì hơi đâu đi tin một Chúa không thể nhìn thấy.”

Andy giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng, “Được được!” Đoạn đưa ra một tờ đơn xin, giảng giải, “Ngục giam mà cậu chịu tù, tòa án sẽ đưa ra hai lựa chọn, một là chịu tù ở nơi cậu phạm án là quần đảo Virgin, hai là cho cậu chịu tù ở nơi cậu sinh ra, Miami(6). Bởi cậu vẫn thuộc vị thành niên, toà án nhất định sẽ giải quyết theo thỉnh cầu của cậu, tôi đề nghị cậu tốt nhất là về Florida chịu tù.”

Seven nhận lấy tờ đơn nọ, nói nhỏ, “Để tôi suy nghĩ đã, được chứ?”

Andy nhìn cậu, thở dài một hơi, “Dĩ nhiên rồi.”

Bọn họ lại một lần nữa xem xét cẩn trọng từng chi tiết một, hết sức cân nhắc bên nguyên sẽ theo lợi dụng kẽ hở nào để xuống tay.

Hết toi cả buổi sáng, hai người mới nghỉ tạm chút. Seven cứ chỉ ngồi ngoài ban công ngắm chiều tà trên biển.

Andy thì ở trong phòng lọc tất cả tư liệu một lần. Cọc case này rõ ràng là án hiếp ***, y cho rằng cũng không có khó khăn gì mấy, thế nên rót hai ly rượu đi đến ban công, mỉm cười đưa một ly cho Seven, “Đi trường cải tạo thanh thiếu niên, ở nơi đó cậu còn có thể đi học. Ba năm sẽ trôi qua rất nhanh thôi. Lúc đó cậu có thể trở về Áo tiếp tục việc học, chúc mừng trước nào!”

Ánh mắt Seven dừng trên ly rượu đỏ sẫm, bên tai lại như nghe thấy tiếng người kia vang vọng, “Uống ly rượu chúc mừng nào, Tiểu Thất.”

Ngón tay thon dài, rượu cũng đỏ sẫm như thế, cứ như chúng vẫn còn dao động trước mắt cậu. Cậu hỏi, “Chúc mừng chuyện gì cơ?”

Mỉm cười, câu trả lời của Dung Thanh như gió thoảng, “Em sẽ sớm biết thôi.”

Lúc đó tim cậu thực sự đập rất mạnh, một hơi uống cạn ly rượu, dứt khoát giao trọn bản thân cho đối phương… Seven ngẩng đầu, nói với Andy, “Không, tôi không muốn uống.”

Andy nhún vai, đúng lúc này di động của y vang lên. Y đặt ly rượu lên lan can, trở về mở di động. Giọng nói từ đầu dây bên kia đều đều một nhịp nhưng lại bức kẻ khác lập tức dựng đứng tinh thần lắng nghe, hắn chỉ nói ngắn gọn, “Ra ngoài đi.”

Andy thoáng nhìn qua Seven còn đang ngắm biển, rồi đi ra ngoài, trong căn phòng VIP ngay bên cạnh, y gặp được Dung Thanh.

Hắn mặc một bộ sơmi đen, trông khá là tùy hứng, ngồi trên một chiếc ghế kiểu Âu, cầm trong tay tách trà, trong không khí thoảng hương trà xanh nhè nhẹ, dường như rất xứng với mẫu người trí thức như Dung Thanh, nhìn hệt như kiểu đang rất nhàn nhã mà đợi chờ một người bạn cũ.

“Daniel…” Kể cả biểu cảm của Dung Thanh vẫn luôn nho nhã lịch thiệp như thế, nhưng xuất phát từ trực giác được luyện tập trong rất nhiều năm, thâm tâm Andy đột nhiên mang máng bất ổn.

“Cậu ta ký chưa?” Dung Thanh chăm chú nhìn chiếc tách hoa trong tay, hờ hững hỏi.

“Ký gì?” Andy hơi lấy làm ngạc nhiên, lập tức nói, “Phiếu lựa chọn nơi bỏ tù ấy à? Cậu ấy nói… muốn suy nghĩ một chút.” Y nói có phần qua loa, Dung Thanh hình như cũng không phản ứng nhiều nhặn, chỉ gật đầu, lại hỏi, “Nghe nói cậu tìm được vật chứng mới?”

Andy nghe ngữ khí từ tốn của hắn, cũng dần thả lỏng hơn mà bước đến, thỏa mái bảo, “Một chứng cứ rõ rệt.”

“Nói nghe xem.” Dung Thanh buông tách trà, cười nói.

“Còn nhớ đôi giầy Seven đi không?”

Dung Thanh cười nhẹ, “Hiệu Puma, số lượng có hạn, tôi mua cho.”

“Chuẩn! Một ngày trước khi xảy ra vụ án, Seven đi nó dạo trên bờ biển, còn vô ý làm ướt đế giày.”

Mi mắt Dung Thanh hơi rũ, hời hợt xác nhận, “Đúng là có chuyện đó.”

“Vấn đề là ở chỗ đó. Lúc tổ hình sự lấy vật chứng, không phát hiện chỗ nào của biệt thự có dấu chân của đế giày ướt kia cả, thế mà lại tìm được đôi giày này trong phòng Kiefer, điều này nói lên cái gì…” Andy hưng phấn mà búng tay cái ‘tách’, hồ hởi nói tiếp, “Rõ ràng, cậu ấy bị người ôm hoặc là khiêng vào, cậu ấy bị cưỡng ép.”

Dung Thanh ngẩng đầu, mỉm cười khe khẽ, “Cậu có đem vật chứng kia tới chứ?”

Andy lấy một cặp tài liệu đưa cho Dung Thanh, đồng thời cầm lên một ly rượu, hết sức hỉ hả, “Quá rõ ràng còn gì, quần đảo Virgin quả là giàu sụ, ngay cả một Cảnh cục nho nhỏ cũng có thể dùng loại camera đắt tiền như thế.”

Dung Thanh lật từng trang tài liệu, Andy thì cứ liên tục thao thao bất tuyệt, “Nếu Seven tự vào nhà, tất yếu nào chỉ có mỗi chỗ đó có dấu hình con báo cho được(7), cậu nói đúng không?”

“Đúng lắm!” Dung Thanh duỗi tay, vớ lấy một bao diêm bên cạnh chiếc gạt tàn thủy tinh.

Andy tức thời biến sắc, y vô thức bỏ ly rượu xuống, “Daniel, định làm gì đấy?”

Dung Thanh phì cười, tướng mạo vốn anh tuấn của hắn nháng lên dáng hình hung ác, hắn tỉnh rụi nói, “Cậu ta sẽ không ký vào đơn xin chuyển ngục kia đâu, tôi rất hiểu cậu ta mà.” Hắn cười hình hịch, “Vậy hãy để cậu ta ngồi tù mười năm đi, đến chót cùng sẽ bị tra tấn đến chết hay là quay về Florida, còn phụ thuộc cậu sẽ giải thích cho cậu ta nghe như nào.”

Một que diêm màu xanh lá được rút ra, quẹt nhẹ một cái, ngọn lửa bừng lên từ đầu diêm nuốt lấy một góc ảnh chụp.

Andy bật dậy theo phản xạ, lại bị vệ sĩ đè lại xuống ghế. Y trân trân nhìn bàn tay ổn định kia, chẳng mảy may một tia lưu tâm mà tiêu hủy mất vật chứng quan trọng, tận mắt y thấy chúng trở thành tro tàn, thủy tinh trong suốt không tỳ vết cũng vì thế mà sạm đen một mảng. Andy chậm rãi ngẩng đầu lên, xoáy ánh nhìn vào Dung Thanh, “Daniel, phải chăng đây cũng là một phần trong kế hoạch trả thù của cậu? Hay nó là một phần nằm ngoài kế hoạch của cậu rồi… Thiên thần của cậu đã chết, Seven vì thế mà trả giá đắt đến vậy chẳng lẽ còn chưa đủ triệt tiêu oán hận trong lòng cậu sao?”

Dường như lời của y chạm đến nỗi đau ngầm lớn nhất trong tim Dung Thanh, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên tru tréo, “Không đủ! Cả đời này cậu ta đừng mơ được sống yên ổn!”

Andy giương mắt nhìn không trung, cười khổ một tiếng, lại nói, “Cậu muốn cậu ấy phải bồi thường thế nào nữa, làm thuê ở trong công xưởng ngục giam của cậu, sơn biển số xe, ủi khăn trải giường, ăn cơm đi vệ sinh nhất nhất phải gọi Boss… Bị tù đày dưới mắt của cậu ư? Tôi luôn đều bội phục cậu, ở đội đặc huấn Cheetah, chúng ta học cách tách biệt tình cảm và thân thể, cậu là người tách biệt giỏi nhất, nên cậu là Boss. Sinh ra đã thế, hiện tại cũng thế, tương lai vẫn thế. Nhưng mà Daniel, có một loại tình cảm, cậu không có cách nào tách nó ra khỏi xác được, vì một khi nó được sinh ra sẽ trộn lẫn vào máu cậu, hoà tan trong xương thịt cậu… Daniel, tôi không biết cậu đã từng nghe qua chữ “yêu” chưa. Nếu cậu không tin, cậu đọc cái tên Seven lên xem lục phủ ngũ tạng cậu có chỗ nào đau không?”

Andy gạt phăng tay đám vệ sĩ ra, sải bước ra ngoài, y vừa đi vừa hung hăng đấm vào tưởng, chửi khẽ, “Shit!”

Y bước vào phòng mình, mở cửa ra, còn chưa mở miệng nói gì đã thấy Seven đột ngột đứng lên. Andy cùng cậu giao thiệp qua lại rất nhiều lần, song chưa bao giờ thấy cậu để lộ sắc mặt kỳ quái như hiện tại.

Thế là y quay đầu, bắt gặp Dung Thanh đang đứng ngay sau lưng.

Andy nhỏ giọng gọi, “Daniel, cậu, cậu…”

Dung Thanh lướt qua y, đến trước mặt Seven thì ngồi xuống, “Tiểu Thất, chúng ta tâm sự được không?”

Sắc mặt Seven trắng bệch như tờ giấy, nhưng cậu vẫn gắng giữ ngữ khí cho vững vàng, hỏi lại, “Chúng ta còn gì để tán gẫu với nhau ư?”

Dung Thanh tự nhìn bàn tay của mình, “Tiểu Thất, nếu tôi bảo cậu chỉ cần ký vào đơn chuyển ngục kia, chúng ta… sẽ hòa nhau trọn vẹn.”

“Hòa?” Cứ như nghe xong chuyện gì đấy rất buồn cười, Seven chừng như trở nên bình tĩnh một cách bất thường, mặt cũng không còn tái nhợt, chỉ dửng dưng đáp trả, “Mặc dù ở trong mắt anh, khi so với thiên thần của anh, tôi chẳng khác gì rác rưởi. Nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng… Rác rưởi cũng đâu có muốn đứng chung chỗ với thiên thần không? Tôi cũng chẳng quan tâm có huề hòa gì với anh hay không nữa, tôi chỉ muốn kể từ nay sẽ cắt sạch vướng mắc cùng anh, tôi đã nói rồi, tôi không muốn gặp lại anh.”

Dung Thanh im lặng thật lâu, mới bật một tiếng cười nhạo, “Hở, giờ cậu mới tự hiểu lấy mình đấy nhỉ, tự biết mình là rác rưởi rồi cơ đấy, vậy trước đây cậu trơ trẽn nịnh nọt tôi, thì coi là gì nhỉ? Học phí của cậu là vất vả lừa từ tay bao nhiên thằng đàn ông mới có được, còn tôi chỉ cần gọi điện một cái, cậu liền bỏ lại khóa học ở ngôi trường quý tộc mà chạy đến biển Caribbean này. Hôm đó cậu nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác, không phải là vì để được leo lên giường của tôi sao?”

Andy hét lớn, “Đủ rồi, Daniel, cậu rốt cuộc có hiểu mình đang nói gì không thế?”

“Cậu xem, cùng lắm cũng chỉ một ngày một đêm, cậu đã thu phục được cái tên ác nghiệt, coi tiền như mạng này rồi kìa. Tôi quả tình phải khen, cậu đúng là có thiên phú ở phương diện này đấy.” Dung Thanh chậm rãi cởi bỏ khuy áo trên cùng, cười bảo, “Không bằng trước khi cậu ngồi tù, tôi thành toàn cậu vậy. Đi ra ngoài, Andy!”

Sắc mặt Seven thoắt chốc biến đổi, cậu đẩy ghế muốn chạy về phía ban công, lại bị vệ sĩ chặn ngang lại.

Andy vừa định chạy lên thì cũng bị hai gã khác cản trở. Dung Thanh nở nụ cười âm trầm, “Cậu không muốn ra ngoài à, cũng tốt, vậy đứng nhìn đi!”

Hắn đứng trước mặt Seven đang ra sức giãy giụa, bất ngờ giáng cho cậu một cái tát, một tát kia đánh bay mắt kính của Seven, cũng thực tài tình mà đánh tới độ cậu bị choáng váng. Tên vệ sĩ buông lỏng cậu ra, Seven liền ngã vào lòng Dung Thanh.

“Daniel, cậu điên rồi, cậu vốn không phải loại người làm chuyện này.” Andy vùng vẫy hô lớn.

Dung Thanh chỉ khẽ khàng cười khẩy, “Chẳng lẽ cậu không hiểu, con sói có dịu dàng bao nhiêu thì trước sau vẫn là sói, còn cừu có hung hãn đến mấy chung quy vẫn là cừu, chỉ cần cậu là con cừu, cậu bắt buộc tuân theo quy luật chuỗi thức ăn(8) của động vật.”

Vệ sĩ đặt một chồng tài liệu lên bàn, một người có bộ dạng như nhân viên Chính phủ bước đến, lão lưu loát ký tên lên mục viết tên Seven.

Seven lúc này đã tỉnh táo lại, cậu khó nhọc ngước đầu lên, Andy phát hiện đó là một khuôn mặt cực kỳ xuất sắc, tuy rằng là gương mặt điển hình của phương Đông nhưng ngũ quan rõ ràng, chỉ là bất đồng với nét rõ ràng của châu Âu, những đường nét của cậu vô cùng mềm mại, hiền lành, khiến kẻ khác mang một loại ảo tưởng có thể dễ dãi chinh phục.

Cậu hơi thở gấp trong lòng Dung Thanh, nhìn chữ ký cơ hồ giống chữ ký của mình như đúc. Dung Thanh hài lòng rầm rì bên tai cậu, “Vị này chính là chuyên gia giám định nét chữ, ba tháng nay, ông ta không làm gì khác ngoài việc bắt chước nét chữ của cậu. Có thể nói với cậu thế này, hiện tại cho dù đem phần tài liệu này cho bất cứ chuyên gia giám định nào, cũng sẽ không ai nói đây không phải là chữ ký của cậu đâu.”

Hắn cầm lấy ngón tay Seven, ấn mạnh chúng lên tài liệu.

Andy lau mồ hôi, trong lòng lại thầm rủa xả một tiếng Shit, vừa nãy y nghĩ đi đâu thế, thật không ngờ y lại nghĩ đến Dung Thanh sẽ cưỡng bức Seven, y phát hiện đầu mình vậy mà đầm đìa mồ hôi.

Dung Thanh nửa ôm nửa kéo ném Seven lên giường, cười lạnh, “Chiều nay, tôi sẽ cho chuyên gia nhãn khoa đến kiểm tra mắt cậu thử… Cậu phải thấy may mắn, là tôi bây giờ hẵng còn chưa nói The game is over.”

Dung Thanh đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Andy thở mạnh một hơi dài dằng dặc, y nhặt kính mắt, đỡ Seven ngồi lên.

Seven chậm rãi nâng mi mắt, Andy liền nhận ra con ngươi của cậu, không ngờ không phải màu đen của người Châu Á, mà là màu lục đậm. Vì màu xanh này quá đậm, nên thoạt đầu vừa thấy cứ tưởng màu đen, thế nhưng nhìn kỹ, màu mắt mờ ảo giữa xanh và đen này khiến người khác không cách nào dời mắt đi được.

Khi cậu rũ mắt, cậu tràn đầy yên lặng, dịu dàng, tựa như bao thiếu niên xinh đẹp bình thường khác thôi. Nhưng khi cậu mở to mắt, cậu giống hệt một vị Thánh, không hề thao túng dục vọng, nhưng bất kể ai từng ngồi đối diện cậu đều sẽ sa đọa thành Lucifer.

“Tuy cùng là CCA(9), nhưng tôi cam đoan với cậu, trại cải tạo thiếu niên ở Florida tốt hơn nhiều so với ngục giam ở quần đảo Virgin, Mammon căn bản là địa ngục.” Andy tổng kết. Seven không đáp lại, chỉ nhận lấy kính mắt từ y, đeo trở về, bình tĩnh khôn tưởng.

1. Phong cách Punk là một trào lưu bắt đầu thịnh hành và lan tỏa tại châu Âu từ thập niên 70 thế kỉ trước. Với lối ăn mặc và phục sức mang nặng tính lập dị và nổi loạn, Punk Style đã từng mang tiếng là “Kẻ hung hăng phá bĩnh thời đại”. Tuy thế, cùng với sự phát triển cực kỳ mạnh mẽ của dòng Punk Rock trong âm nhạc, xu hướng Punk vẫn duy trì vị thế cá biệt, đầy sức hút trong đời sống.

Đến tận ngày nay, khi giới trẻ khắp nơi đang mỗi ngày hân hoan với những xu thế mốt mới, sáng tạo thêm nhiều phong cách độc đáo thì Punk Style vẫn là một dòng chảy tồn tại độc lập và tạo nên khá nhiều ảnh hưởng. Trong mắt của một số người, những ai chạy theo Punk Style thường bị gán danh là những kẻ “dị hợm”, “cuồng loạn” và là “mối đe dọa” đến những chuẩn mực văn hóa, lối sống lành mạnh. Thực chất, nhìn từ góc độ tích cực, Punk Style chính là sự biểu hiện của tư duy sáng tạo, tính độc lập cao độ và nhu cầu khẳng định “cái tôi” riêng biệt của thế hệ trẻ.

Đặc điểm dễ nhận dạng nhất của một Punker nằm ở 03 yếu tố chính: phụ kiện, trang phục, và hair-style – kiểu tóc.

2 + 3. Biển Caribbean và quần đảo Virgin (thuộc Mỹ)

Biển Caribbean là một vùng biển nhiệt đới ở Tây Bán cầu thuộc Đại Tây Dương. Đây là một vùng biển bao bọc bởi một chuỗi hải đảo cùng hai lục địa, Bắc và Nam Mỹ. Bờ biển phía nam giáp châu Nam Mỹ, phía Tây và Tây Nam giáp Mexico và Trung Mỹ. Phía Bắc và Đông là chuỗi đảo Antilles, gồm Đại Antilles và Tiểu Antilles. Toàn khu vực quanh biển Caribbean còn gọi là vùng Caribbean.

Biển Caribbean là một trong những vùng biển lớn trên thế giới với diện tích 2 754 000 km². Điểm sâu nhất là vực Cayman giữa Cuba và Jamaica ở 7 686 m dưới mặt biển. Biển Caribbean có nhiều vũng nhỏ cùng vịnh lớn như Vũng Gonâve, Vũng Venezuela, Vũng Darien, Vịnh Mosquitos và Vịnh Honduras.

Quần đảo Virgin (thuộc Mỹ) (trên ảnh trên thì là nằm ở khoảng giữa mé bên phải:”D) là một nhóm đảo nằm trong vùng Caribbean và là một vùng quốc hải Hoa Kỳ. Về mặt địa lý, quần đảo này là một phần của chuỗi quần đảo Virgin và nằm trong Quần đảo Leeward thuộc nhóm Tiểu Antilles. Quần đảo Virgin thuộc Mỹ bao gồm bốn đảo chính St. Croix, Saint John, St. Thomas và Đảo Water, cùng nhiều đảo nhỏ hơn. Đây là nơi duy nhất của Hoa Kỳ mà xe cộ lưu thông bên trái. Tổng diện tích toàn lãnh thổ là 346,36 km² (133,73 dặm vuông).

4. Limousine Cadillac

ờ, chính là em Limou Cadillac mà chú Andrew đã lái đến trụ sở Interpol đón thiếu gia xong rồi đc thiếu gia đền đáp bằng 1 màn thú giao đấy =))))

5. Ounce là đơn vị đo khối lượng sử dụng phổ biến nhất tại Hoa Kỳ. Kể từ năm 1958, một ounce quốc tế bằng chính xác 28,349523125 gam theo định nghĩa.

6. Miami là một thành phố ở tiểu bang Florida, Hoa Kỳ. Miami là quận lỵ của Quận Miami-Dade, và là thành phố lớn nhất của vùng đô thị ở phía Nam Florida.

7. Dưới đế giày Puma có in hình con báo, biểu tượng của hãng:

8. Chuỗi thức ăn: Hệ sinh vật mà cách sắp xếp là sinh vật lớp trên ăn sinh vật lớp dưới.

9. CCA là viết tắt của Correction Corporation of America, nôm na là Liên đoàn cải tạo Hoa Kỳ.

Vì số lượng tội phạm của Mỹ quá khổng lồ, Chính phủ không chịu nổi chi phí nên mới sinh ra một dạng nhà tù hoạt động tư nhân. CCA là một trong những công ty thầu nhà tù lớn nhất tại Hoa Kỳ, xây dựng nhà tù và giam giữ tù nhân trên khắp nước Mỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang