• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Số lượng phú hào tại quần đảo Virgin vốn dĩ chi chít như sao trời, hiển nhiên đây chính là một hòn đảo tư nhân. Sau những rặng cây rậm rạp xanh tốt lấp ló một góc biệt thự, mới nhìn thật có hơi hướm gì đó về sự ẩn dật.

Chiếc thuyền riêng đặt làm đậu ngay tại bến tàu, trên đó có hai người trẻ tuổi đang đứng.

Người đứng đằng sau thoạt nhìn tràn trề vẻ tự tin của một nhà đàm phán, ngoại hình điển hình cho dòng máu lai Á Âu, tóc đen mắt đen trong khi nét mặt rõ ràng và lập thể đậm mùi châu Âu. Đứng trước hắn là một thiếu niên xinh đẹp người châu Á, hơi gầy và cao dong dỏng, mặt mày cũng rõ rệt đường nào nét nấy. Khác với vẻ khỏe khoắn và sôi nổi thường thấy ở những người trẻ trung, ở cậu thấy được nhiều hơn là sự mềm mại.

Cậu ── chính là Mạc Tử Mộc vừa mới vượt ngục thành công, còn người đứng sau cậu chính là người lai mang dòng máu Ý – Nore.

Hắn đẩy cậu dợm bước lên trước, lười biếng cười cười, “Seven, về nhà rồi, xuống đi, có người đang chờ mày!”

Mạc Tử Mộc tái mét, liếc mắt qua người đang đợi ở bến tàu. Hắn ta vận chiếc áo len ba lỗ giản dị, quần Tây vừa khít, rất ra dáng thảnh thơi ở nhà. Dẫu dáng vẻ hắn thư sinh biết chừng nào, nhưng Mạc Tử Mộc ngầm hiểu bản chất hắn không hề giống như những gì hắn bộc lộ. Cậu đau đáu nhìn mãi con người trẻ tuổi hào hoa phong nhã ấy, chợt cảm thấy buốt lạnh khôn tả, cảm giác ấy đan quyện trong cậu những mệt rã, những đớn đau.

“Em đến rồi!” Dung Thanh nhẹ nhàng lên tiếng trước.

“Tôi không hề muốn đến đây!” Mạc Tử Mộc cố bình tĩnh hết sức có thể, đáp trả lại.

Dung Thanh chỉ nói ngắn gọn, “Vào nhà đi!”

“Dung Thanh!” Mạc Tử Mộc chặn ngang, “Chúng ta đã không còn liên quan tới nhau rồi!”

Nore nhún vai đủng đỉnh, “Seven, nghe tao này, nếu mày vẫn còn để ý chuyện có gặp lại Dung Thanh nữa hay không chứng tỏ trong lòng mày vẫn có hắn tồn tại! Mày thuộc dạng khó gần, có nghĩa những ai có thể tiếp cận đến trái tim mày sẽ để lại dấu ấn rất sâu trong đó! Mày chỉ cần nghĩ đến Dung Thanh thôi là đã tái mặt, đau khổ – là vì mày vẫn còn yêu. Tại sao không thử trao cho nhau nhiều cơ hội hơn?”

“Mày sẽ yêu một con dao đã rạch ngang trái tim mày được à?” Mạc Tử Mộc lạnh lùng hỏi.

Nore hơi sững sờ, thế rồi cười khổ, hắn vẫy tay với Dung Thanh và nhắn, “Việc mày nhờ, tao giúp đến đây thôi, tao còn phải đi xử lý mấy đứa còn lại. Chia tay mày ở đây nhé… Chúc may mắn.”

Dung Thanh chỉ đơn giản gật đầu, song Mạc Tử Mộc chợt bật thốt, “Mày muốn làm gì các bạn tao?”

Nore cười khì khì, chỉ bảo, “Thế phải còn xem mày có nghe lời Dung Thanh không đã.”

Rèm mi đen dài của Mạc Tử Mộc khe khẽ hấp háy.

“Nore đùa đấy. Cậu ta đáp ứng anh sẽ trông chừng giùm các bạn em rồi.” Dung Thanh bèn giải thích.

Nore cười tủm tỉm, đoạn nhảy lên boong thuyền. Hắn vừa cười vừa nói với Dung Thanh, “Trong quan điểm của tao, nếu đã mất đi thứ gì thì không nên bịn rịn nhiều quá. Thứ đã không chiếm được, thà rằng hủy diệt đi còn hơn cứ phải vương vấn mãi!”

Mạc Tử Mộc thản nhiên nhận xét, “Quả là cùng một giuộc với nhau!”

Gượng gạo cười, Dung Thanh chỉ biết tìm cách ngắt chủ đề, “Đến khi nào mày không có được thứ gì đã rồi hẵng nói!”

Nore ung dung vẫy tay với hắn, chả mấy chốc đã lái thuyền đi tít xa trên mặt biển Caribbean xanh thẳm.

“Đi nào!” Dung Thanh gọi, âm giọng không khẩn thiết cũng không gay gắt, nhưng Mạc Tử Mộc hiểu lời người này nói ra đồng nghĩa với việc không chấp nhận làm trái ý.

Dọc theo bờ cát, cậu bước về phía căn biệt thự. Hai người sau trước sánh vai nhau, giống như ngày nào, bọn cậu cũng không nói gì nhiều. Nhưng buổi ấy và hiện tại đã khác xa nhau rồi, niềm hạnh phúc từng đong đầy cõi lòng cậu vốn dĩ đã sớm vụt tan.

Cậu đi vào biệt thự. Mọi chốn ở của Dung Thanh đều được trang trí theo phong cách Trung Quốc, nào mành cuốn, nào rừng trúc đều thể hiện rất rõ sở thích của chủ nhân nó, và lẽ tất yếu căn nhà này cũng không ngoại lệ. Thế nhưng sự an nhàn tách biệt thế sự này chỉ là vỏ ngoài. Nơi đây ngay cả một vệ sĩ đi tuần cũng không thấy, song các góc đều có giấu tia hồng ngoại, cửa kính yêu cầu phải quét con ngươi mới ra vào được, không chỗ nào là không lắp đặt thiết bị bảo vệ cao cấp nhất.

“Ngồi đi em!” Dung Thanh đưa Mạc Tử Mộc vào rồi chỉ ghế sofa, Mạc Tử Mộc đành ngồi xuống theo lời hắn.

Dung Thanh rót một chén trà cho cậu, Mạc Tử Mộc nhận lấy, không hề chống đối. Dung Thanh bước tới ôm cậu từ đằng sau, cậu cũng không cử động. Hắn nói nhẹ nhàng, “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

Cậu bật cười khe khẽ, “Bắt đầu lại từ đầu? Vậy thì dĩ vãng của chúng ta bỏ đi đâu?”

Dung Thanh gật gật, “Anh biết gút mắc ấy trong lòng em rất khó có thể gỡ bỏ. Em muốn gì, cứ ra điều kiện đi. Em muốn tính toán lần này thế nào, gì anh cũng đáp ứng em.”

Hắn vừa nói dứt, Mạc Tử Mộc thình lình giật tay hắn ra, đứng bật dậy. Cậu lớn giọng, “Tôi muốn có một tuổi mười bảy trong sạch, tôi muốn bản thân mình vẫn còn ước mơ, tôi muốn một Seven vẫn còn tin tưởng vào tình yêu, tôi muốn một Seven vẫn còn ước ao tình cảm gia đình! Không phải là thằng tội phạm trốn ngục từng bị cưỡng bức, bị cha đẻ mình cưỡng bức, bị phán án, bị ngồi tù… Tôi muốn chưa bao giờ gặp phải anh cả! Dung Thanh, anh có thể thỏa mãn chúng hay chăng?”

Dung Thanh hơi cúi đầu, “Seven, chúng ta có rất nhiều sự lựa chọn. Anh hy vọng em có thể chọn ra điều tốt nhất cho chính mình!” Sắc mặt hắn có vẻ bợt bạt, sau rồi hắn nói, “Anh biết em sẽ không lựa chọn, nhưng anh vẫn muốn chọn cho em một lần!”

Mạc Tử Mộc lạnh nhạt phủ định lời hắn, “Anh chưa bao giờ chọn cho tôi đường sống!”

Dung Thanh nâng tầm mắt, ánh mắt hắn ta bỗng chốc làm Mạc Tử Mộc ớn lạnh. Hắn bình thản bảo, “Đúng, sau này em cũng không có đâu!”

Mạc Tử Mộc cảm thấy một cơn váng vất ập đến bất thình lình, chân cậu mềm nhũn, cả người khuỵu xuống, nhưng cậu không ngã xuống đất mà ngã vào lòng một người.

Trong cơn mơ màng, dường như cậu nghe thấy giọng người đó nghèn nghẹn, “Anh xin lỗi, Seven! Hãy để chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?”

Lần tiếp theo Mạc Tử Mộc mở mắt, cậu phát hiện mình đang nằm trên sofa, đầu gối trên đùi một người, trí óc cậu đang trong tình trạng vô cùng chếnh choáng.

Người kia cười cười hỏi han, “Em dậy rồi à?!”

Mạc Tử Mộc đỡ đầu ngồi dậy. Trong bầu không khí thơm thơm mùi rượu vang, và Dung Thanh mặc bộ quần áo đen đang ngồi trên sofa đọc dở một cuốn sách. Hắn nhìn cậu, mỉm cười, “Không biết uống rượu thì uống ít thôi! Bị say khổ lắm!”

“Say ạ?” Mạc Tử Mộc nhìn khắp gian phòng quen thuộc, kia là cây ngọc lan mà Dung Thanh yêu đặt trong bình hoa tráng men ngọc bích, đằng nọ là chiếc đồng hồ cây cổ điển dật ra âm thanh tik tak, tik tak đều đều. Đáy lòng Mạc Tử Mộc chợt cuộn trào. Nơi này là biệt thự trên quần đảo Virgin của Dung Thanh, nơi từng khiến cậu xiết bao khát khao, cuối cùng lại là nơi hằn vện cơn ác mộng khủng khiếp của đời cậu.

“Em ngủ lâu lắm rồi… Đầu còn đau không?” Dung Thanh dịu dàng vuốt đầu cậu, theo bản năng cậu giơ tay lên chắn thì lại bị Dung Thanh cầm lấy.

“Rõ là ngốc mà!” Cặp mắt đen láy của Dung Thanh dừng lại ở cậu, rồi hắn điềm nhiên nói, “Em say đến nỗi thế, anh lên giường với em kiểu gì?”

“Dạ!” Mạc Tử Mộc giật nảy. Chẳng lẽ chỉ là ác mộng? Tất thảy những gì đã từng xảy ra, phải chăng chỉ là một cơn ác mộng?

Dung Thanh nắm tay cậu, thuận thế kéo cả người cậu vào lòng, ôm cậu hôn lên mép tóc cậu, sau đó hắn kề sát lỗ tai cậu và thì thầm, “Có vài việc, anh thích làm lúc em tỉnh táo hơn!”

Đường nhìn Mạc Tử Mộc bao quát mọi góc nẻo gian phòng, cậu bỗng bắt gặp một chiếc máy bay giấy nằm dưới gầm sofa. Ngày ấy, cậu ở trong phòng khách thấy chán quá, thế là gấp một chiếc máy bay giấy tự chơi, tới lúc Dung Thanh vào, chiếc máy bay vừa vặn bay tấp vào gầm sofa.

“Ra chỉ là một cơn ác mộng thôi!” Cậu khép mắt, cảm giác cả người nhẹ hẫng, để kệ Dung Thanh hôn cậu, vuốt ve cậu.

“Em mơ thấy ác mộng!” Cậu chùng giọng kể.

“Mơ gì nào…” Dung Thanh chầm chậm cởi quần áo cậu. Mạc Tử Mộc cười mỉm rồi nói, “Mơ thấy anh đem bán em!”

Bàn tay Dung Thanh len vào trong áo cậu, chạm đến đầu ngực cậu, hắn bùi ngùi bên tai cậu, “Bán em cho anh nhé?”

Cậu liền hít sâu một hơi. Mọi thứ hóa ra chỉ là một cơn ác mộng hoang đàng, những gì của hiện tại vẫn là của hiện tại, chưa có gì xảy ra hết.

Hai người tiện đà trượt xuống tấm thảm dưới sofa. Dung Thanh ngắm nghía Mạc Tử Mộc nằm trên tấm thảm lông lạc đà, đôi kính của cậu bị tháo xuống, vầng trán đầy đặn, sống mũi thẳng, lông mi cong vút nửa khép nửa mở. Cậu vẫn thanh thuần biết mấy. Hắn cúi xuống hôn cậu, môi hắn du di dọc theo lớp áo đã vạch rộng, hôn lên hai điểm nhô trên khung ngực, Mạc Tử Mộc liền hớp lấy không khí.

Dung Thanh ngạc nhiên, như là không nghĩ Mạc Tử Mộc lại mẫn cảm nhường vậy. Ánh mắt hắn nhìn xuống Mạc Tử Mộc trở nên rối rắm.

Mạc Tử Mộc cảm giác bàn tay đang nắm cổ tay mình đột nhiên mạnh bạo hẳn, dường như đang muốn chặt chẽ đóng đinh cậu trên nền đất. Cậu bèn trộm mở mắt ra, thấy Dung Thanh vẫn đang hết sức dịu dàng nhìn cậu.

“Seven…” Dung Thanh cất lời, “Anh có món quà muốn tặng em!”

Mạc Tử Mộc nghe được hai chữ “món quà” liền vô thức rùng mình. Run run giọng, cậu hỏi, “Quà gì ạ…”

Dung Thanh chúi xuống hôn cậu, gọn ghẽ nằm đè bên trên cậu. Hắn khẽ cười, “Làm xong sẽ cho em xem!”

Muốn coi như tỉnh bơ, nhưng không hiểu do đâu trái tim cứ run rẩy mãi, cậu không thể bình tĩnh, những cái mơn trớn của Dung Thanh cũng không cách nào làm cậu rung động. Cậu băn khoăn một thôi một hồi, sau cùng cậu buột miệng, “Dung Thanh, cứ để cho em xem món quà của anh trước đã có được không?”

Dung Thanh ngước mắt, mỉm cười đồng thuận với cậu, “Em đúng là nôn nóng mà, được rồi!” Hắn cầm tay Mạc Tử Mộc kéo cậu đứng dậy và dắt cậu lên lầu.

Phòng ngủ Dung Thanh trái ngược hoàn toàn với phong cách biệt thự hắn yêu thích, cấu trúc nơi đây rõ rệt, lạnh mà cứng cỏi. Đồ đạc theo phong cách hình học tràn đầy cái hồn của hiện đại, song bên cạnh đó lại thiếu đi nét êm dịu, ngoại trừ chiếc giường lớn mềm mại và trắng toát thì các sản phẩm dệt lụa không có là bao nhiêu.

Dung Thanh rút một tờ giấy từ chiếc bàn làm việc kê sát cửa sổ, đi qua ôm Mạc Tử Mộc đang ngồi trên giường, đưa nó cho cậu.

Mạc Tử Mộc cầm nó trong tay, ướm hỏi, “Nó là gì thế ạ?”

“Giấy đăng ký kết hôn của bọn mình!”

“Kết hôn ạ?!” Mạc Tử Mộc giật mình, cảm thấy đầu óc ong ong. Chau mày, rồi cậu nói nhỏ, “Dung Thanh, em vẫn còn là vị thành niên mà!”

Dung Thanh nhìn cậu, cười hiền hòa, “Chỉ cần em đồng ý thôi, những thứ khác cứ giao cho anh, nhé?”

Hắn nhét một chiếc bút máy ngòi vàng đẹp đẽ vào tay cậu mà nói, “Ký đi, Seven. Anh hứa cả đời này sẽ trân trọng em!”

Từ cái giây vừa nãy Mạc Tử Mộc đã cảm giác thần trí cậu chao đảo dữ dội, hiện tại cộng thêm lời này, cậu không sao đọc rõ được nội dung trên giấy.

Khoảnh khắc ấy, bỗng cậu thấy u mê hết sức. Cậu yêu Dung Thanh vậy mà, thế nhưng tờ đăng ký kết hôn này chẳng thể cho cậu niềm hạnh phúc, thay vào đó là nỗi sợ hãi và bàng hoàng. Có điều không cho phép cậu có chút xíu nào lưỡng lự, Dung Thanh đã dứt khoát cầm tay cậu, ký tên cậu vào mục chữ ký trên giấy.

“Seven, từ giờ trở đi, em thuộc về anh!” Giọng nói Dung Thanh bộc lộ sự phấn chấn vô vàn. Hắn đẩy cậu xuống giường, se sẽ bên tai cậu, “Chúng ta tiếp tục nào!”

Hai đôi môi bọn cậu gắn kết cùng nhau, nụ hôn không quá cuồng nhiệt nhưng triền miên. Chầm chậm, cậu lạc lối trong chiếc hôn dịu dàng ấy, óc não chỉ là một mảng đen kịt nhưng bốn bề lại êm ái tựa bông. Một thứ xúc cảm chợt dấy lên trong tâm trí cậu, về một nụ hôn, nó độc tài, nó đậm đặc tính chất xâm lược, vừa khởi đầu là dẫn theo hương tình nồng nàn, sau đó cơ thể cậu sẽ nóng lên và từ từ rơi vào mất kiểm soát.

Cặp mắt sâu trũng lấp lóe ý cười ẩn hiện, nụ cười phớt bất cần đời trên môi, kẻ đó hỏi cậu, “Bé này, em có thích lên giường với anh không?” Nghe như thờ ơ, thực chất cái ngang ngược trong ngữ điệu ấy thật khiến người ta ấn tượng mãi.

Mạc Tử Mộc tựa thể bị điện giật, cậu đột ngột mở choàng mắt. Trên trần nhà là bóng đèn sáng rỡ, lắp đầy xung quanh, tấm thép sáng choang càng thêm phụ trợ cho lối kiến trúc hiện đại. Từ tấm thép, cậu có thể tường tận trông rõ bản thân mình đang nằm trên mớ quần áo lộn xộn, và theo lớp quần áo lơi mở, Dung Thanh dần dần dời chiếc hôn xuống mỗi lúc một sâu, sau đó hắn kéo khóa quần cậu, thong thả cởi quần cậu, đến lúc toan tiếp tục nụ hôn thì bất chợt hắn khựng lại.

Bức tranh thần thánh bùa mê và cám dỗ như một thân dây leo từ tốn duỗi mình ra trườn bò, đan thành chiếc lưới vây trói tròng mắt và trái tim nhân loại. Im ỉm, âm thầm, nhưng nó hệt như có sự sống. Chỉ là, đối với người đang mang nó trên người, nó chính là nỗi nhục nhã khó có thể rũ bỏ, nó là dấu ấn vĩnh hằng. Nhoáng cái, Dung Thanh hệt như bị ngã từ trên đỉnh núi xuống tận đáy vực sâu.

Mạc Tử Mộc dửng dưng lên tiếng, “Hết hôn nổi rồi chứ gì?” Cậu co hai chân lại, tự kéo quần. Sau khi thắt chỉn chu mọi cúc quần cúc áo, cậu mới nói, “Dung Thanh, giờ thì anh nên hiểu, chúng ta không cách nào quay trở về quá khứ được đâu!”

Cậu đi ra cửa và bỏ lại một câu rằng, “Dung Thanh, xin đừng để chúng ta gặp lại nhau nữa!”

Mạc Tử Mộc chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang theo tấm thảm trải mềm mượt. Thì ra ác mộng cũng là hạnh phúc theo một khía cạnh nào đó, bởi lẽ ác mộng rồi cũng sẽ hồi tỉnh, và tỉnh lại rồi, bạn sẽ hân hoan với cuộc sống hiện tại. Mạc Tử Mộc khép hờ mắt, vươn tay muốn đẩy cánh cửa kính nọ, lại phát hiện nó kẹt chặt không sao mở nổi, quan sát bốn phía cũng không thấy cái nút gì có thể mở được.

Ngoài kia đang là hoàng hôn biển Caribbean tráng lệ vô ngần, vậy mà nó lại chỉ là gần ngay trước mắt, xa tận chân trời, vì rằng cậu và nó đang cách nhau qua một tấm kính thủy tinh.

Cơn lạnh buốt trỗi lên từ đáy lòng Mạc Tử Mộc. Cậu bất thần quay người lại, bắt gặp Dung Thanh tựa mình trên cầu thang. Hai người cứ chằm chằm đối diện nhau thật lâu, thật lâu, rồi Dung Thanh mới trình bày, “Seven, căn biệt thự này được xây dựng giống hệt dựa theo căn cũ, nhưng không có quầy rượu, như thế em sẽ không uống rượu, anh sẽ không phạm sai lầm. Bến tàu cũng gần hơn, anh sẽ đuổi kịp chiếc du thuyền kia một cách nhanh chóng!”

Sắc mặt Mạc Tử Mộc trắng bệch đi, môi cậu vuột ra những âm từ run rẩy, “Dung Thanh… Anh đừng…”

Dung Thanh lại tiếp, “Ở đây có phòng đàn tuyệt lắm, phong cảnh cũng rất đẹp, tường các phòng đều làm bằng kính. Nơi này không phải Mammon, không có đường hầm, mọi đường cống mái nhà, cửa thông gió đều từ thép không gỉ chế tạo. Về cơ bản, không ai trốn nổi khỏi nơi này đâu, Seven… Anh đoán em kiểu gì cũng sẽ tận dụng lấy nhỏ thắng lớn, anh cũng biết mối giao hảo sâu sắc giữa em cùng gia tộc Bonanno, cho nên anh sẽ không để em dễ dàng chạy khỏi đây, tốt nhất em hãy bỏ cái ý định đó đi. Nếu anh là em… Trước tiên anh sẽ tập quen với chuyện sống an ổn ở đây mãi mãi!”

“Đấy là lời hứa hẹn của anh sẽ trân trọng tôi cả đời đấy à!” Mạc Tử Mộc lắc đầu mà cười, “Dung Thanh, liệu đã từng có ai nói anh rằng, anh rất tàn nhẫn hay chưa?”

“Thời gian sẽ không dừng lại vĩnh viễn tại khoảng này đâu. Những khoảng của cuộc sống luôn luôn thay thế nhau, bao phủ nhau, rồi đến một ngày, rốt cuộc bọn mình sẽ không còn thấy vết nhơ của xưa cũ nữa, Seven… Bọn mình hãy bắt đầu lại từ đầu đi!”

Mạc Tử Mộc cười váng, buồn cười đến nỗi nghiêng ngả, gập cả người. Cười chán chê một hồi xong cậu mới chầm chậm thẳng lưng lại, “Tôi có một điều kiện!”

Tự dưng nghe được từ miệng Mạc Tử Mộc đề đạt điều kiện, tim Dung Thanh đập rộn, hắn cuống quýt đáp, “Em nói đi!”

Mạc Tử Mộc mỉm cười, “Giết Mai Lâm đi!”

Dung Thanh vừa nghe đã thốt lên không cần suy nghĩ, “Em điên rồi, em có biết Lâm Lâm đối xử tốt với em cỡ nào không?”

Mạc Tử Mộc thản nhiên trả lời, “Nhưng nếu không như vậy, sao tôi minh chứng được rằng anh chỉ yêu một mình tôi?”

Dung Thanh nhìn cậu rất lâu, chậm rãi đi xuống cầu thang, đoạn hắn khàn khàn mở miệng, “Em đúng là một đóa hoa độc!”

Khẽ cười, cậu nói, “Có thể tôi có độc, mỗi tội tôi không phải hoa, tôi không thích bị anh tự ý bài trí kể cả căn nhà kính của anh có bày biện đẹp bao nhiêu!”

Bên ngoài cửa ầm lên vài tiếng súng nổ, Dung Thanh không hề cử động, đám vệ sĩ canh phía ngoài liền tức tốc xông ra. Trong vườn hoa đứng sẵn một lão béo lặc lè đang khống chế Nore, lão ta dùng mặt Nore để che đầu mình, áng chừng cực kỳ có kinh nghiệm.

“Nore, mày mà lại chịu thua một lão béo đần độn thế này à!” Dung Thanh hời hợt gọi.

Nore bèn cười khổ, “Nếu nói Hanada Masatada là một lão béo đần độn thì tao thua là xứng đáng!”

Gia tộc Hanada là một gia tộc đô vật lâu đời, sau này phát triển thành công ty bảo an Hanada tiếng tăm lừng lẫy, vệ sĩ và sát thủ nhà bọn họ rất có tên tuổi, chỉ tiếc rằng nhân số khá ít. Dung Thanh đây cũng là lần đầu tiên được gặp Hanada Masatada – vệ sĩ cao cấp nhất của gia tộc Hanada, ai có thể liệu được đó lại là một lão béo mập, đã thế còn là người Mỹ.

“Hanada Masatada…” Dung Thanh thoáng nhíu mày, “Chúng tôi và gia tộc Hanada xưa nay tuyệt nhiên không hề mắc mớ ân oán, ngài Hanada đây…”

“Miễn dài dòng, dẫn Seven qua đây!” Jack đanh mặt lại. Bình thường lão ta ít khi nói chuyện, nhưng những lúc ấy lão ta toàn trưng ra dáng vẻ ngốc nghếch, còn lão ta của hiện thời lại toát ra mùi sát khí bức cho người cảm thấy khó thở.

Dung Thanh lạnh lùng đàm phán, “Ngài Hanada, tôi không cho rằng gia tộc ngài sẽ đồng ý cho ngài chuốc thù với gia tộc Cruise. Ngài có muốn gọi điện thoại trước cho trưởng bối các ngài không?”

Jack nhếch mép cười, “Rất lấy làm tiếc, anh Cruise. Sai lầm anh đã phạm phải là bắt cóc đối tượng mà khách hàng của tôi đã ủy thác!”

“Khách hàng của ngài là…” Dung Thanh gặng hỏi.

Jack lạnh nhạt trả lời, “Gia tộc Hanada chúng tôi luôn có quy tắc, mong anh không lấy làm phiền vì tôi không thể tiết lộ danh tính khách hàng cho anh! Tôi nhắc lại lần nữa, dẫn Seven qua đây!”

Dung Thanh hít sâu một hơi, “Chúng ta hãy trao đổi con tin!”

Jack cười khẩy, “Anh Cruise, anh cũng là một nhân vật tầm cỡ, anh nghĩ tôi sẽ làm thế à?”

Dung Thanh cũng cười lạnh đáp trả, “Sao tôi biết được ngài có lật lọng, làm bạn tôi bị thương hay không?”

“Cái tên Hanada chính là biểu tượng cho danh dự.”

Dung Thanh cắn chặt răng, chỉ đành đẩy Mạc Tử Mộc tới, “Hy vọng ngài giữ lời!”

Nore cười gượng, “Xin lỗi, Daniel!”

Mạc Tử Mộc mỉm cười, bước về hướng Jack. Jack khống chế Nore đi tới du thuyền.

Mạc Tử Mộc lên thuyền, thế rồi ngoái lại nhìn Dung Thanh. Cậu cười nhẹ nhàng, lấy ra từ trong ngực một tờ giấy, xé vụn nó, “Cám ơn món quà của anh, nhưng tôi không cần nó! Nhờ anh chuyển lời cho Mai Lâm rằng tôi đã hoàn thành nguyện vọng đầu tiên của anh ấy rồi, tôi cho anh cơ hội chọn lựa ở bên tôi, là tự anh bỏ qua cơ hội!” Đoạn, cậu phất tay lên trời, những mẩu giấy rách bay loạn ngợp không trung, lả tả vương vãi giữa hai người bọn cậu như thể màn cám ơn mỗi khi một vở kịch khép màn.

Du thuyền mang theo cậu đi dần xa, bấy giờ cậu nói với Jack, “Buồn thật, bất ngờ quá đỗi vì tôi đã nhầm, không dè ông lại là nhân vật lợi hại thế đấy.”

Jack bảo, “Seven, trên đời có rất nhiều người cậu không thể nhìn thấu. Nhưng tôi cũng phải khen cậu rất may mắn: Cậu có một người dốc lòng che chở cho cậu. Trong trường hợp tôi là cậu, tôi sẽ không suốt cả ngày chỉ toàn nung nấu ý đồ trốn thoát khỏi người ấy như cậu đâu!”

Mạc Tử Mộc cười hỏi, “Ý ông là Ivan đó à? Chẳng phải ngay cả bản thân mình, anh ta lo còn chưa xong đấy thôi?”

Jack bâng quơ mà rằng, “Cậu lo bò trắng răng quá. Henry Bonanno sao có thể là đối thủ của Ivan chứ, tầm này hắn ta chết chắc rồi!” Đến đây, lão hít sâu một hơi, nói gọn lỏn, “Seven, tôi mong chặng đường tới đây cậu chớ nên quậy lung tung để chúng ta có thể bình an đến New York, ngài Ivan đang ở đó chờ cậu!”

Sau chương này, có lẽ sẽ càng có nhiều bạn ghét Dung Thanh lắm /_ (điển hình là cô Káo-máu-M-chung-hội-với-Thụy-Dương-máu-M-nốt, cô cứ thọc ngoáy liên tọi vào nỗi đau của tui /_)

Cứ mỗi lúc dịch đến đoạn nào có Dung Thanh là đều nghe Múa Cỏ Nước, bản nhạc mà ngày đầu tiên Seven gặp anh, cảm thấy anh sao mà hợp với khúc nhạc này đến thế; và mỗi lần như thế lại đau lòng vì anh.

Có lẽ sau khi dịch xong bộ 4 của BTNT, sẽ viết một bài về anh, về chàng trai có cái tên dịu dàng với bản đàn Múa Cỏ Nước cũng hết sức dịu dàng đó chăng?

/_

mềnh trắc ẩn lắm, hự hự

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK