Tại sân bay, trên lối đi dẫn ra chuyến bay đến Vienna, một chàng trai trẻ trình hộ chiếu của mình ra cửa kiểm soát. Chuông di động réo lên, cậu xem số gọi đến, lông mày hơi nhíu lại nhưng rồi vẫn nhanh chóng ấn nút nghe.
“Alô!”
“Seven, sao em lại chạy mất rồi?”
“Em đợi ở đây một tuần rồi đó!” Mạc Tử Mộc cáu kỉnh gắt lại.
“Thế em cũng đừng có chưa nói tiếng nào đã đi thế rồi chứ, hành đám vệ sĩ của anh chết đi được!”
“Không làm vậy bộ em đi được hả?”
“Em trộm lại hộ chiếu từ hồi nào thế? Sticks kêu anh hỏi em hộ gã này!”
“Chờ đến khi nào IQ gã ta tiến bộ lên đến trình độ nhất định, em sẽ tự giải thích cho gã!” Đầu dây bên kia lập tức ré lên tiếng kêu như tiếng gõ cồng chiêng, biểu cảm hờ hững trên mặt Mạc Tử Mộc vẫn không hề suy suyển.
“Thưa cậu, của cậu kiểm tra xong rồi!” Mạc Tử Mộc nhận lại hộ chiếu, thản nhiên nói, “Em phải vào đây.”
“Ngoan! Tuần sau anh đi tìm em nhé!”
“Ồ, anh bỏ được xã hội đen nhà anh à?”
“Lâu lắm rồi anh đâu có làm mấy trò ma túy với mại *** nữa. Giờ anh là thương nhân đứng đắn à nha.”
Mạc Tử Mộc khẽ cười, chớp nhẹ mắt, “Tùy anh.” Đoạn cúp máy.
Ivan cũng cúp máy, đưa mắt nhìn sang gã Sticks đang nổi đóa, “Báo cho Crazy William, tao muốn nhập hàng kim cương nhân tạo. Báo cả cho Geoffrey là tao muốn tăng đơn đặt hàng súng M16(1).”
Gã Sticks thộn hết cả mặt ra, “Ơ đại ca, anh vừa nói là anh không hành nghề xã hội đen nữa rồi mà?”
Ivan liếc gã một đường từ trên xuống dưới, thủng thẳng bảo, “Mày là người theo chủ nghĩa ăn chay à?”
“Đâu… Đâu ạ, đại ca!”
“Nếu đã thế thì làm như tao có gì là không đúng?”
“Ấy ấy quá đúng chứ ạ… Chúng ta không ăn thịt lợn thì vẫn có thể ăn thịt gà. So ra thì buôn lậu và buôn bán vũ khí cũng hẵng còn đạo đức chán.”
“À há, giờ mày có thể gọi điện cho Seven hỏi em yêu lấy lại được hộ chiếu kiểu gì rồi đấy.”
Hai người rôm rả tán dóc, còn lúc này Mạc Tử Mộc đã lên máy bay. Cậu phóng mắt ra những đám mây bên ngoài, trên môi mỉm cười nhè nhẹ, không ai hiểu rốt cuộc vì sao cậu lại mỉm cười.
Cuộc sống là một môn nghệ thuật chấp nhận, ai biết cách chấp nhận chính là người sẽ đạt được hạnh phúc sớm nhất. Chẳng rõ có phải Seven nghĩ như vậy hay không?
《Seven Săn Tình》/ Hoàn
1. M16 là tên của một loạt súng trường do hãng Colt cải tiến từ súng ArmaLite AR-15. Đây là loại súng tác chiến bắn đạn 5.56 x 45 mm. M16 là súng thông dụng của quân đội Hoa Kỳ từ năm 1967, và của quân đội các nước thuộc khối NATO, và có số lượng sản xuất cao nhất trong các loại súng cùng cỡ.
M16 nhẹ (3-4kg), các phần làm bằng thép, hợp kim, nhôm và nhựa cứng (sợi thủy tinh hoặc polymer), sử dụng kỹ thuật giảm nhiệt bằng hơi, tác động lên cò bằng khí ép, đạn nạp từ băng tiếp đạn với cơ cấu khóa nòng xoay.
Có ba loạt khác nhau trong qua trình sản xuất súng M16. Loạt đầu tiên: M16 và M16A1, sử dụng trong thập niên 1960, bắn đạn M193/M196 (hoặc.223 Remington), có thể hoàn toàn tự động hay bán tự động, và hai mẫu XM16E1 và M16A1 đồng lọat được sử dụng ở chiến trường Việt Nam. Loạt kế là M16A2, thập niên 1980, bắn đạn M855/M856 (do Bỉ sáng chế sử dụng cho trung liên FN Minimi), có khả năng bắn từng viên hay bắn từng loạt 3 viên. Loạt sau cùng là M16A4, súng trường tiêu chuẩn của Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ trong chiến tranh Iraq. M16A4 và súng trường M4 Carbine dần dần được dùng thay thế M16A2, vốn đã hơi lỗi thời và kém tiện dụng. M16A4 và M4/M4A1 có quai xách tháo rời có thể dùng để gắn kính nhắm, dụng cụ chấm mục tiêu bằng tia laser, kính nhìn ban đêm, đèn và súng phóng lựu.
Từ trên xuống: M16A1, M16A2, Carbine M4, M16A4
–
nói thiệt, cái triết lý “mại *** và ma túy là xã hội đen, còn buôn lậu với buôn vũ khí trái phép thì là doanh nhân đứng đắn” của đại ca sao nó y chang triết lý “chế ma túy là tội ác, chế thuốc kích dục mới là chuyện tích đức” của chú Andrew thế không biết =3=
Cái vỹ thanh tí tẹo, pozt luôn cho nó liền mạch. Hết rồi, thăng thiên
Chắc chắn tui sẽ nhớ đôi Gấu và Mèo nhà này lắm òa òa òa TT________TT không biết bao giờ mới được gặp lại òa òa òa TT________TT
HẬU KÝ
Đầu tiên là chúc tất cả mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự thuận lợi nhé.
Xong đây mới là giải thích qua cuốn tiểu thuyết này một tí. Seven lấy cảm hứng từ sau lần thứ N tui xem Vượt Ngục. Kỳ thực tui vẫn muốn được viết fanfic choVượt Ngục cơ, có điều Lưu Hương lười lắm, viết đề tài này sẽ phải dính tới cả rừng nhân vật, cả rừng sự kiện, phải viết nhiều ơi là nhiều chứ, mà sự thật cũng chứng minh quả thật như thế chớ, hic hic.
Truyện này có tham khảo đến Nổi Dậy 1995 (mà bên đại lục dịch là Nhà Tù Shawshank), Vượt Ngục, Tâm Lý Học Tội Phạm, những nhân vật được đề cập tới thì ôi thôi là nhiều, chẳng hạn như nguyên mẫu nhà tù đầu tiên chính là nhà tù trong Shawshank, trong phim cũng có cả nhân vật Berwick, Tea Bag… của Vượt Ngục. Còn rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt khác nữa tui không liệt kệ tỉ mỉ ra được, hãy tự mình đi khám phá và tìm hiểu đi nhé XD.
Vốn là định viết fanfic đấy, cơ mà vì liên quan đến nhiều phim quá, thành ra tui quyết định mặt dày tự viết một câu chuyện riêng XDDDDD.
Hai ngày nay Mặc Phi giúp tui hiệu đính cũng bất mãn chỉ rõ một quốc gia thịnh vượng như Âu Mỹ, đâu ra nổi một nơi như Mammon cơ chớ XD.
Oài oài, ngẫm lại năm đó rõ ràng mắt cậu cũng sáng rực lên đập bàn với tui: “Lưu Hương, lần này cậu viết đểu quá ” Đối với Lưu Hương đúng là một đả kích không nhỏ mà.
Vậy nên tui đặc biệt trình bày rõ thế này:
1. Về Mammon, chỉ là một thế giới giả tưởng, không phải sáng tạo từ căn cứ có thật.
2. Hoa Kỳ là một quốc gia pháp chế, không có khả năng tồn tại một nơi bát nháo như vầy, nhấn mạnh luôn đó! (xin hãy lơ phim Mỹ đi, họ phét đấy, chúng ta không phải người giống nhau, không thể nói bừa được.)
3. Âu Mỹ là khu vực giàu có, đồng nghĩa với tôn trọng nhân quyền (xin hãy lơ chuyện Iraq đi, dù sao khuyết điểm cũng vô pháp che lấp được ưu điểm mà, mà một khi đã che hổng nổi thì cứ lôi cái điểm đó ra làm phong cách cũng được.)
Trên đây là Lưu Hương đã ký tên cho phép ghi chú.
Một lần nữa chúc mọi người năm mới vui vẻ ^^
Triệt Dạ Lưu Hương
2009/1/8
Tất cả các phim trên có tên là: The Shawshank Redemption, Prison Break,Criminal Psychology, ai có nhã hứng thì xem nhé ^ ^
Mặc Phi là tên phòng làm việc hợp tác ở Đài Loan của Hương, phụ trách giúp Hương hậu kỳ, bán sách với các tác phẩm cá nhân chí của Hương.
(sửa ngày pozt của bài này cho đúng mạch truyện ^^)