• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ban đêm ,Vân Khởi đứng trên đỉnh núi dưới bầu trời đầy sao, từng cơn gió lạnh lướt qua, thời khắc này vạn vật xung quanh đều tĩnh lặng.Ánh mắt ôn nhu của Tô Lạc lại mang ẩn chưa sự ngọt ngào, nhẹ nhàng mang theo chút tình ý mà nhìn người nam nhân trước mắt mình: "Vân Khởi, sau khi rời khỏi tổ chức, chúng ta hãy ở lại nơi đây có được không?"Dưới đôi mắt sắc bén của Vân Khởi, vậy mà lại ẩn chứa sự ôn nhu lay động lòng người : " Bảo bối, em cứ như vậy mà rời khỏi tổ chức sao?"Tô Lạc xoay người, ánh mắt phóng đến nơi xa xa ngoài bầu trời đêm kia, khi quay đầu lại thì ánh mắt đó đã mang theo hơi thở của sự vui vẻ, cô nở một nụ cười rực rỡ: " Thời gian mười mấy năm qua, mỗi ngày trải qua đều là chém giết, mỗi thời khắc đều đứng trên bờ vực tử thần không có một phút giây yên bình.


Cuộc sống như vậy đối với em đã không còn hấp dẫn nữa phải nói là chán ghét vô cùng, em đã muốn rời khỏi tổ chức từ lâu rồi, chẳng lẽ anh không muốn sao?"Nói rồi Tô Lạc lấy ra một túi gấm nhỏ, quơ quơ trước mặt Vân Khởi: " Anh đoán xem, trong túi gấm nhỏ này có gì?"Đôi mắt lấp lánh của Tô Lạc ánh lên một niềm vui sướng tràn trề.Trong lúc cô vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân về một tương lai tốt đẹp, đáy mắt của Vân Khởi xẹt qua một tia sáng xảo quyệt." Long Chi Giới? Em đã lấy được rồi à, sao có thể cơ chứ, em lấy được khi nào?" Đôi mắt phượng của Vân Khởi híp lại, đôi mắt hắn dịu dàng say động lòng người." Đây là em trong khoảng thời gian chấp hành nhiệm vụ ở châu Âu, nhờ may mắn nên đã lấy được.


Lần này, chúng ta cùng nhau rời khỏi tổ chức, có được không anh?" Tô Lạc lôi kéo tay của Vân Khởi, đôi mắt khao khát chờ đợi câu trả lời của hắn " Chúng ta đem Long Chi Giới nộp cho tổ chức, sau đó định cư tại đây, sống một cuộc đời hạnh phúc, có được không anh?"" Được", Hắn nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, dùng đôi tay mạnh mẽ mà gắt gao ôm lấy Tô Lạc vào ngực.Tô Lạc dựa vào hõm vai xương quai xanh của hắn, hạnh phúc mà mỉm cười.Bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, hắn và cô kề vai sát cánh bước ra khỏi những trận mưa bom bão đạn, đối với cô hắn là người quan trọng nhất, cũng là người mà cô tin tưởng nhất, hiện tại cô đã mang thai con của hắn, chờ sau khi rời khỏi tổ chức,....!Bỗng nhiên, Tô Lạc cứng đờ cả người, sự thống khổ và đau đớn tuôn trào mãnh liệt như muốn tràn khỏi đôi mắt ấy, cô mở to hắt mắt, đáy mắt toàn bộ đều là sự bất ngờ đến khó tin lại không thiếu đi một tia tuyệt vọng.Cô vội vàng đẩy Vân Khởi ra, rồi nhìn xuống.Lúc này trên ngực cô là con dao găm được cắm sâu vào lòng ngực, máu tươi đang không ngừng tuôn ra, đã ướt cả một mảng lớn trên chiếc váy dài, vết máu tựa như những đóa hoa yêu mị nở rộ trên người nàng, nóng bỏng mà quỷ dị vô cùng.Vân Khởi thân là một sát thủ, hắn vô cùng rõ phải đâm vào nơi nào mới làm con người ta chết nhanh nhất, vì vậy một nhát của hắn vô cùng hoàn mỹ.Tô Lạc lảo đảo quỳ gục xuống mặt đất đầy đá vụn, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy sự kinh ngạc tuyệt vọng và cả sự bất ngờ đến không thể nào tin được, cô tuyệt nhiên không nghĩ đến, người đàn ông mình tin tưởng nhất luôn miệng nói yêu mình, vậy mà lại tự tay cầm lấy con dao găm nàng tặng sinh nhật hắn, nhẹ nhàng như vậy đâm thẳng vào tim cô!Dứt khoát, lạnh lùng, không một chút lưu tình.Vì cái gì...!Nang hơi hơi hé miệng muốn nói, nhưng lại vì quá mức tuyệt vọng mà không thể phát ra được một chút âm thanh nào.Vân Khởi lạnh như băng, khóe môi nhếch lên trào phúng: " Tô Lạc, cô thật là ngu ngốc.


Cô thừa biết tổ chức có nhiều bí mật như vậy, bọn họ sẽ bỏ qua cho cô sao? Lại còn muốn rời đi, quá ngây thơ! Hơn nữa, cô làm sao có thể khờ khạo mà cho rằng tôi sẽ rời khỏi tổ chức cùng cô kia chứ?!""...." Tô Lạc tuyệt vọng cười khổ.Theo lời Vân Khởi nói, xác thực là cô đã non nớt, vậy mà lại tin tưởng hắn sẽ thực lòng muốn cùng nàng rời khỏi tổ chức." Kiếp sau, đừng có ngu ngốc như vậy nữa!" Vân Khởi nhặt túi gấm bị rơi dưới mặt đất, đôi mắt lạnh như băng nhìn Tô Lạc rồi xoay người rời đi." Vân Khởi, anh thì không ngu ngốc chắc?" âm thanh lạnh như băng của Tô Lạc vang lên sau lưng hắn.Thấy Vân Khởi dừng bước, Tô Lạc liền cười lên: " Mày nghĩ, trong cái túi gấm nhỏ đó, chứa thứ gì?Nghe vậy Vân Khởi liền mở túi gấm ra, một khắc sau sắc mặt hắn liền tối sầm xuống, " Long Hương Giới? Cô đem nó giấu ở đâu?"Có người ra giá 3 tỉ đô thuê tổ chức tìm Long Chi Giới, nếu cuối cùng không thể tìm được thứ này, vậy thì đối với hắn không chỉ không lấy được tiền thưởng còn gây ra tổn hại lớn đến uy tín của tổ chức.Tô Lạc gắng gượng đứng bên vách đá, nhìn đến phía dưới vực sâu không thấy đáy, khóe miệng nở rộ một nụ cười đau khổ, đẹp tựa như đóa quỳnh tungbay rạng rỡ trước gió "Vân Khởi, mày sẽ không bao giờ tìm được Long Chi Giới, còn nữa, đừng có mà khóc lóc trước mộ của tao, kẻo làm ô uế đường xuống suối vàng của bà"Nói rồi, Tô Lạc xoay người nhảy xuống, cả cơ thể dần chìm vào biển sâu vô tận.Phía dưới vách đá kia là biển sâu đang gào thét chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm lòng người sợ hãi..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang