Thời không thay đổi.Bích Lạc đại lục.Đau quá.Tô Lạc cảm thấy khắp người đau như kim châm, dường như có vật nặng gì đó đè lên, trái tim đau đớn gần như ngừng đập.Mơ mơ màng màng, nàng chầm chậm mở mí mắt nặng trĩu ra, nhìn lên chiếc mùng trắng dính bẩn, chiếc mền cũ nát, nhất thời phản ứng không kịp.“Tô Lạc, tiện nhân này, sao ngươi không chết đi? Ngươi còn tỉnh lại để làm gì! Đi chết đi, đi chết đi!”.
Một thanh âm sắc bén vang lên trước giường của Tô Lạc.Tô Lạc nhận ra cả người không còn sức lực, nàng yếu ớt nhìn về nơi phát ra âm thanh.Đó là một cô nương ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, diện mạo xinh đẹp.
Cô mặc một bộ lụa mỏng, đầu cài một chiếc trâm màu xanh ngọc, dung mạo không phải quá đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tròn, đường nét rất thanh tú.Tiểu cô nương nhìn thì thật xinh đẹp nhưng hành sự thì lại vô cùng hung ác.
Lúc này, trên tay nàng đang cầm một cây kim có đế, kim dày đặc tỏa ra lạnh lẽo.Nàng trợn hai mắt, đâm Tô Lạc không chút lưu tình, chỗ mà nàng ta đâm là da thịt ẩn trong quần áo của Tô Lạc, người ngoài sẽ không thể nhìn thấy trừ khi nàng cởi quần áo ra.Đau quá! Đây quả thực là tra tấn! Quá vô sỉ! ! ! !Tô Lạc muốn nói chuyện, nhưng phát hiện miệng bị giẻ rách chặn lại, muốn phản kháng, nhưng lại phát hiện mình còn không có sức nhấc ngón tay lên.Nha đầu ác độc kia thấy Tô Lạc tỉnh, nói với một cô nương khác lớn tuổi hơn: “Tam tỷ, mau đánh chết nàng ta!”Vì vậy, vị tam cô nương này nghe lời dùng sức tát vào mặt Tô Lạc!Đáy mắt Tô Lạc lạnh lùng: Tôi sẽ ghi nhớ kỹ những đòn tra tấn và những cái tát này!Tô Lạc rốt cuộc chịu không nổi, cuối cùng lâm vào trong bóng đêm.“Tiểu thư…… Ô …… Tiểu thư ngươi đừng chết a……” Giọng nữ non nớt kêu thảm thiết, giọng nói tựa hồ như đang khóc khàn khàn.Bị một trận khóc đánh thức, lại cảm giác có người dùng sức lay mình, Tô Lạc lặng lẽ tỉnh dậy.“Tiểu, tiểu thư?” Lục La đang khóc thương tâm, ngước mắt lên nhìn Tô Lạc, trên mặt đột nhiên tràn đầy sự ngạc nhiên.Tô Lạc cũng nhìn rõ tiểu nha đầu trước mặt.
Khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, nét mặt vẫn còn thanh tú, nhưng hiện tại trên mặt dính đầy dấu tay sưng đỏ, hai mắt sưng lên như trái đào, trông thật thảm.Khi đưa mắt nhìn về phía căn phòng, cô thấy chiếc bàn thiếu chân, chiếc ghế rách nát, thiếu ấm trà và cốc uống nước, cả căn nhà trông như một khu ổ chuột ở châu Phi.Tô Lạc chợt thấy đầu đau nhói, ký ức tràn về như thác lũ.Thì ra nàng đã thực sự xuyên không.Đây không phải là bất kỳ triều đại nào mà nàng quen thuộc, mà là Bích Lạc đại lục chưa từng xuất hiện trong lịch sử Trung Quốc, đây là một thế giới được võ lâm tôn sùng.Trên đại lục có bốn cái quốc gia, phân biệt là Đông Lăng, Tây Tấn, Nam Phong cùng Bắc Mạc, bốn quốc gia này trình khẩu tự hình làm thành một vòng, ở trung gian đó là trong truyền thuyết khu rừng Hắc Ám, bên trong ma thú hoành hành, nếu không phải võ giả căn bản đừng nghĩ đến chuyện bước vào.Tô Lạc hiện tại ở phủ đại tướng quân Đông Lăng quốc.
Phụ thân nàng là Hộ Quốc đại tướng quân Tô Tử An, mà nàng lại là tứ tiểu thư mọi người đều coi là phế vật.Ở Bích Lạc đại lục, mỗi hài tử đều sẽ được kiểm tra thiên phú khi chúng lên năm tuổi, bài kiểm tra này đủ quan trọng để quyết định cuộc đời của một người.Trước kỳ thi này, Tô Lạc từng là niềm kiêu hãnh của Tô gia, bởi vì nàng vừa sinh ra liền trời sinh dị tượng, ráng màu đầy trời, cầu vồng phô nói, thần điểu bay lượn khắp kinh thành, lúc ấy mỗi người đều xưng Tô gia tứ tiểu thư tất thành châu báu.Tuy nhiên trong cuộc kiểm tra tài năng năm năm sau, vị tứ tiểu thư có triển vọng nhất Tô gia này lại không được lòng người, hóa ra chỉ là phế vật không có tài năng, căn bản không có khả năng tập võ!Bởi vì quá kỳ vọng và chênh lệch quá lớn, Tô Tử An dưới sự giận dữ đem Tô Lạc ném tới thiên viện tùy nàng tự sinh tự diệt, mà mẫu thân của Tô Lạc cũng bị ghét bỏ, cuối cùng buồn bực mà chết..
Danh Sách Chương: