Đèn cháy như hạt đậu, cả phòng đàn hương, nhà nhỏ đóng kín không cửa sổ, chỉ đặt một chiếc bàn nhỏ ở chính giữa, trên bàn đặt một chiếc lư hương, một ngọn đèn dầu, hai quyển kinh thư, một "Hoàng Đình" một "Trường Xuân".
Sau bàn là một nam tử mặc đạo bào màu đỏ thẫm, đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, nhắm mắt miệng lẩm bẩm.
"Bản mạng do thiên bẩm, đồng tham bạn ta hành, tiêu dao song đối lập, nhất đạo tụng《Hoàng Đình》. Xá viết: Cấp cấp như luật lệnh..."
Nam tử giao mười ngón tay vào nhau, khép thành dáng dấp một cái lồng bắt một vật che tại trước mặt, miệng khẽ tụng niệm không ngừng, thỉnh thoảng thổi một hơi vào vật trong lồng.
Âm thanh kinh chú chậm rãi trầm tĩnh, phối hợp với khói xanh lượn lờ bay lên bên trong lư hương, có loại cảm giác yên tĩnh thành kính nói không nên lời.
"Cốc, cốc cốc" ba tiếng tiếng gõ cửa lúc này lại đột ngột vang lên, nam tử bên trong khẽ cau mày, ngừng tụng niệm, hướng ra phía ngoài trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"
"Bẩm đạo trưởng, lãnh chúa đại nhân cầu kiến." Giọng nói của người sai vặt từ bên ngoài truyền tới.
"Ổ? Nghênh đón vào đi!" Nam tử đáp, sau đó thở dài không tiếng động, lại niệm vài câu kinh văn thu công, lúc này mới tách hai tay che trước mặt ra, đứng dậy.
Nam tử mà thân hình lại không cao, người lại hơi gầy, đạo bào phô ra khá rộng, thần sắc hơi có vẻ sầu muộn, mặt mũi tuy còn gọi là thanh tú, nhưng nhìn qua không tính là trẻ. Trên vai có một con khỉ chỉ hầu, lớn cỡ ngón tay người, màu lông đan xen trắng đen hai màu, chính là vật mới vừa rồi bị nhốt trong tay, thừa dịp nam tử buông tay đứng lên, bò lên theo y phục, cũng học nam tử hướng mặt ra cửa phòng, ngó dáo dác vô cùng linh động.
Tiến vào cửa trước tiên lại không phải là lãnh chúa đại nhân trong miệng người sai vặt mà là hai gã sai vặt mặc thanh y, cùng khiêng một chiếc rương gỗ dài nặng nề, màu sắc đầy cổ xưa, vừa nhìn liền biết không phải đồ vật thế tục, còn bị hai lá bùa phong ấn chéo.
Nam tử mặc đạo bào vừa nhìn thấy chiếc rương, giật mình đến biến sắc, nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó lại bình tĩnh như thường, có điều vẻ sầu muộn trên mặt không khỏi tăng thêm.
Hai gã sai vặt hành lễ xong khom người lui ra. Ngoài cửa mới bước vào một vị lão ông, vừa vào cửa đã chắp tay nói với nam tử mặc đạo bào: "Tần mỗ bái kiến Tề đạo trưởng. Không thường tới thăm, đạo trưởng đừng trách." Giọng nói đầy trầm thấp.
Nam tử mặc đạo bào vội vàng đáp lễ, nói: "Tần đại nhân khách khí rồi, nơi này của bần đạo hẻo lánh, phiền đại nhân ở tuổi này còn bôn ba đến đây như vậy, chắc hẳn là khổ cực nhiều. Ngược lại là bần đạo áy náy mới phải."
"Nào có nào có!" Hai người lại một phen khách khí giả dối, lúc này mới phân chủ khách ngồi xuống hai phía chiếc bàn nhỏ.
Nam tử mặc đạo bào họ Tề, tên một chữ Hưu, vốn là cô nhi, bị gói trong tã lót vứt bỏ bên đường, được một hộ họ Tề nhặt về nuôi nấng. Lúc ba tuổi được nghiệm ra là có thể chất tu tiên cực phẩm đơn linh căn đơn bản mạng, người nhà họ Tề lại là thân thích tục gia của Tề chưởng môn Sở Tần môn, liền được đưa tới Sở Tần môn, do Tề chưởng môn thân truyền đạo pháp, dốc lòng bồi dưỡng.
Nào ngờ mấy năm trôi đi, cảnh giới tu chân không có tiến thêm, Tề chưởng môn đưa hắn cầu vấn nhiều phương, mới biết bản mạng là đồ vật thế gian này không có, thậm chí căn bản không tìm được đồng tham tương tự, chỉ phải đoạn tuyệt hy vọng tham ngộ đại đạo.
May được chưởng môn thân truyền mấy năm, tình cảm vô cùng sâu đậm, Tề chưởng môn săn sóc như tình cảm cha mẹ dành cho con cái, trông nom nhiều hơn, về sau tuổi lớn dần, trở thành thân tín của chưởng môn, được phái đến một nơi hẻo lánh, chuyên thay thế chưởng môn làm một số chuyện bí ẩn.
Cho tới nay, tuổi đã hai mươi chín, vẫn là Luyện Khí hai tầng, tồn tại tầng thấp nhất trong Tu Chân giới, công pháp tu luyện cũng đổi thành Trường Xuân công có thể kéo dài tuổi thọ.
Tề Hưu bắt chuyện với lão giả ngồi xuống, cười nói: "Lần trước gặp mặt đã là năm năm trước, Tần đại nhân phong thái vẫn như xư..." Lời còn chưa dứt, lão giả giơ tay ấn nhẹ, làm ra động tác ngăn lại.
"Những lời khách sáo này ta ngươi không nên nói thì hơn! Nói chính sự thôi!"
Ngữ điệu của lão giả đột nhiên trở nên nghiêm nghị, so với biểu hiện khách sáo có lễ lúc mới vừa vào cửa, giống như biến thành người khác.
Tề Hưu không ngờ tới đối phương lại trở mặt nhanh như vậy, không khỏi nghẹn lời, ý cười trên mặt hãy còn chưa kịp tiêu tan, hết sức gượng gạo.
Lão giả họ Tần, tên một chữ một chữ Nghiệp, tuy rằng râu tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt tầng tầng, thế nhưng hai mắt lấp lánh có thần, ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng ưỡn thẳng tắp, hoàn toàn không nhìn ra đã cao đến chín mươi tuổi, hành động cử chỉ không hề có cảm giác già nua, khí độ uy nghiêm vì làm thượng vị giả lâu năm dưỡng thành hiển lộ ra, tự có một phen khí thế. Chỉ là lúc nói chuyện trên mặt mang theo vẻ giận dữ, tựa như có chuyện gì làm ông ta rất tức giận.
Tề Hưu suy nghĩ trong lòng, hiểu được đại khái cơn giận của Tần Nghiệp đến từ đâu.
Chuyện này nói ra rất dài dòng, Sở Tần môn tuy là Đạo môn, thế nhưng vị trí chủ nhân Tu Chân giới lại là Nho gia tông môn Đại Chu thư viện, quy củ tông pháp hết sức phiền phức và nghiêm cẩn.
Trong đó có một điều, vì ngăn chiến tranh tàn khốc vô vị giữa chính quyền phàm nhân, quý tộc phàm nhân chỉ có thể thống trị lãnh địa to nhỏ tương xứng với tước vị, phàm nhân là chư hầu của tu sĩ, tước vị của quý tộc cũng chỉ móc nối với thực lực của tu sĩ hoặc môn phái tu chân che chở hắn, không được công phạt và thôn tính lẫn nhau.
Lấy Sở Tần môn làm thí dụ, khai sơn lão tổ của Sở Tần môn là Kim Đan tu sĩ, ông có thể ban cho quý tộc phàm nhân tước vị đó là Tử tước tương ứng với Kim Đan, sau lão tổ Sở Tần môn không còn Kim Đan tu sĩ, hai đời chưởng môn là Trúc Cơ tu sĩ, Tử tước ban đầu sẽ bị giảm xuống một bậc, giáng làm Nam tước, hơn nữa còn co ro trên diện rộng trong diện tích lãnh địa.
Bây giờ truyền đến đời thứ ba, Sở Tần môn lại ngay cả Trúc Cơ tu sĩ cũng không có lấy một người, tu vi cao nhất là chưởng môn đương nhiệm Luyện Khí đại viên mãn.
Tần Nghiệp là dòng dõi trực hệ Kim Đan lão tổ khai sơn Sở Tần môn, đến bây giờ cả danh hiệu Nam tước cũng không có, chỉ có hàm Khanh đại phu tương ứng với Luyện Khí kỳ tu sĩ, xưng quý tộc đều miễn cưỡng, lãnh địa lần thứ hai co lại. Thậm chí trong lãnh địa còn có Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ bên trong gia tộc Sở Tần môn, cũng bắt đầu bằng mặt không bằng lòng, không nghe theo sự điều động.
Càng nghiêm trọng hơn chính là, tông pháp chế quy định, giữa các tông môn không được công phạt và thôn tính, sau khi truyền đến chưởng môn đời thứ ba, quy định này đã không còn có hiệu lực, đánh dấu sự khởi đầu của công cuộc cạnh tranh sinh tồn tàn khốc giữa các tông môn.
Chưởng môn đời thứ ba của Sở Tần môn hiện nay họ Tề, đối với khai sơn tổ sư Tần thị nhất mạch mà nói, thật ra là một người ngoài. Tuy rằng năm đó ông ta tiếp quản tông môn hứa hẹn trao trả chức chưởng môn đời thứ tư cho hậu nhân dòng chính của Tần thị, chính là Tần Nghiệp nhất phòng, thế nhưng bây giờ Tề chưởng môn đã bảy mươi tư, tính theo tuổi thọ trung bình của Luyện Khí tu sĩ một trăm đến một trăm hai mươi tuổi, thời gian đã không còn tính là nhiều, Tần Nghiệp nhất phòng chỉ có một vị Luyện Khí trung kỳ tu sĩ chừng mười tuổi, tuy rằng căn cốt tuyệt hảo, nhưng đến chừng đó chưa chắc cạnh tranh được mấy thứ chi tu sĩ đã là Luyện Khí hậu kỳ.
Điều này Tần Nghiệp sao có thể không lo lắng, hơn nữa hơn mười năm nay, Tề chưởng môn lén lút không ngừng thông qua Tần Nghiệp đưa vật tư đến chỗ Tề Hưu nơi này, lại không cho biết dùng vào việc gì, càng cho rằng Tần Nghiệp mơ tưởng viển vông, tức giận liền bởi vậy mà đến.
Tề Hưu đã có tính toán trong lòng, cũng không tiếp tục giả khách sáo, lạnh lùng mở miệng nói: "Nếu Tần đại nhân muốn nói chính sự, vậy thì nói chính sự thôi!" Nói xong lấy ra tấm phù triện màu trắng, niệm chú xong vẩy tấm phù triện đó, phù triện màu trắng liền không duyên cớ bốc cháy lên, rất nhanh hóa thành một chùm quang điểm, chậm rãi tản ra biến thành một cái lồng vô sắc, bao trùm căn nhà nhỏ không lớn ở trong đó: "Hiện giờ lời nói của ta và ông không truyền ra lồng cách âm này được, nói thẳng chớ ngại."
Tần Nghiệp hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói: "Nếu đã như thế, ta cũng không khách khí nữa. Hơn mười năm nay ngươi ở chỗ này, Tề chưởng môn tình như phụ tử đó của ngươi vẫn luôn vận chuyển đồ đến cho ngươi..." Nói rồi chỉ tay về phía chiếc rương gỗ đó: "Nhiều năm như vậy, trong này là vật gì vậy không ai hay biết, hôm nay ngươi hãy cho ta một lời giải thích đi!"
Liếc mắt một cái rương gỗ trên đất, Tề Hưu chậm rãi trả lời: "Trong rương này là vật gì, ta không thể nói, ông hỏi cũng vô dụng. Ta chỉ có thể nói những đồ vật này đều dùng cho môn phái, quan hệ đến sinh tử tồn vong của bản môn. Ta cũng không chiếm lợi nửa phần những thứ bên trong."
Nói xong ngừng lại một chút, dùng ngón tay nghịch khỉ chỉ hầu trên vai, nhìn khỉ chỉ hầu cùng ngón tay mình đùa giỡn chơi đùa, nói tiếp: "Ông nhìn con khỉ chỉ hầu này, chính là đồng tham ta dùng để phụ trợ tu luyện, cả linh thú cấp một đều không phải, chỉ là phàm vật hơi có linh tính."
Lại quay đầu nhìn quanh bốn phía một lần: "Ông lại nhìn nơi bốn vách tường trống trơn này, ta ở nơi này đã mười mấy năm, không bước chân ra khỏi cửa, bây giờ tuổi đã đứng bóng, chưa kể đạo hạnh không có tiến thêm, cả thê thất cũng không dám cưới. Ông nói ta được lợi gì, ta được lợi, vậy lợi lại nằm ở đâu?!"
Tần Nghiệp nghe xong lời ấy của Tề Hưu, nhất thời không biết làm sao phản bác.
Kỳ thực nhiều năm tao ngộ như vậy, nhân phẩm của Tề Hưu, ông ta cũng thấy vào tầm mắt, biết Tề Hưu cũng không phải là người tham ô ăn hớt, nghe khẩu khí của hắn cũng không cần phải nói. Mặc dù bản thân là lãnh chúa, hơn nữa tuổi tác đủ làm tổ tông của Tề Hưu, thế nhưng phàm nhân tu sĩ quý tiện có khác biệt, loại thái độ vừa nãy đối với hắn đã là lạm quyền, không tiện bức bách hắn quá mức.
Đành phải chuyển đề tài, cố tỏ ra lạnh lùng nói: "Hừ! Chuyện tu chân của các ngươi, ta không hiểu. Thế nhưng ta sống đến ngần ấy năm như vậy, cũng không phải là người ngây thơ vô tri, bây giờ những gia tộc có Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ che chở trong lãnh địa, dị động liên tiếp. Có đồn đại nói, chỉ chờ Tề chưởng môn sau xuân thu, Sở Tần môn sẽ bị mấy đại tông môn phụ cận chiếm đoạt, thậm chí lão Tần gia ta, cả Khanh đại phu đều không làm được, chuyện này tuyệt đối không thể nào không có lửa mà lại có khói. Ngươi giải thích thế nào?"
Tề Hưu nghe xong cười lạnh một tiếng, trả lời: "Tông pháp có định, sau khi người tu chân được phép khai tông lập phái, trong ba đời chưởng môn sẽ được che chở bảo hộ, về sau sống chết có số, mỗi người dựa vào duyên pháp. Sở Tần môn chúng ta như vậy, nhà khác cũng là như vậy, người tu chân tranh thọ cùng thiên địa, vốn không phải là sự nghiệp thái bình, tranh đấu khó tránh khỏi. Lão Tần gia các người chịu ân huệ của khai sơn lão tổ, phú quý đời đời mấy trăm năm trong ba đời chưởng môn, sao không biết thỏa mãn? Bây giờ thế cục tuy rằng nguy hiểm, thế nhưng Tề chưởng môn chính là Luyện Khí đại viên mãn tu sĩ, cách Trúc Cơ chỉ thiếu chút nữa, nếu thành công đột phá lên Trúc Cơ, Tề chưởng môn tăng thêm trăm năm tuổi thọ, những hạng người ngấp nghé tự nhiên sẽ tự lùi. Hơn nữa Sở lão tổ của Tề Vân phái vẫn còn đó, với tu vi Nguyên Anh của ông ấy, khai sơn lão tổ lại là thân truyền đệ tử của ông ấy, dựa vào tình hương hỏa này, lão nhân gia ông nói chuyện, còn ai dám có chủ ý đánh chúng ta!"