Mục lục
Tu Chân Môn Phái Chưởng Môn Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Hưu cùng Tần Nghiệp từ cao giọng cãi cọ lúc đầu, đến thấp giọng đàm luận lúc sau, cuối cùng lại biến thành lão nhân chín mươi tuổi Tần Nghiệp, nức nở kể ra trước mặt Tề Hưu giống như hài tử.

"Lúc ta kế thừa gia nghiệp, Nhị tổ vẫn còn, trong nhà khi đó tuy đã không còn phong quang như thời khai sơn lão tổ trong truyền thuyết nữa, nhưng nói thế nào vẫn còn được gọi là Nam tước. Những Nam tước thậm chí các Tử tước đó ở trước mặt ta đều rất là khách khí, không dám có chút thất lễ, trong Tề Vân thành, cũng có chút mặt mũi. Nhưng hôm nay, tuổi tác càng lớn, lại càng bị người ta xem nhẹ, ngay cả những kẻ sĩ cấp thấp nhất, thứ gì! Đều dám chọc giận ta..."

Tần Nghiệp than thở khóc lóc, lải nhải. Từ phong quang năm đó, cho tới "sa sút" bây giờ, không sai, tình hình bây giờ ở trong mắt ông ta chính là sa sút. Nhiều nhất vẫn là sợ hãi cùng lo lắng đối với tương lai: "Nếu như Tề chưởng môn không thể thành Trúc Cơ thì làm sao? Nếu như không phải người nhà của lão Tần ta làm chưởng môn thì làm sao?"

"Chỉ cần trong nhà còn có Luyện Khí tu sĩ, chạy không được lão Tần gia ông một kẻ sĩ, sĩ là gì? Vẫn là quý tộc!"

Tề Hưu âm thầm oán thán trong lòng, hắn biết Tần Nghiệp chắc chắn sẽ không thích nghe điều này, Tần Nghiệp nói những lời này cũng sẽ không hy vọng nhận được đáp án gì từ chỗ mình, chỉ là tìm người nói một chút thôi. Tề Hưu chỉ là ôn tồn khuyên lơn, tiễn Tần Nghiệp ra tới cửa phòng, mới phát hiện lồng cách âm mình bày bố, từ lâu đã tiêu hao đi linh lực phù triện, không nhìn thấy một chút hình bóng.

Nhìn theo bóng lưng Tần Nghiệp đi xa, Tề Hưu phát hiện tinh khí thần của lão nhân này đã kém đi rất nhiều so với lúc tới, tập tễnh di chuyển bước chân, như Sở Tần môn hiện giờ đang trong bấp bênh...

Tề Hưu thu hồi ánh mắt, rơi vào bên trên rương gỗ kia, muôn vàng suy nghĩ nổi lên trong lòng.

Kỳ thực chính mình cũng không tiết lộ tình hình thực tế với Tần Nghiệp, Sở Tần môn bây giờ có thể nói là tòa nhà sắp đổ.

Tề chưởng môn tuy là thụ nghiệp ân sư, hơn nữa đối đãi với mình như thân sinh, chính vì biết được mình không thể tiến thêm bước nữa trên đại đạo, cũng che chở nhiều mặt, khỏi bị những đồng môn lợi thế kia khinh thường và khi dễ.

Càng khỏi nói Tề gia đối với mình cũng có công ơn cứu mạng và nuôi dưỡng.

Thế nhưng bằng tâm mà nói, sư phụ quả thực không phải chưởng môn tài năng, sư phụ khi còn trẻ được cho là thiên tài có khả năng thành công Trúc Cơ nhất trong môn phái, cho nên khi đó có thể đánh bại đông đảo đối thủ, lấy một họ khác chấp chưởng Sở Tần môn. Tuy nhiên sau khi liên tục trùng kích Trúc Cơ thất bại, tính cách của sư phụ càng ngày càng cổ quái và ích kỷ, khiến cho chúng bạn trong môn phái xa lánh, mất hết lòng người.

Tề chưởng môn bảy mươi bốn tuổi, trên lý luận còn sống được ba bốn mươi năm, chỉ cần ông không chết, Sở Tần môn vẫn còn được bảo hộ dưới quy tắc ba đời, không ai dám có chủ ý động đến Sở Tần môn, động thái thôn tính của các môn phái xung quanh cũng sẽ không phát động sớm như vậy.

Thế nhưng ông thân là môn chủ, mấy chục năm si mê với tu luyện, tất cả sự vụ môn phái đều bỏ qua toàn bộ, sau cùng bè phái trong môn phái vì lợi ích và khí phách của bản thân mà tranh đấu không ngớt, mấy trưởng lão Luyện Khí hậu kỳ kia, không ngờ lại dẫn người ngoài đến trợ trận cho mình. Kết quả bí mật của môn phái bị bại lộ tới mọi người.

Đoạn thời gian trước, nghe đồn Nguyên Anh tu sĩ Sở trưởng lão Tề Vân phái nói với người khác rằng, duyên phận giữa ông ta và Sở Tần môn, từ lâu đã chấm dứt sau khi Tần Liệt Nhi chết đi, ý trong lời này rõ ràng không thể nghi ngờ, Sở Tần môn từ đó mất đi chỗ dựa lớn nhất.

Không chỉ như thế, Tề chưởng môn nhiều lần mượn đan dược trùng kích Trúc Cơ thất bại, tuổi thọ giảm nhiều, thời gian không còn nhiều, chuyện bí ẩn như vậy không biết làm sao thành bí mật mọi người đều biết. Lần này tông môn xung quanh hoàn toàn không còn kiêng kỵ, Sở Tần môn hiện tại bị bao quanh bởi ngoại địch, người người đều muốn chia một chén canh.

Nghe nói bên ngoài sơn môn, tu sĩ các phái ngang nhiên lảng vảng dò xét, phong đường chận người, chờ Tề chưởng môn vừa chết, dễ dàng xâu xé Sở Tần môn mỹ vị. Sở Tần môn là cơ nghiệp do Kim Đan lão tổ sáng lập, thí dụ như vị trí sơn môn, linh khí cao ở cấp ba, trong môn phái hiện tại chỉ có Luyện Khí tu sĩ, thật giống như đứa trẻ cầm vàng trong tay đi lại giữa phố xá nhộn nhịp, kết cục có thể tưởng tượng được.

Mà những điều này, tuy rằng có đủ loại nguyên nhân khác nhau, nhưng mà chưởng môn là sư phụ đây, chắc chắn khó thoái thác tội lỗi.

Bản thân được sư phụ phái tới chỗ này, chính vì thân là thân tín của sư phụ, một trong những người được tín nhiệm tuyệt đối, làm một ám cọc né tránh các thế lực phản đối chưởng môn trong môn phái, chuyên mang vật tư tích góp nhiều năm trong Sở Tần môn lén lút bán ra, đổi thành linh đan sư phụ cần dùng để trùng kích Trúc Cơ, cùng các loại tiêu phí bồi dưỡng thân tín là hắn.

Loại chuyện này... làm sao có thể nói cùng Tần Nghiệp.

Dù nói thế nào Sở Tần môn cũng là gia truyền của lão Tần gia người ta, hơn nữa những thứ này, còn dùng cho kế sách đánh lạc hướng, đặc biệt giao cho Tần Nghiệp vận chuyển, để giải tỏa nghi ngờ của mọi người.

"Nếu như Tần Nghiệp biết chân tướng, chắc có lẽ sẽ tức chết? Mặc kệ thế nào, với ta mà nói, ân huệ của chưởng môn và Tề thị là quan trọng nhất, còn về lão Tần gia, chỉ có thể xin lỗi." Tề Hưu thầm nghĩ.

Phân phó xong người sai vặt trông coi ở bên ngoài, không được để người khác tiến vào quấy rầy, sau đó đóng cửa phòng lại, đi tới chỗ rương gỗ trước đó. Niệm Giải Phong chú đã ước định sẵn với sư phụ, hai tấm phù triện niêm phong chiếc rương liền rơi xuống im hơi lặng tiếng.

Tiến lên mở chiếc rương ra, bên trong nhất thời bị bảo quang bao phủ, pháp khí, phù triện, linh thạch, linh thảo cái gì cần có đều có, nhét đầy ăm ắp trong rương gỗ. Hắn và sư phụ đã sớm có ước định, chiếc rương này vừa đến, cần phải mau chóng mang đồ vật trong rương đến phường thị đổi thành Trúc Cơ đan, làm vị thuốc chính trọng yếu nhất bên trong đan dược chưởng môn sử dụng để trùng kích Trúc Cơ.

Tề Hưu đem các loại bảo vật phân lựa rõ ràng, trong mười mấy năm, loại việc làm lén lút buôn bán này nhiều rồi, đồ vật thế nào giá cả ra sao, hắn cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Tính toán một phen trong lòng: "Những đồ vật này đổi lấy Trúc Cơ đan tuy rằng có thể, nhưng mà có một số sự việc lại không quá dễ ra tay, chỉ sợ thời gian phải kéo dài lâu một chút, nếu đã như vậy, phía mình hành động sớm một khắc, khả năng có thể giúp được sư phụ sẽ nhiều hơn một phần!"

Tề Hưu nghĩ tới đây, không tiếp tục chậm trễ nữa, từ trong lòng lấy ra một chiếc túi nhỏ, không phải da không phải gấm, hoa văn trên mặt huyền ảo vô cùng, chính là túi trữ vật giá cả không nhỏ, một mặt túi thêu hai chữ "Tề Vân", biểu thị vật ấy do Tề Vân phái làm ra, một mặt thêu hai chữ "2m3", thì biểu thị dung lượng của túi. '2m3' to nhỏ vừa vặn ngang ngửa rương gỗ cỡ đại, cũng là đồ vật Tề chưởng môn ban tặng để Tề Hưu vận chuyển thuận tiện.

Nắm miệng túi để sát vào, miệng lẩm bẩm, rương gỗ bỗng dưng biến mất, được đựng vào trong túi trữ vật. Tề Hưu lại chuẩn bị một ít đồ vật sử dụng trên đường, bên ngoài vừa lúc mặt trời đã lặn, vội gọi người sai vặt đến, giao khỉ chỉ hầu cho hắn ta trông coi, lại phân phó người sai vặt coi giữ tốt môn đình, nếu như có người ngoài hỏi tới, chỉ nói là mình đi ra ngoài thăm bạn, không biết lúc nào có thể trở về. Thấy người sai vặt đã nhớ lấy từng điều một, liền vội vã lên đường.

Ra tới cửa, Tề Hưu trái lại không vội, chậm rãi mà đi giống như tản bộ, còn bất chợt dừng lại thưởng thức cảnh sắc. Du đãng như thế trong mấy dặm đường, không cảm giác được dấu hiệu có người theo dõi, lại nhìn sắc trời cũng sắp tối, liền chui vào trong rừng cây ven đường, lấy áo đuôi ngắn áo và khoác ngắn đã chuẩn bị sẵn ra thay vào, lại dùng chút đồ vật dịch dung bôi lên trên mặt và trên người, vén tóc lên thành búi, từ một xích bào đạo sĩ trắng nõn nà, biến thành lão nông da dẻ đen nhẻm.

Tề Hưu chỉ hơi biết chút thuật dịch dung, mặt mũi ngược lại không thay đổi, nhưng cũng không lo bị người khác nhận ra, khi còn nhỏ ở lâu dài bên trong Sở Tần môn, sau đó lại ra ngoài ẩn cư hơn mười năm, người quen biết hắn vốn dĩ không nhiều.

Sửa soạn xong những thứ này, từ trong túi lấy ra Khinh Thân phù làm phép biến, thay đổi phương hướng rồi lao nhanh trong rừng.

Chỗ cần đến của Tề Hưu là phường thị tu chân Thanh Hà phường cách đó không xa, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tề Hưu ẩn cư nơi đây. Bởi vì Sở Tần môn cùng với địa vực phụ cận, kỳ thực tất cả đều do đại phái tu chân Tề Vân phái gián tiếp khống chế, ngay cả Sở Tần môn cùng tông phái ngấp nghé Sở Tần môn, thật sự tính ra đều là chi nhánh môn hạ của Tề Vân phái mà thôi. Cho nên Sở Tần môn cùng tông môn tu sĩ đối địch hắn ở vùng phụ cận, trừ một số khư thị tạm thời tụ tập, đại đa số đều đến thành thị tu chân trong Tề Vân thành do Tề Vân phái trực tiếp khống chế để trao đổi thông thương.

Thanh Hà phường thì nằm vào vị trí ít chịu sự ảnh hưởng của Tề Vân phái nhất, tán tu vãng lai chiếm đa số, do đó tự nhiên hình thành nên một phường thị do thế lực tán tu cùng gia tộc tu chân làm chủ, giao dịch ở nơi đó, có thể né tránh tai mắt của những tông phái ngấp nghé Sở Tần môn kia.

Tề Hưu cố kiếm nơi hẻo lánh không người gấp rút lên đường, nhanh chóng xẹt qua cây cối cùng gò núi ven đường, sau khi lực phù triện mất đi hiệu lại lực lập tức bổ sung thêm một tấm, một mạch chạy như bay qua đó. Đến khi sắc trời mờ mờ sáng, mới chạy tới bên ngoài Thanh Hà phường, tuy nói không xa, nhưng cũng chạy cả đêm, dùng hết mấy tấm Khinh Thân phù. Ở chỗ không người bên ngoài phường, Tề Hưu lại thay một bộ trang phục khác, ngồi xếp bằng điều hòa khí tức, sau khi hồi phục linh lực tán loạn trong cơ thể trong thời gian dài chạy băng băng, nhìn dòng người phường thị dần đông, mới ung dung hòa vào trong đám đông, đi vào trong.

Vết tích dịch dung trước khi vào phường đã dùng Thanh Khiết phù tẩy đi, đối với phường thị của thế giới tu chân mà nói, là vị trí lợi ích của rất nhiều thế lực, lực lượng thủ hộ vô cùng cường đại, dùng loại thuật dịch dung này ngược lại sẽ dẫn tới sự chú ý không cần thiết.

Thân phận Tề Hưu giả mạo lúc này là một đệ tử của tông môn tu chân trung đẳng phương xa, đạo bào trên người cũng là tu sĩ đối phương một lần tới chơi, đánh rơi trong Sở Tần môn, không phải là đồ vật làm giả, Tề Hưu dùng thân phận này tới đây nhiều lần, chưa một lần xảy ra chuyện ngoài dự liệu.

Lần này hàng hóa chưởng môn đưa tới đổi Trúc Cơ đan vô cùng lộn xộn, từ pháp khí hạ phẩm cấp hai cho tới linh thạch cấp một đều có, điều này cũng phản ánh đồ tích trữ trong môn phái đã không còn nhiều, bằng không xuất ra loại vật phẩm đẳng cấp như pháp khí trung phẩm cấp hai hoặc một khối linh thạch cấp ba, một khi chuyển tới là có thể trao đổi trực tiếp, đâu có cần phiền phức như vậy.

Một đường mắt nhìn thẳng, trực tiếp tiến vào tòa kiến trúc cao nhất và hoa lệ nhất ở trung tâm phường thị, hiện tại thời gian còn sớm, khách nhân bên trong chỉ có lưa thưa vài vị. Một người tiếp khách thấy Tề Hưu đi vào, vội vàng tiến lên chào hỏi, Tề Hưu không đợi người tiếp khách nói xong lời khách sáo đón khách, trực tiếp hỏi: "Hôm nay là vị nào tiến hành?"

Người tiếp khách đó vừa nghe, liền biết là khách quen tới, vội vàng trả lời: "Là Trương lão."

"Dẫn ta đi gặp thôi!" Tề Hưu móc tiểu ngọc bội ra quơ quơ trước mặt người tiếp khách, người tiếp khách thấy hắn cầm tín vật của bản điếm, không nói hai lời, đi trước dẫn đường tới lầu hai, dừng bước trước cửa một gian nội thất, trước tiên gõ cửa phòng mấy lần, sau đó cung kính nói với Tề Hưu: "Khách quan xin mời vào, Trương lão đang ở bên trong."

Tề Hưu liền đẩy cửa đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK