Từ đầu năm nay tôi nghỉ việc quay về Trùng Khánh, tính điều chỉnh lại một khoảng thời gian, đọc sách, chơi game, thả ga tận hưởng cuộc sống nhàn nhã thoải mái. Mà chuyện bỏ việc cũng tựa như thất tình vậy, đều tạm biệt quá khứ để lật giở cuộc đời sang trang mới, hoặc sẽ chán nản hoặc sẽ tích cực. Sau khi nộp đơn nghỉ việc xong, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tôi gói ghém hành lý, định bụng quay về thành phố mà mình đã từng sống nhiều năm, nơi chất chứa muôn vàn ký ức vui vẻ.
Sở dĩ tôi chọn phố núi Trùng Khánh bởi đây là nơi tôi học tập, trưởng thành và có rất nhiều anh em bạn bè thân thiết. Ở Trùng Khánh, bất cứ lúc nào đi xe đạp hoặc xe điện ra ngoài, bạn cũng có thể gặp con dốc xuất hiện đầy “bất thình lình”, biến thành con chó hoang bị trĩ cắm đầu phi thẳng xuống dưới, lúc đạp lên lại như con ếch nhảy tưng tưng tưng tưng trên con dốc ba mươi, bốn mươi lăm độ, thân dưới quặp con ngựa sắt thân yêu nếm đủ loại mùi đau khổ, nhọc nhằn hát vang “Tôi muốn leo lên từng bước từng bước”…
Trong nhiệt độ cao ngất 40°C, rất nhiều đàn ông cởi trần ngồi trong quán lẩu ven đường oẳn tù tì uống rượu. Đây chính là một thành phố căng tràn sức sống với nếp sống, người dân dữ dội nhiệt thành, không khí tưng bừng sôi động, cùng cơ man cảnh tượng kỳ thú lạ lùng. Song nơi đây cũng không giống với rất nhiều địa phương khác, đây là nơi người dân ác liệt dũng mãnh, trò chuyện hăng say lên trời xuống biển, có lúc thậm chí sẽ nhiệt tình tới mức đáng sợ. Hay có thể hình dung Trùng Khánh qua một từ – “Giang hồ”, Trùng Khánh chính là nơi giang hồ khổng lồ, từ chuyện ăn mặc cho tới cư trú hay đi lại, tất cả đều tràn ngập hơi thở giang hồ.
Hồi học đại học, tôi và bạn trai đã từng vì sợ lộ tính hướng nên dọn đồ ra khỏi ký túc xá, đăng tin trên diễn đàn, cùng rất nhiều gay thuê nhà chung. Cái chuyện thuê nhà tập thể này khá kỳ quặc, chẳng khác quái gì bạn cùng phòng bình thường, ăn uống sinh hoạt đều ở trong căn nhà hai phòng ngủ, sáng sớm người nào người đó mặc quần lót lượn lờ qua lại, người uống sữa người xí nhà vệ sinh, buổi tối người thẩm du người cãi lộn, đàn ông mà, đều cẩu thả “sao cũng được”, như thể chẳng có lấy tí riêng tư nào vậy.
Thường là khi hợp đồng thuê nhà quá một năm, sau khi mỗi người một ngả, một số người sẽ trở thành bạn bè chí cốt của nhau, y như người nhà cùng chung sống dưới một mái hiên, dẫu chưa chắc đã thường xuyên liên lạc, song cứ khi mà hỏi thăm tới nhau vẫn có thể nói hoài không dứt. Bạn bè có bạn bè của họ, bạn bè của họ lại có bạn bè của họ, có người thích tình một đêm, có người thì thích tụ tập chơi bời đà đưa, có người lại sống nguyên tắc giữ mình trong sạch… Tựa như một xã hội bí mật nho nhỏ, có 1 có 0, có người làm chủ cửa hàng Apple, có người bán tem, có người lại chạy chỉ tiêu ngân hàng, có người thì làm ở Tân Hoa Xã, đủ thể loại người đều có mặt. Nhìn bên ngoài thì rất bình thường, chỉ có điều ai cũng là gay cả.
Như thể Hẻm Xéo hay Sân ga 9¾ trong Harry Potter, đôi khi cái mà chúng ta nhìn thấy bên ngoài hoàn toàn khác với thực tế bên trong. Từa tựa một xã hội nho nhỏ, xã hội lớn bên ngoài bao trùm một tập thể, cộng đồng đặc thù bên trong.
Tiểu khu mà tôi ở là do người yêu tôi tìm. Lúc anh nhà nghe tôi muốn về quê, bèn tràn trề hăng hái, hớn hở về trước, thuê một căn nhà trong tiểu khu. Theo anh nói thì có rất nhiều gay ở nơi này, hai người đàn ông dắt chó đi dạo, vừa nhìn là biết tỏng, ở bên hàng xóm còn có một em thụ sống một mình.
Người yêu tôi quay về trước, nhận việc đi làm từ 8 giờ sáng tới 6 giờ tối, buổi sáng mở mắt ra đã chẳng thấy người đâu. Việc chuyển nhà từ thành phố này sang thành phố kia y chang công trình vĩ đại, hết thùng đồ này tới thùng đồ khác tới tấp, còn phải mua mới, sắm thêm vô số đồ nữa. Thế nên là mỗi ngày, chỉ còn gã thanh niên trai tráng, vô công rồi nghề là tôi đây cùng anh chàng chuyển phát nhanh quần quật hì hục như kiến dọn tổ, khiêng đồ đạc mà công ty vận chuyển đưa tới vào thang máy, phần lớn là đồ chơi mà chúng tôi mua ở thành phố cũ, đóng gói gửi qua bưu điện đến. Tháng 5 chuyển nhà thực sự không dễ chịu tẹo nào, người thì nhễ nhại mồ hôi, còn phải chen chúc trong thang máy. Đây chính là lúc mà sự nhiệt tình của người dân Trùng Khánh lại càng lộ rõ mồn một – gần như người đi qua đường nào cũng sẽ qua giúp tôi vác đồ qua cửa bảo vệ dưới lầu, người ở tầng một còn giúp tôi bằng cách cùng nhau chơi trò đẩy thùng (*). Đến cả cậu trai chuyển phát ở cửa hàng KFC khác nhà cũng đặt đồ ăn nhanh trên thùng hàng, cùng tôi đẩy đùn, tống hết các thùng các-tông vào trong nhà.
(*) Game đẩy thùng:
Tôi quen Lâm Trạch chính vào lúc ấy. Mới đầu tôi không nhận ra anh ta là gay, nói thật tôi luôn tò mò với rada của các hủ nữ, làm sao mà dò được gay rada, cớ gì mà người yêu tôi vừa liếc cái đã nhận ra người khác là gay còn tôi thì lúc nào cũng tắc tịt.
Lâm Trạch ở tòa nhà đối diện nhà tôi. Anh ta nhìn thấy tôi mồ hôi mồ kê đầm đìa cùng cậu trai chuyển phát nhanh đẩy thùng lớn, bèn chạy từ vườn hoa đầu khác tới, giúp chúng tôi vác qua cửa, hỏi: “Các anh mới chuyển đến hả?”
“Ừa”, tôi cực kỳ nhếch nhác chật vật, Lâm Trạch giúp chúng tôi đẩy cái thùng vào trong thang máy rồi lại đùn vào nhà, chuyện trò vài câu rồi đi.
Về tới nhà tôi nghĩ lúc, tới tối khi người yêu tôi tan làm, lúc ăn cơm tôi kể đối diện nhà mình có một người, chắc hẳn là gay, thường ngày có thể kiếm bọn họ chơi. Anh nhà tôi ừa cái, qua sự miêu tả kỹ càng tỉ mỉ của tôi, anh nhớ ra gì đó, nói: “Gã đó có bạn trai, nuôi một con chó Alaska, lúc mới chuyển tới đây anh có gặp, anh còn nói chuyện với bạn trai gã rõ là lâu, là người rất tốt, còn hẹn nhau cuối tuần cùng đi đánh cầu lông.”
Thoáng cái tôi giật mình hoảng hốt, trong đầu đã giăng đầy chuyện tình cảm động giữa anh ta và bạn trai cùng chú chó Alaska, miên man tưởng tượng, ấy nhưng mới được một lúc, chuyện đó đã văng tới tận chín tầng mây bởi vụ thất tình của một đứa bạn khác.
Lần thứ hai tôi trông thấy Lâm Trạch là vào lúc nhá nhem tối khi tôi đánh thái cực quyền dưới lầu. Sáng sớm tôi dậy không nổi, chỉ đành nhân lúc hoàng hôn, vờ vịt ở bãi cỏ vắng luyện vài đường. Lần này, Lâm Trạch dắt theo chú chó Alaska đi dạo, anh hỏi tôi: “Sao anh đánh thái cực quyền không giống người khác vậy?”
“Trường phái Ngận Thiên”, tôi bảo anh: “Thực ra cũng khá khác với trường phái phổ biến hiện giờ như Dương Thức, Trần Thức.”
Lâm Trạch dắt chó ở bên xem, sau khi đánh thái cực quyền xong, anh lại nói với tôi: “Bạn trai anh nói chuyện rất thú vị.”
Tôi vừa nghe đã biết anh từng nói chuyện với người yêu tôi rồi, nên càng tám với Lâm Trạch tợn hơn, chuyện vài câu về chó anh ta, lúc đang tính bụng hỏi anh ta có chuyện nào hay ho kể tôi không, thì Lâm Trạch nói: “Tôi là phóng viên, anh coi có vụ nào hot được không?”
Một câu này khiến tôi buồn tới nỗi nước mắt đầm đìa, cạn lời hỏi trời xanh. Tôi đề nghị đi mua kem ăn đi, thế là Lâm Trạch buộc dây dắt chó vào hàng rào, đi mua kem với tôi.
Từ hôm đó, tôi thường xuyên gặp Lâm Trạch dắt chó ở dưới lầu. Lúc nhìn thấy tôi anh lại buộc dây vào hàng rào, đi qua cùng tôi đánh thái cực quyền. Lâm Trạch thông minh vô cùng, chưa tới năm sáu ngày đã học được hết động tác, thậm chí còn đánh đâu ra đó. Nhưng thời gian anh tan làm khá thất thường, thỉnh thoảng còn phải tăng ca. Lúc gặp tôi thì sẽ cùng đánh thái cực quyền, còn không thấy tôi thì được bữa đực bữa cái.
Thế nên sau đấy, chúng tôi rất hay gặp nhau ở bên dưới, làm tí vận động thân thể, rồi đi cửa hàng tạp hóa mua kem ăn, nhân thể mua cho chú chó Alaska ngốc nghếch ngồi chồm hỗm chầu chực cây xúc xích. Tán dóc nhiều thì tự nhiên hóa thân quen thôi, huống hồ có những người vừa gặp mà đã tựa như quen, có người thì quen biết cả đời cũng vẫn như xa lạ. Kỳ thay, sở thích của Lâm Trạch lại giống in tôi, độ trùng khớp lên tới 70%. Bữa nọ cuối cùng anh cũng bật thốt câu hỏi vẫn hoài nghi từ lâu: “Thế rốt cục anh làm gì vậy?”
Tôi đáp: “Tôi làm nhà văn.” Rồi ngay lập tức ý thức được cái từ này chẳng khác nào dát vàng lên mặt mình, tôi vội sửa lời: “Tôi chỉ là một tay viết dạo.”
“Nom anh cũng không giống người viết lách lắm.” Lâm Trạch lại ngờ vực.
Tôi đành nhượng bộ, nói: “Thôi được rồi, tôi làm thêm nghề viết nữa, hoặc có thể nói viết là nghề chính, trước đây làm công ăn lương thì mới là nghề phụ.”
Lâm Trạch hỏi: “Đăng ở Khởi Điểm hở? (*) Rất nhiều đồng nghiệp của chúng tôi thường xuyên lên Khởi Điểm đọc truyện, như là Đấu Phá Thương Khung, truyện phàm nhân tu tiên,…”
(*) Khởi Điểm (https://www.qidian.com/) là một trong những trang web văn học, sáng tác lớn nhất trong Trung Quốc, thành lập từ 5/2002.
Tôi thành khẩn kể anh ta nghe: “Mấy cái đó khẩu vị còn nhẹ chán, chúng tôi thường thích coi truyện nặng đô cơ, như là chịch chết ông chủ, chịch chết huấn luyện, chịch chết kỵ sĩ, chịch… Thể loại như Tây Sở Bá Vương (Hạng Vũ)… Trai thẳng hả? Tôi thường giới thiệu với bọn họ truyện “A Lý Bố Đạt Niên Đại Tế” hay “Chu Nhan Huyết”…
Tác giả La Sâm (*) tung hoành mười năm trời, là tác giả nam danh tiếng vang dội, Lâm Trạch bị sốc tại trận, tôi lại bảo: “Về tôi gửi anh xem truyện tôi viết, tôi lưu trên QQ.”
(*) “A Lý Bố Đạt Niên Đại Tế” và “Chu Nhan Huyết” là tiểu thuyết của tác giả La Sâm. Tác giả La Sâm tên thật là Liêu Mạnh Ngạn, nam, sinh năm 1976, người Đài Loan. Ông là nhà văn mạng nổi tiếng, là người khởi xướng phong trào viết huyền huyễn, võ hiệp. Ông còn có một số bút danh khác như Lộng Ngọc, Cổ Xà, Lục Bình Cư Chủ,…
Đêm đó, lúc về nhà, tôi gửi cho anh ta Tây Sở Bá Vương, anh gửi qua mấy cái icon cười mờ ám, mười phút sau là chuỗi dấu chấm dài. Anh ta bị tôi bơ vài lần, từ đầu chí cuối tôi không hề nhắn lại gì hết, hai tiếng sau anh gọi điện tới hỏi tôi: “Sao truyện này chưa kết vậy, phần sau đâu?”
Tôi thành thật trả lời: “Không có phần sau, công công ạ.”
Lâm Trạch đọc truyện cao H xong bị lọt hố, tôi nghe ra được sự sầu muộn ủ rũ của anh ta, tôi lại nói: “Rảnh qua nhà tôi chơi đi, làm món Quảng Đông mời anh.”
Lâm Trạch hẹn với tôi xong xuôi, kêu đợi cuối tuần bạn trai anh ta không phải tăng ca sẽ mua đồ ăn đến nhà tôi nấu ăn. Nhưng vào vài ngày sau, buổi trưa cuối tuần, lúc tôi xuống lầu nhận đồ chuyển phát nhanh, tiện thể trả nồi inox không rỉ cho bên giao lẩu mang lên ở bên dưới, lúc đi ngang qua quán mì tôi nghe thấy có tiếng gọi mình, quay đầu lại thì thấy Lâm Trạch. Lúc ấy, vẻ mặt của Lâm Trạch viết rành rành hai chữ “cứu tôi”, tôi nhìn mà đến dở khóc dở cười… Anh ta mặc áo ba lỗ cùng quần thể thao rất ngắn, chân đeo dép xỏ ngón, thấy tôi mà như thấy người thân, khóc dở mếu dở: “Cho tôi mượn mười tệ với, tôi đã đợi nửa ngày trời rồi, đang tính gọi điện thoại, bạn bè thì toàn ở xa xa…”
Vừa khéo trả xong nồi tôi còn đúng mười tệ tiền cọc, bèn trả giúp anh ta tiền mì. Nhìn bộ dạng anh ta là rõ ngay đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là cuối tuần đánh giấc tít mù, dậy mặc quần đùi dép lê xuống dưới ăn bát mì, sau mới phát hiện ra mình quên xừ tiền với chìa khóa đây mà.
“Anh không cầm di động à?”, tôi hỏi.
Lâm Trạch ủ rũ đáp: “Không, chỉ tính xuống lầu ăn gì đó, cuối cùng quên tiệt mất chìa khóa.”
Tôi hỏi: “Thế bạn cùng phòng anh đâu?”
Lâm Trạch đáp: “Đi Thành Đô rồi, 8 giờ tối mới về cơ.”
Tôi 囧 tại chỗ, bảo: “Anh qua nhà tôi chơi đi, đợi anh ta luôn. Nhà tôi cũng không ở nhà, đi chủ trì đám cưới rồi, phải đến chiều nay mới về.”
Lâm Trạch đáp: “Không được không được, bạn trai anh bảo tuy anh nghỉ việc rồi nhưng vẫn rất bận, ngày ngày làm việc ở nhà, sao tôi mặt dày chiếm thời gian của anh được? Anh cho tôi mượn ít tiền nữa đi, tôi mua bao thuốc lá, tìm bạn ở Nam Bình chơi.”
Tôi cầm đồ lên lầu, kiếm một trăm tệ cho anh ta mượn, Lâm Trạch ngay lập tức cảm ơn lia lịa. Tôi mở cửa, cũng đi dép xỏ ngón mặc quần đùi ra ngoài, đưa anh ta đến cửa thang máy, hỏi tối nay có qua đây ăn cơm không, Lâm Trạch đáp: “Thôi, hoặc tôi ngủ ở nhà bạn…”
Đúng lúc đang nói, trong hành lang truyền ra tiếng động bịch cái, cửa bị gió thổi, đóng lại.
Tôi: “…”
Lâm Trạch: “…”
Lúc nghe thấy tiếng cửa nhà tự động đóng, trong đầu tôi hiện lên duy nhất một ý nghĩ: May mà còn cầm 100 tệ.
Thế là sau đó tôi cũng hết cách làm việc, đành ra ngoài gọi điện thoại cho người yêu. Bên kia người yêu đô con của tôi bảo phải sau hai giờ chiều mới về được, nghiễm nhiên tôi và Lâm Trạch trở thành anh em cùng chung hoạn nạn, đành đi dép lê mặc quần đùi xuống Starbucks ngồi. Mấy ngày nay Trùng Khánh đã bắt đầu ấm lên, lúc đầu hạ thì đàn ông con trai trên đường cũng đều mặc vậy, nên chẳng có vấn đề gì.
Gọi hai cốc cà phê và một bao Ngọc Khê, chúng tôi tìm khu hút thuốc lá ở bên ngoài ngồi định giết thời gian nhàn chám buổi chiều. Lâm Trạch tiện tay cầm tạp chí lật lật, kể: “Mấy ngày trước bạn tôi giới thiệu cho tôi một người đàn ông đẹp trai giàu sụ, anh thấy nhận làm sugar daddy hay anh trai mưa giờ?”
“Hả?”, lòng tôi lập tức bừng lên ham muốn hóng chuyện, tôi hỏi: “Không nhận sugar daddy cũng chẳng nhận anh trai mưa, nhưng tôi hơi tò mò, anh miêu tả tôi coi? Đẹp trai giàu có như nào?”
Lâm Trạch bất đắc dĩ nói: “Thật ra cũng chẳng đến nỗi cao phú soái, chỉ là một người dễ nhìn giàu có thường thường thôi. Nhưng người ta rất nhiệt tình, trêu ghẹo tôi đỡ không nổi, với cả tự tôi cảm thấy cực kỳ tốt, đối phương muốn tôi làm em trai người ta, nếu đổi lại là anh thì anh nói sao?”
Tôi đáp: “Anh nói với đối phương ‘Ông đây không cần tìm cao phú soái bởi chính ông đã là cao phú soái rồi’.”
Lâm Trạch phì một cái phun cả cà phê ra, cười nói: “Được, ông đây sẽ nói như vậy với lão ta. Ông chẳng cần lấy chồng đại gia, bởi ông chính là đại gia rồi hahaha.”
Tôi hỏi: “Có chuyện gì không, cẩu huyết tí vào, thôi bớt bớt mấy cái cao phú soái đi, giờ người đọc cũng không ưa thể loại này rồi.”
Lâm Trạch nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ có chuyện của chính tôi thôi, hơi rối rắm xíu, nói một ngày cũng chưa hết, anh muốn nghe không?”
“Được, anh nói đi, mà tôi có thể viết lại câu chuyện của anh không?” Tôi bảo em trai bên Starbucks đưa cho giấy bút, chuẩn bị viết lại, xây dựng hệ thống quan hệ dây dợ phức tạp của các nhân vật liên quan tới Lâm Trạch. Lâm Trạch hứng thú coi tôi viết, đáp: “Tất nhiên là được, tôi cũng rất muốn tổng kết lại câu chuyện của chính mình, tiếc cái tôi không biết viết tiểu thuyết. Khỏi cần chia tiền nhuận bút cho tôi đâu, viết xong đưa tôi coi là được rồi, ra sách thì gửi tôi một quyển.”
Tôi đáp: “Tôi cũng là dân nghiệp dư thôi, hứng lên thôi thúc muốn viết, cứ viết dần dần cũng được một tí, thế tôi đổi tên anh đi nhé.” Ấy thế mà Lâm Trạch rất phóng khoáng nói: “Khỏi, có gì mà phải sợ, từ hồi học Đại học tôi đã come out rồi.”
Đây là một mở đầu khá có sức nặng đó chứ, tôi bảo: “Thôi cứ đổi đi, đỡ cho anh gặp rắc rối chỗ làm… Biết nói từ đâu giờ nhỉ? Giờ anh vẫn độc thân chứ? Có tình một đêm không?”
Lâm Trạch cười cười, trả lời: “Trước tôi cũng thỉnh thoảng trải qua tình một đêm, song cậu bạn từ thuở còn thơ của tôi rất ghét tôi đi tình một đêm. Lần tình một đêm cuối cùng là vào năm ngoái.”
*
Đó là vào sáng sớm một ngày chủ nhật nọ, bảy rưỡi Lâm Trạch về đến nhà, đánh răng rửa mặt, nghe thấy tiếng dép lê, bèn mở cửa phòng vệ sinh ra.
“Lại đi tình một đêm rồi?” Trịnh Kiệt đứng ở cửa phòng vệ sinh hỏi thằng bạn nối khố của mình.
“Ừ…” Khuôn mặt Lâm Trạch tràn đầy sự mỏi mệt, vừa đánh răng vừa nhìn Trịnh Kiệt trong gương, làn da Trịnh Kiệt ngăm đen, lông mày cực rậm, cao mét tám, trông đàn ông vô cùng, mặc sơ mi xanh lam, nom bộ như sắp đi làm.
Cả miệng Lâm Trạch đầy bọt kem, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu.
Trịnh Kiệt sạc cho: “Ông vầy không được.”
Lâm Trạch chau mày lắc đầu, xua xua tay, ý bảo không có.
Trịnh Kiệt gật đầu bảo: “Không có thì tốt.”
Lâm Trạch phun bọt kem đánh răng ra, lấy khăn lau miệng, bảo: “Có qua đêm với nhau, nhưng chỉ ngủ chung thôi, không làm cái kia. Không phải tình một đêm, không giống như ông nghĩ đâu. Là với người lần trước đó, ông từng gặp rồi.”
Trịnh Kiệt: “Chia tay rồi?”
Lâm Trạch không trả lời, tối qua anh ngủ không ngon, vành mắt thâm đen, Trịnh Kiệt lại nói: “Thì cũng chính là tình một đêm mà.”
Lâm Trạch khăng khăng: “Không phải, tôi muốn tắm.”
Anh bắt đầu cởi quần áo, tháo thắt lưng, Trịnh Kiệt bèn đóng cửa lại rồi đi.
Lâm Trạch đứng dưới những tia nước nóng ào ào dội xuống, tóc thấm nước ướt đẫm, phủ trên trán. Anh hít một hơi thật sâu, nghĩ đến gã bạn online mình gặp tối qua. Anh và gã ta gặp nhau đã được ba lần, nói chuyện cũng hơn hai tháng rồi, tối qua mới chính thức thử với nhau coi sao. Đối phương cũng chẳng đẹp trai lắm, nhưng nhìn chung thì cũng dễ nhìn, gã lại đòi đi nhà nghỉ lần nữa, ban đầu Lâm Trạch chẳng muốn tí nào, nhưng lúc trên đường, hai người cứ nói chuyện rồi sau rốt vẫn đi thuê phòng.
Tối đến Trịnh Kiệt có gọi cho anh vài cú điện thoại, anh chỉ đơn giản nhắn lại là biết rồi, không có chơi bừa đâu, là yêu đương bình thường. Nghĩ đi nghĩ lại, đến lúc lâm trận anh lại nói với gã là thôi, tạm không làm đã, đắp chăn nói chuyện đơn thuần đi.
Tuy đối phương không vừa ý cho lắm, song cũng đành miễn cưỡng chấp nhận. Hơn nữa với chuyện tốn tiền thuê phòng mà chỉ để nằm đắp chăn ngủ thế này, gã ta khá là bất mãn. Thực tế thì từ tính cách của bạn online có thể nhìn ra là gã không phải gu của Lâm Trạch, quá gấp gáp chuyện lên giường, lại còn “dẹo” nữa chứ. Gã muốn để Lâm Trạch đè mình trước rồi sau đè lại anh.
Thứ nhất là bởi Lâm Trạch không thích làm 0, phần lớn thời gian đều làm 1, nói cho cùng lúc làm xong phía sau cũng hết sức khó chịu.
Thứ hai, anh cảm thấy nói chuyện với đối phương có hai tháng mà đã lên giường thì hơi bị trớt quớt ẩu tả quá.
Sáng sớm, lúc Lâm Trạch tỉnh dậy, đối phương đã đi rồi, tiền phòng cũng chẳng trả.
Lâm Trạch không biết có nên chủ động liên hệ với gã không, thôi để coi đối phương nói thế nào đã vậy.
Anh muốn nghiêm túc yêu đương, sao mà mãi không gặp được đúng người cơ chứ?
Gặp bạn online, nếu anh không thích đối phương thì đối phương không thích anh. Khó khăn lắm mới được một lần gặp được người mà hai bên đều có ý với nhau, rồi trong quá trình từ từ tìm hiểu ở chung, mới phát hiện ra bản thân không chấp nhận được tính cách đối phương.
Trong cái giới này, rất nhiều người chỉ muốn làm bạn tình mà thôi, chẳng nghĩ đến chuyện lâu dài.
Trịnh Kiệt ở bên ngoài hô lên: “Tăng ca, đi đây.”
“Bye.” Lâm Trạch đáp.
Tiếng cửa đóng vang lên, Trịnh Kiệt đi rồi, Lâm Trạch tắm xong bước ra, nằm trên sô pha xem đồng hồ, nhìn thấy đồ ăn sáng trên bàn bèn ngồi ăn. Trịnh Kiệt cũng từng gặp qua gã bạn online đó, rõ ràng là chả thích gã ta lắm, kêu gã ta ẻo lả.
Lâm Trạch thở dài, lại nghĩ đến Trịnh Kiệt, đáng tiếc y là trai thẳng, từ nhỏ hai người đã là hàng xóm của nhau. Tiểu học thì học cùng nhau, đến cấp hai thì phân ra, đến cấp ba thì Lâm Trạch chuyển trường, sau đó lại học cùng nhau, lên đến đại học lại tách ra mỗi người học một nơi.
Sau khi tốt nghiệp bước vào xã hội, bởi vì tiết kiệm tiền nên Lâm Trạch tìm Trịnh Kiệt ở ghép. Cũng vừa khéo, lúc đó tình hình nhà Trịnh Kiệt hơi phức tạp, y cũng muốn dọn ra ngoài, nên hai người tụ tập ở chung với nhau. Trịnh Kiệt gì cũng tốt, người cao to, đẹp trai, không ‘dẹo’.
Trai thẳng tất nhiên là không có ‘dẹo’, ở cái phố núi mà đàn ông thiếu nam tính nhiều như vầy, Trịnh Kiệt có thể coi là “hàng xịn”. Lúc Lâm Trạch học cấp ba, đã từng thích y một khoảng thời gian, nhưng sau khi biết y là trai thẳng, từ từ cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, thỏ không ăn cỏ gần hang, anh em ngày ngày ở chung, đối phương có ưu điểm khuyết điểm gì cũng sẽ tường tận rõ ràng, huống hồ là trai thẳng.
Trong mắt người ngoài, điều kiện Trịnh Kiệt vô cùng tốt, nhưng một khi đi sâu tìm hiểu tiếp xúc mới thấy có rất nhiều vấn đề đau đầu không liên quan tới tính cách. Tiền lương quá thấp, mỗi tháng thu nhập có được hơn ba ngàn tệ, chỉ đủ dè sẻn sống tạm, tiêu tiền lại còn bạt mạng, trả tiền thuê phòng điện nước, xã giao mời khách ăn cơm xong, tiền tháng coi như sạch bách.
Hơn nữa, nhà Trịnh Kiệt còn có cục nợ không rõ ràng, đàn ông ở phố núi đều nóng nảy, nhưng trong cuộc sống gia đình, đàn ông thiếu nam tính cũng nhiều, phụ nữ so với đàn ông còn mãnh liệt, dữ dằn hơn…
Lâm Trạch ăn xong bữa sáng, nằm một lúc thì ngủ mất, mãi cho đến khi có người gõ cửa.
Lâm Trạch ra mở cửa, nhìn thấy có ba người đàn ông đang đứng ở hành lang, trong đó người dẫn đầu đeo kính râm, mặc áo ba lỗ, trên tay còn có hình xăm.
“Cho hỏi Trịnh Kiệt ở đây phải không?”, người đàn ông đeo kính râm hỏi.
Lòng dạ Lâm Trạch hỗn loạn nơm nớp, trả lời: “Không.”
“Nó ở đây.” Một gã khác nói với người đàn ông đeo kính râm.
Lâm Trạch vẫn một mực nói: “Không, anh ta là bạn tôi. Thỉnh thoảng đến đây coi bóng đá, qua đêm, thật sự không ở chỗ này.”
Người đàn ông đeo kính râm nghi ngờ ngó vào bên trong, Lâm Trạch biết không thể dây vào đám xã hội đen này, phải nói chuyện tử tế với bọn họ, nhẫn nại nói: “Căn phòng này là tôi thuê, Trịnh Kiệt thật sự không ở đây, nửa năm rồi chúng tôi không liên hệ.”
Người đàn ông đeo kính râm đáp: “Không sao, cậu làm việc cậu đi.”
Lâm Trạch gật gật đầu, nói: “Xin lỗi mấy đại ca nhé.”
Lâm Trạch đóng cửa, nhìn đồng hồ, 5 giờ chiều, vào phòng gọi cho Trịnh Kiệt, nói: “Bọn đòi nợ đến.”
Trịnh Kiệt lập tức bảo: “Đừng mở cửa cho bọn nó.”
Lâm Trạch hỏi: “Làm sao mà họ tìm được tới đây?”
Anh lấy di động, dán đến chỗ mắt mèo nhìn, ba tay xã hội đen vẫn còn ở hành lang, Trịnh Kiệt trả lời: “Chắc mẹ tôi nói cho bọn nó biết, chúng nó đã đi chưa?”
Lâm Trạch ra ban công hút thuốc, đáp: “Chưa đi, đang canh bên ngoài.”
Trịnh Kiệt đứng ở quảng trường người đến người đi, quàng cặp táp lên vai vuốt vuốt, áo sơ mi trắng đã bị mồ hôi thấm đến trong suốt. Người qua đường lại còn nhìn ngó y, trời nóng muốn chết, tháng 7 ở phố núi này tựa như một cái lò nướng khổng lồ.
Y hỏi: “Ăn cơm chưa? Ông còn tiền không? Tháng này sếp nợ lương chưa phát, tôi chỉ còn một ngàn ba thôi.”
Lâm Trạch bảo: “Tháng này tôi vẫn còn hai ngàn, hay ông cứ cầm một ngàn trước?”
Trịnh Kiệt đáp: “Ông đừng ra cửa sớm, 6 giờ hãy xuống nhé, cẩn thận bị bọn nó theo dõi.”
Lâm Trạch: “Đi đâu?”
Trịnh Kiệt: “Bắc Thành Thiên Nhai (*), tôi đợi ông tới đi ăn tối, không gặp không về.”
(*) Bắc Thành Thiên Nhai: Khu trung tâm thương mại lớn ở Giang Bắc, Trùng Khánh, bao gồm các hoạt động giải trí, mua sắm, ăn uống, rộng khoảng 140.000 m2.
Hết chương mở đầu
Fly: Có một chỗ có vấn đề đó là bên trên tác giả viết Trịnh Kiệt mặc áo sơ mi xanh, xuống dưới lại ra màu trắng =))) nên ai thấy vô lý tạm bỏ qua nghen =)) Biết đâu nóng quá anh thay áo =))