Vả lại, theo lời Forrest Gump nói: “Mẹ nói đời người giống như một hộp sô cô la, bạn mãi mãi chẳng biết được mình sẽ nếm được vị gì”. Sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng tôi vẫn không tính công khai bạn trai của Lâm Trạch ở đầu truyện. Biết trước kết cục sẽ làm giảm bớt rất nhiều hứng thú và cảm xúc, dựa vào đáp án mà lật ngược dò kỹ lại quá trình thì tất cả chỉ còn lại sự buồn chán, ngán ngẩm như những bộ phim drama mà thôi. Bởi vậy, tôi luôn cảm thấy nếu bạn không xem trước kết cục câu chuyện, thì trong lần thứ nhất đọc từ đầu tới cuối, người đọc sẽ cảm thụ được sát nhất với tâm trạng của nhân vật và tác giả. Dù sao đi nữa, chúng ta cũng không biết điều gì đang chờ đợi bản thân vào ngày mai. Có bi thương, có niềm vui, có sụp đổ và có vươn lên, ấy mới là cuộc sống.
Có một lần tôi nói chuyện này với Lâm Trạch, Lâm Trạch hoang mang hỏi: “Giờ mọi người đều không thích đọc những câu chuyện thăng trầm khúc chiết à?”
“Ừ.” Tôi nói: “Các cô ấy sẽ đau lòng vì anh.”
Lâm Trạch đáp: “Tôi thấy bình thường mà, có những chuyện đã qua rồi thì sẽ mãi nằm lại trong quá khứ, anh thấy con người tôi như thế nào?”
“Rất tốt.” Tôi nói.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thật sự nghĩ như thế. Ở trong giới đồng chí, tuổi trẻ và vẻ ngoài đẹp đẽ chính là một loại vốn liếng, lạm giao đã trở thành hiện tượng phổ biến, rất nhiều người ban ngày thì đà đưa trong thành phố sầm uất phồn hoa, tới đêm lúc thành phố lên đèn lại đuổi theo dục vọng, tình dục, 419.
Tham nhũng, nhận hối lộ, tình một đêm, trộm cắp… Một người bạn khác của tôi nói hồi anh ta còn nhỏ, rất khó để hiểu được những hiện tượng này, tại sao một người tốt lại có thể làm ra những chuyện như vậy? Anh ta cảm thấy bản thân mình sẽ không bao giờ trở thành người như thế. Nhưng khi anh ta thật sự đối mặt với những lựa chọn, thì bắt đầu rơi vào sự sa đọa lần đầu tiên, giống như một đập nước được mở chốt, vĩnh viễn chẳng thể quay đầu. Mà sau một lần thỏa mãn dục vọng vô độ, hệ quả mang tới chính là theo thời gian dài, sự cô đơn, trống rỗng trụy lạc càng ngày càng trầm trọng hơn, và cuối cùng hoàn toàn bị nuốt chửng vào trong đó. Để mà không bị sa ngã biến chất, thì chỉ có một cách đó là đừng đi bước đầu tiên định mệnh đó.
Huống hồ, tôi nghĩ nếu tôi đã nghe thấy những câu chuyện như vậy, thì cũng phải kéo vài người xuống hố theo, nếu không thì quá có lỗi với cái đêm mà tôi nghe Lâm Trạch kể rồi mãi trằn trọc chẳng ngủ được. Buổi tối ngày hôm đó, tôi lại nhìn thấy weibo “tình nguyện viên HIV” Văn Đao, tôi đã follow anh ta được những hai năm, cũng nói chuyện sơ sơ, nhưng khi ấy, nhìn thấy câu chuyện mà anh đã làm trên con đường anh ta đi, thì tôi thấy còn lâu mới rúng động bằng những trải nghiệm chân thực của Lâm Trạch kể cho tôi hôm nay.
Weibo Văn Đao có phần giới thiệu “Tôi nguyện lấy tình yêu của chúa Giê-su để yêu, yêu bạn như yêu chính mình”. Hồi anh ta tốt nghiệp đại học thì bắt đầu làm tình nguyện viên HIV, anh ta đến từ Trú Mã Điếm, mang trong mình dấu vết của tai nạn hiến máu – thảm cảnh đáng sợ nhất năm đó bước lên con đường này. Anh ta không có công việc, cũng chẳng có nguồn thu nào. Mới đầu trong mắt tôi, đó là chuyện hết sức trẻ con. Nhưng sau đó, anh ta đã bôn ba khắp đất nước trọn hai năm, khuyên nhủ người nhiễm HIV để họ không coi thường mạng sống bản thân, tập trung những người nhiễm bệnh lại với nhau, trao đổi, thấu hiểu bọn họ, kêu gọi và trợ giúp tất cả những gì mình có, ngày qua ngày vẫn kiên trì như thế.
Dù vì đồng tính hay hiến máu mà lây nhiễm, thì đều được đối xử bình đẳng như nhau. Trong nhóm của anh ta không có sự kỳ thị, không có sự phân biệt đối xử. Trước đây, anh ta tốn hai năm, gần như đi khắp các thị trấn nghèo đói như Quý Châu hay Vân Nam, đến thăm những khu tập trung người bị nhiễm HIV. Khi quay lại Trịnh Châu, cũng giống như Trần Khải, anh ta thuê một căn nhà, để cho những người bệnh ở nông thôn đến khám và sử dụng như nhà trọ, bao ăn bao uống, giúp đỡ họ tiết kiệm tiền. Nhưng rõ ràng anh ta không được thông minh như Trần Khải, dù sao thì Trần Khải cũng là người đàn ông khoảng 30 tuổi rồi, từng trải đời, kinh nghiệm xử lý vấn đề phát sinh sẽ phong phú hơn Văn Đao rất nhiều. Văn Đao bị người thuê nhà tống cổ, nổi giận công kích vài câu, rồi đành tìm một căn nhà khác.
Trước đây một khoảng thời gian ngắn, anh ta đến cổng đại học Bắc Kinh tặng bảng hiệu “Đại học người Bắc Kinh”, đi cà kheo buộc mảnh vải “người Bắc Kinh thi đại học Bắc Kinh, tài trí hơn người”(*), ở ngay cổng trường đại học top của Trung Quốc thể hiện sự phản kháng câm lặng. Tuổi trẻ, nhiệt huyết, kích động, cảm tính, tất cả đều cực kỳ phù hợp với hành vi của anh ta vào độ tuổi đó. Sau đó, bởi vì tính đúng đắn của chuyện tuyển sinh giới hạn trong khu vực, mà tôi tranh luận với Lâm Trạch tới mức đỏ mặt tía tai, trán nổi gân xanh, mặc kệ đối phương một mình một phách, nổi sùng mắng chửi, suýt nữa đã lao vào đánh nhau. Cuối cùng cả hai bên đều không thể thay đổi được tư tưởng của “bọn phóng viên ngu si” cùng “lũ viết văn điên rồ” của đối phương, tới lúc đó cuộc tranh luận mới kết thúc.
(*) Nguyên gốc: 北京人大学– Đại học người Bắc Kinh, ý chỉ phần lớn các sinh viên trong trường Đại học Bắc Kinh là người Bắc Kinh.
Ngày hôm đó, tôi nghĩ đến cái chết của Tạ Thần Phong, lại trằn trọc mất ngủ cả đêm, không kìm được lên cơn thần kinh dựng anh nhà đang từ trong mơ bật tỉnh, thút thít kể lể với anh ấy rất lâu về chuyện Tạ Lỗi. Lúc mới đầu anh nhà chẳng hiểu mô tê gì hết, lơ ma lơ mơ, bắt tôi nhắc lại tới ba lần liền, sau khi nghe rõ rồi thì tưởng tôi ám chỉ cái gì, như thể đã chịu sỉ nhục cực kỳ to lớn, mạnh mẽ lên án bảo sáng mai anh ấy còn phải đi làm lúc 6 rưỡi sáng, kêu tôi đừng có mà dở hơi dở dại nữa, rồi vác khuôn mặt “người đàn ông số khổ” phẫn nộ đi vệ sinh.
Người yêu to con của tôi làm gì chứ? Anh ấy là một nhà phát minh, danh tiếng được truyền bá rộng rãi trong cái giới gay bé nhỏ này, là một động vật vừa giống heo vừa giống gấu. Ngày hôm sau, lúc anh tan làm, phát hiện ra một trăm tệ ở hòm thư dưới lầu, hỏi tôi chuyện gì xảy ra vậy, tôi nói Lâm Trạch trả tiền tôi.
Lâm Trạch đi làm rất bận, rồi anh ta còn đi công tác khoảng một tuần, trong thời gian ấy chúng tôi chẳng gặp mặt nhau. Mà theo sự kết thúc của tình trạng lông bông vô định, tôi cũng bắt đầu phải đi làm, may mà công việc mới không quá mệt mỏi. Buổi sáng tôi dậy giúp bạn bè trông tiệm, buổi trưa tan làm, về nhà làm thêm việc khác, đa phần công việc đều là lao động đầu óc. Sau một tuần, Lâm Trạch cuối cùng cũng về nhà, chó anh ta cũng được giải phóng. Chỉ cần Lâm Trạch không ở nhà tới lúc tan làm về, người yêu anh ta đều không dắt chó ra ngoài đi dạo. Đỡ được chuyện nào hay chuyện đó, điểm này cực kỳ hợp cạ với gã to con nhà tôi.
Lâm Trạch hỏi bọn tôi, lúc anh ta không ở nhà có nhìn thấy con chó Alaska của anh ta ở bên ngoài hay không, mỗi ngày người yêu anh ta có dắt chó như thường không? Chúng tôi vội vàng đồng thanh trả lời có.
Hồi ấy, tôi lại tiếp nhận một vụ rất khó giải quyết của bạn mình. Buổi tối mỗi ngày tôi đều phải làm việc tới 2 – 3 giờ sáng, buổi sáng lại phải dậy đi làm, buổi trưa ngủ tới 12 giờ. Ban đêm tĩnh lặng lại càng thôi thúc những suy nghĩ vớ vẩn, tôi đẩy nhanh tiến độ công việc, mở QQ, không ngờ Lâm Trạch cũng đang online.
[Sao anh vẫn chưa ngủ?] Tôi hỏi anh ta.
Lâm Trạch nói: [Tôi đang ôn tập, phóng viên đang bước vào giai đoạn sát hạch, sáng mấy ngày nay tôi đều không đến cơ quan, ở nhà ngủ, tối đọc sách. Sao anh vẫn chưa ngủ? Ngày nào tôi cũng thấy anh online, đừng thức muộn quá.]
Tôi nói: [Tôi phải làm việc. Anh qua đây uống cà phê không?]
Lâm Trạch nói ngay: [Ok, tôi có cà phê bạn mua ở Thái cho, để tôi mang qua cho anh uống.]
Tôi nói: [Tôi có cà phê Campuchia, trộn với nhau xem uống như nào.]
Hình đại diện của Lâm Trạch xám đi, năm phút sau anh ta gõ cửa nhà tôi. Người yêu to con của tôi đang ngủ tới bất tỉnh nhân sự, chúng tôi pha cà phê uống trong phòng khách. Lâm Trạch còn mang một chiếc cốc sang để ở nhà tôi, chuẩn bị buổi tối mỗi ngày qua đây uống cà phê. Pha xong cà phê tôi tiếp tục đau đầu nhức óc ngồi trước máy tính, còn Lâm Trạch ngồi trước bàn cơm đọc sách, thỉnh thoảng nói chuyện đôi câu, tới hơn 3 giờ mới về đi ngủ, công cuộc thức đêm tới lúc này mới kết thúc.
Những ngày sau cứ như vậy tiếp diễn, “thuốc kích thích” đêm khuya của chúng tôi từ cà phê chuyển sang cà phê uyên ương, rồi lại chuyển qua trà sữa, chè đỗ xanh, nước ô mai Sơn Tra, Red bull, xuyên bối mẫu hầm nấm tuyết nhĩ và lê tuyết, vân vân… Cứ đổi rất nhiều lần, tôi không kìm được muốn hỏi chuyện của Tạ Thần Phong, song lại sợ chạm tới vết thương lòng đã liền sẹo không muốn bóc ra của Lâm Trạch.
Có một lần, Lâm Trạch hỏi tôi: “Anh viết truyện xong chưa?”
Tôi khai thật: “Chỉ mới viết… một phần ba thôi, anh còn gì kể cho tôi nữa không? Có một ít nội dung như thế thì không thể viết thành truyện được, lúc anh đi công tác là tôi dừng rồi.”
Lâm Trạch hỏi tôi: “Vậy giờ anh đang viết gì thế?”
Tôi cho anh ta xem hai bộ tôi viết, một bộ là bộ trước mắt tôi đang phải cày gấp, một bộ khác là câu chuyện liên quan tới nhân vật chính làm gián điệp hai mang giữa phe phái Tần Cối và Nhạc Phi, nhờ cơ duyên trùng hợp mà được cho uống thuốc trường sinh bất tử, trấn giữ triều đại Nam Tống rất lâu, mãi tới khi người Nguyên xâm lược, cuối cùng một trăm ngàn quân và dân núi Nhai nhảy xuống biển tự sát, Lục Tú Phu ôm hoàng đế nhỏ 8 tuổi, đeo trên cổ ngọc bội truyền quốc nhảy xuống biển.
Trong phòng khách, vào 2 giờ đêm tôi vung tay vung chân giảng giải cho anh ta câu chuyện này, bao gồm cả chuyện nhân vật chính lựa chọn giữa hai phe Tần Cối và Nhạc Phi ra sao, làm sao qua mắt được Tần Cối, cuối cùng Nam Tống diệt vong như nào, quá trình nhân vật chính chèo thuyền nhỏ đi qua vùng biển phủ kín hơn một trăm ngàn xác chết, sau đó mọi chuyện dần lắng xuống thì lại xuất hiện “Năm Chí Chính thứ 27 (1367), bè phái Chu Nguyên Chương phái Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân đi Bắc phạt”, “Năm Chí Chính thứ 28 (1368), Chu Nguyên Chương xưng đế, đổi quốc hiệu là Minh”, “Vĩnh Lạc năm thứ 8 (1410) Minh Thành Tổ diệt người Tatar”, vân vân…
Lâm Trạch như thể đang nghe chiếu thư, lại hỏi: “Anh nhà anh có đọc không? Có bình luận gì không?”
Tôi rầu rĩ nói: “Từ trước tới nay anh ấy chưa từng đọc văn tôi viết, tôi cũng báo thù, chưa bao giờ quan tâm tới công việc anh ấy.”
Lâm Trạch phun cả ngụm cà phê ra ngoài, nói: “Đắng lòng quá đi mất, để tôi nghĩ xem tiếp tục câu chuyện như nào.”
Tôi hỏi anh ta: “Cái cốc Starbucks này là của Tư Đồ Diệp tặng anh đúng không?”
Lâm Trạch nói: “Bị tôi lỡ làm vỡ rồi, cái cốc này là tôi mua mới.”
Tôi nói: “Haizz, tiếc ghê, tôi cảm thấy có khi anh ta thích anh lắm đó.”
Lâm Trạch không nói gì, dứt mắt khỏi quyển sách, ngẩng lên nhìn tôi nói: “Trịnh Kiệt cũng nói như vậy.”
Tôi hỏi: “Giờ Tư Đồ Diệp vẫn làm cộng sự với anh hả?”
Lâm Trạch cười trêu: “Anh đoán coi? Sau khi câu chuyện của Tạ Lỗi khép lại, tôi quay về Trùng Khánh đi làm, Tư Đồ Diệp như biến thành một người khác…”
Tôi vội vàng lấy giấy bút từ giá sách, nhờ vào cà phê và cái thói hóng hớt mà kích thích tập trung vào mục tiêu.
*
Lâm Trạch còn chưa nghỉ hết Tết âm đã quay về đi làm. Mấy ngày đầu anh vẫn luôn im lặng, chẳng phải bởi đau thương hay áp lực tạo nên mà chỉ bởi cảm thấy kiệt quệ bã bời. Giống như hình ảnh “tâm lặng như nước” trong truyền thuyết, chẳng thấy hứng thú phấn chấn, nhưng cũng chẳng sa sút tiêu cực. Lúc người khác hỏi anh đáp thì anh vẫn như bình thường, sẽ trả lời đối phương hay giải quyết vấn đề, nhưng rất ít khi chủ động bày trò, nói chuyện.
Trong ngày anh quay lại Trùng Khánh, xe Tư Đồ Diệp đã đợi sẵn ở bên ngoài sân bay, đón anh về nghĩa trang Nam Sơn, sắp xếp xong phần mộ của Tạ Thần Phong rồi lại đưa anh về nhà. Trịnh Kiệt như zombie nằm vật trên bàn, nhìn thấy Lâm Trạch thì muốn nói gì đó, song Lâm Trạch lại chủ động nói trước: “Tôi không sao.”
Sau đó anh tắm rửa, đi ngủ. Tư Đồ Diệp quét dọn nhà cửa giúp Lâm Trạch và Trịnh Kiệt. Lâm Trạch nghe thấy tiếng Trịnh Kiệt bên ngoài: “Để tôi làm cho.”
“Cống hiến sức lao động cho sếp cũng là công việc của tôi.” Tư Đồ Diệp cười nói.
Buổi chiều ngày hôm đó, Lâm Trạch ngủ một mạch tới sáng ngày hôm sau. Sau đó, anh đi cắt tóc, tiếp tục đi làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Từ khi anh chuyển qua làm tin mới, chất lượng chuyên đề trang 5, trang 6 trượt dốc hẳn, chủ biên đành bảo anh quay lại làm hai kỳ chuyên đề, yêu cầu anh phụ trách hai trang này.
Lâm Trạch ngẫm nghĩ, sau đó làm một kỳ chuyên đề “chướng ngại giao tiếp xã hội”, bắt tay vào nghiên cứu nhóm sinh viên tốt nghiệp được nửa năm tới một năm, những thành phần không muốn đi đâu, không muốn tiếp xúc với xã hội, sợ hãi thế giới bên ngoài. Nhóm người này có một tâm lý đặc trưng: sợ sệt giao tiếp xã hội, không thích ồn ào náo nhiệt. Có một phần lớn thích chìm đắm trong thế giới ảo như game, diễn đàn, từ chối đối diện với cuộc sống hiện thực và công việc.
Thế giới vật chất và tinh thần là hai mặt đối lập trong cuộc sống, dù cho cán cân nghiêng về mặt nào hơn cũng đều dễ tạo thành căn bệnh tâm lý. Cái Lâm Trạch muốn làm không phải là phê bình những người thuộc nhóm này, mà là phân tích và dẫn dắt họ, để những người trẻ chìm đắm mê man quay lại với hiện thực, tìm ra những điều tốt đẹp trong cuộc sống thực.
“Thông thường đám trai gái ru rú nhốt mình trong nhà có vài đặc trưng…” Lâm Trạch ngồi ở ghế phó lái, nói với Tư Đồ Diệp: “Nhà cửa bừa bộn, cả ngày ăn mì tôm, việc đầu tiên làm khi thức dậy đó là bật máy tính lên mạng. Họ mắc bệnh trì hoãn, ngoài ra còn sợ hãi giao tiếp xã hội, thà ở trong nhà lên mạng coi phim còn hơn phải ra ngoài. Dù biết rõ như thế là xấu nhưng họ không hề muốn đi tìm việc hay xông xáo khắp nơi, ngay cả xuống lầu mua mì gói cũng thấy phiền. Khi ở trong nhà thì cãi nhau với cha mẹ, ngày qua ngày cứ lặp đi lặp lại như thế… Trước đây Trịnh Kiệt cũng như vậy, tốt nghiệp xong gặp khó khăn trong chuyện tìm việc, thế là ở trong nhà chơi game gần một năm trời, mãi tới khi tôi kéo cậu ta từ trong đống rác ra, đánh một trận tống cổ ra ngoài thì cậu ta mới đi chịu đi làm.”
Tư Đồ Diệp cười đồng ý liên tục trong lúc lái xe.
“Rất nhiều người đều đang trốn tránh, cho tới cuối cùng thực sự hết cách,” Lâm Trạch cài dây an toàn, lại nói tiếp: “Thì họ mới đi tìm việc, sau một thời gian dài chạy trốn thì lại trải qua quá trình bị ép hòa nhập với xã hội, dẫn đến sự khủng hoảng đau đớn vô tận trong cả thể xác lẫn tinh thần.”
Tư Đồ Diệp gật đầu, nói: “Cậu muốn kêu gọi xã hội, bắt những người không chịu ra ngoài đến cho Dương Khiếu Thú giật điện sao?” (*)
(*) Dương Khiếu Thú, tên thật là Dương Vĩnh Tín, là một bác sĩ của bệnh viện Nhân dân Lân Nghi, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc, nổi tiếng và gây tranh cãi với sáng kiến sử dụng phương pháp dùng điện để điều trị chứng nghiện internet.
Lâm Trạch dở khóc dở cười: “Tất nhiên là không, mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cách sống cho mình, có tiền thì đương nhiên là sao cũng được, thích chơi như nào thì tùy.”
“Nhưng khi cuộc sống chán chường này làm cho người khác… ví dụ như gây ra nỗi đau cho cha mẹ hoặc người yêu, thì cần phải kêu cứu người nhà để được giúp đỡ thay đổi… Có những người cũng cảm thấy không nên cứ sống như thế mãi, nhưng không thể thoát ra khỏi sự vây hãm kìm kẹp đó, họ cần phải điều chỉnh lại cuộc sống của mình. Đồng thời, cũng kêu gọi các xí nghiệp, cơ quan tuyển dụng nhẫn nại chấp nhận những người ở trong nhà trường kỳ, những nhân viên mới có một khoảng thời gian trống dài trên CV. Chỉ cần kiên nhẫn thì rất nhanh có thể vực họ dậy, giúp họ trở nên phấn chấn hơn… Trước hết thì phải trưng cầu ý kiến của Trung tâm thanh niên, hỏi xem nên tiến hành từ đâu, chúng ta cũng cần tham khảo ý kiến của bọn họ.”
Buổi sáng, sau khi nhiệm vụ kết thúc, Lâm Trạch chỉnh sửa tài liệu trong quán ăn nhỏ, Tư Đồ Diệp ngồi đối diện anh đột nhiên nói: “Cậu muốn khóc thì cứ khóc đi, như vậy sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Lâm Trạch: “…”
“Tôi không muốn khóc, cảm ơn ý tốt của anh, bạn Tư Đồ ạ.” Lâm Trạch cầm thực đơn, bảo nhân viên phục vụ rót nước. Lông mày Tư Đồ Diệp xoắn lại, anh ta nói: “A Trạch, tôi rất hoang mang, nhìn cậu như thế nhưng tôi lại không thể giúp được gì.”
Lâm Trạch muốn gắng nặn ra vài giọt nước mắt, sau rốt đành từ bỏ, anh nói: “Tôi thật sự không muốn khóc, anh đừng có ép tôi nữa.”
“Thật không?” Bộ dạng Tư Đồ Diệp trái với ngày thường, anh ta nghiêm túc nói: “Có chuyện gì đau lòng cậu đều chẳng nói tôi hay, chúng ta là cộng sự mà đúng không?”
Lâm Trạch: “Tôi thật sự không đau lòng, anh muốn tôi nói gì giờ…”
Tư Đồ Diệp: “Ok, cậu nghe tôi nói…”
Lâm Trạch: “Không không, anh nghe tôi nói đã.”
Tư Đồ Diệp yên lặng, Lâm Trạch nói: “Giờ đây lòng tôi rất tĩnh, không có chỗ nào đau đớn hết.”
Tư Đồ Diệp: “Đó gọi là đau đớn bi thương tới mức tê dại rồi, cảm xúc dồn nén quá sẽ ảnh hưởng xấu tới sức khỏe…”
Lâm Trạch thật sự bó tay với anh ta, Tư Đồ Diệp tức giận nói: “Dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì, cậu vẫn phải cố gắng sống cho tốt…”
Lâm Trạch vô cảm nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, giờ chẳng phải tôi đang sống như thế sao?”
Tư Đồ Diệp yên lặng rất lâu, cuối cùng đành gật đầu, thỏa hiệp: “Thôi được rồi.”
Không phải Lâm Trạch không muốn dốc bầu tâm sự với Tư Đồ Diệp, mà là anh thật sự chẳng có gì để nói. Anh hoàn toàn không có sự xúc động đè nén kiềm chế dai dẳng trong lòng giống như thím Tường Lâm (*) vẫn hay nói khi nhìn thấy ai đó, những chuyện trước đây Tư Đồ Diệp đều biết cả rồi, tất cả đều rõ ràng rành mạch, hợp tình hợp lý.
(*) Thím Tường Lâm là nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc phúc của Lỗ Tấn, là một nhân vật mang cái tên tốt lành nhưng lại có vận mệnh hoàn toàn trái ngược với tên, đau khổ kém may mắn.
“Có lẽ, tôi không yêu anh ấy như tôi tưởng.” Lâm Trạch nói.
Tư Đồ Diệp khẽ nhướng mày nhìn Lâm Trạch. Đúng lúc đó đồ ăn được bưng lên, Lâm Trạch tách đũa ra, gắp cá nấu cay cho Tư Đồ Diệp, nói: “Đừng nghĩ chuyện này nữa.” Anh xốc lại tinh thần, cười hỏi: “Anh đang làm gì đó? Cua trai hở?”
Tư Đồ Diệp thoải mái vui vẻ hơn chút, không tỏ ra u sầu rầu rĩ nữa. Anh ta cầm điện thoại đưa cho Lâm Trạch xem, trên Jack’d hiển thị nhật ký chat giữa anh ta và một bé 0. Lâm Trạch cầm qua, nhìn cuộc nói chuyện của hai người, rõ ràng là đã quyến rũ nhau rất lâu rồi. Bên trên còn có đủ lời ngon tiếng ngọt:
Cơn gió theo đuổi giấc mộng: “Cục cưng ăn cơm chưa? Có nhớ chồng hay không?”
Sói nhỏ gian ác: “Nhớ chứ, mấy giờ chồng tan làm?”
Cơn gió theo đuổi giấc mộng: “Mấy hôm nay bận quá chẳng có thời gian rảnh, khi nào bạn chồng quay lại rồi mình cùng đi ăn nhé.”
Sói nhỏ gian ác: “Ok, nhưng em vẫn đang nghỉ Tết ở nhà cơ.”
Cơn gió theo đuổi giấc mộng: “Lúc nào cưng đi học? Chồng lái xe đón cưng nhé? Nhớ cưng chết mất, sao hôm qua không gọi lại cho chồng?”
Lâm Trạch: “…”
Tư Đồ Diệp cười nhìn anh, Lâm Trạch thật sự nhìn thấy một Tư Đồ Diệp hoàn toàn khác, ngờ vực soi anh ta, nói: “Gặp nhau chưa?”
“Gặp được một lần.” Tư Đồ Diệp nói: “Ở quán Starbucks Bắc Thành Thiên Nhai đó.”
Lâm Trạch: “Ừ được, lần này nghiêm túc yêu đương đi nhé, đừng có đẽo cày giữa đường.”
Tư Đồ Diệp nhướng mày nhìn Lâm Trạch nói: “Chắc chắn rồi, cậu cho tôi ít giấy thử đi.”
Hôm đó sau khi Lâm Trạch về nhà, đưa cho Tư Đồ Diệp ít giấy thử, hẹn mấy ngày nữa khai giảng sẽ cùng gặp bé 0 đó ăn với nhau, tiện thể gọi Trịnh Kiệt ra luôn. Gần đây Lâm Trạch bận túi bụi, hết phải đi xem phòng với Trịnh Kiệt, rồi lại phải làm chuyên đề, tư vấn tình yêu cho Tư Đồ Diệp. Buồn nỗi làm bất kỳ chuyện gì, Lâm Trạch cũng đều không có hứng thú, anh đành đợi qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp.
Rằm tháng Giêng – Tết Nguyên tiêu, tòa soạn báo cho nghỉ một ngày, Tư Đồ Diệp và bé 0 đó cùng đi ăn cơm, Trịnh Kiệt bừng bừng hứng thú đi xem mắt lần đầu tiên trong năm nay – tham gia hoạt động xem mắt quy mô lớn.
Một mình Lâm Trạch ngẩn ngơ giữa biển người mịt mờ nơi Bắc Thành Thiên Nhai, trong phút chốc anh hơi mê mang. Điện thoại cứ reo lên không ngừng, tin nhắn ứ đầy. Anh xem từng tin một, đến tin nhắn của Kha Mậu Quốc thì bỗng nhiên nhớ tới người này.
Kha Mậu Quốc: [Lâm Trạch, năm mới vui vẻ, dạo này thế nào?]
Lâm Trạch: [Vẫn ổn, vấn đề mắc kẹt rất lâu hồi trước đã đi đến hồi kết rồi, quay lại trạng thái độc thân.]
Kha Mậu Quốc lại gửi tin nhắn cho anh, không hỏi chuyện gì khác mà chỉ nói: [Mấy ngày nữa tôi sẽ đến Trùng Khánh chơi với Triệu Vũ Hàng, nếu rảnh thì đưa bọn tôi đi chơi nhé? Mời cậu ăn bữa cơm.]
Lâm Trạch biết tình hình này thì phải tiếp đón rồi đây, bèn cười trả lời tin nhắn: [Phải để dân thổ địa như tôi phục vụ mới đúng chớ, nếu anh Kha không chê thì chỉ cần vác người sang, chuyện ăn với khách sạn cứ để tôi lo, bao giờ hai người qua?]
Kha Mậu Quốc: [Cứ từ từ, để chúng tôi quyết rồi báo cậu sau. Hôm nay không định làm gì à? Tiểu Diệp đâu?]
Lâm Trạch: [Chẳng có gì, chỉ có mỗi một mình, bạn thân đi xem mắt, Tư Đồ Diệp đi hẹn hò.]
Kha Mậu Quốc: [Tôi cũng một mình, định tối nay đi Tam Lý Đồn ngồi tụ tập.]
Lâm Trạch dường như nhớ Lý Diễm Như đã từng nói với anh, Tam Lý Đồn có gay bar lớn nhất Bắc Kinh. Bình thường chẳng bao giờ anh đến những nơi như thế, nhưng nếu Kha Mậu Quốc đi thì chắc hẳn chỉ đến để uống rượu, nhìn người khác tà lưa nhau, hoài niệm một vài chuyện đã qua. Có lẽ Triệu Vũ Hàng cũng đi cùng gã ta, và cũng không tham gia vào mấy trò nhảm nhí trong giới gay, tóm lại chẳng có gì xảy ra.
Nhớ tới Lý Diễm Như, Lâm Trạch lại gửi tin nhắn cho cô, chúc cô tết Nguyên tiêu vui vẻ. Lý Diễm Như nhắn lại hỏi anh đang làm gì, sao không đi xem mắt với Trịnh Kiệt. Lâm Trạch đáp hồi trước có từng đi xem mắt với y, cuối cùng đối phương lại ưng ý anh, Lý Diễm Như cười đứt cả ruột, không nói gì nữa.
Lúc Lâm Trạch về thì anh có mua một cái iPad mới, chuẩn bị khởi đầu lại tất cả. Vốn iPad cũ là do Lý Trì Nhiên tặng, nhắc tới thì đúng là áy náy ghê.
Lý Trì Nhiên cũng không liên lạc gì với anh nữa, Lâm Trạch nhắn cho cậu mấy lần nhưng cậu đều chẳng nhắn lại. Anh định mua cho Lý Trì Nhiên ít đồ rồi mấy ngày nữa đi thăm cậu em mình coi sao.
Bên ngoài, có một đôi tình nhân đi qua, chàng trai khoảng 20 tuổi đi phía trước, nhìn là biết đang tức giận, người đuổi theo phía sau là 1, anh ta đeo túi đeo hông hàng hiệu, xách một đống túi giấy to nhỏ khác nhau, gương mặt lộ vẻ sốt ruột cáu kỉnh, gầm lên: “Em còn muốn gì nữa?”
Lâm Trạch suýt nữa đã làm đổ cà phê, người đó là Tư Đồ Diệp!
Tư Đồ Diệp đứng lại, nhìn Lâm Trạch, Lâm Trạch cười như không cười, ra hiệu đuổi theo đi. Tư Đồ Diệp đứng một lát, cậu 0 kia hất tay anh ta ra rồi đi, Tư Đồ Diệp quăng hết đồ trong tay xuống đất làm Lâm Trạch hết cả hồn.
“Này, nóng giận vậy không tốt đâu.” Lâm Trạch nói.
Tư Đồ Diệp cũng không nói gì, đi qua ngồi xuống bên Lâm Trạch. Lâm Trạch đi nhặt túi giấy lên, quăng vào ngực anh ta. Tư Đồ Diệp đạp lên ghế, hẳn là đang tức giận ngút trời. Tức thế tức nữa cũng để làm gì? Có đáng không? Lâm Trạch không biết cậu 0 kia chọc vào ngòi nổ nào của Tư Đồ Diệp, nhưng anh lờ mờ cảm thấy Tư Đồ Diệp đã yêu cậu ta rồi.
“Bình tĩnh nói chuyện với nhau.” Lâm Trạch nói: “Lễ tết mà cãi nhau gì đấy?” Nói đoạn đứng dậy đi mua cà phê cho Tư Đồ Diệp.
Uống xong cà phê, Lâm Trạch lấy iPad ra xem. Một tiếng đồng hồ sau, Tư Đồ Diệp nhìn Lâm Trạch, lấy điện thoại ra gọi.
Tư Đồ Diệp nói trong điện thoại: “Anh đã bình tĩnh rồi, cũng nghĩ rõ ràng rồi, em nói đúng, anh thực sự không yêu em, chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Lâm Trạch: “…”
Phía bên kia chẳng hề phát ra bất cứ âm thanh nào, chắc đã cúp điện thoại rồi. Tư Đồ Diệp vứt điện thoại lên bàn, thở một hơi dài thượt. Lâm Trạch hỏi: “Thế rốt cục anh thích kiểu người gì vậy?”
Tư Đồ Diệp: “Không biết nữa, mà liên quan gì tới cậu? Cậu cũng đâu có yêu đương với tôi?”
Lâm Trạch không nói gì nữa, anh biết Tư Đồ Diệp đang giận quá mất khôn, nói gì cũng không thể coi là thật. Anh cũng chẳng thích mấy người mà Tư Đồ Diệp quen, mấy ngày trước Tư Đồ Diệp lái xe đi đón anh, lúc quay về Lâm Trạch nhìn thấy cậu trai kia ngồi trong xe, khi anh lên xe cậu ta cũng không ngó ngàng chào hỏi gì anh hết, chẳng có lễ phép gì.
Nhưng Lâm Trạch vẫn rất nể mặt Tư Đồ Diệp, đặc biệt khi anh ta đang yêu đương. Lâm Trạch không hề nói với cậu 0 kia rằng mình là sếp Tư Đồ Diệp, chỉ xem nhau như cộng sự mà thôi. Cậu 0 kia cũng chẳng có cảm tình gì với anh, hình như là đang ghen, hoặc đang nhìn Tư Đồ Diệp lái xe, coi Lâm Trạch như cấp dưới anh ta.
“Hay chúng ta yêu nhau?” Lâm Trạch cười trêu.
“Thôi đi.” Tư Đồ Diệp: “Đỡ cho cậu bị tai tiếng.”
Lâm Trạch co quắp khóe miệng, lát sau Tư Đồ Diệp lại hỏi: “Tìm được người phù hợp chưa?”
“Cái gì?” Lâm Trạch dứt mắt khỏi màn hình iPad, ngẩng đầu lên, Tư Đồ Diệp nói: “Cậu đang tìm người cùng đón lễ mà?”
Lâm Trạch đưa iPad cho anh ta xem, màn hình là web Sina, anh nói: “Có tìm đâu, tạm thời chẳng muốn tìm ai.”
Tư Đồ Diệp: “Hai chúng ta đón lễ đi.”
Lâm Trạch: “Thế rốt cục hai người cãi nhau gì vậy?”
Tư Đồ Diệp: “Cậu ta dùng tiền mừng tuổi mua cho tôi cái túi bốn trăm tệ, bắt tôi đưa cậu ta đi mua sắm, mua xong thì lại xem phim. Vé phim tối đắt quá, một vé những một trăm ba, tháng này tôi còn mỗi năm trăm tệ nên không mua. Tôi nghĩ cũng chẳng bắt buộc phải xem hôm nay, nói đưa cậu ta đi Nam Bình hóng gió có được không, cậu ta tức giận, sau đó thấy tôi ngắm máy ảnh cậu ta giở giọng hỏi là đến phim tôi còn chẳng xem nổi thì mua nhiều máy ảnh thế làm gì…”
Lâm Trạch mở ví tiền, đếm tiền đưa cho Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp nói: “Không cần… Tôi bảo tôi chỉ xem vui thôi, sau này đi đâu thì dùng…”
Lâm Trạch: “Thế nên cậu ta cũng chẳng giữ được trái tim anh hả?”
Tư Đồ Diệp không nói gì, ngón tay mảnh dài gõ điện thoại, Lâm Trạch nói: “Anh nói với cậu ta rằng sau này anh muốn đi chưa?”
Tư Đồ Diệp ừ tiếng rồi nói: “Tôi nói năm sau tôi phải đi rồi. Lúc xuống trạm Tây An, cậu ta cảm thấy tôi không yêu cậu ta, tôi cũng cảm thấy như thế, nếu yêu một người thì làm sao nỡ xa người ấy chứ?”
Lâm Trạch không biết bình luận gì, ngó từng cái túi một.
“Áo 389 tệ, quần 168 tệ, giày 398 tệ.” Lâm Trạch soi giá từng món, nói: “Sắp qua mùa tới nơi rồi, còn mua đồ đông nữa? Lên cửa hàng chính hãng trên Taobao cũng mua được mà?”
Tư Đồ Diệp: “Cậu ta thích thì mua thôi, nếu không còn dạo phố gì nữa.”
Lâm Trạch nhìn túi đeo hông Tư Đồ Diệp vứt trên bàn, đột nhiên cảm thấy thật xót xa. Anh nhìn quần áo giày đều xêm xêm cỡ em nuôi mình, nói: “Trả túi lại cho cậu ta đi, giờ vẫn còn trả lại kịp đấy. Đồ thì để tôi, tôi đi tặng Nhiên Nhiên.”
Tư Đồ Diệp nói: “Tôi không có túi đeo.”
Lâm Trạch nói: “Trả đi, tôi mua cho anh cái khác.”
Tư Đồ Diệp: “A Trạch, cậu gả cho tôi đi!”
Lâm Trạch tức giận nói: “Phắn nhanh!”
Tư Đồ Diệp đứng dậy đi tìm cậu trai kia, Lâm Trạch lại nhận được điện thoại. Đối phương là người rất lâu không gặp – Triệu Vũ Hàng, giọng nói hắn ta vẫn oang oang như trước.
“A Trạch!” Triệu Vũ Hàng kêu lên: “Tôi sắp tới Trùng Khánh rồi, nhà cậu có chỗ ở không?”
Lâm Trạch khiếp vía, gì mà nhanh vậy trời? Kha Mậu Quốc và Triệu Vũ Hàng có đến cũng không thể ở nhà anh được, mà kiểu như Kha Mậu Quốc đều có bạn bè trong quân đội tiếp đón chứ nhỉ? Anh vội nói: “Anh be bé cái mồm thôi, để Kha Mậu Quốc nói.”
“Anh Kha không tới, con anh ấy bị bệnh, ban đầu nó ở chỗ mẹ đón tết Nguyên tiêu, giờ anh ấy phải đi bệnh viện chăm sóc nó. Mẹ nó chớ, một mình tôi chán chết, qua đây đi…”
Triệu Vũ Hàng vẫn tằng tằng bắn súng liên thanh, rồi nói tới số chuyến bay, cuối cùng chốt: “Cậu đi gì qua? Ngồi tàu trên không hở?”
Lâm Trạch: “Anh xuống máy bay thì ở đó đợi tôi là ok.”
Tư Đồ Diệp quay về, cả người nhẹ nhàng như không. Lâm Trạch nói vụ Triệu Vũ Hàng cho anh ta nghe, sau đó Tư Đồ Diệp lái xe đến sân bay đón Triệu Vũ Hàng. Lúc đến nơi Tư Đồ Diệp cầm iPad, bên trên viết: “Đón Tiểu Triệu Triệu.”
Tiểu Triệu Triệu cao 1m83 đi ra, hôm nay gã trai giàu sụ đẹp trai này mặc giản dị phết, áo len quần dài, đeo túi du lịch, trên mặt còn hằn vết máu bầm, rành rành là bị đánh.
Lâm Trạch và Tư Đồ Diệp nhìn thấy thì cười như được mùa, nghiêng ngả trong đại sảnh.
Lâm Trạch: “Chuyện gì thế trời?”
“Sáng hôm nay chia tay hẳn rồi.” Triệu Vũ Hàng bình tĩnh nói.
Tư Đồ Diệp gật đầu, như anh em cùng cảnh ngộ nói: “Tôi cũng vừa mới chia tay.”
“Tôi cũng… vừa mới chia tay.” Lâm Trạch lại thở dài, nói: “Đi thôi, tối nay đi uống rượu.”
Thế là ba người vừa mới chia tay đi ra sân bay, lên xe, cùng đón tết Nguyên tiêu của “hội đàn ông độc thân.”