Lúc tôi quay về thì đúng vào thời điểm Trùng Khánh nóng nhất. Nhiệt độ ngoài trời trong bảy ngày liên tiếp lên tới 40°C. Tuy theo dự báo, nhiệt độ nội thành chỉ căng nhất là 42°C, song trên thực tế thì có lẽ còn cao hơn như vậy, chỉ là đài truyền hình không thông báo mà thôi. Ở cái thời tiết này, đa phần mọi người đều thà chết cũng không chịu đi ra ngoài, nhưng cuộc đời Lâm Trạch ba chấm ở chỗ là, anh ta còn phải dắt chó đi dạo.
Mỗi ngày tôi chỉ ra ngoài một xíu vào lúc gần tối, khi nhìn thấy con chó Alaska của Lâm Trạch thì không khỏi phục sát đất sức chịu đựng của con chó này, thế mà nó không hề bị cảm nắng. Ở thời điểm Trùng Khánh nóng nhất thì buổi tối với ban ngày cũng chẳng khác nhau là mấy, đều nóng hầm hập như một lồng hấp khổng lồ. Trước quán lẩu có rất nhiều người cởi trần ăn lẩu nhúng cay, khi tôi gặp Lâm Trạch thì bọn tôi đi mua kem ăn. Sau đó, cả hai ngồi ở trong cửa hàng đồ uống, hưởng điều hòa mát lạnh nói chuyện.
Alaska vừa vào trong cửa hàng đã không muốn đi nữa, thế là hai chúng tôi ngồi trong đó chơi với nó, thay nhau cưỡi trên lưng con chó. Con Alaska này còn tốt tính hơn cả Lâm Trạch, ai đến cũng chẳng gầm gừ, ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất lắc lắc đuôi. Chỉ cần chúng tôi không dắt nó đi ra thì nó nguyện cứ ở lì mãi trong cửa hàng như vậy.
Những người khách khác nhìn thấy Alaska vui vui thì cũng qua cưỡi nó. Tất cả khách trong cửa hàng đều cười đùa cưỡi, mỗi người cưỡi một lần. Cô bé nhân viên cửa hàng xinh đẹp cho Alaska ăn bánh su kem.
“Sau khi Tư Đồ Diệp đi, anh thê thảm lắm hả?” Tôi hỏi anh ta.
Lâm Trạch nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng tạm, không tới nỗi tàn tạ.”
Tôi hỏi: “Thế anh thảm nhất là khi nào?”
Mặc dù hỏi anh ta như thế rất khốn nạn, nhưng tôi biết với người như Lâm Trạch, biết đâu sẽ nói ra thứ gì đó khác lạ hay ho. Qua Lâm Trạch, tôi đã thật sự học được rất nhiều điều, bao gồm cả thái độ đối với con người, sự việc và cả câu chuyện này nữa.
Lâm Trạch từng khích lệ tôi, khi viết lách, dùng tác phẩm để “giao tiếp” thì rất tốt, nhưng phải nhớ là đừng bó hẹp giam cầm ngòi bút của chính mình, đừng che giấu bản sắc của bản thân. Ví dụ như với nhóm người hay hiện tượng xã hội về đối tượng bị kỳ thị cô lập, mục đích của việc vạch trần, kể câu chuyện về tình trạng này là để xử lý nan đề đó, thu hút sự chú ý, quan tâm của mọi người, làm họ biết đến nhiều hơn. Nếu đứng ở góc độ của những người ngoài cuộc, dửng dưng không quan tâm, trốn tránh ở những nơi mà mọi người không nhìn thấy để kể về nó, thì hiệu quả thu về chẳng đáng là bao.
Cũng như một nhóm người đi biểu tình vậy, người khởi xướng trốn ở phía sau hô khẩu hiệu, để những người khác “người trước hy sinh người sau tiến bước” đi đỡ đạn, thì đó không phải là nguyện vọng ban đầu của tình nguyện viên và nhóm cầu vồng. Vừa kêu gọi xã hội cần đối xử bình đẳng với người đồng tính, dị tính, lúc giơ biển kháng nghị thì lại che mặt, sợ bị nhận ra thì sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống, không muốn nói với mọi người mình là ai, lúc hô hào quyền lợi dùng từ ngữ úp mở mập mờ, giấu đầu lòi đuôi, thế thì làm sao mà có thể thuyết phục xã hội chấp nhận những người đồng tính?
Lâm Trạch muốn kể câu chuyện của bản thân mình ra, hơn nữa còn để cho tôi tùy ý viết, tùy ý nói, cũng xuất phát từ tâm thái đó. Ít nhất anh bảo đảm rằng anh đã làm hết những gì mình có thể, đứng ở bên cạnh hay sau lưng chỉ trỏ thì rất dễ, nhưng đứng ở trước mặt nói, hiệu quả lại hoàn toàn không giống.
Lâm Trạch nghĩ ngợi rồi bảo: “Trong một thời gian rất dài, tôi luôn cảm thấy bản thân đã phụ lòng hai người. Tôi vẫn nhớ mãi hai người ấy, một người là Tư Đồ Diệp, may mà tôi có thể bù đắp cho anh ấy. Một người còn lại là bạn trong game của tôi, vĩnh viễn tôi chẳng thể trả nổi món nợ cậu ấy.”
“Người bạn kia là ai?” Tôi hỏi: “Bạn trong game ‘cũng là ấy’ hả?”
Cửa hàng đồ uống không phải là một nơi lý tưởng để nói chuyện. Lúc nói tới từ ngữ nhạy cảm này thì luôn phải dùng ám hiệu từ lóng, nguy hiểm ghê. Nhưng Lâm Trạch đáp: “Không, không phải, là một người bạn trong game Truyền Kỳ, cùng luyện cấp với tôi. Trước đây tôi chơi Truyền Kỳ, tôi cũng nói với anh rồi đấy, tôi là một chiến sĩ, Trịnh Kiệt cũng chơi cùng.”
“Hồi đại học tôi với Trịnh Kiệt không ở một ký túc xá, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp nhau. Lúc 10 giờ tối là ký túc xá đóng cửa, sau ấy chán chết nên chơi game tí cho khuây khỏa. Trịnh Kiệt là pháp sư còn tôi là chiến sĩ, bởi chơi lâu rồi nên thăng cấp rất cao. Có hôm tôi online, thấy Trịnh Kiệt thu đồ đệ là nữ đạo sĩ, chúng tôi dẫn dắt cô ấy chơi cùng.”
“Một thời gian ngắn sau, ‘cô ấy’ nói thật mình là nam, người Yêu Hồ.” Lâm Trạch cười nói: “Đó là một cậu học sinh cấp ba, anh biết đấy, dù trong game những có đủ loại chuyện vớ vẩn tạp nham thì nói cho cùng cũng vẫn ‘nghìn bài như một’.”
Tôi gật đầu, Lâm Trạch hạ giọng nhỏ hơn, giải thích: “Trịnh Kiệt thấy đó là nam thì mặc kệ luôn, còn tôi… Anh hiểu mà, tôi thích kiểu con trai như vậy, thế là tôi thường xuyên dẫn dắt cậu đồ đệ đó chơi, sau đó đồ đệ của Trịnh Kiệt biến thành đồ đệ của tôi. Tôi biết được cậu ta đang học lớp 11, ở trong trường, thường xuyên trốn tiết tự học tối ra ngoài lên mạng, cũng thích chơi xuyên đêm, và còn có một cô bạn gái rồi. Lúc rảnh rỗi tôi sẽ dắt cậu ta luyện cấp, tới khi thân quen rồi, mà kể ra cũng chưa tớ mức thân thiết hẳn, nhưng mỗi khi online nhìn thấy đối phương sẽ gọi cậu ta qua, mọi người chơi vui giết thời gian. Cứ thế chơi được hơn nửa năm thì tôi tốt nghiệp.”
“Khoảng thời gian mới tốt nghiệp thực sự là giai đoạn khốn khổ khốn nạn nhất, một tháng chỉ có sáu trăm tệ bọ, còn chẳng nuôi nổi cái thân. Trịnh Kiệt còn thảm hơn tôi, không tìm được công việc, ngày ngày nằm trương xác ở nhà. Hai chúng tôi đều không dám xin tiền người nhà, cũng chẳng ở cùng nhau. Lúc đó tôi còn hơi sức đâu mà quan tâm cậu ta nữa, dù sao thì phải sống cái đã rồi tính gì thì tính chứ… Ba tháng liền, trừ đi một đống thứ linh tinh, tôi còn mỗi hơn hai trăm tệ trong người, điện thoại nợ cước, toàn là điện thoại điện thoại gọi phỏng vấn. Tòa soạn nói ‘sau này cậu tới tìm chúng tôi thanh toán tạm ứng.’ Đệch mợ nó chứ, tiền phòng còn không trả nổi đây! Ngày cuối cùng công bố chính thức kết quả thực tập, trong ba người mới thì hai người còn lại đều có quan hệ. Tôi làm việc sấp mặt nhất, nhưng sau cùng, chỉ có một mình tôi bị tạch.”
Lâm Trạch: “Sau khi tôi bị sa thải thì không trả nổi tiền phòng, mà đến cuối tháng phải nộp tiền cho bạn trọ cùng. Cái phòng xập xệ đó, tiền thuê chỉ có ba trăm tệ, nhưng khi ấy, đến ba trăm mà tôi cũng không có. Người nhà thì gọi điện tới mắng chửi tôi, tòa soạn thì tống cổ, bạn trọ thì giục tiền nhà tiền điện nước, mà trên người tôi nào có đồng nào đâu? Tôi gọi điện cho vợ tôi, nói hôm nay tăng ca, không thể đến nhà tôi qua đêm làm tình được, cậu ấy tức giận cúp điện thoại luôn.”
“Tôi không dám về chỗ trọ, bởi vì về là phải nôn tiền ra trả tiền thuê. Thế là tôi ở bên ngoài đi lang thang cả một tối. Lúc ấy, tôi mới nhớ ra trong game vẫn còn một ít trang bị, bèn tìm tiệm net lên mạng vào game. Trang bị của tôi đều là hàng lởm, không biết có thể bán được dăm ba trăm tệ không.”
“Sau khi vào game, cấp bậc đồ đệ của Trịnh Kiệt đã cao hơn tôi rồi. Cậu ta hỏi sao lâu thế chúng tôi không online, tôi nói tôi mới đi làm nên rất bận. Tôi muốn đăng bán một cái nhẫn và một bộ vũ khí, cậu ta lại hỏi tôi bán trang bị làm gì, tôi trả lời thật rằng tôi hết tiền trả tiền trọ với tiền ăn rồi. Cậu ta liền bảo tôi gửi cho cậu ta tài khoản, nói cho tôi vay.”
Tôi hỏi: “Anh có gửi không?”
Lâm Trạch ừ tiếng, nói: “Có, tôi gửi. Lúc ấy tôi cũng ngu thật. Thằng nhóc đó thì làm gì có tiền, tiết kiệm được tí thì cũng chỉ đủ tiền ăn trưa, hoặc uống nước mà thôi, ai mà chẳng biết. Nhưng tôi nhìn đống trang bị nát của mình, cấp bậc của tài khoản lại còn thấp, cố lắm cũng chỉ bán được bảy tám chục, thế là gửi số thẻ ngân hàng cho cậu ta, nghĩ bụng khi nào có lương thì sẽ trả. Thực ra với tình hình lúc đó, dù tháng sau có được phát lương tôi cũng không có tiền trả cậu ấy, chỉ đành đợi vài tháng nữa thôi. Một lúc sau cậu ấy nói với tôi ok rồi, đã chuyển tiền cho tôi, chuyển những sáu trăm.”
“Sáu trăm tệ đó đã cứu mạng tôi, đệch mợ cái thế giới này toàn kẻ lừa đảo, thế mà cậu ấy lại tin tôi, cho tôi vay nhiều tiền như thế! Lúc tôi cầm tiền về chỉ muốn khóc, không phải vì nghèo quá nên khóc, mà bởi cảm động muốn khóc.”
Tôi hỏi: “Sao anh không tới chỗ Trịnh Kiệt ở?”
Lâm Trạch: “Trịnh Kiệt cũng ở chen ở chúc với người khác mà.”
Tôi: “…”
“Anh không trả lại tiền cho đồ đệ anh sao?” Tôi hỏi Lâm Trạch.
Lâm Trạch: “Tôi hỏi cậu ấy số điện thoại, vì tôi sợ tôi sẽ không chơi được game nữa. Cậu ấy nói không phải để ý, sư phụ, anh đừng bán trang bị, rảnh thì năng online chơi game là được. Tôi bảo cậu đưa số điện thoại cho tôi, cậu ấy nói không có, tôi lại nói thế cậu gửi số tài khoản cho tôi, có lương tôi sẽ trả cậu. Cậu ấy nói ‘thôi, không cần trả gấp, đợi anh có tiền thì tính sau, em sẽ mượn phiếu cơm của vợ em dùng đã. Sư phụ, em sợ anh trả em tiền rồi thì anh sẽ không lên chơi game nữa, em chỉ muốn chơi cùng bọn anh thôi, anh đừng bán trang bị bán tài khoản là được.’ Tôi nghĩ thầm làm đàn ông mà nát tới mức độ như tôi đúng là quá sức thất bại. Rồi tôi lại nhận được tin nhắn bạn trọ giục trả tiền phòng, tôi đành nói vài câu với đồ đệ rồi vội vàng đăng xuất, về nộp tiền.”
“Về sau tôi online chơi game thêm hai lần nữa. Tôi đã thất hứa với cậu ấy, vừa chẳng thể chơi cùng lại chưa trả tiền được cho cậu ấy. Khi ấy, đến tiền lên mạng tôi còn chẳng dám phung phí. Sau đó, tôi lại tìm được công việc mới, chính là phóng viên mục giải trí cho một trang web. Thời gian thực tập tôi chỉ ăn mì ăn liền, đồ đệ tôi rất muốn tôi và Trịnh Kiệt quay lại luyện cấp với cậu ấy, nhưng Trịnh Kiệt đã chơi game khác rồi, còn tôi thì chẳng rút ra được tí thời gian nào.”
“Một thời gian sau, cuối cùng tôi cũng rảnh được một ngày cuối tuần, định thâu đêm chỉ chơi game với cậu ấy thôi. Lúc lên thì phát hiện ra cậu ấy không online, hỏi một người bạn thì họ bảo cậu ta chơi với một id nữ khác, chắc là vợ trong game của cậu ta. Lại hơn một tháng nữa trôi qua, tôi được lên làm chính thức, cuối cùng cũng sống rồi. Tôi đăng nhập vào game, nhưng thấy cậu ấy vẫn không online, nghe nói tài khoản của cậu ấy bị vợ nhân yêu trong game lừa mất, thế là không chơi nữa. Rồi về sau, tôi vẫn luôn muốn trả tiền cậu ấy, mua cho cậu ấy trang bị tốt, dẫn dắt cậu ấy luyện cấp, nhưng vĩnh viễn chẳng thể tìm được cậu ấy nữa. Tôi luôn cảm thấy lòng dạ không yên, bởi thế nên giờ ai nhờ tôi giúp, nếu giúp được tôi sẽ giúp hết, chỉ bởi vì không thể phụ lòng đồ đệ đã cho tôi sáu trăm tệ đó trong thời gian tôi chán nản tuyệt vọng nhất ấy. Cứu được một lúc không cứu được cả đời, nếu như bạn bè đồng nghiệp tôi rơi vào trường hợp ‘một xu tiền làm khó anh hùng hảo hán’, tôi sẽ cố hết sức mình cho họ vay.”
Tôi ngồi trên ghế xoay trước quầy bar quay đi quay lại, nhìn Alaska, cảm thấy con chó này cực đẹp trai, tâm trạng rất phức tạp rối bời.
Chúng tôi cùng im lặng chốc lát, Lâm Trạch cũng đang nhìn Alaska, Alaska thì hạnh phúc nằm rạp trên đất, le lưỡi thở hồng hộc với chúng tôi. Tôi nghĩ trong cái thời tiết nóng phát rồ này, bụng nó dán trên mặt đất như thế chắc chắn mát mẻ đã đời lắm.
Niềm vui của một con chó thật sự rất đơn giản, bụng dán trên đất là xuân về hoa nở.
“Sao các anh không nuôi chó?” Lâm Trạch thay đổi suy nghĩ như chong chóng, vừa kể xong thảm cảnh của bản thân đã như thể chẳng có việc gì rồi.
“Thôi”, Tôi nói: “Không có thời gian chăm sóc, quanh năm suốt tháng không ở nhà. Hơn nữa Alaska cũng quá to, ăn nhiều ị nhiều, ăn nhiều thì còn chấp nhận nhiều chứ ị nhiều thì đáng sợ lắm… Nhỡ lúc tôi đi đâu anh nhà tôi không dắt chó đi dạo, trong nhà sẽ biến thành…”
Lâm Trạch rất sợ tôi miêu tả ra cái cảnh tượng kinh dị gây sang chấn tâm lý nào đó, quyết đoán ngắt lời tôi, đề nghị: “Có con nhỏ mà, anh có thể mua một con chó Husky, Husky và Alaska có vẻ ngoài giống hệt nhau…”
Tôi: “…”
Lâm Trạch: “…”
Lâm Trạch: “Ok, dù Husky biết kéo người chạy, nhưng anh có thể vừa đi xe đạp vừa dắt chó, buộc dây dắt trên xe.”
Tôi đã từng thử dắt Husky một lần, nhưng tôi không nói cho Lâm Trạch hay hiệu quả của cách làm đó là: Xe đạp bị Husky kéo đổ, sau khi đổ lại bị kéo đi tiếp, cứ tiếp tục loảng xoảng rầm rầm tự chạy trên đường.
“À…” Tôi hỏi: “Mua Alaska tầm hai ngàn hả?”
Lâm Trạch: “Hơn một ngàn chứ nhỉ? Tôi không rõ, con chó này là Dung Dung tặng, cha nó là chó thi đấu đấy.”
“Hả?” Ngay lập tức tôi lại biết có tin thú vị rồi, hỏi: “Câu chuyện lần trước anh mới kể tới nửa, chưa kể hết.”
Lâm Trạch: “Mới được nửa hả?”
Tôi: “Hai phần ba hoặc ba phần tư, chắc vậy, anh kể chuyện chó của anh trước đi.”
Lâm Trạch nói: “Thực ra con chó này là của Trịnh Kiệt. Về sau Trịnh Kiệt mua nhà ở Nam Bình, Dung Dung giúp cậu ấy thiết kế trang hoàng, tặng cho cậu ấy con Alaska này. Chúng tôi cùng nuôi nó một khoảng thời gian. Lúc nó mới tới nhà tôi chỉ to có…” Lâm Trạch làm động tác so sánh với kích cỡ của con chó, tôi có thể tưởng tượng ra Alaska hồi còn nhỏ thật sự rất đáng yêu, Lâm Trạch lại kể tiếp: “Trịnh Kiệt muốn làm tôi vui hơn chút, mà chỉ có con chó này mới có thể làm phân tán sự chú ý của tôi. Cái ngày Tư Đồ Diệp gọi điện cho tôi, Trịnh Kiệt đều ở bên cạnh lắng nghe, khoảng thời gian ấy, tôi cảm thấy…”
Tôi thành khẩn nói: “Rất mệt, không muốn yêu đương gì nữa?”
Lâm Trạch gật đầu bảo: “Đúng vậy, về sau tôi thích Trịnh Kiệt, đó là lần thứ hai tôi thích cậu ấy. Anh có hiểu cảm xúc lần thứ hai thích một người là như nào không?”
Tôi lắc đầu, chuyện này nói ra thì nghe rất kỳ cục, nhưng nếu nghiêm túc mà nghĩ thì cũng là một trải nghiệm rất thú vị. Lần thích đầu tiên là hồi học sinh Lâm Trạch yêu Trịnh Kiệt. Khi ấy, anh bị vẻ ngoài, tính cách của đối phương thu hút, cả hai cùng khôn lớn trưởng thành, dần dần Lâm Trạch không còn yêu Trịnh Kiệt nữa. Rồi vào một ngày nào đó sau này, Lâm Trạch lại yêu Trịnh Kiệt lần nữa. Lần yêu này chắc chắn chẳng có liên quan gì tới ngoại hình, tính cách,… gì nữa hết. Bản chất của tình yêu lần một và lần hai đã hoàn toàn khác nhau.
Tôi nói: “Dù tôi chưa từng trải qua chuyện này, nhưng cũng cảm thấy rất khó lý giải, giờ anh và anh ta vẫn là bạn bè chứ?”
Lâm Trạch: “Anh nghe tôi nói hết trước đã, chuyện này cực kỳ phức tạp.”
*
Khoảng thời gian ấy, Lâm Trạch hoàn toàn bị sự kiệt quệ bã bời nuốt chửng. Anh đã từng tin rằng chỉ cần trả giá cho đi thì sẽ có được hồi báo, dù chỉ một chút một chút thôi.
Thời còn trẻ, anh cảm thấy có thể vì một người mà cố gắng thay đổi thế giới và cuộc sống của bản thân từng chút một, chỉ cần tích cực tin tưởng thì tất cả đều có thể thay đổi. Nhưng chuyện của Tư Đồ Diệp gần như đã khiến anh mất đi khả năng yêu bất kỳ ai khác.
Thậm chí, Lâm Trạch đã từng nghĩ tới chuyện có khi nào sau này anh cũng nên học theo Dương Trí Viễn kết hôn luôn cho xong. Anh sẽ làm một người chồng trong mắt người vợ, làm một người cha trong mắt con cái.
Ngày đó, sau khi Lâm Trạch nhận điện thoại của Tư Đồ Diệp thì trầm mặc nằm trên giường, lát sau Trịnh Kiệt xem xong ti vi rồi vào tắt đèn cho anh.
Qua ngày hôm ấy, Lâm Trạch cũng không vật vã sướt mướt gì hết, anh vẫn vác bộ mặt rã rời đi làm, đến văn phòng chủ mục giải quyết chuyện Tư Đồ Diệp. Lúc trước, khi Tư Đồ Diệp ra đi, Lâm Trạch vẫn còn ôm chút hy vọng rằng có thể tìm được anh ta, nên nói với chủ biên rằng Tư Đồ Diệp vẫn đang nghỉ bệnh. Ngay sau hôm nhận được cú điện thoại đó, Lâm Trạch đành phải nói Tư Đồ Diệp phải về quê hương kết hôn. Chủ mục và chủ nhiệm đều có thái độ rất khác thường, họ chẳng hỏi han gì mấy, nói đi thì thôi vậy.
Lâm Trạch cảm thấy kỳ kỳ, đáng lý ra thì chủ biên cũng phải mắng vài câu chứ nhỉ? Nhưng cứ như mọi người đều đã bàn trước với nhau, chẳng ai nhắc tới chuyện Tư Đồ Diệp trước mặt Lâm Trạch. Sau này Lâm Trạch mới dần dần hiểu ra, cả tòa soạn đều biết chuyện anh và Tư Đồ Diệp yêu đương.
Có lẽ là tin tức được truyền ra từ cậu phóng viên nghe thấy cuộc cãi nhau giữa anh và Tư Đồ Diệp, không chừng đến cả nhóm biên tập nữ ở đối diện cũng đã biết luôn rồi. Tòa soạn báo là nơi cực kỳ lắm phức tạp lắm chuyện thị phi, thế mà chẳng ngờ chủ mục, chủ biên lại không hề tỏ bất kỳ thái độ gì về chuyện của anh với Tư Đồ Diệp, khiến lòng dạ Lâm Trạch vừa đau đớn vừa biết ơn, cảm kích trước sự im lặng của họ.
Anh thấy vui và mừng vì mình đã vào được một nơi làm việc tốt. Chẳng ai bàn tán nghị luận gì về anh, hay ít nhất thì sẽ không xì xào trước mặt anh, mà dẫu có bàn tán kín thì có lẽ thái độ cũng là “Anh đã khổ sở chịu đựng nhiều rồi”, chứ không phải là thái độ “Tôi kể cậu nghe, chủ mục Lâm của tòa soạn chúng ta là một gay, lại còn ‘chơi’ cả cấp dưới của mình, cuối cùng bị đá rồi!”
Anh cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, nỗ lực làm việc, hy vọng bản thân có thể quên đi chuyện này. Nhưng Tư Đồ Diệp thật sự đã chiếm một phần quá lớn trong cuộc sống của anh, không phải muốn quên là có thể quên được. Nếu như đó chỉ là người yêu, thì cật lực làm việc thật sự có thể tạm thời dẹp đối phương sang một bên. Nhưng ngày nào Lâm Trạch cũng đều phải đi phỏng vấn săn tin, phải làm chuyên đề, phải dùng ảnh, phải lái xe – những thứ đó đều liên quan tới Tư Đồ Diệp. Anh ta có liên quan tới trăm ngàn vạn nhánh trong cuộc sống của Lâm Trạch, mà giờ xe vẫn còn đỗ ở ngoài bãi đỗ xe sau Bắc Thành Thiên Nhai, chưa lái về, chìa khóa xe thì vứt ở nhà Lâm Trạch.
Trái tim Lâm Trạch thực sự đã kiệt quệ mệt nhoài.
Thứ sáu, sau khi tan làm anh chỉ muốn về nhà ngủ giấc, Trịnh Kiệt lại đợi anh ở dưới lầu.
Anh hơi ngạc nhiên hỏi: “Ông quên chìa khóa hả?”
Trịnh Kiệt cười bảo: “Không, đi ăn đi.”
Lâm Trạch “ừ” tiếng, đi đằng sau lưng Trịnh Kiệt. Anh tưởng Trịnh Kiệt hẹn bạn gái, muốn cùng anh và Dung Dung ăn cơm. Nhưng lúc họ ra khỏi tàu trên không ở trạm Quan Âm Kiều, Trịnh Kiệt mua phiếu mua chung, hai người đi ăn lẩu shabu-shabu, không thấy Dung Dung tới.
Lâm Trạch xắn tay áo gắp đồ ăn hỏi: “Cãi nhau hả?”
Trịnh Kiệt ngơ ngác đáp: “Không.”
Lâm Trạch gật đầu, lại hỏi gần đây Trịnh Kiệt thế nào. Trịnh Kiệt ngay lập tức hớn hở phớ lớ kể về chuyện yêu đương với Lâm Trạch, nói Dung Dung ra sao, rồi cô thích y như nào, sau đó nói Dung Dung là heo nhỏ ngốc… Lâm Trạch cười lắng nghe, cảm thấy niềm sung sướng hạnh phúc trong tình yêu của Trịnh Kiệt. Trịnh Kiệt nói say sưa một lúc rồi dường như ý thức được điều gì đó, bỗng nhiên hơi do dự.
Gần như tức khắc Lâm Trạch có thể cảm nhận được rõ về hành động này của y, đó là một sự ăn ý sau quãng thời gian sống lâu với nhau. Hai người ở bên nhau như người thân, đã bầu bạn rất lâu, bởi vậy vậy có sự hiểu ngầm, cảm ứng qua lại – Trịnh Kiệt ý thức được bản thân hơi phấn khích quá, sợ tình yêu của mình sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng Lâm Trạch.
Mỗi năm vào lễ tình nhân hay ngày thất tịch, lúc đi đường đều chỉ muốn chia loan rẽ thúy rồi kéo họ đi biểu tình đường phố. Lâm Trạch có thể thấy rõ Trịnh Kiệt đang muốn nói gì đó thì bất ngờ nói chậm lại, ấp a ấp úng nhìn Lâm Trạch, suýt nữa làm cho Lâm Trạch phụt cả bia.
“Ông nói đi.” Lâm Trạch dở khóc dở cười, vỗ vai Trịnh Kiệt: “Thế rồi em ấy dắt ông đi đâu?”
“Thì… thì thế đó, tới trường học cũ của em ấy.” Trịnh Kiệt uống đến mức mặt đỏ bừng, đến mức y cũng thấy buồn cười, tự cười khẽ rồi tiếp tục ăn lẩu.
Lâm Trạch hỏi: “Lúc nào tới chơi nhà?”
Trịnh Kiệt: “À đúng rồi, em ấy nói Alaska của nhà em ấy sắp sinh rồi, hỏi chúng ta có muốn nuôi không, nếu muốn thì đợi sinh xong sẽ đến lấy.”
Lâm Trạch gật đầu, nói: “Được, giờ ông còn thừa bao nhiêu tiền?”
Trịnh Kiệt nghĩ một lát rồi nói: “Chưa tính.”
Lâm Trạch: “Lần đầu tiên ông đến nhà người ta phải mang quà đi, không thể đến tay không được.”
Trịnh Kiệt: “Chắc vẫn còn một ít, để về tôi tính xem, đến lúc đó không đủ thì mượn ông ít nhé.”
Lâm Trạch nhớ lúc Trịnh Kiệt nghỉ việc chỉ còn khoảng ba ngàn, sau khi nghỉ việc thì liên tục hẹn hò với Dung Dung. Mới rồi y còn mua quà cho em ấy nữa, chắc chắn chỉ còn ít tiền. Dù Dung Dung là một cô gái tốt, sẽ không đòi hỏi quà cáp ở Trịnh Kiệt, nhưng đi ăn đi mua sắm, xem phim thì đều tốn tiền hết, dù sao cũng phải nhanh nhanh tìm việc cho Trịnh Kiệt thôi.
Đáng ra nên giúp Trịnh Kiệt tìm việc lâu rồi mới đúng. Khoảng thời gian này Lâm Trạch quá mệt mỏi cả về thể lực lẫn tinh thần nên thiếu quan tâm tới Trịnh Kiệt, mà Trịnh Kiệt cũng chẳng nói gì chỉ lặng lẽ ở bên anh, cùng anh đi Karamay tìm người, cùng anh ngồi trước bàn cả đêm, tối đến Trịnh Kiệt Lâm Trạch không muốn làm gì, nằm trên giường ngẩn ngơ, Trịnh Kiệt còn kéo anh dậy xem ti vi, bảo anh đừng ngủ sớm thế… Lâm Trạch nghĩ mà cảm thấy mình có lỗi với Trịnh Kiệt quá.
“Ông gặp được cô gái tốt như thế.” Lâm Trạch cười nói: “Thì phải biết trân trọng đó.”
Trịnh Kiệt: “Hở? Sao lại nói vậy?”
Lâm Trạch: “Ông coi, giờ ông nghỉ làm không có công việc, cũng không đi làm, Dung Dung vẫn đồng ý ở bên ông, không ghét ông không có chí tiến thủ vươn lên…”
Trịnh Kiệt vỗ đùi đét phát: “Đúng vậy…”
Lâm Trạch gật đầu nói: “Bởi em ấy tin ông nhất định sẽ khá hơn.”
Trịnh Kiệt: “Em ấy cũng đối tốt với bạn bè tôi nữa, còn bảo tôi ở bên ông nhiều hơn, sợ tâm trạng ông…”
Lâm Trạch: “…”
Trịnh Kiệt nói hớ, vội che miệng lại, nghĩ một lát rồi ăn lẩu tiếp.
Lâm Trạch cạn lời, hóa ra là do bạn gái Trịnh Kiệt cẩn thận tinh tế.
Ăn xong thì Trịnh Kiệt lại đưa Lâm Trạch đi xem phim. Hai người ngồi trong rạp chiếu phim tối om, lòng Lâm Trạch lại bay về những ngày tháng yêu đương với Tạ Thần Phong.
Anh chẳng hề nhập tâm xem phim, mà cứ nghĩ miên man suốt về tình yêu và tương lai của bản thân.
Trịnh Kiệt quay người qua, cười nói vài câu với Lâm Trạch, Lâm Trạch hoàn toàn không biết phim đang chiếu gì, trong hiệu ứng âm thanh ầm ĩ nhức óc, anh chỉ gật đầu với Trịnh Kiệt, cười cùng y. Trịnh Kiệt lại đưa bắp rang ngô cho anh ăn, Lâm Trạch tiện tay bốc một nắm.
Năm ngoái, anh và Tạ Thần Phong cùng đi xem phim, trong rạp phim trống trải chỉ có vài cặp tình nhân. Tạ Thần Phong kéo tay vịn giữa hai ghế lên, ôm Lâm Trạch xem phim. Có lúc gã lại kéo tay vịn lên hẳn, nằm nghiêng dựa vào lòng Lâm Trạch, để Lâm Trạch ôm lấy gã. Rồi đôi khi, hai người cứ bâng quơ trêu chọc ngón tay nhau, vờn qua vờn lại.
Đó là một mối tình chân chính của anh. Tình yêu của người đồng tính cũng hoàn toàn giống với những người khác mà thôi. Bọn họ giống như những cặp đôi bình thường, đều hẹn hò, dạo phố mua sắm, xem phim.
Còn khi cùng xem phim với Tư Đồ Diệp thì cả hai lại tranh cãi ầm ĩ. Tư Đồ Diệp cứ luôn soi mói cà khịa tình tiết phim và diễn viên, xem được một lúc lại nói một tràng. Lâm Trạch xem dở chừng thì mạch suy nghĩ đã bị anh ta kéo đi tuốt luốt mất tiêu. Vốn dĩ chỉ là một bộ phim rất bình thường thôi, mà theo lời Tư Đồ Diệp nói đã trở thành một bộ phim hài.
Lúc Tư Đồ Diệp không lảm nhảm thì lại tranh bắp rang bơ với Lâm Trạch. Hai người giằng qua giằng lại túi bắp, Lâm Trạch nhét bắp rang bơ vào ngập mồm anh ta rồi lại giành túi về. Tất nhiên, lúc Tư Đồ Diệp xem tới đoạn gay cấn thì cũng bị sợ chết khiếp, làm bắp rang bơ vương vãi đầy người, khi ấy Lâm Trạch sẽ chỉ vào anh ta cười như điên, rồi lại đập lên gáy anh ta, khiến cho bỏng ngô trong miệng Tư Đồ Diệp phun hết ra người.
Đi phỏng vấn săn tin mà rảnh thì bọn họ sẽ thường đi xem phim. Tư Đồ Diệp đang xem thì giả vờ đi vệ sinh, len lén chuồn ra ngoài cùng Lâm Trạc. Phòng xem phim ở trong một hành lang dài, nhân viên trước phòng xem phim ca chiều thường làm việc riêng, không có ai trông cửa. Hai người xem hòm hòm phim A rồi thì sẽ đi ra ngoài từ cửa số 6, chuồn sang phòng số 10 xem phim B.
Ánh sáng mờ ảo loang loáng chiếu rọi lên khuôn mặt của Lâm Trạch, anh lại nhớ tới cậu bạn trai trong lần yêu đương chính thức đầu tiên của mình. Anh hơn bé 0 đó ba tuổi, khi ấy anh thực tập ở tòa soạn. Thực tập sinh rất vất vả, lại còn thường xuyên phải trực. Thứ bảy, Lâm Trạch tìm mọi cách để nhờ bạn bè trực thay anh, cố gắng tranh thủ đi đón vợ bé nhỏ tan học. Lâm Trạch đã ăn ở cơ quan, còn vợ anh thì ăn cơm ở căn tin, buổi tối không ăn cùng nhau sẽ tiết kiệm được chút tiền. Sau đó, họ gặp nhau, mua hai vé phim bốn mươi tệ, xem phim ở rạp chiếu phim cũ nát gần trường.
Dạo đó, Lâm Trạch sống rất khó khăn cực khổ. Anh không có tiền thuê phòng, vợ anh cũng nghèo nhưng rất thích anh, mỗi lần nhìn thấy anh đều bừng lửa dục muốn làm tình với anh. Mỗi tháng vợ anh chỉ có năm trăm tệ tiền sinh hoạt, Lâm Trạch bèn dẫn cậu ta tới rạp chiếu phim, rồi họ sẽ ôm ấp nhau trong đó, xem chuỗi phim xuyên đêm.
Lâm Trạch vừa xem vừa hôn cậu ta. Cả hai đều rất khó chịu kìm nén nhưng cũng cảm thấy rất vui vẻ. Sau này, khi Lâm Trạch nhớ tới cậu ta, ấn tượng sâu đậm nhất chính là trong rạp phim tối mịt, có sư tử Hà Đông, có thung lũng sông Hồng, có Mạn Bộ Vân Đoan…
Tất cả đều đã là quá khứ, nay đã trở thành ký ức, cho tới nay Lâm Trạch cũng chưa từng liên hệ lại với cậu bé đó. Gần đây anh nghe nói cậu ta làm trai bao, không biết có phải thật không nữa.
Phim chiếu xong, người xem đầy rạp đứng dậy lũ lượt, Lâm Trạch cầm hộp bỏng ngô ra ngoài, nhìn thấy poster thì mới biết mình vừa xem xong phim gì. Trịnh Kiệt lại đề nghị đi ăn khuya, Lâm Trạch nói: “Sao mà ăn được nữa, về nhà thôi.”
Trịnh Kiệt: “Ngày mai cùng đi xem nhà nhé, sắp có nhà mới ở rồi.”
Lâm Trạch cười đồng ý, hai người đi được một lúc thì thấy phía trước có hai cô gái nắm tay nhau lắc la lắc lư. Trịnh Kiệt cũng cười nắm tay Lâm Trạch, hai người vừa nắm tay dung da dung dẻ như hai thằng ngốc đi về nhà.
Hết chương 36
Fly: Giải thích một chút về tiêu đề phần 3 – Phố rạng đèn hoa, nguyên gốc là 华灯初上, đây là một thành ngữ miêu tả cảnh thành phố lên đèn lộng lẫy lung linh. Nó vừa ám chỉ khoảng thời gian – lúc thành phố mới lên đèn, vừa miêu tả sự thay đổi trạng thái của thành phố – bừng sáng rực rỡ lên. Ban đầu mình định để tiêu đề là “phố mới lên đèn”, nhưng cảm thấy không làm bật được sự rực rỡ của sự biến chuyển khung cảnh, đồng thời mình cũng thích chữ “rạng”, cảm giác bừng sáng lung linh, lại có liên kết với chữ “rực” trong phần hai, nên quyết định để “phố rạng đèn hoa”.