Một thiếu niên đang cung kính chắp tay hỏi, phía trước mặt của cậu là một lão đạo tuổi chừng lục tuần, nét mặt khá hòa ái, lão không ai khác chính là Môn chủ của Tinh Hà Môn, pháp danh Lôi Vũ, Tinh Hà Môn của lão là một môn phái tu tiên đã sắp đến thời kỳ mạt vận nằm dưới chân núi Thiên Hành, môn phái nhỏ bé này của lão bất quá chỉ có hơn tám mươi người, từ trên xuống dưới duy nhất chỉ có lão là cao thủ Linh Đan trung kỳ, ngoài ra còn có bốn linh sư. Số còn lại tất thảy đều chỉ là Linh Sĩ, thậm chí cũng có hơn chục người vẫn còn là phàm tục,
Môn phái của lão vài ngàn năm trước cũng có thể coi là danh môn đại phái, thế nhưng vật đổi sao dời, truyền đến đời lão thì tất thảy chỉ có như vậy. trong tông không có một thứ gì khả dĩ được coi là đáng giá, công pháp trấn phái của bản môn bất quá cũng chỉ là một quyển Cường Thân Thuật và một quyển Bồi Nguyên Công rách nát.
Ngay cả tòa điện lão đang ngồi đây năm xưa cũng vô cùng huy hoàng chói lọi, nhưng đến bây giờ cũng chỉ còn sót lại một bức tượng phía sau lão, bức tượng này cao có đến hơn năm trượng, sử dụng một loại thép tinh ròng đúc nên, nó miêu tả một vị tiên trưởng tiên phong đạo cốt, tay trái cầm một thanh bảo kiếm, tay phải cầm một tấm lệnh bài, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, nghe đồn bức tượng này miêu tả thủy tổ của môn phái. Lúc này lão đang ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn, chợt nghe câu hỏi của cậu thanh niên, lão giả không khỏi trợn mắt.
Tên này chính là quan môn đệ tử của lão, mười sáu năm trước, khi ra sau núi lão tình cờ phát hiện một đứa bé được đặt ngay ngắn dưới chân thác nước, lão bèn mang hắn về tông môn nuôi nấng và coi như con đẻ, lại nhận hắn là quan môn đệ tử, từ trên người hắn lão chỉ tìm thấy duy nhất một miếng ngọc bội, trên đó có đúng một chữ Bạch nên lão lấy chữ đó làm họ lại vì ngày tìm thấy hắn mưa rét vô cùng nên liền đặt tên cho hắn là Bạch Hàn Phong.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, tên này chỉ được cái ham ăn, lười làm, còn tu luyện thì thực sự là tư chất quá ư tệ hại, chừng đó năm mà mới tu đến Linh Sĩ Sơ Kỳ, trong khi đó các huynh đệ của hắn đều đã là trung kỳ hoặc hậu kỳ. chính vì vậy mà thấy hắn hỏi lão lại có hơi bực, tu luyện không lo, lo cái chuyện thiên địa để làm gì, tuy nhiên lão vẫn đáp lời hắn, mặc dù lời lẽ có phần hơi cộc cằn”
“Thiên địa, vô thường, vô cùng, vô tận”
Bạch Hàn Phong lại làm bộ:
“Bẩm sư phụ, thế nào là vô cùng, ra sao là vô tận?”
“Vô cùng nói đơn giản chính là không hề có điểm tận cùng, còn vô tận chính là không thể nào tìm thấy điểm kết thúc?”
Hắn lại tiếp tục giả bộ, cái trò giả đò hiếu học này hắn đã quá quen thuộc, đến mức không thể quen hơn:
“Vậy Thiên Địa bắt đầu từ đâu?
Lần này lão già đã nổi giận thực sự, lão nghiến răng phất tay một cái, cả người Bạch Hàn Phong bay ra khỏi điện, đập xuống mặt sân gạch. Chỉ nghe trong đại điện vọng ra tiếng quát lớn:
“Cút ngay, một năm nữa mà ngươi không tiến cấp, lão phu nhất định sẽ trục xuất ngươi khỏi tông môn”
Lồm cồm bò dậy,Bạch Hàn Phong nhếch mép cười, nói vọng vào:
“Sư phụ, con xuống núi một lát, khi về con sẽ mua đồ ăn ngon cho sư phụ.”
Chờ hồi lâu không thấy sư phụ hắn nói gì, hắn lại lên tiếng:
“Lão nhân gia ngài không nói gì thì xem như đồng ý đấy nhé”
Hắn nói xong câu này thì lững thững quay người đi bộ xuống núi. Vừa đi vừa nghĩ hôm qua ta đã ăn bánh mai hoa rồi hôm nay hay là chuyển sang ăn bánh hoa quế, vừa hay mua cho sư phụ một tấm. Hắn xóc xóc mới kim tệ trong túi một lần nữa, rồi chạy như bay xuống trấn. Ngồi trong đại điện, thần thức của Lôi Vũ nhìn thấy Bạch Hàn Phong đi xuống núi thì không khỏi thở dài, lão chính là coi hắn như con nên mới nuông chiều hắn như vậy, thôi thì nếu hắn không có duyên với tiên lộ thì để cho hắn sống một đời tiêu diêu tự tại đi. Lão thu thần thức về và lại nhắm nghiềm mắt tiếp tục thổ nạp.
Thế nhưng chưa được bao lâu thì lão lại mở mắt ra, mang theo một nỗi kinh sợ, Không biết từ khi nào trong đại điện đã xuất hiện một tu sĩ toàn thân mặc đồ đen chỉ hở hai con mắt, hắn lạnh lùng nhìn Lôi Vũ rồi cất giọng âm u như đến từ âm tào địa phủ:
“Vật đó ở đâu”
Lôi Vũ cung kính đáp:
“Tiền bối muốn hỏi vật gì”
Bóng đen kia không trả lời mà lại nói:
“Cho ngươi mười hơi thở, nếu không giao ra vật đó, hôm nay ta sẽ huyết tẩy Tinh Hà Môn”
Lôi Vũ cười, vẻ sợ hãi của lão hoàn toàn biến mất:
“ Giao ra cũng chết, mà không giao ra cũng chết, ngươi có bản lĩnh có thể đến đây mà lấy”
Bóng đen nhếch mép cười, một luồng linh khí xao động, trên tay của hắn không biết từ khi nào xuất hiện một thanh bảo kiếm.
………………..
Chiều hôm đó,Bạch Hàn Phong mới từ dưới núi trở về, trên tay hắn còn cầm một túi bánh hoa quế để cho sư phụ. Còn cách sơn môn một đoạn,Bạch Hàn Phong chợt dừng lại, hắn đã phát hiện ra có cái gì đấy không bình thường, hằng ngày vào giờ này, trong Tinh Hà Môn đã đèn đuốc sáng choang, một số sư huynh sư đệ vẫn còn luyện công chưa hề ngơi nghỉ, nhưng hôm nay không hiểu vì duyên cớ gì mà trong tông lại vô cùng im ắng, vô cùng lặng lẽ. Lặng lẽ đến mức, chẳng thấy bóng một người nào.
Trong mắt hắn hiện lên một nỗi lo lắng không tên, hắn vội vã chạy lên đỉnh núi, chẳng mấy chốc đã đến sơn môn, Cánh cửa vẫn mở toang, nhưng hai sư huynh đứng gác mọi khi thì lại đang nằm dưới đất thân thể cứng đờ, mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt hắn. Kinh hoàng hắn há hốc miệng thở hổn hển, ném túi bánh hoa quế đi, rồi điên cuồng chạy vào trong, Bên trong Tinh Hà Môn lúc này, đâu đâu hắn cũng chỉ nhìn thấy toàn là xác chết.
“Sư phụ, Sư phụ”
Hắn vừa chạy vừa gọi lớn, nhưng không ai đáp lại lời hắn cả, hắn chạy vào đại điện, sư phụ hắn vẫn ngồi ở đó như lúc hắn đi, nhưng đầu đã gục xuống cằm, không dám tin vào những gì đang nghĩ, hắn tiến lại gần, vừa tiến vừa khẽ gọi:
“- Sư phụ? Sư phụ?”
Dù kêu khẽ hay thét to, phản ứng của sư phụ hắn vẫn là câm lặng, đủ cho hắn hiểu, sư phụ hắn đã là một cái xác vô hồn.
Nỗi bi thương tràn ngập lòng hắn. Tuy ngày thường khắc khẩu nhưng hắn đã sớm coi sư phụ của hắn là cha, là người thân duy nhất còn lại của hắn vậy mà chỉ một ngày không gặp giờ đã hóa ra người thiên cổ. Đời người ai cũng một lần chết. Tuy biết như vậy nhưng hắn không thể không bi thương. Không những thế, hắn còn thấy áy náy hối hận. Lẽ ra hắn phải ở bên sư phụ vào lúc cuối cùng, lẽ ra trước kia hắn nên nghe lời của sư phụ hắn tu luyện cho cẩn thận, biết đâu hôm nay hắn có thể bảo vệ được sơn môn. Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác hối hận, trái tim của hắn đau như có một thanh sắt nung đỏ xuyên qua. Hắn ôm lấy cái xác lạnh giá của Lôi Vũ mà khóc. hắn muốn hét lên, chỉ có điều trong lòng u buồn, hét không ra tiếng.
Hai hàng nước mắt, cứ thế, lặng lẽ chảy xuống. Mang theo nỗi hối hận vô bờ, suốt đêm đó hắn gục khóc bên thi thể sư phụ.
Sang ngày hôm sau hắn gom hết xác chết của các huynh đệ trong tông lại, xếp ngay ngắn trong đại điện, xác của sư phụ hắn nằm trên cùng nhất. hắn định phá hủy nơi này rồi mới ra đi, hắn lo sợ kẻ giết người kia sẽ còn quay lại, trải qua một đêm hắn đã nghĩ thông suốt rồi, thù diệt môn này, hắn nhất định phải báo, thế nhưng việc cấp bách trước mắt là phải gia tăng tu vi lên, chỉ có chăm chỉ tu luyện thì mới có thể trả thù rửa hận được, ánh mắt của hắn sau một đêm đã trở nên kiên định hơn trước rất nhiều, nó đã mất đi vẻ ngây thơ, chỉ còn lại một nỗi hận thù sâu sắc.
Quỳ trước tám mươi hai cái xác hắn lầm rầm khấn vái:
“ Sư phụ, Trương Tam thúc, Lý tứ thúc, Chu lục thúc, Trác thất thúc, các huynh đệ đồng môn, hôm nay Bạch Hàn Phong thề với trời, nhất định sẽ báo thù cho mọi người, nhất định ta sẽ tìm ra kẻ đã gây ra chuyện này. Sư phụ sau này con nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, nhất định có thể Hóa Thần, nhất định không làm mất đi mặt mũi của Tinh Hà Môn”
Hắn đứng dậy cầm lấy cây đuốc vứt vào đống cỏ khô, ngọn lửa nhanh chóng cháy bùng lên bao trùm đại điện, hắn đứng đó lặng lẽ nhìn, hắn muốn chờ lửa tắt rồi mới rời đi,
“Bạch Hàn Phong ta từ giờ trở nên người vô thân vô thế, không nơi lưu ngụ, cũng không có lấy một mẩu hành trang vào đời. Lần đi này không biết bao giờ ta còn dịp quay trở lại. Sư phụ! Đệ tử xin vĩnh biệt sư phụ...”
Trong lúc hắn đang định quay bước rời đi, thì một sự việc lạ lùng xảy ra, Bức tượng đen đúa trong đại điện, đột nhiên phát sáng, không biết bằng cách nào nó hấp thu toàn bộ hỏa diễm đang cháy, một luồng năng lượng cực mạnh phát ra san phẳng hết kiến trúc chua kịp cháy,Bạch Hàn Phong bị sức mạnh này chấn bay đi mười mấy trượng, trong ngực nhộn nhạo, nôn ra một ngụm máu. Ngay lúc đó từ trước ngực bức tượng một ánh hào quang thoát ra, Bạch Hàn Phong nheo mắt nhìn, một tấm lệnh bài đang lơ lửng trên không trung phát ra ánh sáng kỳ dị. Nuốt xuống một ngụm máu hắn bò dậy, thi triển Dẫn Lực thuật, bắt lấy cái lệnh bài, cầm trên tay xem xét, tấm lệnh bài này màu đỏ như lửa, to bằng bàn tay,mặt trước là một đồ hình ba ngọn lửa đan xem vào nhau rất sinh động, mặt sau thì có vẽ một cái gì đó giống như một bản đồ nhưng không toàn vẹn. sau một hồi lật qua lật lại. hắn nhét tấm lệnh bài vào ngực, Dù sao đây cũng là vật cuối cùng còn sót lại của sơn môn. Hắn muốn giữ nó làm kỷ niệm.
………………
Thành Tây Đô
Bạch Hàn Phong đang rảo bước đi bộ vào cổng thành, đây là điểm đến đầu tiên của hắn, tại sao hắn lại chọn nơi này, bởi vì hắn đã trở thành tán tu. Thành Tây Đô này chính là nơi thích hợp với hắn, các nơi đây năm dặm về phía bắc chính là Đông Hà Cốc, ở đây có một số lượng tán tu lớn đang ngày đêm, lăn lộn trong cốc tìm kiếm linh thảo, mãnh thú đem về phường thị để đổi lấy linh thạch tu luyện, hắn muộn trả thù thì cũng chỉ có cách là tu luyện để mạnh hơn, và với tu vi hiện tại của hắn thì sơn cốc đó, chính là nơi phù hợp nhất.
Đường vào trấn thành càng lúc càng có nhiều người qua lại tấp nập. Và như hắn tinh mắt nhận ra thì có nhiều tu tiên giả mà kể cả là phàm nhân sắp sửa đến gần hắn thì họ lại dịch sang một bên, mới đầu hắn cứ tưởng họ là người tử tế nên cố tình nhường lối cho hắn.
Nhưng sau một lúc quan sát, hắn bắt gặp có đôi ba người nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, sau đó hành vi bước tránh của đôi ba người này rõ ràng là họ không muốn phải đối mặt với hắn. Sư phụ hắn từng bảo hắn là ngỗ nghịch cũng có phần nào đúng. Hắn nhận định thật nhanh tình hình với những gì hắn vừa nhìn thấy. Từ đó, hắn cúi đầu nhìn lại bộ dạng của chính hắn. Chưa hết, hắn còn vờ quay đầu qua một bên. Nhân đó, hắn nhìn vào hình hài của hắn qua mọt tấm gương đồng. Và hắn hiểu tại sao có quá nhiều người tìm cách bước tránh hắn.
Sau khi hiểu, hắn tuy vẫn tiếp tục bước vào trấn thành nhưng kể từ lúc này trở đi chính hắn là người tự dịch bộ tránh lối cho những người khác. Hắn không muốn bị mọi người khinh bỉ hắn nữa.
Đến trấn thành, hắn dừng lại và nhanh nhẹn đảo mắt nhìn quanh. Hắn phát hiện nơi mình cần vào đầu tiên. Hắn tiến chậm rãi vào hàng tơ lụa, Người trông coi hàng tơ lụa là một phụ nhân đã đứng tuổi.
Phát hiện có người bước vào, phụ nhân nọ ngẩng mặt lên:
“- Khách quan….”
Hắn cố nặn một nụ cười nói ngay mà không chờ phụ nhân nói tròn câu:
“ Vãn sinh cần một vài bộ quần áo mới,”
Ra vẻ người sành sõi, phụ nhân lên tiếng:
“ Công tử định sắm sanh lại y phục? Loại nào đây? Tơ thượng hạng hay gấm lụa loại tốt?”
“Hay là Gấm đi”
Hắn vừa nói vừa rút ra một ít tiền. Tiền tài thì hắn có không nhiều nhưng chắc chắn là cũng đủ mua ba bốn bộ. Thấy hắn còn kinh tởm với chính y phục hắn đang khoát trên người, và quan trọng hơn là hắn thực sự có tiền,, phụ nhân nọ nở nụ cười cầu tài.
“Dáng người nho nhã như công tử đâu phải để khoác thứ y phục rách rưới chỉ dành cho lũ ăn mày này?. mời công tử vào trong này xem”
Tay trao bạc, tay nhận bộ nho phục, hắn lại đảo mắt nhìn. Hiểu ý hắn, vị phụ nhân đưa tay chỉ vào một góc khuất
“- Công tử có thể vào đó để thay đổi y phục. “./.