Bạch Hàn Phong lạnh lùng liếc nhìn, dưới đất có mười mấy cái xác. Còn lại có mấy tên bị thương nặng đầu hàng. May mắn là hắn vẫn còn đứng đó,
Nguyên An nhìn mười thí sinh, nói:
“– Mười người sẽ tham gia đợt thứ hai, vòng này quyết định bằng rút thăm, chia năm tổ. có mười cái thẻ đánh số từ 1 đến 5. Rút trúng thẻ tre giống số nhau thì lên sân so tài. Quy tắc không thay đổi, bất luận sinh tử, mãi khi nào đối phương rời khỏi quảng trường hoặc bị giết thì người còn lại được tính là thắng. Thắng năm người liền vào vòng thứ ba. “
Nguyên An đưa ra một ống thẻ. Mọi người lần lượt xếp hàng rút thẻ tre từ trong ống ra.
Bạch Hàn Phong xòe tay nhìn thẻ tre:
“– số 3, người tiếp theo.”
sau khi mọi người rút xong hết, Nguyên An mở miệng nói:
“– Đã rút thăm xong, số một lên đi.”
Lúc này Đệ tử Bạch Vân tông đã dọn dẹp quảng trường sạch sẽ. Ghế trên, Từ Khắc nhìn Bạch Hàn Phong, nói với tên trưởng lão bên cạnh mình trong ánh mắt không giấu được vẻ oán độc:
– Vương trưởng lão sau chuyện này ta muốn hắn im lặng biến mất?
Trưởng lão họ Vương trả lời:
“Tông chủ yên tâm”
Sau khi thì thầm xong cả hai lại đưa mắt nhìn quảng trường. nhưng những gì hai người nói đã bị Du Du nghe được, nàng không nói gì mà yên lặng nhìn lên trời như thể đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này trên sân đã có hai bóng người. Một người mặc trường sam màu xanh, Linh Sư trung kỳ, hắn là đệ tử của Hoan Đao môn,. Người khác mặc đồ đen, không ngờ lại là nữ, cũng là Linh sư trung kỳ, là đệ tử của Lạc Vân môn. Hai người lên sân, các chưởng môn, trưởng lão các phái ngồi trên ghế châu đầu ghé tai bàn luận.
Lúc này trên sân hai người đã khởi thế công kích. Đệ tử Lạc Vân môn tuy là nữ lưu nhưng ra đòn cực kỳ ác độc, khiến cho tên đệ tử Hoan Đao môn không dám xem thường.hai người đánh nhau, vang tiếng nổ đì đùng, kình khí cuồng bạo tuôn ra.
Bạch Hàn Phong đánh giá cẩn thận cuộc so tài. Đệ tử Lạc Vân môn chiếm ưu thế rõ rệt. Về thực lực thì thanh niên mặc đồ xanh mạnh hơn đối thủ một bậc, cái gì cũng tốt hơn chút. Thế nhưng có điểm yếu chính là thiếu kinh nghiệm. nữ tử áo đen thì ngược lại, kinh nghiệm thực chiến nhiều, mỗi lần nàng ra đòn khiến tên áo xanh rất vất cả chống trả.
Hai người đánh nhau làm nhiều người xung quanh thảo luận sôi nổi. Dãy ghế trên, chưởng môn các môn các phái xì xầm bàn tán. Chưởng môn Hoan Đao môn nói với một nam nhân mặc trường bào màu đen cạnh mình:
“– Kim huynh, nữ đệ tử này của huynh không tệ.”
Nam nhân mặc trường bào màu đen khẽ thở dài, nhưng trong giọng nói không giấu được vẻ khoe khoang:
“– Trần môn chủ nói đùaa, so với đệ tử của quý môn thì còn kém xa.”
Mắt Trần Côn nheo lại, mẹ kiếp hắn lại còn dám nói đểu mình, nhưng đệ tử của hắn rõ là yếu hơn, hắn cũng không còn cách nào,
Lúc này trên sân nữ tử áo đen đã chiếm ưu thế tuyệt đối, nàng công kích vô cùng mạnh mẽ. Đệ tử Hoan đao môn không thể nào theo kịp, tuy hiện tại có thể lấy tu vi cao hơn để bù đắp, nhưng về lâu về dài vẫn là không chống được, dần dần kiệt sức bất lực.
Một lát sau, nữ tử áo đen bắt được sơ hở của đối thủ thoáng chốc bùng nổ công kích sắc bén. Chân khí lạnh như băng luẩn quẩn quanh nàng nhanh chóng ngưng tụ thành mấy chục cái băng trùy, nhanh như tia chớp xuyên thủng phòng ngự của đối thủ đập mạnh vào ngực đệ tử Hoan đao môn. Khiến gã mặt tái xanh, khóe môi tràn máu, trên ngực toàn là lỗ thủng người té mạnh xuống đất. tắt thở.
Trên quảng trường, Nguyên An mỉm cười tuyên bố kết quả:
“– Lạc Vân môn, Lý Thanh Thanh thắng!”
Trên khán đài, Trần Cân chưởng môn Hoan Đao Môn nhíu mày thở dài, hắn lại mất một đệ tử.
Nguyên An không quan tâm đến mấy xác chết hay sự buồn vui của người khác lão nhìn danh sách rồi lại nói:
“Số 2 hai lên đi.”
Nguyên An dứt lời, một bóng người nhảy vào giữa quảng trường. Một bộ hoa phục, biểu tình kiêu căng, đến cực điểm đây là nhi tử của Từ Khắc, Từ Thiên Lỗi, một trong ba tên Linh Sư Hậu kỳ đỉnh phong tham dự tỷ đấu. Trong đám người trẻ tuổi hôm nay tên này quả thực đủ tài năng ngạo thị toàn trường.
Từ Thiên lỗi bước ra không lâu thì một bóng khác ủ rũ bước ra. Bạch Hàn Phong có chú ý đến người này, là đệ tử của Thanh Hải môn, một thiếu niên áo lục cỡ mười chín tuổi, thực lực chỉ là Linh Sư Sơ kỳ đỉnh phong.
Từ Thiên Lỗi sau khi thấy đối thủ thì cười to bảo:
“– Ta đứng yên ở đây cho ngươi đánh một chưởng, nếu có thể đánh ta ra khỏi đài coi như ta thua, thế nào”
Linh sư cấp bậc này không lọt vào mắt Từ Thiên Lỗi
Tên đệ tử Thanh Hải môn đang định thử vận may thì bất chợt trong tai hắn vang lên một tiếng nói nhỏ, hắn khựng lại giây lát quay mặt về phía sư phụ hắn đang ngồi phía xa, rồi uể oải nói:
“ta đầu hàng.”
Đệ tử Thanh Hải môn đầu hàng, Trần Cân cười châm biếm:
“– Ha ha ha, Đoàn Như Long không ngờ các ngươi không có chút gan dạ nào.
Mấy sơn môn này thường hay âm thầm đấu đá nhau như cơm bữa. hôm nay có dịp sao lại có thể bỏ qua
Đoàn Như Long hừ mạnh đáp lễ:
“– Thực lực không đủ thì chỉ còn đường đầu hàng. Chúng ta làm sao bằng các ngươi? Coi rẻ tính mạng đệ tử”
Sắc mặt môn chủ Hoan đao môn, ngay lập tức tối đen lại,
“”– Hừ!”
Nguyên An lại hiện ra tuyên bố:
“– Trận thứ hai, Từ Thiên Lỗi thắng.”
Từ Thiên Lỗi tiếp nhận tiếng reo hò của ngàn đệ tử bạch vân tông rồi nhìn Bạch Hàn Phong khiêu khích, nhưng khí thấy hắn không chú ý đến mình thì đành hậm hực đi xuống, trong lòng âm thầm thể nhất định phải lấy mạng bạch hàn phong.
Nguyên An lại dò bản danh sách rồi lên tiếng:
“– Trận thứ ba, lên.”
Bạch Hàn Phong thì thào:
“– Đối thủ của ta là ai”
Bạch Hàn Phong đưa mắt nhìn, lại là một nữ tử, hơn nữa nữ tử này cũng mặc đồ đen, không hỏi cũng biết đây là người của Lạc vân môn
Quả nhiên Nhiều đệ tử LẠc Vân môn hét chói tai:
“– Nhị sư tỷ cố lên!”
Thấy nữ tử này xinh đẹp vô cùng, rất nhiều đệ tử nam của các phái khác cũng bắt đầu hò hét.
Bạch Hàn Phong chậm rãi đi vào quảng trường, vạt áo bay phần phật trong gió. Hắn bình tĩnh đứng trong sân, hắn nhận ra cô nương này giống như Từ Thiên lỗi đã đạt đến hậu kỳ đỉnh phong, kém một tia nữa là có thể tiến cấp Linh Đan, tuy nhiên nếu không có gì đặc biệt thì chỉ cần vẫn là Linh sư thì chưa đủ tạo uy hiếp lớn với Bạch Hàn Phong.
Nhiều đệ tử Bạch Vân tông dường như ghét Bạch Hàn Phong vì đã giết bốn người của bọn họ, bọn họ reo hò:
“– Sư tỷ của Lạc Vân môn, một chiêu nghiền nát hắn đi”
Bọn họ hoàn toàn không để Bạch Hàn Phong vào mắt. ngược lại Bạch Hàn Phong cũng không coi họ ra gì, có bản lĩnh thì đến đây đơn đả độc đấu, đứng dưới gào thét thì ra cái gì.
Trên sân, nữ tử áo đen Linh Sư hậu kỳ kia nhìn Bạch Hàn Phong rồi cúi người làm động tác chào,
“Vệ Tử Phu gặp qua đạo hữu”
nhưng ngay sau đó nàng liền nói, lần này giọng nàng vụt trở nên lạnh lùng:
“– Nếu đạo hữu đầu hàng bây giờ còn kịp, không thì không kịp nữa. “
Bạch Hàn Phong lạnh lùng nhìn Vệ Tử Phu, mắt lóe sát ý. Trong mắt hắn không có cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc cả, nếu nàng đã coi thường hắn như vậy thì đành chịu.
Bạch Hàn Phong lạnh nhạt nói:
– Nếu ngươi đầu hàng, ta thân là chưởng môn một phái sẽ nể mặt chưởng môn các ngươi mà tha mạng cho ngươi.
Bạch Hàn Phong mặt không biểu tình, sát khí vô hình khuếch tán.
Dưới quảng trường, đám đệ tử hò reo:
“–mau đánh đi, một chiêu giết chết tiểu tử đó!”