Giọng nói sắc bén của con gái vang lên từ bên ngoài công viên, hù dọa cho ba nam sinh đang đứng bên cầu trượt vừa mới “ỷ thế hiếp người” toàn thân cứng đờ, quay người bỏ chạy.
Chỉ thấy một nữ sinh nhỏ tuổi từ cổng vào công viên vọt tới như như tên lửa, giống như trang bị thêm các thiết bị tên lửa đạn đạo đuổi theo hướng ba nam sinh kia, bộ dạng như nếu không bắt ba đứa bọn chúng quyền đấm cước đá một phen thì không được.
Ba nam sinh vốn định chạy ra bên ngoài công viên trốn đi, không nghĩ tới nữ sinh hung hãn kia lại đuổi sát theo bọn chúng không tha, bọn chúng sợ đến mức chỉ phải xuất ra toàn bộ sức lực từ khi bú sữa liều mạng chạy về phía trước. Bởi vì không chạy không được, việc này giống như tra tấn, nhưng mà đó chính là con gái của hội trưởng Taekwondo, ngay cả ba người anh trai khỏe nhất của chúng cũng không phải đối thủ của cô bé, bọn chúng mà bị bắt lại, khẳng định sẽ bị đá bay đi.
Đáng giận, thật là nhút nhát, nhưng mà nhút nhát thì nhút nhát, tóm lại so với việc bị cô bé đá bay đi, về nhà bị ba mẹ truy hỏi nguồn gốc vết thương sau đó lại bị đánh một trận thì tốt hơn sao? Cho nên…
“Tách ra chạy”. Trương Đại Thụ hét lớn một câu, ba người lập tức chạy chia làm ba hướng, khiến cho Phù Khiết dồn sức đuổi theo bọn chúng ngẩn ngơ, tức giận đến mức dừng lại mắng to.
“Các cậu là ba nam sinh thúi vô dụng, đồ nhát gan, có gan thì dừng lại cho mình! Này, đáng ghét!”
Mắt thấy ba nam sinh thúi kia hoàn toàn như có tai như điếc tiếp tục chạy về phía trước, chỉ chốc lát sau đã chia làm ba hướng biến mất không thấy bóng dáng, Phù Khiết tức giận đến đứng nguyên tại chỗ dồn sức giậm chân xuống, sau đó mới quay người trở lại công viên.
Trong công viên, lúc nãy bao vây ba nam sinh thúi kia quanh bức tường, trước khi Phù Khiết đuổi theo mấy đứa kia, không có thời gian nhìn kỹ nạn nhân, lần này quay đầu lại mới phát hiện người này cũng không gầy không nhỏ bé, không chỉ có một thân cao còn cao hơn cô một cái đầu, cân nặng chí ít cũng hơn cô hai hay ba lần, căn bản là một người có vóc dáng lớn.
Cô không nhận sai người chứ?
Phù Khiết không tự chủ được mà nhìn quanh hai bên một chút, nghĩ thầm rằng, có lẽ vừa nãy được cô cứu cũng không phải là người có vóc dáng lớn trước mặt này, cái tên đáng thương kia đã rời đi rồi…
“Cám ơn cậu”. Người có vóc dáng lớn kia bỗng nhiên rụt rè mở miệng nói lời cám ơn.
Phù Khiết đột nhiên quay đầu, líu lưỡi kinh ngạc mà trừng mắt nhìn người có vóc dáng lớn kia, mắt trợn tròn lên.
Không thể nào? Thật là cậu ta sao?
Nôn!