Còn có, trước kia khi anh kết giao với bạn, có phải cũng đối đãi với bạn gái như vậy? Ôn nhu, săn sóc, nhiệt tình, hào phóng, còn có một chút chuyên chế cùng bá đạo.
Chán ghét chính mình mà nghĩ tới chuyện quá khứ, cho dù không nghĩ đến quá khứ, hiện tại tiến hành rất nhiều hình thức cũng không làm thế nào khiến cho người ta vui vẻ lên được.
“Aizzz!” Phù Khiết nhịn không được thở dài một hơi.
“Làm sao mà cứ liên tục thở dài?” Quảng Nhân Nhân lên tiếng hỏi.
“Aizz, mình có sao?” Cô thở dài nói.
“Bây giờ lại thở dài, còn hỏi mình có sao? Chuyện gì sảy ra?” Bỏ việc đang làm, kéo ghế dựa ngồi đến bên người cô quan tâm hỏi.
“Mình nghĩ đến cậu mở cửa hàng hoa này rồi cuối tháng đóng cửa, làm sao thu nhập được hoa tưoi đây?” Phù Khiết nhìn từng hộp từng hộp mới hoa mới mang vào, mở miệng hỏi.
“Anh ta nói có hứng thú thì tiếp tục làm cũng không sao, anh ta sẽ giúp mình giới thiệu khách”.
Anh ta là ai không cần phải nói, đương nhiên là chồng cũ của Nhân Nhân — Triển Hựu Dực. Trong lòng cô biết rõ ràng.
“Chúng ta hiện tại đang thảo luận chính là cậu không phải mình, cậu có cái gì phiền não?” Quảng Nhân Nhân rất nhanh lại kéo trọng tâm câu truyện trở về.
“Mình đang suy nghĩ, cậu năm đó rốt cuộc là có dũng khí gì, sao lại gật đầu gả cho chồng cũ của mình?” Phù Khiết mở miệng hỏi cô. Triển Hựu Dực là mỹ nam tử tiêu chuẩn, đại soái ca, cùng Khương Thừa Cực khi so sánh tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém.
“hoàn toàn là vì yêu đến đầu óc mê muội, cùng dũng khí không có quan hệ” Quảng Nhân Nhân thành thật cười khổ nói. “Chẳng qua cái đó và việc làm cậu thở dài, chắc là không quan hệ?”
“Không thể nói hoàn toàn không quan hệ… Aizz!” Cô nhịn không được lại thở dài.
“Đừng thở dài nữa, có cái gì phiền não nói ra, mình có thể giúp cậu cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết”.
“Khi mình và anh ấy là bạn bè bình thường thì đã biết anh ấy bộ dạng cũng được, là kiểu đàn ông đi ở trên đường sẽ hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ, nhưng… Mình cũng không biết, gần đây mình đột nhiên thực chán ghét loại cảm giác này, tuy nhiên biết rõ việc này ai cũng không có lỗi, nhưng mình vẫn là thực chán ghét”
“Điều này chứng tỏ cậu đã hoàn toàn yêu anh ta, Phù Khiết”
“Mình biết”. Cô cam phận mà thở dài, “Cho nên mình mới cảm thấy chán ghét”.
“Chán ghét yêu thương anh ta?”
“Chán ghét anh ấy luôn luôn trêu hoa ghẹo nguyệt”.
“Cậu nên biết đó không phải lỗi của anh ta, anh ta không có biện pháp thay đổi tướng mạo của mình, cũng không có biện pháp khống chế ánh mắt người khác”.
“Mình biết, nhưng…!”
“Phù Khiết, không cần dẫm vào vết xe đổ của mình!” Quảng Nhân Nhân nhu hòa cắt đứt chuyện vụn vặt của cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bạn tốt một lúc lâu, mới nhếch nhếch khóe miệng, rất bất đắc dĩ thở dài một tiếng. “Cho nên mình mới nói không muốn kết giao với bạn trai, thật là chán ghét”
“Nếu thực chán ghét như vậy, cậu có thể nhắc đến chia tay” Phù Khiết bĩu môi trừng cô, biết rõ cô là cố ý nói như vậy, nhưng mà vẫn có chút tức giận.
“Mình phải đi” Cô bỗng nhiên đứng dậy.
“Được, đi đường cẩn thận” Quảng Nhân Nhân mỉm cười trả lời.
Người phụ nữ này thật sự là… “Biết” Trừng cô một cái, Phù Khiết phất tay rời khỏi cửa hàng hoa.
Bây giờ đi chỗ nào đây? Gần đây rất nhàn rỗi, muốn xem tiểu thuyết đều xem xong rồi, không muốn xem chính là không muốn xem, mà ở lại nói chuyện phiếm với Nhân Nhân kia, cô vừa yêu vừa chán, hiện tại cô có thể đi chỗ nào đây?
Về nhà được rồi, sau khi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, cô chưa trở về bao giờ, tuy rằng đã gọi không ít cuộc điện thoại về nhà, nhưng mà vẫn không gặp mặt hay là nhớ nhiều được. Được, quyết định về nhà thôi.
Cô chuyển hướng phía trước đi được vài bước, rồi lại đột nhiên ngừng lại.
Không được, không thể về nhà! Cô lắc lắc đầu.
Trên điện thoại cô có thể tùy tiện nói chuyện phiếm cùng ba mẹ, vừa nói lung tung vừa thông suốt quan hệ. Nhưng nếu là mặt đối mặt, với sự tinh minh của mẹ, nói không chừng ba hai một liền đem việc cô ở cùng một chỗ với Khương Thừa Cực, chuyện kết giao toàn bộ nói ra hết, đến lúc đó mẹ không thuận tay đẩy cô đi kết hôn, vậy thì làm sao bây giờ? Không được, không được, không được, không thể về nhà. Đầu của cô lắc như trống bỏi. Đáng giận, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ thực sự không có chỗ côcó thể đi sao? Cô cố sức suy nghĩ, vắt hết óc nghĩ, rốt cục nghĩ đến cô có thể đi gặp đồng nghiệp, xem mọi người gần đây có tốt không, thủ trưởng sắc lang kia sau khi cô đi rồi, có bởi vì tứ vô kiêng kị mà càng tệ hại hơn hay không? Nếu có, không thưởng hắn hai quyền thì không được!
Hạ quyết tâm, Phù Khiết xách hai túi trà sữa trân châu trở lại công ty trước đây làm việc, sau đó đưa đồ uống cho tất cả những người trong cùng phòng trước kia.
Đoàn người thấy cô trở về, hơn nữa còn cầm đồ uống miễn phí, đương nhiên là nhiệt liệt hoan nghênh. Vì thế cô vui vẻ ở đó chơi một tiếng, điểm không hoàn mỹ duy nhất chính là thủ trưởng sắc lang kia không có ở đó, hại cô thiếu không ít vui thú, chậc.
Nhưng mà sau khi rời khỏi công ty, cô lại không biết muốn đi chỗ nào, rất phiền toái! Hóa ra cuộc sống không có việc gì, cũng không là đắc ý của mỗi mọi người, hưởng thụ quá, ít nhất hắn liền không số mệnh đó.
@@@^^@@@
“Phù Khiết, Phù Khiết” Giọng nói xuyên qua sương mù, đem Phù Khiết từ trong mê mang trong mộng gọi tỉnh lại. Cô mở to mắt,bởi vì ngủ lâu quá lại sâu, cả người có loại cảm giác muốn ngất.
“Anh đã về rồi” Cô xoa xoa mắt, lười biếng ngồi dậy.
“Làm sao vậy, em có phải là không thoải mái không?” Khương Thừa Cực quan tâm hỏi, đồng thời đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán cô, muốn xem cô có phát sốt hay không, bởi vì hơn một tháng nay, anh chưa từng thấy cô ngủ nhiều như lúc này.
“Em không sao”.
“Thật vậy chăng? Em vì sao ngủ vào lúc này?” Anh thả tay xuống, ít nhất xác định cô không phát sốt.
“Bây giờ mấy giờ?”
“Hơn bảy giờ”.
“Đã muộn thế sao? Khó trách em thấy toàn thân đau mỏi” Ngủ hơn ba tiếng, so với ngủ trưa quả thật quá nhiều, nhưng mà với người bình thường không có việc gì mà nói, ngủ hơn ba tiếng chắc là không sao chứ? Nhưng mà cô lại ngủ đến xương sống thắt lưng đau nhức.
“Xem chừng, em quả nhiên là người không có số mệnh hưởng thụ” Cô thì thào tự nói sau đó thở dài.
“Em đang nói cái gì?”
“Em nói em đại khái là trời sinh mệnh vất vả”.
Khương Thừa Cực lộ ra biểu tình mờ mịt, sau đó giơ tay vỗ vỗ mặt của cô. “Em có phải là còn đang mơ, còn chưa có tỉnh không?”
“Đâu có, người ta giương mắt ngủ mơ, chứ không phải mộng du” Cô trừng anh một cái, nhảy xuống giường hỏi: “Anh còn không ăn tối đúng hay không? Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Em sao? Em muốn ăn gì?”
“Đừng luôn hỏi em muốn ăn cái gì, anh muốn ăn cái gì?”
Cô đi vào phòng tắm, nhanh chóng sửa sang lại tóc do ngủ mà rối loạn như tổ chim, đem chúng buộc thành đuôi ngựa. Mà anh thì dựa vào cạnh cửa, hưng thú dạt dào nhìn hành động của cô.
“Làm sao?” Cô nhìn anh từ trong.
“Không có, chính là cảm thấy đường cong uốn lượn của cổ em rất đẹp”. Anh mỉm cười ca ngợi. Phù Khiết sững sờ, cảm giác cả khuôn mặt trong nháy mắt đều nóng lên.
“Sảo ngôn dụ sắc”. Cô trợn mắt với anh một cái, khóe miệng cũng không kìm được khẽ nhếch lên, tâm tình phấn khởi.
“Đây là lời từ đáy lòng” Anh tiến lên từng bước đem hắn cô ôm vào trong lòng, cúi đầu dùng cái mũi hếch hếch cổ của cô, lại hôn cô “Em thơm quá” Hôn kéo dài xuống bả vai, mút da thịt non mịn của cô, dục vọng tăng lên.
“Đừng lộn xộn, không phải muốn ra ngoài ăn cơm sao” Cô khàn khàn nói, có điểm kháng cự không được sự khiêu khích của anh.
“So với điều đó anh lại càng muốn ăn em hơn”.
“Em đây thì sao bây giờ?”
“Em có thể ăn anh” Anh khẽ cắn vai của cô, bàn tay tiến vào trong áo cô, bao vây lấy bộ ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn.
“Khương Thừa Cực–…” Cô muốn ngăn cản anh, cũng không tự chủ được khẽ rên ra tiếng.
“Anh có thể cảm giác được em cũng muốn” bàn tay to dán vào ngực cô, anh chạm vào bên tai cô khàn khàn thì thầm, hơi thở nóng bỏng thổi vào tai cô, làm cô kìm chế không được run rẩy một chút.
Nhưng mà khiến cô xấu hổ cũng không phải do anh khiêu khích cô, hay là phản ứng của mình với anh, mà là ngay trước bồn rửa mặt, khuôn mặt bị chiếm cứ rõ rõ ràng ràng chiếu lên việc anh đang làm với cô. Hình dạng tay anh di chuyển trong áo cô, anh nói vào trong tai cô, bộ dạng anh khẽ cắn hôn gáy, vai cô, còn có vẻ mặt say mê mà buông mắt xuống của anh. Trời ạ! Cô cảm thấy chính mình tiếp tục đợi ở trong này, nhất định sẽ chịu không nổi đầu hàng.
“Chúng ta trở về giường” Cô tóm được tay anh đã hạ thủ trong áo mình, vội vàng mở miệng nói.
Anh giương mắt nhìn cô, lần đầu phát hiện cảnh tượng trước gương này nhìn tốt lắm. Cô ở trong lòng mềm mại yêu kiều như vậy, sống tự trời sinh phù hợp với thân thể anh, hơn nữa bộ dáng mặt cô đỏ lên rất đẹp, vẻ mặt thẹn thùng không dám nhìn bộ dáng hai người bọn họ thân mật trong gương, lại càng chọc cho người ta muốn yêu thương, càng muốn bắt nạt cô.
“Không cần, anh nghĩ ở trong này yêu em”. Anh khẽ ngậm vành tai cô, nhấn giọng cự tuyệt.
“Trên giường có đểm so sánh thoải mái hơn” Cô cố gắng tìm lý do thay đổi tâm ý anh.
“Ở trong này anh cũng có thể cho em thực thoải mái” Anh tiến về phía trước từng bước, đem cô đặt lên bồn rửa mặt, dùng sự kích thích của mình ma sát vào cô, sau đó cảm giác cô run rẩy một chút.
“Đem quần áo cởi ra” Anh khàn khàn khẽ dụ hoặc.
“Không cần, chúng ta quay về giường…” Cô còn đang đấu tranh cùng lý trí.
“Vậy trước tiên cởi quần áo ra”. Tay anh trượt xuống thắt lưng cô, trong nháy mắt đem quần cô cởi ra. Sau mỗi lần tới lúc này, anh thực cảm ơn cô luôn có thói quen thích mặc một cái áo T-Shirt khi ngủ, bởi vì sau khi cởi áo chỉ còn một vật mỏng nhỏ cản trở.
“Khương Thừa Cực” Cô khẽ thở gấp bắt lấy tay anh, ánh mắt ngượng ngùng chẳng biết làm cùng giao hội với anh trong gương.
“Em sẽ thích”
Phù Khiết dùng sức lắc đầu.
Anh lại không để ý đến cô, tự ý lấy trọng lượng thân thể áp chế cô, sau đó dùng tay tự do khác kích động cô, ngăn chặn cô.
Sụ tiếp xúc trần trui trong nháy mắt khiến cô mờ mịt, tiếp theo ánh mắt cũng trở nên mờ mịt như sương mù. Anh khẽ xoa nắn cô, thấy cô trong gương đang nhắm mắt lại, môi cánh hoa khẽ rên lên tiếng, bộ dáng gợi cảm kia cơ hồ khiến cho anh không thể hô hấp.
Như vậy còn chưa đủ, anh đem áo cô kéo lên đỉnh đầu cởi ra, lúc này cô không có ngăn cản anh, cảm giác giữa sự xâm nhập giữa hai chân cô từ phía sau, ngơ ngác làm theo ma trảo của anh. Ở chỗ sâu trong cổ họng cô phát ra tiếng rên rỉ, không thể kiềm chế được mà nhếch mông lên, đồng thời tách hai chân ra muốn anh xâm nhập, kẹp chặt.
“Mở to mắt” Cô nghe thấy anh nói.
Cô không có cách nào nghe theo mệnh lệnh của mình, lại thấy bộ dáng phiến tình của hai người trong gương, hận không thể lập tức nhắm mắt lại. Ở trong gương cô toàn thân trần trụi, hai tay nắm chặt lấy bồn rửa mặt, gần như nửa khom người về phía sau để trên thân quần áo chỉnh tề của anh. Tay ngăm đen của anh đang nắm lên bộ ngực trắng nõn của cô không ngừng vuốt ve, tay kia lại luồn vào giữa hai chân cô. Ánh mắt của cô bị sương mù che chắn, mắt anh lại nóng bỏng kiên định. Trong nháy mắt, cô cảm giác được anh tìm được cổng vào của mình rồi, nhẹ nhàng xâm nhập.
Cô trợn to mắt, tầm nhìn trước mắt lại bị sương mù che chắn, ngoại trừ cảm thụ anh tiến nhập vào cùng với sự mơn trớn, cũng không cảm thụ được cái khác.
Anh bắt đầu chuyển động trong cơ thể cô, đầu tiên là chậm chạp nhu lộng, làm cho cô gần như mau muốn nổi điên, không ngừng đem bờ mông của mình nhích về phía anh, anh mới chụp lấy bờ mông cô, dùng sức đem cô kéo về phía anh, càng ngày càng dùng sức yêu cô, mãi đến khi cao trào bao phủ lấy hai người bọn họ mới thôi
Một ngày này, bữa tối bọn họ mãi đến hơn chín giờ mới bắt đầu ăn. [7 – 9h??? Ma quỷ!]
Bọn họ về sau lại đem hấp lại thức ăn, chẳng qua bởi vì ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ, vừa mới ăn chút, ăn hơn thì cảm thấy có chút buồn nôn, cho nên sau đó đến quán cà phê át chế mùi dầu mỡ. Phù Khiết không thường uống cà phê, bởi vì uống sẽ mất ngủ, nhưng thực thích ngửi hương vị cà phê. Ngồi ở trong quán tràn ngập mùi hương cà phê, cô không ngừng hít sâu, tâm tình do hương vị cà phê tràn ngập bốn phía mà trở nên tốt hơn, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên.
“Đang suy nghĩ cái gì? Trông bộ dạng vui vẻ của em kìa”. Khương Thừa Cực hỏi.
“Em thích hương vị cà phê”
“Nhưng lại gọi một ấm trà hoa quả!” Anh trêu đùa cô.
“Em uống cà phê thì mất ngủ thôi, có cách nào chứ?”
“Chỉ uống một ngụm cũng không thể sao? Cho nên khi mang cà phê lên cho anh, em cũng không uống một ngụm?”
Cô với biểu tình mơ ước đưa tay một ngón tay ra chạm vào anh, trông bộ dạng rất đáng yêu, làm Khương Thừa Cực nhịn không được nghiêng người hôn cô một chút.
Không nghĩ tới anh sẽ ở công cộng làm chuyện thân mật như vậy với cô, Phù Khiết ngẩn ngơ, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng trừng anh một cái.
“Anh làm gì?” Xấu hổ mà đánh anh một cái..
“Ai bảo đáng yêu như vậy” Anh nhếch môi mỉm cười, nhanh chóng lại hôn cô một cái.
“Này!” Cô cảm thấy mặt mình nóng đến tựa như giây tiếp theo sẽ bốc cháy. Cô trộm nhìn về bốn phía, chỉ sợ có người thấy một màn vừa rồi khiến kẻ khác xấu hổ kia, không, hai màn.
Kết quả cũng rất không tốt, vừa phát hiện thấy có hai bàn thanh niên ngồi, ăn mặc model, trên mặt còn hóa trang gắn mi giả, tổng cộng có năm người, không ngừng hướng phía bọn họ nhìn. Đương nhiên, mục tiêu là vị đại soái ca bên cạnh cô, trong đó có hai nữ sinh sau khi phát hiện cô đang nhìn chăm chú, còn hướng cô làm một ánh mắt khiêu khích, giống như đang nói cô không xứng với đại soái ca bên cạnh.
“Đáng ghét!” Cô thấp giọng nguyền rủa một câu.
“Làm sao vậy?” Anh từ trong ngữ điệu của cô nghe được cô tâm tình cải biến.
“Bên kia, có hai bàn năm mỹ nữ đang bắn mị nhãn với anh” Cô hừ một tiếng, dùng cằm chỉ phương hướng muốn anh mình nhìn.
Khương Thừa Cực theo cái hếch cằm của cô quay đầu lại, vẻn vẹn nhìn một lần, lại đem tầm mắt quay về trên mặt cô, sau đó nghiêm trang nhíu mày với cô nói: “Bộ dạng em tức giận so với mấy cô đó đẹp hơn gấp trăm lần, các cô ấy là mỹ nữ gì chứ?”
Hoàn toàn không dự đoán được anh sẽ nói như vậy, Phù Khiết ngây như gà gỗ nhìn anh, tiếp theo đột nhiên “phụt” một tiếng, ngăn không được khẽ cười lên. Cô đem vùi vào trước ngực anh, cười đến mức hoàn toàn không để ý đến chính mình.
“Anh nói lời nói thật buồn cười như vậy sao chứ?” Nhẹ vỗ lưng cô, khóe miệng anh khẽ nhếch, ôn nhu hỏi.
Cô miễn cưỡng dừng cười, khuôn mặt đầy ý cười ngẩng đầu lên làm nũng, liếc nhìn anh một cái. “Anh đang nói thật sao, anh rõ ràng đang nói chuyện cười”.
“Anh nói chính là lời nói thật” Ngữ khí của anh ấm áp mà mềm mại, nhưng vẻ mặt cũng nghiêm túc mà còn chăm chú nói. “Đối với anh mà nói, em chính là Tây Thi của anh”. [Ssếnnnnn quá]
Phù Khiết trong nháy mắt hiểu rõ anh muốn nói về cô, chính là ― ở trong mắt anh, người phụ nữ nào cũng không đẹp bằng cô, bởi vì tình nhân trong mắt giống Tây Thi, mà anh chỉ nhìn thấy cô.
Tưởng tượng như vậy, cô mới phát hiện một chuyện trước đây cô còn không thật sự nghĩ tới! Cho dù anh đi đến chỗ nào đều thu hút ánh mắt ái mộ của phụ nữ, có chút chủ động hăng hái tiếp anh một chút, như là hỏi đường hoặc hỏi giờ, nhưng mà anh lại chưa bao giờ chú ý đến bọn họ, hoặc nhìn bọn họ lấy một cái, lúc nào quay người đi thì quên.
Trong mắt anh, miệng anh, tay anh, tất cả đều là cô.
Ông trời! Cô thật sự đúng là đứa ngốc, vậy mà tự chuốc lấy phiền toái lâu như vậy. Khó trách có người nói, yêu khiến con người ta trở nên ngu ngốc, cô lại biến thành ngốc, thật sự là là đứa ngốc.
“Đều là anh hại” Cô nũng nịu trách anh.
“Anh làm cái gì?” Anh lộ ra vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.
“Hại em biến thành ngốc”
“Lúc nào?”
“Thời điểm yêu anh”.
Khương Thừa Cực giờ phút này cơ hồ không thể hô hấp, kinh hỉ kích động lại không thể tin cô chọn dưới tình huống này nói yêu mình.
Anh muốn dùng lực hôn môi cô, hôn đến cô thở không nổi; muốn lên tiếng cười to, ôm cô xoay vài vòng, thẳng đến khi cô đầu óc choáng váng cười hướng về anh cầu xin tha thứ; càng muốn ôn nhu làm tình cùng cô, khiến cô hiểu được anh quý trọng cô nhiều như nào, yêu cô, kết quả, anh hiện tại lại cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể chỉ ngây ngốc nhìn cô.
“Nói lại lần nữa xem” Anh nhìn không chuyển mắt nhìn cô, nhịn không được khàn giọng yêu cầu.
Ánh mắt Phù Khiết nhu hòa, trên mặt tuy nhiễm một mạt thẹn thùng, lại nhe răng mỉm cười dịu dàng nói rõ với anh, “Em yêu anh, Khương Thừa Cực”
“Vậy gả cho anh” Anh đem cảm động tột biến hóa thành một câu.
“Không được”
Sự cự tuyệt không do dự của cô làm anh đột nhiên ngây ngốc, sau đó lộ ra một mạt cười khổ.
“Em làm anh hoàn toàn hiểu được mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế nào…”
“Xin lỗi”. Cô không phải rất có thành ý hướng hắn giải thích. “Nhưng em trước đó có nói qua với anh, em còn không muốn kết hôn, hơn nữa gần đây có chuyện một mực quấy nhiễu em, em thật sự không có tâm tình suy nghĩ đến chuyện kết hôn” Cô nhíu mày nói.
“Chuyện gì?”
“Em phát hiện chính mình giống như tế bào sâu gạo, liên tục hai tháng không có việc làm gì đã mau muốn đem em bức điên, em nhất định trước tiên phải tìm việc để làm, làm cuộc sống có mục tiêu mới. Nếu không em càng ngày càng chán ghét bản thân, mà anh sớm muộn cũng có một ngày cũng sẽ bắt đầu chán ghét em”
“Đời này anh tuyệt không có một ngày chán ghét em!” Vẻ mặt anh nghiêm túc nói.
“Không thể nói lời quá vẹn toàn. Cả đời là rất dài lâu” Cô liếc nhìn anh.“Anh có lòng tự tin có thể làm được”
Ngữ khí kiên định của anh, vẻ mặt không chùn bước, lại khiến cô cảm động. Nhưng trái lại, khiến cô cảm thấy chính mình thực sự nên nghiên cứu nhân sinh tùy cảnh ngộ mà bình an, và nghiêm túc suy nghĩ đến tương lai, bởi vì anh đáng giá được đối xử tốt, tốt nhất.
Chính là cô rốt cuộc nên làm cái gì để thăng cấp chính mình, làm chính mình càng thêm xứng đáng với anh đây? Cô vắt óc suy nghĩ, vắt hết óc nghĩ.
“Em muốn làm gì mới có thể cảm thấy cuộc sống có mục tiêu?” Nhìn bộ dáng vẻ mặt phiền não của cô, Khương Thừa Cực yêu thương mở miệng hỏi cô.
“Em cũng không biết” Phù Khiết ngẩng đầu lên, lấy vẻ mặt bất đắc dĩ lại có điểm đáng thương nhìn anh nói thật.
Khương Thừa Cực có điểm dở khóc dở cười. “Không biết là ý gì?”
“Đối với Nhân Nhân mà nói, nhìn hoa ngắm cỏ hứng thú của cậu ấy, cho nên mở cửa hàng hoa vẫn là nguyện vọng của cô, làm việc trong cửa hàng hoa thành cuộc sống trọng tâm hiện tại của cậu ấy. Mà anh cũng thế, có công việc khiến cho anh chuyên chú, cho nên em…” Cô nhíu chặt mày, thật sự nghĩ không ra mình nên làm cái gì hoặc muốn làm cái gì.
Hứng thú của cô ngoại trừ xem tiểu thuyết ra, giống như không có cái khác. Mục tiêu nhân sinh không nghĩ tới, chí hướng nhân sinh là qua loa cho xong, nguyện vọng lớn nhất vốn tưởng rằng là sâu gạo có người nuôi, cả đời không cần làm việc, kết quả sự thật chứng minh sâu gạo còn không phải người nào cũng làm được, chí ít cô cũng không được. Cho nên ―
“Rốt cuộc muốn làm cái gì đây?” Cô thở dài thì thào tự nói, quay đầu nhìn về phía những người khác trong quán cà phê, nghĩ thầm chẳng lẽ không ai mờ mịt và mê mẩn giống sao?
“Muốn mở cửa hàng hay không?” Nhìn cô mờ mịt như vậy, Khương Thừa Cực có chút đăm chiêu trầm ngâm trong chốc lát, thay cô đưa chủ ý nói.
“Mở cửa hàng?” Phù Khiết ngạc nhiên nhìn về phía anh.
“Giống như bạn của em Quảng Nhân Nhân có được một cửa hàng hoa của chính mình, có thể cho hắn chuyên tâm nhập vào công việc và cuộc sống. Anh cũng giúp em mở cửa hàng, em cảm thấy như thế nào?”
Phù Khiết cứng họng líu lưỡi nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn căn bản nói không nên lời. Làm sao? Cô thấy anh điên rồi!
“Em không cần nói đơn giản như vậy được không? Mở cửa hàng, lại không phải ăn bữa cơm, mua bộ quần áo, dùng mất nghìn tệ là chuyện đơn giản như vậy, phải dùng rất nhiều tiền anh biết không?” Cô nói.
“Chuyện tiền nong em không cần lo lắng, anh có. Nhưng thật ra phải mở cửa hàng gì mới được đây?” Khương Thừa Cực hao tổn tâm trí nhíu mi trầm ngâm.
Nhìn vẻ mặt của anh còn có biểu tình nghiêm túc tự hỏi, Phù Khiết quả thực là không nói gì được. Tuy sớm biết rằng anh rất chiều mình, nhưng cũng có thể có mức độ chứ? Vậy mà bởi vì cô kêu nhàm chán, đã nghĩ dùng khoản tiền lớn giúp cô mở cửa hàng? Thật sự là chịu không nổi!
“Em thích xem tiểu thuyết đúng không? Vậy mở cửa hàng cho thuê tiểu thuyết em cảm thấy thế nào?” Anh đột nhiên nghĩ đến.
“Làm chuyện mình có hứng thú thực sự không sai. Chẳng qua em đối với cửa hàng cho thuê sách này một chút cũng không biết, cũng không biết bất cứ người nào liên quan đến ngành này, phải tốn chút thời gian nghiên cứu một chút mới được”
“Em cũng không muốn mở cửa hàng cho thuê sách” Cô lại lập tức giội một gáo nước lạnh vào anh.
“Vậy em muốn mở cửa hàng gì?” Anh sửng sốt một chút.
“Khương Thừa Cực, anh không cần đối với em tốt như vậy” Cô than nhẹ một tiếng , nghiêm túc nói với anh.
“Nhưng mà, anh dường như không có biện pháp không đối xử tốt với em được, làm sao bây giờ?” Anh đổi sang vẻ mặt phiền não, biểu tình sầu khổ nói với cô, nhưng trong mắt lại tràn đầy ôn nhu cùng tình yêu. “Em muốn mở cửa hàng gì?”
“Anh cứ đối xử tốt với em như vậy, cẩn thận em ngày nào đó vét tiền bỏ trốn, khiến anh hai bàn tay trắng” Cô không có trả lời vấn đề của anh, ngược lại cảnh cáo anh.
“Em sẽ không nỡ bỏ anh”. Anh nắm thắt lưng cô, mỉm cười xoa trán của cô, tự tin tràn đầy nói.
Cô không nói gì chỉ nhìn anh, thừa nhận lời của anh. Xác thực cô không nỡ bỏ anh, không nỡ, phi thường, phi thường không nỡ.
Khương Thừa Cực bỗng nhiên nhếch miệng mà cười, siêu cấp thích việc cô thừa nhận không bỏ được anh này. “Em muốn mở cửa hàng gì?” Anh ôn nhu hỏi lại, quyết định mặc kệ cô muốn làm cái gì, anh đều toàn lực giúp cô đạt thành.
“Em căn bản không nghĩ tới”Cô nhíu nhíu đầu lông mày, thành thật nói với anh.
“Vậy thì từ giờ trở đi nghĩ đi”. Anh mỉm cười đề nghị.