“Chồng em là thương yêu em, em đừng có phúc mà không biết hưởng” Bà chủ đứng bên cạnh cười nói.
“Việc này em đương nhiên biết, vấn đề là anh ấy cũng phải đi làm, em không muốn chậm trễ thời gian làm việc của anh ấy, cũng không muốn anh ấy vì thế mà trở nên vất vả” Phù Khiết thở dài.
“Oa, nói những lời này trước mặt ông xã, là muốn nói cho chị nghe, hay là nói cho cậu ấy nghe đây?” Bà chủ giễu cợt cô nói.
“Đều có” Phù Khiết mỉm cười nhìn về phía Khương Thừa Cực. Anh đứng ở bên cạnh chỉ mỉm cười dịu dàng, thủy chung không có mở miệng nói chuyện, thế nhưng chăm chú nhìn tình yêu và sự dịu dàng tràn đầy trong mắt cô, làm bà chủ đứng đối diện anh nhìn cũng nhịn không được muốn nổi da gà.
“Chịu không nổi, đi mau, đi mau, đừng đứng ở đây liếc mắt đưa tình, đừng kích thích tôi là gái già cuộc sống này chỉ còn lại có thân tình mà không có kích tình [2]” Bà chủ phất tay đuổi người.
Phù Khiết nghe vậy lên tiếng cười to.
“Bà chủ, chị nói như vậy không sợ ông chủ nghe thấy sao?”
Không có kích tình? Ha ha ha, thật buồn cười.
“Sợ cái gì, chị nói chính là lời nói thật” Bà chủ xem thường nói, lại vẫn nhịn không được nhìn về phía sau cửa hàng, chỉ sợ chồng mình thực sự sẽ nghe thấy, sẽ bị sửa chữa.
Phù Khiết mỉm cười đem hết thảy xem tại trong mắt, nhưng không trêu chọc chị. Mặc kệ là đệ tử hay là nhân viên trong cửa hàng, tất cả mọi người biết ông chủ và bà chủ tuy kết hôn sớm, hơn nữa cũng đã kết hôn mười mấy năm, lại vẫn đang điệp tình thâm [3], là sự ao ước của mọi người.
“Vậy em đi trước, ngày mai gặp, bà chủ” Cô cười phất tay.
“Ngày mai gặp” Khương Thừa Cực gật gật đầu với bà chủ, sau đó tiến lên nắm tay cô, hai người cùng nhau xoay người rời đi.
“Hôm nay thế nào? Chân còn đau không?” Sau khi lên xe, anh quan tâm hỏi cô.
“Đã sớm không đau, anh không cần kinh sợ” Cô nói xong, yêu kiều liếc mắt nhìn anh. “Anh hẳn là phải đến công ty đi làm chứ? Vậy đưa em tới chỗ của Nhân Nhân được không? Ngày hôm qua đưa thiếp mời tới lập tức đi ngay, cũng không có thời gian nói chuyện phiếm”
“Anh có thể đưa em qua đó, nhưng mà em phải đồng ý với anh trước khi anh tan tầm phải đợi anh ở đó, không không được chạy đi chỗ khác” Anh nghiêm trang nói.
“Em sẽ chạy đi chỗ nào chứ?” Cô buồn cười hỏi.
“Có lẽ lại chạy tới công viên làm mỹ nhân cứu anh hùng cũng không chừng” Anh liếc mắt nhìn cô. Ưm, thực có thể. Phù Khiết bị đùa cười lên.
“Đồng ý với anh, tạm thời đừng một người nơi nơi chạy loạn” Vẻ mặt anh đột nhiên nghiêm túc dặn dò.
“Anh đang lo lắng cái gì?” Bộ dáng thật sự nghiêm túc của anh làm cô thu hồi khuôn mặt tươi cười, hoài nghi hỏi.
“Không biết. Nhưng chuyện hôm qua vẫn không quên được, cảm thấy trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy” Khương Thừa Cực nhíu mày, thành thật nói ra bất an trong lòng, mà đây cũng là một trong lý do vì sao anh lại kiên trì đưa đón cô, cũng không phải đơn thuần chỉ vì vết thương ở chân của cô.
“Anh nghĩ nhiều quá”
“Cẩn thận thì vẫn hơn”
“Nói thế cũng không sai” Phù Khiết nhíu nhíu đầu lông mày, sau đó khẽ thở dài một hơi gật gật đầu. “Được rồi, em sẽ ngoan ngoãn đợi ở chỗ của Nhân Nhân, đợi đến khi anh tới đón em trước đó cũng sẽ không rời đi, như vậy anh có thể yên tâm đi?”
“Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải gọi điện thoại nói cho anh”
“Vâng, ba ba”
Khương Thừa Cực bỗng nhiên ngẩn ngơ, sau đó lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
“Em vừa rồi gọi anh là gì?”
“Anh rất giống ba em, có quá nhiều lo lắng” Cô giễu cợt anh.
“Em cảm thấy phiền sao?” Anh chỉ muốn biết điểm này.
“Tàm tạm. Chỉ cần có chút lo lắng như vậy, tóc của anh có thể sẽ mau bạc hết” Cô đưa tay ra sờ sờ đầu anh, sau đó quyến luyến ở lại trên những sợi tóc mềm mại đó, siêu thích sự mềm mại này.
“Bạc sẽ không thích sao?” Anh mỉm cười hỏi, tùy ý cho cô đùa trên đầu mình. Bởi vì cô thích, anh thậm chí đồng ý với cô thành Lưu Trường [4], sao lại để ý đến sự đùa giỡn này của cô chứ?
“Hóa ra anh cũng biết nói lời ngốc nghếch!” Nói xong, cô đột nhiên dùng sức đem đầu của anh làm cho rối lên, đùa đến anh không thể không nghiêng đầu tránh đi bàn tay nghịch ngợm của cô, cười khẽ ra tiếng.
“Đừng náo loạn, anh đang lái xe” Anh nhắc nhở cô.
Phù Khiết đành phải thu lại hành vi của mình, chuyển sang đùa ngón tay thon dài của anh.
Khoảng cách từ chỗ Phù Khiết đi học ở cửa hàng cà phê đến cửa hàng hoa của Quảng Nhân Nhân cũng không xa, lái xe mười lăm phút là tới.
Khương Thừa Cực sau khi dừng trước cửa hàng hoa cho cô xuống, trực tiếp quay xe về công ty làm việc.
Nhìn thấy cô đột nhiên tới chơi, Quảng Nhân Nhân vui mừng đến thiếu chút nữa không nhảy dựng lên, bởi vì hôm nay từ khi mở cửa lúc mười giờ đến nay, trong cửa hàng ngay cả một vị khách cũng không có, buồn đến cô rất nhanh muốn nổi điên, Phù Khiết có thể nói là tới đúng là thời điểm, đến giúp cô giải buồn.
Hai người phụ nữ cở cùng một chỗ có thể tán gẫu cái gì? Đáp án là cái gì cũng có thể tán gẫu, cho dù cho các cô thời gian năm ngày, mười ngày, đại khái cũng nói không hết. Đáng tiếc Phù Khiết ngồi xuống không đến nửa giờ, hai người tán gẫu đang hăng say, thì có khách vào cửa, nhưng tiếp theo một người lại một người ùn ùn đến không dứt, làm Quảng Nhân Nhân vội tới sứt đầu mẻ trán, ngay cả khi trời bên ngoài đã tối lại, xe rác đã tới, tới thời gian ăn tối, cô đều bất tri bất giác không rảnh để ý tới.
Phù Khiết đối với việc bọc hoa hoàn toàn giúp được gì, chỉ có thể giúp đi đổ rác, tính tiền, cùng với mua bữa tối, tránh cho sau khi Khương Thừa Cực tới đón cô đi, bạn tốt bởi vì bận quá mà quên ăn tối.
Đi ra khỏi cửa hàng hoa, đi vào trong ngõ nhỏ, sau khi Phù Khiết quen thuộc đi vào trong ngõ nhỏ lập tức liền đi tới khu phố tràn ngập các loại đồ ăn vặt, mua một bát mỳ sườn và một phần rau cải xào, sau đó đi về.
Sau khi rời khỏi khu phố bán đồ ăn, tiến vào con hẻm nhỏ, Phù Khiết lại luôn luôn có loại cảm giác bất an, giống như cảm giác bị người khác theo dõi.
Cô là bị nhiễm bệnh bất an đa nghi của Khương Thừa Cực sao?
Cô nghi hoặc quay đầu lại nhìn, phía sau một người cũng không có. Cô tiếp tục đi về phía trước, đi không đến vài bước hình như lại cảm giác được phía sau có tiếng bước chân, lúc này cô không quay đầu lại nữa, mà là trực tiếp bạt chân bỏ chạy.
Phía sau nếu thực sự có người đang theo dõi cô, thấy cô bạt chân chạy, vì đuổi theo cô khẳng định sẽ chạy theo. Thử một chút là biết. Phù Khiết thực chỉ là vì muốn thử một chút, cho nên mới chạy về phía trước hai, ba mét bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn về phía sau. Hai gã đàn ông đang đuổi theo cô bị hành động đột nhiên dừng lại của cô dọa cho sợ tới mức trong nháy mắt dừng bước tiến lại, đồng thời cũng tiết lộ hành tung của bọn họ.
Hiện trường bỗng dưng rơi vào giữa không khí cứng ngắc.
“Các người là ai? Vì sao phải theo dõi tôi?” Phù Khiết nhìn không chuyển mắt giương mắt nhìn bọn họ hỏi.
Không ai mở miệng trả lời câu hỏi của cô, hai tên kia sau khi liếc mắt với nhau một cái, đột nhiên đồng thời nhằm về phía cô.
Phù Khiết phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, hơn nữa không chút hoang mang. Chỉ cần trên tay đối phương không có dao, không có súng, không biết Taekwondo, võ thuật truyền thống hoặc các loại cao thủ võ thuật tự do, muốn cô một người đồng thời đối phó hai, ba, hoặc bốn, năm người cũng không vấn đề, hơn nữa còn phải nói trên tay cô còn có một bát mỳ sườn “nóng hôi hổi” có thể làm vũ khí.
Cô đem bát mỳ nóng trên tay ném vào trên mặt một tên, trúng giữa hồng tâm. Thừa dịp tên kia bị nóng phải dừng lại, khoảnh khắc kêu to ra tiếng, trong nháy mắt cô đánh về phía gã đàn ông kia, nhanh chóng cho hắn một cú đá, sau đó một phản thân, lại đánh về phía tên kia.
Cô xuống tay không lưu tình, động tác liền mạch dứt khoát, trong ba hay năm giây ngắn ngủn, khiến cho hai tên kia cùng ngã sấp xuống đất, sau đó kinh hách không thôi từ trên mặt đất đứng lên, sau đó liền chạy thoát khỏi hiện trường.
“Sao thế? Hoàn toàn không chịu nổi một đá à” Phù Khiết có chút bất mãn, hơn nữa lại nhìn đến sợi mỳ rải rác trên mặt đất. “Thật là toi công lãng phí một chén bát mỳ sườn”.
Bất đắc dĩ, cô đành phải quay lại khu phố bán đồ ăn, mua thêm một bát mỳ sườn nữa.
“Em đi đâu vậy?”
Không nghĩ tới Khương Thừa Cực sẽ đến nhanh như vậy, Phù Khiết vừa đi tới cửa cửa hàng hoa, đã bị anh lao tới từ trong ra làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa làm đổ bát mỳ sườn trong tay xuống.
“Anh đua xe à? Sao lại đi ra nhanh như vậy?” Cô nói đùa, sau đó mới giơ giơ thứ ở trong tay lên, trả lời câu hỏi của anh. “Em đi mua bữa tối cho Nhân Nhân”
Thấy cô vẫn hoàn hảo như cũ, Khương Thừa Cực sau khi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhíu nhíu đầu lông mày nhìn phía cô.
“Anh tưởng rằng em đã đồng ý với anh, sẽ không chạy loạn” Anh nói.
“Em không chạy loạn nha, chỉ tới khu phố bán đồ ăn vặt mua một bát mỳ sườn mà thôi” Cô mỉm cười đáp, sau đó đi đến trước quầy đem bữa tối trên tay đặt xuống. “Nhân Nhân, mình mua cho cậu mỳ sườn, còn có một phần rau cải xào, cậu phải ăn hết nha” Cô giương giọng nhắc nhở.
“Cậu phải đi?”
“Ừ”
“Xấu hổ ghê, cũng không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm với cậu” Quảng Nhân Nhân áy náy nói.
“Muốn nói chuyện phiếm còn nhiều cơ hội, còn sợ không thời gian sao? Hôm khác mình lại đến tìm cậu”
“Được! Tiền bữa tối nè!” Cô muốn đưa tiền, lại bị Phù Khiết trừng mắt cắt ngang.
“Đừng nói đùa được chứ? Một bát mỳ sườn thôi mà, mình mời. Mình đi nhé, bye”
“Bye!”
Phù Khiết ôm tay Khương Thừa Cực, vội vàng rời khỏi cửa hàng hoa của Nhân Nhân.
“Anh không có ý muốn thúc dục em, vì sao em đi nhanh như vậy?” Sau khi Khương Thừa Cực đi ra khỏi cửa hàng hoa, hoài nghi mở miệng hỏi, cảm thấy hành động của cô có chút điểm không bình thường.
“Vừa rồi khi em đi mua mỳ sườn cho Nhân Nhân, có hai gã đàn ông theo dõi em”
Khương Thừa Cực đột nhiên dừng bước, vẻ mặt khiếp sợ quay đầu nhìn cô.
“Em nói cái gì?”Anh hỏi
Phù Khiết trước tiên hít sâu một hơi, sau đó mới mở miệng nói: “Em vừa rồi khi đi mua mỳ sườn cho Nhân Nhân về, đột nhiên cảm giác giống như có người đang theo dõi em. Em quay đầu lại nhìn lại không nhìn thấy ai, cho nên liền sử dụng một kế, dùng phương thức chạy trốn đem bọn họ dẫn đi ra, kết quả phát hiện là hai gã đàn ông em chưa bao giờ gặp qua”
“Sau đó thì sao?” Khương Thừa Cực trầm giọng truy hỏi.
“Em hỏi bọn chúng là ai, vì sao phải theo dõi em?”
“Bọn chúng trả lời như thế nào?”
“Bọn chúng cái gì cũng chưa nói liền cùng nhau nhằm phía em, sau đó bị em đánh chạy mất”
Khương Thừa Cực mày nhíu chặt nhìn cô, hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Anh muốn tức giận mà giáo huấn cô đem chính mình đặt vào nguy hiểm, rồi lại vì câu dễ như trở bàn tay “Bị em đánh chạy mất” kia mà không giận nổi, chỉ có thể trầm mặc không nói.
Bản lĩnh của cô, anh đương nhiên so với ai khác đều rõ ràng hơn, cho nên mới có thể đồng ý không thay đổi việc thấy bất bình tương trợ và cá tính của cô.
Nhưng dù đồng ý không phải không lo lắng, không phải không sợ hãi, không phải anh thật sự tán thành cô làm lão tướng đưa mình vào nguy hiểm. Sự lo lắng, sợ hãi này nhất định theo anh cả đời không?
“Em không bị thương” Nhìn bộ dạng vẻ mặt lo lắng muốn nói lại thôi của anh, Phù Khiết chủ động báo cáo, sau đó nhíu mày có chút đăm chiêu nói với anh: “Em cảm thấy bọn họ không phải kẻ cướp, giống như thật sự chính là nhằm vào em mà đến”
“Vì sao em lại nghĩ như vậy?” Trái tim của Khương Thừa Cực căng thẳng, tạm thời dứt bỏ đấu tranh và ưu tâm của mình, trầm giọng hỏi.
“Bởi vì em vừa rồi thật sự không mang túi xách đi, trên tay trừ một bát mỳ sườn cùng một phần rau cải xào ra, cái gì cũng không có. Em nghĩ, hẳn là không phải bọn cướp muốn cướp bát mỳ sườn chứ? Một khi đã không phải vì thứ trên tay em, thì phải là vì em” Phù Khiết phân tích nói, “Nhưng mà em nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra, rốt cuộc là ai muốn tìm em gây phiền hà? Gần nhất em thật sự không đắc với bất luận kẻ nào nha. Anh có sao?”
Ba chữ kia Cuối cùng làm Khương Thừa Cực khẽ sửng sốt, sau đó không tức giận liếc mắt nhìn cô.
“Anh cũng không phải như người nào đó luôn tạo cơ hội gây phiền toái”
“Hắc, anh nói người nào đó chỉ ai vậy?”
“Anh cũng không biết nữa”
“Mới là lạ! Anh dám nói em là người luôn tạo cơ hội gây phiền toái, Khương Thừa Cực, anh chết chắc rồi!” Phù Khiết giả bộ tức giận giơ tay đánh anh.
“Đó không phải anh nói, là nhạc mẫu đại nhân nói” Khương Thừa Cực cười sau đó chạy đi, phản ứng cực nhanh trốn công kích của cô.
“Anh!” Tạm thời thất thủ, làm hai mắt Phù Khiết mở lớn, không cam tâm lại tiếp tục đuổi theo, không đánh anh không được.
Khương Thừa Cực cười đông lẩn tây trốn, hai người trên vỉa hề cùng chơi đùa, mãi đến khi cô thiếu chút nữa đụng phải người đi đường, anh mới đột nhiên đem cô kéo vào trong lòng, dừng lại mà chơi đùa như trẻ con của hai người.
Anh dừng lại, cô cũng dừng, “thịch” một tiếng, một chưởng đánh lên ngực anh.
“Đánh tới” Cô ngẩng đầu lên, đắc ý nói, mặt mày hớn hở bộ dáng rất là xinh đẹp.
Khương Thừa Cực khẽ cười, tình không tự kìm hãm được cúi đầu xuống nhiệt tình hôn cô.
Phù Khiết lại không tự kìm hãm được rên rỉ ra tiếng, vội vàng tách khoảng cách với anh, ngượng ngùng trừng anh một cái.
“Đối với chuyện này, anh có ý kiến gì không?” Cô trở lại chuyện chính hỏi.
“Chuyện này để anh xử lý” Anh trầm giọng nói, một giây trước ý cười còn trên mặt trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.
“Anh muốn xử lý như thế nào?” Cô tò mò hỏi.
Anh không trả lời cô.
____-.-____
“Đừng náo loạn, anh không phải nghiêm túc sao?” Phù Khiết quả thực không dám tin tưởng rằng Khương Thừa Cực lại làm ra quyết định như vậy. Anh vậy mà vì đi theo bảo vệ cô, mà hướng công ty đưa ra đơn xin từ chức, từ nay về sau không hề cần đúng chín giờ đến công ty làm! Hắn nhất định là đang nói đùa với cô có đúng không? Mới trải qua thời gian một ngày mà thôi, anh sao lại có thể nhanh quyết định như vậy, mà lại nhận được sự chấp nhận của công ty?
Chuyện này dù muốn cũng không muốn nghĩ đến.
Nhưng mà vừa rồi, cô lại nhận được điện thoại Phí Quân Khải gọi đến, muốn cô cố gắng nói chuyện với anh, bảo anh không cần lỗ mãng như thế, tùy tiện cắt đứt tiền đồ của mình.
Cô mau nổi điên, thực mau nổi điên!
“Đây là phương thức xử lý theo như lời anh nói?” Cô nhíu chặt mày nhìn anh hỏi, ngữ khí có chút tức giận, “Không cần náo loạn”
“Đây là thật sự, không phải đùa” Vẻ mặt Khương Thừa Cực nghiêm nhìn thẳng cô nói.
Cho nên cô mới nói cô mau muốn nổi điên, đáng giận! “Anh bỏ công việc này, về sau phải làm gì? Cô chăm chú nhìn anh hỏi.
“Anh cho dù không đi làm cũng nuôi được em, em yên tâm”
Đáng giận, cô dĩ nhiên biết anh có nhiều tiền, cho dù không làm việc cũng nuôi sống được cả một quân đội, nhưng vấn đề là ai nói với anh việc này chứ!
“Anh có biết không làm việc nhàm chán biết bao nhiêu không? Thời gian du thử du thực không phải mỗi người cũng chịu được, anh nhìn em cũng biết, em không hy vọng anh sau này lại hối hận” Cô hít sâu một hơi, làm anh hiểu đại nghĩa.
Anh lại không chút do dự, nghị vô phản cố [5] trả lời, “Anh sẽ không hối hận”
Hừm, tức chết người đi được, cô phải nói như thế nào anh mới có thể hiểu đây?
“Khương Thừa Cực!”
“Hãy nghe anh nói, Honey” Anh đột nhiên cắt ngang cô, sau đó đem cô kéo lên đùi, hai tay ôm cô mở miệng nói: “Trước kia khi anh ở Mỹ, anh có một công ty, có thể tùy tâm sở dục [6] quyết định bất luận món đầu tư nào, bất kể kết quả là lỗ hay lãi, anh chỉ cần chính mình chơi vui vẻ là được, không cần ai báo cáo trước với bất kỳ; nhưng mà ở trong đây lại không có biện pháp như vậy, mỗi quyết định đều phải đánh giá báo cáo, nếu kinh doanh lãi thì không có việc gì, nếu lỗ còn phải phải mở cuộc họp kiểm điểm, cẩn thận phân tích phán đoán nguyên nhân sai lầm, nói thực ra, anh cảm thấy có điểm không thích ứng”.
Cô nhìn anh, nhíu nhíu đầu lông mày, thử hỏi: “Ý là, thật ra anh đã sớm muốn từ chức?”
Anh gật gật đầu.
“Anh không gạt em?”
Anh lắc đầu.
“Một khi anh đã sớm muônd từ chức, vì sao kéo dài tới bây giờ mới làm?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì tìm không thấy một lý do để danh chính ngôn thuận từ chức. Lúc trước người giới thiệu anh vào công ty là Phí Quân Khải, nghe nói bọn họ đồng ý dùng khoản tiền lương cao như vậy mời anh một nhân vật danh tiểu tốt không có tiếng tăm, cậu ấy cũng cực lực tiến cử cam đoan. Tuy rằng vào công ty này một năm, anh không làm cậu ấy mất mặt cũng không làm công ty thất vọng, nhưng mà mới làm một năm đã muốn đi, không có một lý do chính đáng muốn nói như thế nào cho bọn họ phục? Tóm lại không thể nói cho bọn họ, anh cảm thấy công ty nhiều quy định, nhiều quản thúc, anh cảm thấy bị trói tay trói chân rất phiền hà sao?”
“Vậy anh bây giờ có lý do chính đáng sao?” Cô hoài nghi nhìn anh.
“Đương nhiên”
“Lý do gì?” Vì sao cô có loại dự cảm không tốt?
“Anh thật sự rất yêu vợ anh, nếu cô ấy bị thương anh tuyệt đối không thể tha thứ chính mình, sẽ hối hận cả đời” Anh nhìn không chuyển mắt nói ra từng chữ từng chữ.
Phù Khiết ngây như gà gỗ nhìn anh, quả thực là dở khóc dở cười.
Cô chỉ biết anh sẽ lấy cô làm lý do, cô đã biết!
Nhưng nên nói như thế nào đây? Nếu anh đã sớm muốn từ chức, cảm thấy công việc hiện tại cũng không là điều anh muốn, hơn nữa lại tại dưới tình huống kinh tế hiện tại, cô không có cách nào ngăn cản chuyện anh muốn làm.
“Ừm, quả nhiên là ý do tốt” Cô nhìn anh nghiêm trang gật đầu nói, kỳ thật rất muốn cười.
“Em cũng cảm thấy như vậy sao?” Anh đắc ý mỉm cười.
Phù Khiết nhìn anh, trước tiên cho anh một cái xem thường, rốt cục nhịn không được phù một tiếng bật cười.
“Thật chịu không nổi. Anh thực sự nói như vậy sao? Xác định công ty đồng ý cho anh từ chức?” Cô vừa cười vừa hỏi.
“Bọn họ đương nhiên hy vọng anh về nhà cẩn thận suy nghĩ một chút, còn nói, nếu thực không có biện pháp, công ty có thể mời vệ sĩ hoặc trinh thám bảo hộ bảo vệ em an toàn” Khương Thừa Cực hôn cô một cái, mỉm cười ngưng mắt nhìn cô nói.
“Anh đang nói đùa đúng không? Mời vệ sĩ hoặc trinh thám bảo vệ em?” Hai mắt cô mở lớn, giây tiếp theo, khó có thể tin ha ha cười to.
“Bọn họ nói chỉ cần anh không từ chức, mọi điều kiện cũng chấp nhận”
“Hóa ra anh lại có tài như vậy”
“Em bây giờ mới biết sao” Anh nói xong, nhịn không được lại hôn cô một cái. Chỉ cần đem cô ôm ở trong lòng, anh tựa hồ không thể không hôn cô, bất kể là hôn môi cô, gò má cô, hay là tóc cô.
“Được rồi, một khi đã đây là mong muốn của anh, em cũng không ngăn cản anh” Phù Khiết vòng qua cổ anh, ngọt ngào hôn anh một cái.
“Vì sao em muốn ngăn cản anh?” Anh tò mò hỏi.
“Em cho rằng đây là công việc anh yêu thích, em không hy vọng bởi vì em, mà hủy hết tương lai của anh” Cô nghiêm túc trả lời.
“Tương lai của anh chính là em” Anh kiên định nhìn chằm chằm cô, thổ lộ hết.
Cô mỉm cười, nhịn không được vui vẻ lại hôn anh một cái. “Cho nên, anh thực sự tính từ ngày mai bắt đầu làm bảo tiêu của em sao? Em không có tiền trả lương cho anh nha” Cô vòng qua cổ anh, nghịch ngợm nói.
“Nếu không có tiền, anh không ngại em dùng thân thể để trả” Anh nhếch mi, vòng tay qua eo cô nhẹ nhàng hoạt động.
“Thật vậy chăng? Vậy có muốn thu tiền đặt cọc trước hay không?” Cô cười ái muội, nhẹ giọng hỏi.
“Có là tốt nhất. Em muốn trả luôn bây giờ không?” Ánh mắt của anh dần dần trở nên thâm trầm.
“Anh muốn thu bây giờ sao?” Cô không đáp hỏi lại.
“Muốn” Anh thấp giọng khẽ lẩm bẩm.
Phù Khiết bỗng nhiên khàn khàn khẻ cười một tiếng, tay từ trên cổ anh phóng xuống dưới, dò xét vào vuốt ve cơ bụng rắn chắc của anh qua lớp áo bên hông, trong ngực, sau đó tìm được điểm trước ngực của anh, nhẹ nhàng xoay xoay, khiêu khích anh.
“Cảm thấy được không? Bảo tiêu tiên sinh?” Cô khẽ dán vào tai anh thổi khí, thấp giọng hỏi.
Đem quần áo cởi, giọng nói của anh khàn khàn mà đòi hỏi.
“Bảo tiêu tiên sinh hóa ra là một người hay khẩn trương như thế à?” Cô nũng nịu cười nói, đứng thẳng dậy thong thả cởi quần áo của mình.
Ánh mắt của anh như lửa nóng, đột nhiên dừng lại hôn cô.
……
Chú thích:
Đại phí chu chương [1] 大费周章 – [dà fèi zhōu zhāng] – chỉ việc hoang phí, khổ tâm vào những việc không đâu
Kích tình [2]: Tình cảm mãnh liệt
Điệp tình thâm [3]: Tình yêu như uyên ương sâu đậm
Lưu Trường [4]: Mời các bạn VÀO ĐÂY tham khảo
Nghị vô phản cố [5] 义无反顾 [Yì wú fǎn gù] – đã làm việc gì quyết không do dự, quay đầu nhìn lại.
Tùy tâm sở dục [6] 随心所欲 [Suí xīn suǒ yù] – tùy ý làm những gì mình muốn.