Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mình, không chết ư?”

Mệt mỏi mở hai mắt ra, thứ mà hắn thấy trước nhất chính là một vòng trăng máu ngoài cửa sổ kia.

Màn đêm đen kịt, không có lấy một ngôi sao. Nơi đó chỉ mỗi một vòng trăng máu đang phát tán ra ánh sáng nhàn nhạt, trông vô cùng quỷ dị.

Hít mạnh một hơi, Mạnh Nam mạnh mẽ chống đỡ thân thể ngồi dậy. Hắn nhận ra mình đang mặc quần áo bệnh nhân và nằm trong một căn phòng bệnh.

Ngọn đèn trong phòng lấp loé bập bùng, nhưng nhờ ánh trăng chiếu rọi xuống nên cũng có thể thấy rõ ràng xung quanh.

Vách tường cũ nát cùng ba chiếc giường trống khác mơ hồ dính những dấu vết màu đen. Mạnh Nam khẽ phình nhẹ mũi mình, là mùi máu tươi.

Đối diện giường bệnh có một cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ, trên cửa có một lỗ nhòm hình chữ nhật dẹp; trong lỗ hổng ấy lại đen kịt, không có một tia sáng nào.

Phía dưới lỗ nhòm có một đồ án màu đen, xem ra giống như là một dấu bàn tay in vào.

Bên cạnh dấu bàn tay là từng đạo vết cắt, tựa hồ là dùng móng tay vẽ ra đến đấy.

Rút cuộc là dùng khí lực lớn đến đâu, mới có thể tại trên cửa sắt lưu lại dấu bàn tay và vết cắt như vậy?

Mạnh Nam túm lấy ống chích trên cánh tay, bên trong là một loại chất lỏng màu đỏ như máu, đục ngầu vô cùng.

Vô luận đây là cái gì, tại trong hoàn cảnh như vậy - tuyệt đối không phải là vật gì tốt.

Đúng lúc này, Mạnh Nam thấy trên cánh tay của mình có một nhóm chữ số đẫm máu:

44:44:44

Đúng lúc này, chữ số bắt đầu phát sinh biến hóa.

43, 42, 41, những chữ số cuối cùng càng lúc càng nhỏ.

“Đây là đếm ngược ư? Mục đích của nó là gì? Nếu như về 0, chuyện gì sẽ xảy ra?”

Mạnh Nam lắc đầu; đầu vẫn còn có chút nặng nề, u mê đấy.

“Những thứ này đều là vấn đề nhỏ; chủ yếu nhất là, tại sao mình mà chưa chết? Mình rõ ràng cũng đã chết rồi!”

Mạnh Nam hoạt động thân thể một cái, không có cảm giác đau nhức kịch liệt khi bị chia năm xẻ bảy. Thế nhưng vô luận là động tác hay xúc cảm đều rất chân thật, đây hoàn toàn không giống nằm mơ.

Sau đó, Mạnh Nam bước xuống đất. Hắn không nhón chân lên đi đường, cũng không có cảm giác bay bổng, chứng tỏ bản thân hẳn không phải là quỷ.

Như vậy nơi đây đến cùng là địa phương nào? Tại sao mình ở chỗ này?

Tại sao mình mặc quần áo bệnh nhân? Mà tại sao phần ngực của bộ quần áo bệnh nhân này lại có một một dấu bàn tay máu?

Trong lúc đang nghi hoặc, Mạnh Nam trông thấy vị trí cửa phòng đóng chặc ở gần đó, tại lỗ nhòm gắn trên cánh cửa sắt của phòng bệnh, có một đôi mắt đang nhìn chòng chọc vào chính mình.

Con mắt đen như mực, không có tròng trắng, tựa như hai viên bi sắt màu đen khảm tại lỗ nhòm, tản ra một vầng sáng quỷ dị.

Mạnh Nam rất quen thuộc loại ánh mắt này. Hắn từng gặp ánh mắt tràn đầy “Tham muốn chiếm hữu” này qua vô số lần, phảng phất cứ như một tiểu hài tử 5 tuổi thấy được món đồ chơi mà bản thân thích nhất vậy.

Lạnh băng mà thuần túy.

Mạnh Nam không chút do dự vọt tới, kéo cửa ra.

Nếu như đây là một trò chơi khăm, hắn phải xem ai là chủ nhân của trò chơi khăm này!

Nhưng mà ngoài cửa không có gì cả, chỉ có một cảnh tượng đổ nát khắp chốn, dường như đôi mắt mà Mạnh Nam vừa nhìn thấy chỉ là ảo ảnh.

Mạnh Nam khẽ run, do dự một chút rồi mặc áo bệnh nhân bước ra khỏi phòng.

Hắn nhìn xung quanh, có một hành lang tối tăm bên ngoài phòng bệnh. Phía bên phải cách đó không xa, tựa hồ có thể trong thấy bóng hình của một nhân viên điều dưỡng nào đó đang đứng.

Do dự một chút, Mạnh Nam muốn lui trở về căn phòng bệnh sau lưng, nhưng cánh cửa phòng bệnh đã đóng lại từ lúc nào.

Mạnh Nam cố gắng đẩy, nhưng không đẩy ra được.

Có cơ quan à?

Không còn cách nào, Mạnh Nam thở ra một hơi, thận trọng đi về hướng trạm điều dưỡng.

Rốt cuộc, so với những vị trí khác - nơi không thể nhìn thấy gì – hắn hy vọng bóng dáng của người nhân viên điều dưỡng ở xa xa kia có thể cung cấp cho hắn một ít manh mối.

“Cạch ... Cạch”.

Mạnh Nam chưa đi được bao xa, một cánh cửa phòng bệnh ngay sát bên cạnh nhân viên điều dưỡng kia chậm rãi mở ra. Một cánh tay duỗi ra từ đó, mảnh khảnh trắng nõn, không mặc quần áo, nhìn như một khúc xương khô vậy.

Cánh tay khẽ đung đưa, như thể gọi Mạnh Nam đi qua.

Mạnh Nam chau mày, nghiến răng đi tới.

Hắn nhất định phải xác nhận xem đây có phải là một trò đùa hay không!

Tuy nhiên, vào lúc này, một cánh cửa phòng bệnh bên cạnh Mạnh Nam đột nhiên mở ra; một đôi cánh tay duỗi ra, ôm Mạnh Nam vào lòng.

Cảm nhận được nhiệt độ con người, hai mắt Mạnh Nam lóe lên một tia sáng lạnh, đồng thời thân thể thả lỏng, không phản kháng, dựa vào sức kéo kia mà tiến vào trong phường.

Cánh cửa lại đóng chặt.

“Chớ có lên tiếng, có quỷ.” Kẻ vừa túm lấy Mạnh Nam đặt tay lên miệng hắn, thầm thì vào tai hắn với giọng nói gần như không nghe rõ được.

Mạnh Nam gật nhẹ, không giãy dụa, nhưng vẫn nắm chặt kim tiêm trong tay phải.

Đúng lúc này, Mạnh Nam phát hiện có bốn người đang ngồi sát góc phường.

Một người đàn ông trẻ đeo kính, một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, một người đàn ông trung niên có vẻ vạm vỡ và một người đàn ông hơi béo phì.

Bọn họ đều mặc đồng phục bệnh nhân, trên cánh tay còn có một nhóm chữ số đẫm máu đang giảm dần.

Ngay khi Mạnh Nam đang bối rối, đột nhiên có tiếng bước chân chạy vội vàng trên hành lang.

“Thình thịch thình thịch thình thịch!”

Tựa hồ là có người nào đó trong hành lang chạy tới.

Nghe thấy tiếng chạy kia, Mạnh Nam có thể cảm giác được những người phía sau vừa thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng hơi thả lỏng ra.

“Tôi…” Lòng bàn tay của người phía sau hơi thả lỏng ra, Mạnh Nam vừa định nói chuyện thì…

“Thình thịch thình thịch thình thịch!”

Âm thanh chạy bộ kia lại bất ngờ vang lên, dừng lại ở ngoài cửa.

Tất cả mọi người đều nín thở, ngay cả Mạnh Nam cũng không ngoại lệ.

Dù không biết bên ngoài rốt cuộc là thứ gì, nhưng chắc chắn là thứ không “sạch sẽ” đấy.

Kết hợp với lời khuyên của người vừa bịt miệng mình, Mạnh Nam đoán rằng, rất có thể đó là một con quỷ ở bên ngoài.

Nhiều năm như vậy, những người quen biết Mạnh Nam đều biết hắn có một điểm yếu, đó là rất sợ ma quỷ.

Bản tính gan dạ của hắn rất kỳ dị: Có thể đi dạo trong nghĩa trang vào lúc nửa đêm ngày 14/7, nhưng không bao giờ dám vào ngôi nhà ma ám trong mấy khu vui chơi.

Theo góc nhìn của bạn bè, đôi khi hắn là một người vô thần cố chấp, và đôi khi cũng là một đứa trẻ ngoan không dám thò chân ra khỏi giường vào ban đêm.

Không sai, Mạnh Nam rất sợ quỷ, dù là quỷ thật hay quỷ giả.

Vì vậy, hiện tại Mạnh Nam rất sợ, ớn lạnh thấu trời, hơi run rẩy, thậm chí còn quên cả thở.

Thanh âm ngoài cửa biến mất, nhưng dường như cũng không có ai dám thả lỏng cả. Một vài cánh tay còn lặng lẽ đè lên cửa.

“Phanh!”

Đột nhiên, một lực mạnh đập vào cửa, đồ vật bên ngoài muốn xông vào!

Nhưng những người phía sau Mạnh Nam và người đàn ông vạm vỡ kia đã ép chặt cửa lại; thật khó tin thay, cánh cửa không hề di chuyển.

Mạnh Nam vô cùng ngạc nhiên vì điều này.

Thông thường mà nói, cho dù va chạm đột ngột như vậy cũng không thể mở được cửa, nhưng ít nhất cũng sẽ lay động được cửa. Dù gì đi nữa, cơ thể con người cần có thời gian để có thể cảm nhận được lực va chạm, từ đó mới có thể bung sức mà ngăn trở chứ.

Tuy nhiên, cánh cửa này không hề động đậy, cũng chứng minh được một việc: ở thời khắc sinh tử nguy cấp, sức mạnh tiềm ẩn của con người đáng sợ đến nhường nào.

Chắc chắn rồi, cánh cửa cố định thế này đã khiến những “thứ” bên ngoài cánh cửa cảm thấy khó hiểu, để rồi sau nhiều lần tác động liên tiếp thì kết quả cũng không hề thay đổi.

Sau đó, một bàn tay lọt qua lỗ nhòm trên cửa, chạm vào ổ khóa bên trong bằng một tư thế cực kỳ quỷ dị.

Mạnh Nam đột ngột cảm thấy tóc gáy cả người mình đều dựng đứng cả lên! Chết tiệt thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang