Ánh sáng trong rừng không sáng hơn bên trong tòa nhà bao nhiêu; ngay cả vầng trăng máu chói lọi cũng không thể xuyên qua lá cây, nhưng trên đường vẫn có thể nhìn thấy một cách mờ nhạt.
Tâm trạng mọi người bình tĩnh lại rất nhiều, tuy đều biết trong rừng có quỷ, nhưng so với trong tòa nhà kia thì vẫn an toàn hơn không ít.
“Các anh đều đã xem qua bộ phim này à?” Trương Nhã hỏi trong lúc đang cẩn thận tiến về phía trước.
“Ngoại trừ Mạnh Nam, hẳn là đều đã xem cả.” Ninh Thần gật đầu: “Dù sao thì đây cũng là bộ phim kinh dị số 1 Hàn Quốc. Quá nổi tiếng rồi.”
“Đừng nhắc nữa, tôi bị đồng nghiệp lừa nè. Tôi còn thật sự tưởng đó là một chương trình tạp kỹ.” Trần Chí cười khổ lắc đầu: “Kết quả là có quỷ xuất hiện, khiến tôi sợ đến choáng váng luôn.”
“Tôi nói này, đừng bảo tôi khoác lác nhé. Nói đến chuyện xem phim ma, không ai trong số các anh chị có thể xem nhiều như tôi đâu.” Lý Thế Minh nói: “Bộ phim Gonjiam cũng không đáng sợ như vậy. Nó chỉ là một phim tài liệu giả mà thôi. Cốt truyện đều là dàn dựng theo khuôn mẫu.”
“Khuôn mẫu ư?” Trương Nhã nghi ngờ, nhìn Lý Thế Minh.
“Đúng vậy, các kiểu hù dọa đều là bài bản cũ.” Lý Thế Minh gật đầu: “Tôi nhớ lúc đó mình đã đọc một bài phân tích. Quỷ ở đây chủ yếu chia thành ba nhóm: Quỷ du khách, Quỷ bệnh nhân và Quỷ viện trưởng.”
“Quỷ du khách? Ý anh là những người như nhóm [Kỷ Nguyên Kinh Hoàng] kia?” Trần Chí nghi ngờ hỏi.
“Ừ.” Lý Thế Minh gật đầu, sau khi nói xong thì gã cũng cảm thấy đỡ sợ hơn: “Quỷ du lịch giống như hai thiếu niên ở đầu phim, và ba nữ sinh được nhắc đến trong phim…”
Khi nhắc đến nữ sinh, mọi người đều rùng mình, đồng loạt nhìn quanh vì sợ cô nàng nữ sinh kia lại xuất hiện ở đâu đó.
“Loại quỷ này tuy không đặc biệt cố ý giết người, nhưng oán khí cũng không nhỏ. Đúng hơn là bọn hỏ chỉ muốn được rời khỏi nơi này.” Lý Thế Minh nhìn Trần Chí: “Có lẽ đây là vì sao quỷ nữ sinh lại tha cho anh một mạng.”
“Đừng nói nữa, chúng ta bàn chuyện tiếp theo đi.” Trần Chí vội vàng xua tay, mồ hôi lạnh đã khô hẳn giờ lại tuôn ra lần nữa.
“Loại thứ hai là quỷ hồn bệnh nhân.” Lý Thế Minh nói: “Những quỷ hồn này từng là bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần Gonjiam. Theo phim, bọn họ là những bệnh nhân tâm thần thật sự, tù nhân chính trị, hoặc gián điệp,… Mà tù nhân chính trị và tội phạm gián điệp e rằng cũng đã trở thành bệnh nhân tâm thần thực sự vì bị tra tấn liên tục.”
“Một bệnh viện tâm thần lại có tù nhân chính trị và gián điệp à?” Mạnh Nam cười lạnh, “Đây thực sự là buồn cười.”
“Theo nội dung của bộ phim, những bệnh nhân này có thể dễ dàng giết chết một vài người của nhóm Kỷ Nguyên Kinh Hoàng, nhưng chúng không giết thật, mà chỉ liên tục hù họ sợ hãi.” Lý Thế Minh nói tiếp: “Vì vậy, mọi người đoán rằng, những quỷ tù nhân này không muốn giết người, đúng hơn là chỉ muốn đùa vui.”
“Cơ mà, số lượng người xem livestream của nhóm Kỷ Nguyên Kinh Hoàng trong phim cuối cùng đã giảm xuống còn 503.” Trương Nhã gật đầu: “Hẳn là bọn chúng đang trêu chọc nhóm streamer này để giải trí.”
“Đúng vậy, chỉ cần những con quỷ bệnh nhân này không cảm thấy nhàm chán, chúng sẽ không giết chúng ta một cách dễ dàng.” Lý Thế Minh gật đầu, “Vấn đề quan trọng nhất chính là con quỷ viện trưởng.”
Lý Thế Minh nhìn xung quanh, nuốt nước miếng, rồi nói tiếp: “Tôi nhớ có một bài báo nói rằng, Quỷ viện trưởng sẽ không tùy tiện giết người, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ mềm lòng với bất kỳ ai muốn bước vào phòng 402.”
“Ngộ nhỡ, chúng ta nhất định phải bước vào phòng 402 thì sao?” Ninh Thần nhìn chuỗi thời gian đếm ngược trên mu bàn tay của mình, nở một nụ cười khổ.
“Đi bước nào, tính bước đó.” Lý Thế Minh thở dài.
Đúng lúc này, một tia sáng từ trong bụi cây chiếu ra, trực tiếp rọi trúng mọi người.
“A!” Hai tiếng hét vang lên từ trong rừng.
“Là hai cô gái kia!” Ninh Thần sáng mắt lên, vội vàng gọi: “Đừng sợ, chúng ta không phải quỷ!”
Nghe lời nói của Ninh Thần, tiếng kêu đằng kia dừng lại, ánh sáng càng ngày càng gần. Ngay sau đó, hai bóng dáng bước ra ngoài.
Đây là hai cô gái trẻ xinh đẹp, đeo thiết bị quay phim trong hình dạng một chiếc vòng đeo cổ và cầm đèn pin trên tay.
“Thật tuyệt, thật tuyệt, đúng là con người!” Một cô gái ngay lập tức ngồi dưới đất và bắt đầu khóc khi nhìn thấy đám đông.
“Không sao đâu, không sao đâu!” Một cô gái khác vừa nhìn mọi người, vừa an ủi bạn đồng hành: “Anh, các anh chị là ai? Sao mọi người lại ở đây?”
“Chúng ta đến đây để thám hiểm.” Trương Nhã bước tới, nói: “Còn hai người thì sao? Tại sao nửa đêm khuya khoắt mà hai cô nữ sinh lại đến chỗ này?”
Trương Nhã lên tiếng, còn mấy người còn lại không hề mở lời. Rốt cuộc, không hề dễ dàng để có thể giao tiếp với các cô ở lứa tuổi nữ sinh giữa đêm khuya ngay miền rừng núi thế này.
“Chúng ta, chúng ta là nhóm streamer Kỷ Nguyên Kinh Hoàng, đến quay livestream tại bệnh viện tâm thần Gonjiam. Nhân tiện, tên tôi là Ji Huyn.” Cô gái đứng đấy nói, “Đây là bạn đồng hành của tôi, Charlotte.”
“Ồ, tên tôi là Trương Nhã.” Trương Nhã gật đầu.
“Này, đi thôi! Có quỷ ở đây!” Ji Hyun đỡ Charlotte đứng lên và nói: “Chúng tôi đã phải chạy trốn tại đây trong một thời gian dài, không thể thoát ra khỏi khu vực này được!”
“Là Quỷ đánh tường.” Lý Thế Minh nói: “Nó giống như một mê cung vậy. Mọi người sẽ có cảm giác như mình đang chạy về phía trước; nhưng trên thực tế, chỉ là đi vòng vòng xung quanh tại chỗ. Nhưng không sao cả. Chỉ cần có người ngoài bước vào là sẽ phá đi sự nguyền rủa của Quỷ đánh tường. Bây giờ chắc không sao đâu.”
“Tuyệt quá! Thế thì tốt!” Nghe những lời của Lý Thế Minh, Ji Huyn như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chúng ta nhanh chóng ra khỏi đây đi, có quỷ trong bệnh viện tâm thần Gonjiam!”
“Chuyện quái gì xảy ra vậy? Có thể nói cho tôi biết không?” Trương Nhã gật đầu, tiếp tục hỏi.
“Ừm. Chúng tôi cắm trại ở gần đây. Giờ tới đó trước đã. Đội trưởng vẫn đang đợi chúng tôi. Vừa đi vừa nói chuyện nhé.” Ji Huyn gật đầu.
Trên đường đi, Mạnh Nam và những người khác đã nghe được những gì đã xảy ra với Ji Huyn và những người khác. Những gì họ trải qua cũng không khác mấy với nội dung trong phim.
Trong buổi lễ gọi hồn, cả hai nhìn thấy con búp bê trong phòng thí nghiệm; tiếp theo, nhóm của Ji Huynh bị tấn công trong phòng trị liệu nhóm, sau đó bèn trốn khỏi bệnh viện tâm thần và muốn quay trở lại trại tập kết.
Không có gì khác nhau cả.
Đối với những gì xảy ra tiếp theo trong bệnh viện tâm thần, hay những gì đã xảy ra với những người bạn đồng hành khác của họ - hai cô nàng này đều không biết.
Đầu tiên, là Ji Huyn và Charlotte biết đường đi; kế tiếp, họ có thiết bị chiếu sáng. Thế nên, cả hai bèn làm người dẫn đường. Trương Nhã thỉnh thoảng vẫn đi cùng họ, thì thầm như thể cả bọn đang nói chuyện riêng tư gì đó.
Bốn người Mạnh Nam theo sát phía sau, vừa trò chuyện, vừa cảnh giác về phía sau và xung quanh.
“Có vẻ như biến cố đã xảy ra sau khi họ rời khỏi bệnh viện Gonjiam.” Lý Thế Minh gằng nói, “Chỉ là, không biết chuyện gì đã xảy ra với những người bạn đồng hành của họ.”
“Có lẽ họ đã chết.” Ninh Thần nói: “Rốt cuộc, bây giờ có quá nhiều quỷ hồn trong bệnh viện tâm thần kia.”
“Có lẽ vậy...” Lý Thế Minh gật đầu.
Đột nhiên, Trương Nhã và ba người đằng trước hét lên, dừng bước ngay tại chỗ.
Mạnh Nam và những người khác vội vàng nhìn xung quanh, để rồi hít sâu một luồng khí lạnh vào phổi.
Cách họ không xa, qua những kẽ hở của rừng cây, cả nhóm người có thể nhìn thấy một tòa nhà bốn tầng đổ nát sừng sững dưới ánh trăng đẫm máu.
Bệnh viện tâm thần Gonjiam, họ đã trở lại!
“Nhìn kìa!” Lý Thế Minh hai mắt tròn xoe, cánh tay run rẩy chỉ về phía trước.
Trước cửa Bệnh viện tâm thần Gonjiam, có 4 bóng người đang đứng lặng lẽ nơi đó.
3 nam và 1 nữ, họ mặc quần áo bệnh nhân, cúi đầu, giữ thân thể thẳng tắp, giống như một cánh cửa lớn, lại phảng phất như đang chờ đợi nhóm người Mạnh Nam tiến đến…