Bàn tay thò vào cửa rất mỏng và trắng, giống y hệt như bàn tay mà Mạnh Nam đã từng thấy.
Bàn tay ấy sờ xuống dưới, vậy mà thấy cửa không khóa lại. Cánh tay ấy tự động rút về, lại đập cửa thêm mấy cái nữa; thấy cửa vẫn không nhúc nhích, xem ra cuối cùng nó đành chịu thua.
“Đông đông đông đông “
Kèm theo một loạt tiếng bước chân, thứ bên ngoài dường như đã rời đi…
“Cuối cùng cũng đi rồi!” Sau một hồi lâu nữa, người bịt miệng Mạnh Nam rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm. Gã từ từ buông miệng của Mạnh Nam ra: “Thực xin lỗi anh bạn. Vừa rồi thật sự là tình thế bất đắc dĩ.”
“Không sao.” Mạnh Nam hít sâu hai hơi, cho tới bây giờ thân thể vẫn còn hơi run lên: “Các người là ai? Nơi này là đâu? Có gì ngoài đó thế?”
“Ồ, giới thiệu bản thân đi.” Những người phía sau Mạnh Nam nhẹ nhàng bò ra và nói, “Tôi tên là Ngô Hân. Tất cả những người ở đây đều là những người được tôi kéo vào phòng.”
“Chào bạn, tôi tên là Ninh Thần.” Người nam sinh đeo kính nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, trông rất thanh tú, cứ như là sinh viên đại học.
“Trương Nhã.” Người phụ nữ cao kều nhẹ nhàng nói, bộ áo bệnh nhân không che giấu được khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
“Tên tôi là Trần Chí. Tôi là cảnh sát, và tôi cũng rất tò mò không biết nơi này chính xác là địa phương nào.” Người đàn ông vạm vỡ này nhìn Ngô Hân: “Vừa rồi anh ta định nói, thì cậu đến đây.”
“Tôi đoán thôi, ở đây có thể là một thế giới theo kiểu Vô hạn lưu đấy!” Tay mập mạp nghiêm túc nói: “Tôi đã từng xem qua bộ truyện [Vô Hạn Khủng Bố], phỏng chừng đều y chang thế này. À mà, tôi tên Lý Thế Minh, là Minh của ngày mai chứ không phải Lý Thế Dân, chữ Dân của nhân dân đâu nhé.”
“Chào, tên tôi là Mạnh Nam.” Mạnh Nam vừa nói, vừa nhìn xung quanh.
Con số trên cánh tay của 5 người là khác nhau. Hiện tại, của Mạnh Nam là 44:34:16.
Và của Ngô Hân là 27:45:57, Ninh Thần là 39:48:36, Trương Nhã là 35:59:47, Trần Chí là 44:01:52 và 35:29:16 của Lý Thế Minh.
“Tôi đoán đây cũng là thế giới vô hạn lưu, bằng không sẽ không có tình huống như vậy.” Ngô Hân gật đầu nhìn Lý Thế Minh, đồng thời lấy ra một tờ giấy từ trong áo bệnh nhân: “Và tôi đã tìm được cái này tại đây.”
“Cái này có vẻ làtiếng Hàn.” Trần Chí nghi ngờ nói.
“Nó thực sự là tiếng Hàn.” Mạnh Nam gật đầu, sau đó tự hỏi: “Gonjiam? Đây là nơi nào?”
“Gonjiam?” Sau khi nghe những lời của Mạnh Nam, ngoại trừ Ngô Hân, tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu .
“Chính xác.” Ngô Hân sốt sắng gật đầu: “Nếu ghi chép của tờ báo này là đúng, thì đây hẳn là bệnh viện tâm thần Gonjiam!”
“Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Gonjiam có gì lạ vậy?” Mạnh Nam rất khó hiểu.
“Anh chưa từng xem phim ma à?” Lý Thế Minh nhìn Mạnh Nam.
“Ừ.” Mạnh Nam gật đầu.
“Gonjiam, một trong những bộ phim đáng sợ nhất ở Hàn Quốc!” Lý Thế Minh giải thích.
Bệnh viện tâm thần Gonjiam đã được CNN Travel đánh giá là một trong bảy địa điểm rùng rợn nhất thế giới.
Trong chiến tranh thế giới thứ 2, đây là nơi Nhật Bản chôn cất binh lính Hàn Quốc; những năm 1960-1970, địa điểm này được cải tiến thành viện nghiên cứu tâm thần, nhưng thực chất là nơi thí nghiệm người sống.
Khi bệnh viện đóng cửa, tất cả 42 bệnh nhân đều tự sát một cách kỳ quái, vị viện trưởng cũng mất tích.
Tuy nhiên, nhiều người có thể biết rằng về điều này là nhờ một bộ phim kinh dị có tên “Gonjiam: Bệnh viện ma ám.”
Trong phim, một đội phiêu lưu kinh dị Hàn Quốc tên là “Kỷ nguyên kinh hoàng” đã chơi lớn khi đến Gonjiam để livestream, thậm chí còn muốn bước vào Phòng 402, nơi tuyệt đối không thể vào trong truyền thuyết.
Kết quả là, một nhóm 7 người bị giết, xem như ước gì được nấy, muốn tìm đường chết nên đã được chết,
“Chà, bây giờ chúng ta đã biết chính xác đây là nơi nào, thế nên cần phải nghiêm túc xem xét làm sao để sống sót!” Ngô Hân dừng lại, thấy không có ai la hét, cũng không có người hỏi han, rốt cuộc mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Trong mọi trường hợp, ở một nơi đáng sợ như vậy, một số đồng đội đáng tin cậy có thể quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
“Tại sao chúng ta lại ở đây? Những con số trên cánh tay có ý nghĩa gì? Quan trọng nhất là, đây là thế giới trong phim hay thế giới trong thực tế!” Trần Chí vò đầu bứt tai: “Đều là những thứ cần biết rõ ngay lúc này. Chết tiệt, chẳng phải sẽ có thông báo nhiệm vụ hiện ra trong mấy cái bộ truyện về dòng chảy vô hạn lưu sao? Việc cung cấp cho chúng ta mấy con số này có ý nghĩa gì?”
“Tôi không biết đáp án cho câu hỏi đầu tiên; còn trên cánh tay hẳn là dãy số đếm ngược.” Mạnh Nam miễn cưỡng bình tĩnh được tâm trạng của mình, suy nghĩ một chút rồi nói: “Về thế giới này, tôi tin rằng nó là trong phim ảnh.”
Mạnh Nam khá chắc chắn rằng mình đã chết rồi, và khi hắn có thể ở đây bây giờ, chứng tỏ đây chắc chắn không phải là thế giới thực.
“Đếm ngược, đương nhiên tôi biết đây là đếm ngược!” Giọng nói của Trần Chí lớn hơn một chút, nhưng sau đó liền vội vàng đè nén lại: “Ý của tôi là, đếm ngược cái gì? Chúng ta sống ở đây lâu như vậy, ý là dành thời gian để chúng ta thoát khỏi nơi ma quái này, hoặc sai khiến chúng ta tiến vào phòng 402 trong thời gian này? Trời ạ, đừng để nó nhảy đến 0, chắc chắn sẽ chết đấy!”
“Đừng lo lắng! Thư giãn xíu đi!” Lý Thế Minh vội vàng vỗ nhẹ lưng Trần Chí: “Có lẽ manh mối nằm trong người chúng ta. Không phải trong tiểu thuyết đều như thế này sao!”
“Có lý.” Ninh Thần gật đầu: “Giống như mảnh báo vụn của Ngô Hân, có lẽ ở chung quanh chúng ta có manh mối khác. Dù sao đi nữa, Ngô Hân, anh nhặt mảnh báo đó từ đâu?”
“Nói ra, mọi người cũng không tin.” Ngô Hân ngập ngừng: “Khi tôi tỉnh dậy, chẳng có gì ở đây cả, dù là một chút âm thanh. Sau đó, tôi đau bụng vào nhà vệ sinh nhưng không tìm được giấy xúc; thế là, có ai đó ở buồng vệ sinh kế bên đưa cho tôi tờ báo này…”
“Chuyện này... Vậy chẳng phải trên tờ báo kia chính là...” Lý Thế Minh vội vàng rút tay về, những người khác cũng vậy.
“Đừng lo lắng, tờ báo sạch sẽ.” Ngô Hân vội vàng nói, “Cậu biết không, mỗi người đều có một căn bệnh chung: Khi ngồi xổm trong toilet, tôi sẽ không đi ra ngoài cho đến khi đọc xong báo. Vì vậy, việc đầu tiên mà tôi làm chính là đọc báo. Cũng may là trước đây tôi có xem phim đó, nên vừa xem báo là tôi biết nội dung của nó rồi. Làm sao tôi dám dung tờ báo để chùi mông mình chứ?”
“Uh…” Mọi người đều dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào Ngô Hân.
“Này, yên tâm, yên tâm, tôi lau mông bằng tay mà.” Ngô Hân lại nhanh chóng giải thích.
“Ọe!!!!” Trương Nhã vừa nghe thấy lời này bèn nôn ói ngay một đợt; sắc mặt của những người xung quanh cũng kém hẳn. Phải biết rằng, mỗi người bọn họ đều bị Ngô Hân bịt miệng kéo vào căn phòng này. Nói cách khác…
“Ha ha ha!” Nhưng trước khi mọi người sắp sửa nổi cơn, có người trước tiên không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tuy nhiên, khi nghe thấy tiếng cười này, tất cả mọi người đều không thể nào cười nổi. Bởi vì bọn họ rõ ràng nghe thấy rằng, tiếng cười này vừa vọng đến từ bên ngoài cửa!