Phía trên tòa nhà cao tầng, gió thổi mạnh bốn phía, vạt áo chàng thiếu niên tung bay, màn đêm đen kịt.
Mặt trăng sáng trên bầu trời bị che khuất bởi lớp sương mù màu xám tro, lộ ra dự cảm chẳng lành.
Trong tay chàng thiếu niên cầm một chiếc ô màu đen, chặn những giọt máu đen nhánh bị văng khắp nơi của quái vật lại, ở phía sau lưng cậu là xác con quái vật bị chia năm xẻ bảy. Trước khi con quái vật chết, nó vẫn nhìn chàng thiếu niên gần trong gang tấc bằng con ngươi màu đỏ tươi.
Trong không khí đầy mùi máu tanh.
Thiếu niên nhìn mặt trăng trên bầu trời, trên khuôn mặt xinh đẹp tưởng như phi nhân loại của cậu mang theo vài phần buồn bã, đôi con ngươi màu đỏ nhiễm vài tia sáng.
“Lát nữa về nhà còn phải làm bài tập…”
Thiếu niên lẩm bẩm một câu, thu ô lại một cách lưu loát, cánh tay cậu vung lên một cái, một vệt máu dài bắn xuống. Sau đó cậu nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng giống như chim én về tổ, lợi dụng sức gió mà bay xuống.
Ở dưới tòa nhà cao tầng lại là cảnh tượng như ở một thế giới khác, những tòa nhà cao tầng sát nhau, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, giống như tấm gương phân chia hai thế giới khác nhau.
Thiếu niên đi thẳng vào trong.
.........
Trường Nhất Trung tại Thanh thị.
Lớp 11-3.
“Các cậu mau tới đây, xem xem tôi bắt được đồ tốt gì này!”
"Cái gì vậy?"
“Cậu tới đây xem đi!”
Trong phòng học ồn ào đầy tiếng cười đùa cãi nhau, một học sinh nam lén cầm một cái cốc thủy tinh tới, ra hiệu cho các nữ sinh tới chỗ cậu ta.
Một học sinh nữ với mái tóc được buộc như trẻ con, vẻ mặt nói không nên lời đến gần: "Trương Việt, có chuyện gì thì nói nhanh, tôi còn một tờ đề Tiếng Anh chưa làm xong.”
“Nhất định là cậu chưa từng nhìn thấy thứ này, đi qua thì đừng có bỏ lỡ chứ.” Học sinh nam tên Trương Việt cười hắc hắc, đặt cốc thủy tinh lên trên bàn.
Sau khi mấy học sinh vây quanh nhìn thấy con sâu nhỏ màu đen bò trong cốc thủy tinh thì trên đầu đều hiện lên dấu chấm hỏi: "Không phải chỉ là một con sâu thôi à? Vậy mà cũng làm ầm ĩ lên.”
“Các cậu không hiểu, đây chính là giống loài mới." Trương Việt nói với giọng điệu thề son sắt, cậu ta cầm lấy cốc thủy tinh, vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm vào con sâu nhỏ bên trong: "Thấy chưa, cái đầu này, vỏ ngoài này, tuyệt đối là sinh vật mới!”
“Có quỷ mới tin cậu! Sinh vật mới cái đầu cậu!” Một học sinh nam không nhịn được mà giật giật khóe miệng: “Không phải nó chỉ là một con sâu bình thường thôi ư?”
"Sâu nhỏ gì chứ, đây là loài mới sắp dùng tên của tớ làm tên loài!" Vẻ mặt của Trương Việt có biểu cảm 'cậu chưa chiêm ngưỡng thế giới này' rồi cầm ly thủy tinh như một bảo bối.
Một nữ sinh khác suy nghĩ: "Chẳng lẽ là thiên ngưu*?"
*con thiên ngưu: tra baidu thì nó chính là con xắn tóc bên Việt Nam mình.
"Chắc chắn là không rồi." Nữ sinh khác nói: "Thật ra tớ nghĩ có phần giống...."
Dừng một chút, nữ sinh nhịn cười: "Hơi giống bọ hung."
Mọi người trong phòng học lập tức cười rộ lên, Trương Việt đỏ mặt tía tai: "Sao có thể là bọ hung, bọ hung nó dài như vậy à?"
"Được rồi được rồi, mọi người giải tán đi, còn không bằng nhanh chóng làm bài tập."
"Đúng đúng đúng, giải tán đi."
Trương Việt tức giận, đúng lúc một thiếu niên thanh tú bước vào từ cửa lớp, mắt Trương Việt sáng lên, cậu ta lập tức gọi đối phương: "Trần Lạc Lạc! Cậu mau tới đây, tớ cho cậu xem bảo bối này."
Vừa dứt lời thì Trương Việt đã bị vỗ một cái vào gáy, nữ sinh với mái tóc búi hai bên trừng mắt với Trương Việt: "Cậu gọi Trần Lạc Lạc người ta làm gì, Trần Lạc Lạc đã nhát gan, con sâu lại xấu xí như thế này, nếu cậu lỡ dọa sợ người ta thì làm thế nào?"
Thiếu niên được gọi tên ở cửa lớp hơi nghiêng đầu, đôi mắt dưới ánh sáng mang theo sắc thái ấm áp, mái tóc cậu xõa tung, nhìn như một cục bông, trên sống mũi có một cặp kính gọng đen, làm cho cậu trông giống người có tri thức hơn, trông ngoan ngoãn lại vô hại.
"Làm sao vậy?" Trần Lạc Lạc ôm sách đi vào lớp học, vẻ mặt cậu nghi hoặc.
Trương Việt liếc nhìn Trần Lạc Lạc xong lại lén nhìn con sâu trong ly thủy tinh của mình, cậu ta đột nhiên phát hiện ra rằng hình như con sâu mà mình tìm được rất xấu.
Trương Việt vội vàng nhét ly thủy tinh vào ngăn bàn của mình: "Quên đi, không có gì đâu."
Trần Lạc Lạc vẫn trưng vẻ mặt tò mò nhìn về phía đối phương.
Nữ sinh búi tóc hai bên kéo Trần Lạc Lạc một cái rồi nhân tiện trừng mắt nhìn liếc Trương Việt: "Không có việc gì đâu, không cần quan tâm đến cậu ấy, cậu ấy bắt được một con bọ hung mà còn coi như một bảo bổi, không nên để nó khiến cậu thấy ghê tởm."
Trương Việt đỏ mặt: "Lăng Yến! Tớ đã nói không phải bọ hung!!"
Trần Lạc Lạc mỉm cười, đôi môi hơi nhếch lên: "Không sao đâu, có sở thích của riêng mình cũng tốt mà."
Trương Việt lập tức cứng người, vẻ mặt Lăng Yến tràn đầy cảm xúc bất đắc dĩ.
Trần Lạc Lạc trở về đúng chỗ của mình, nam sinh bàn trước có dáng người nhỏ nhắn, cậu ta quay đầu nhìn về phía Trần Lạc Lạc: "Trần Tiểu Lạc, có phải nhà của cậu ở tiểu khu Noãn Dương không?"
Trần Lạc Lạc gật đầu: "Ừ, làm sao vậy?"
"Không phải bên đó đã xảy ra chuyện à? Hình như là án mạng, bây giờ còn chưa bắt được hung thủ, tớ chỉ muốn nói với cậu một tiếng, mấy ngày này cậu về nhà vào buổi tối thì cẩn thận chút." Nam sinh kia nói.
Bạn bàn trước của Trần Lạc Lạc tên là Lý Xuân Dương, y là một học bá điển hình, mục tiêu là đứng đầu lớp, đáng tiếc hai năm cấp ba đã trôi qua mà đến nay y vẫn chưa vượt qua cái khoảng cách điểm kia.
Cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của đối phương, Trần Lạc Lạc mỉm cười gật đầu: "Được, tớ biết rồi, tớ sẽ cẩn thận."
Lý Xuân Dương nhìn lướt qua khuôn mặt của Trần Lạc Lạc, y thấy có chút không tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: "Được, vậy là tốt rồi."
Lý Xuân Dương nói xong thì lập tức quay đầu đi, y nhìn chằm chằm bài thi ở trên mặt bàn, nhớ lại khung cảnh Trần Lạc Lạc mỉm cười lúc nãy rồi không nhịn được mà cảm khái.
Chẳng trách các bạn nữ trong lớp rất khoan dung đối với Trần Lạc Lạc, đối diện với vẻ mặt như vậy thì ai mà không bối rối.
Tầm mắt Trần Lạc Lạc rời khỏi gáy của Lý Xuân Dương, bút ở đầu ngón tay của cậu xoay một vòng, đôi mắt ở phía sau mắt kính có phần thờ ơ.
Nói ra thì thấy thật trùng hợp, vụ án mạng ở tiểu khu Noãn Dương xảy ra ở ngay nhà bên cạnh nhà cậu chuyện bà lão bị giết, cậu cũng biết.
Mỗi ngày khi cậu tan học, bà lão luôn mỉm cười và đưa cho cậu một ít đồ ăn vặt, sau đó căn dặn cậu phải học tập chăm chỉ v.v...
Đáng tiếc...
Trần Lạc Lạc hạ tầm mắt xuống, chiếc bút đang xoay tròn trên tay rơi xuống mặt bàn "Cạch" một tiếng.
Khi tiếng chuông vào lớp vang lên thì Trần Lạc Lạc mới thu hồi những suy nghĩ bay bổng của mình.
Thầy chủ nhiệm Lý là một người đàn ông trung niên hơn bốn mười tuổi, ông có khuôn mặt hiền lành và đôi mắt nhân hậu, thích chia sẻ cuộc sống tình cảm của mình với các học sinh trong lớp, rất được học sinh yêu mến.
Trần Lạc Lạc cũng rất thích thầy giáo này, dù sao thì lão Lý cũng là giáo viên dạy Ngữ văn, kể chuyện còn hay hơn tiểu thuyết.
"Hôm nay, trước khi bắt đầu tiết học thì thầy sẽ thông báo cho các em hai việc này." Lão Lý cầm cái bình giữ nhiệt, uống một ngụm trà, rồi nhổ lá trà đi.
''Đầu tiên, đó là vấn đề an ninh gần đây, các trường học đã tổ chức một cuộc họp đặc biệt, gần đây đã xảy ra nhiều sự kiện xã hội ác tính, vì vậy nhà trường rất quan tâm đến sự an toàn của học sinh."
"Học sinh nội trú cũng chú ý, gần đây ký túc xá sẽ tăng cường kiểm tra, nếu như các em dám lẻn ra ngoài thì chắc chắn thầy sẽ ở văn phòng tiếp đón các em thật tốt."
"Còn học sinh ngoại trú, tốt nhất là nên đi cùng bạn, về đến nhà thì nhớ vào nhóm lớp báo bình an."
Lão Lý nói xong lại nhìn về phía Trần Lạc Lạc: "Trần Lạc Lạc, nhà em ở tiểu khu Noãn Dương đúng không, em là đối tượng chú ý đặc biệt, hơn mười rưỡi không thấy thông báo trong nhóm thì thầy sẽ chạy xe điện nhỏ của mình tới gõ cửa nhà em."
Tất cả mọi người đều bật cười.
"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu tiết học…"
Vừa dứt lời, tiếng ly thủy tinh vỡ đột nhiên vang lên, lão Lý dừng lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Sắc mặt Trương Việt cứng đờ, cậu ta cúi đầu nhìn những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà: "Ngọa tào"
*Nằm tào 卧槽 – Hán việt “Ngọa tào” ~ Đồng âm với cụm từ “Ta thao”: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị, trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” v.v…
Lão Lý lập tức ném một viên phấn đập đúng vào đầu Trương Việt: "Nằm cái gì mà tào, mau lấy chổi quét sạch đi."
Trương Việt ngồi xổm xuống, trước tiên nhìn xung quanh, sắc mặt cứng ngắc: "Xong rồi, không thấy con sâu đâu nữa."
Những học sinh nữ xung quanh Trương Việt lập tức nhảy dựng lên, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao trừng mắt với Trương Việt: "Ai bảo cậu bắt sâu! Nhỡ sâu có độc thì sao!"
"Vậy thì không có, tớ dùng tay không bắt, chắc chắn không có độc." Trương Việt nói xong còn xòe tay ra.
"........"
Không biết nên nói rất dũng cảm, hay là nói cậu ta ngốc.
Lão Lý vỗ lên mặt bàn một cái: "Trương Việt, giải thích một chút, sâu gì?"
Trương Việt rụt cổ đứng lên: "Thì là, em bắt một con sâu đặt ở trong ly thủy tinh, giờ không tìm thấy nữa."
"Chỉ là một con sâu nhỏ, em làm vỡ ly thủy tinh, đồng nghĩa với việc cho nó một con đường sống, nó sẽ biết ơn em." Lão Lý nói: "Được rồi, các em lớn như vậy thì sợ gì con sâu nhỏ."
Trương Việt chỉ có thể đi ra phía sau để lấy chổi, các nữ sinh đi tìm khắp nơi cũng không tìm được con sâu nên đành phải từ bỏ.
Tục ngữ nói, con sâu biến mất còn nguy hiểm hơn con sâu bị nhốt trong ly.
Dù sao thì cứ có giảm giác như nó có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào.
Nhờ con sâu này mà không có ai ngủ gật trong lớp học.
Thật vất vả mới vượt qua được một ngày học tập, Trần Lạc Lạc tranh thủ thời gian giải quyết hết bài tập ở trường, chờ đến khi cậu rời đi thì trong phòng học đã không còn một ai, Trần Lạc Lạc ôm cặp sách trong tay rời khỏi phòng học.
Trời đã tối nhưng bên ngoài trường có cả một con phố đồ ăn vặt, ngoài việc khiến người ta chảy nước miếng thì rất khó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Có nhiều người thuộc đủ mọi thể loại ở đây.
Người say rượu, đàn ông vung nắm đấm, nhìn chỉ số an toàn thế nào cũng đáng nghi ngờ.
Trần Lạc Lạc ôm cặp sách đi về phía trạm xe buýt, ngay khi đi ngang qua đầu hẻm nhỏ, cậu bị hai thằng nhóc có vẻ ngoài lưu manh chặn lại.
Cả hai đều nhuộm tóc vàng, mặc áo thun rộng thùng thình, chân đi dép lê, một người ngậm điếu thuốc, người kia nở nụ cười phóng túng.
Hội phụ huynh nhìn thấy sẽ liếc xéo, trẻ nhỏ nhìn thấy sẽ phải đi đường vòng.
"Này, em trai, các anh hết tiền rồi, mượn ít đi."
Trần Lạc Lạc: "....."
Người nói câu này với cậu lần trước, hình như đã đi cải tạo nhiều năm.
Trần Lạc Lạc nhìn hai người trước mặt, đôi mắt xinh đẹp cong lên: "Vì sao các anh thiếu tiền nha, là có việc gấp sao?"
Hai tên lưu manh nhìn nhau cười.
"Đúng vậy, các anh thiếu tiền nha, mấy ngày nay còn chưa ăn gì, cho các anh vay chút tiền đi."
Ý cười trên mặt Trần Lạc Lạc không thay đổi, cậu lấy hai trăm từ trong túi ra: "Đủ chưa?"
Nhìn dáng vẻ không biết gì của thiếu niên trước mặt, nụ cười của hai gã càng thêm rạng rỡ, hôm nay bọn họ thật sự rất may mắn, vậy mà lại có thể gặp được một tên ngốc.
"Đủ rồi, đủ rồi." Tên ngậm điếu thuốc tới gần Trần Lạc Lạc, mùi khói thuốc rất nồng,
"Ngày mai các anh vẫn thiếu tiền, nếu không thì em lại cho nữa đi."
Trần Lạc Lạc mỉm cười đưa tiền: "Đương nhiên có thể nha."
Mấy đêm nay cậu vội vàng chạy đi khắp nơi, đã lâu không có trút bỏ áp lực, xem ra hai tên này rất đáng đánh.
Trần Lạc Lạc bỗng rút lại mấy tờ tiền trong tay, ý cười trên mặt cậu đột nhiên biến mất: "Vậy trước tiên để tôi —" luyện quyền đi!
Còn chưa kịp hành động thì trên vai Trần Lạc Lạc bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.
"Đừng cho bọn họ."
Cổ tay Trần Lạc Lạc bị kéo lại, Trần Lạc Lạc hơi sửng sốt trong nháy mắt rồi lấy lại tinh thần, cậu quay đầu nhìn người bên cạnh, khoảnh khắc quay đầu lại, viền mắt hơi đỏ lên, trong mắt còn có nước mắt, chính là dáng vẻ điềm đạm đáng thương.
"Ừm, nhưng họ hung dữ quá... Tôi sợ."
Hai tên lưu manh: "?"