Trần Lạc Lạc, một học sinh trung học bình thường không có gì đặc biệt, “ngại ngùng” là từ dùng để hình dung cậu, nhu thuận hiểu chuyện là cá tính của cậu.
Thành tích trung bình, làm người khiêm tốn, ngoại trừ khuôn mặt thì không có gì nổi bật.
Chuyện duy nhất khác người thì hẳn là chuyện cậu thầm mến học bá lớp bên cạnh, hơn nữa còn tỏ tình với người ta.
Học bá rất tốt, phát một tấm thẻ người tốt cho cậu rồi không có tiếp theo.
Trần Lạc Lạc thương tâm muốn chết, buổi tối hôm đó —
Thiếu niên cầm một cái ô đen, tư thế tùy ý lại kiêu ngạo, xinh đẹp. Trên mặt là cảm xúc hoàn toàn trái ngược với ban ngày.
Cậu kéo quái vật dữ tợn từ trong khe nứt ra, miệng thì hùng hổ mắng chửi, mũi ô đâm xuyên qua quái vật, động tác gọn gàng lưu loát.
Trong màn mưa, cậu vuốt tóc trên trán, vẻ mặt buồn bã.
Ông đây đã thất tình lại còn muốn cứu vớt thế giới.
*
Hoắc Khoảnh là thành viên của tổ đặc nhiệm X, ngày nào cũng phải đi diệt quái. Không ngờ rằng có một ngày bản thân được bạn học trong trường tỏ tình.
Ấn tượng của anh đối với người bạn học này rất tốt, bởi vì đối phương ngại ngùng thẹn thùng, vừa nhìn đã biết là một thiếu niên có giáo dưỡng rất tốt.
Buổi tối hôm đó, anh lại nhìn thấy vị bạn học ngại ngùng thẹn thùng này vừa giết quái vừa hét lên nói bản thân thất tình.
Quái vật ở dưới tay cậu, chết mà không có lực đánh trả.
Hiện trường cực kỳ tàn bạo.
CP: Ban ngày ngoan ngoãn, buổi tối tàn bạo bá vương thụ & giá trị vũ lực chạm nóc nhà, vô cảm công.
Một câu tóm tắt: Bạn học của tôi rất ngoan nhưng cậu ấy có thể dùng tay không xé quái vật.