Trần Lạc Lạc, 17 tuổi, dị năng giả trời sinh.
Những con quái vật bị giải quyết dưới tay cậu đạt hơn ba chữ số, là “kẻ đồ sát” trong lời những con quái vật.
Nhưng bây giờ, kẻ đồ sát này đang rất đáng thương, cậu tỏ vẻ thê thảm mà nhìn chàng thanh niên bên cạnh, còn kéo tay áo người ta.
Hai tên lưu manh nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Hoắc Khoảnh liếc nhìn Trần Lạc Lạc bên cạnh, trong giọng nói chứa ba phần bất đắc dĩ, anh chắn ở trước Trần Lạc Lạc rồi nhìn hai tên tóc vàng, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Đe dọa tống tiền?"
“Tống tiền cái đầu nhà mày!” Sau khi hoàn hồn lại, một tên tóc vàng nhìn chằm chằm vào Hoắc Khoảnh một cách hung tợn: "Ông đây chỉ muốn mượn em trai này một ít tiền, mẹ nó, đừng có mà hắt nước bẩn lên người bọn tao!”
Hoắc Khoảnh bình tĩnh nói: "Vậy thì cậu ấy không muốn cho mượn."
Tên tóc vàng tức giận: "Cho mượn hay không thì liên quan gì đến mày?! Bọn tao hỏi mày chưa?"
Trần Lạc Lạc đứng ở bên cạnh Hoắc Khoảnh rồi cúi đầu ngoan ngoãn đáp lại: "Hoắc Khoảnh nói không cho mượn thì tôi sẽ không cho mượn."
Hai tên tóc vàng: “...”
Đôi mắt Hoắc Khoảnh di chuyển, anh nhìn thoáng qua Trần Lạc Lạc, trong mắt chứa đầy cảm xúc bất đắc dĩ, anh tiến lên một chút rồi dừng bước, con ngươi sâu thẳm nhìn hai tên tóc vàng, giọng điệu lạnh như băng: "Đã nghe thấychưa?"
Một tên tóc vàng không nhịn được mà trừng mắt nhìn Trần Lạc Lạc: "Mẹ nó, cậu ta là anh trai của mày hay là ba của mày mà mày lại nghe lời cậu ta như vậy?!"
Trần Lạc Lạc phản ứng giống như bị dọa sợ, cậu rụt đầu lại sau lưng Hoắc Khoảnh.
Hoắc Khoảnh cao gần 1m9, màu mắt sáng và nhạt, vừa giống như bông tuyết trên núi cao, vừa giống như báo tuyết săn mồi, có vài phần lạnh lùng không hợp le thường.
Tên tóc vàng hung hăng giơ nắm đấm: "Đmm…"
Giây tiếp theo, nắm đấm của tên tóc vàng dừng lại giữa không trung.
Hoắc Khoảnh thản nhiên cản lại nắm đấm của tên tóc vàng.
Tên tóc vàng và Hoắc Khoảnh nhìn nhau trong giây lát, tóc gáy gã dựng đứng lên hết trong chớp mắt.
Gã trà trộn trong giang hồ lâu như vậy, ra-đa nguy cơ luôn rất nhạy.
Gã thực sự không thể đánh bại người này.
Tuy rằng tên tóc vàng khốn nạn nhưng hắn không ngốc, nếu lần này không lấy được tiền thì đổi sang một đối tượng khác là được, không nhất thiết phải đánh nhau ở chỗ này.
Bị thương cũng rất đau đó được không.
“Quên đi, quên đi, thật đúng là ra đường không xem hoàng lịch, không cho mượn thì không cho mượn.” Tên tóc vàng tặc lưỡi, như là đại phát từ bi mà thu hồi nắm đấm của mình, gã kéo theo đồng bọn khác của mình vênh váo bỏ đi.
Người trong giang hồ, thua người không thua trận.
Đợi sau khi hai tên tóc vàng rời đi, Trần Lạc Lạc mới đi ra từ phía sau Hoắc Khoảnh, ánh mắt cậu sáng ngời: "Hoắc Khoảnh, cảm ơn cậu."
Hoắc Khoảnh thản nhiên nói: "Không có chuyện gì thì tốt."
Trần Lạc Lạc nhướng mày, cậu bước nhanh đến bên cạnh Hoắc Khoảnh.
Ấn tượng của Hoắc Khoảnh đối với Trần Lạc Lạc không tệ, có giáo dưỡng, tính cách dịu dàng, là một người rất dễ gần.
Anh không ghét những người như Trần Lạc Lạc, an tĩnh ngoan ngoãn.
Nhưng Trần Lạc Lạc chỗ nào cũng tốt, chỉ là—
"Hoắc Khoảnh, tôi phải qua đó bắt xe buýt rồi." Trần Lạc Lạc vẫy vẫy tay, cậu cười rạng rỡ.
Hoắc Khoảnh gật đầu: "Ừ."
Trần Lạc Lạc vẫy vẫy tay, vừa nhấc chân lên đã vấp phải một hòn đá nhỏ trên đường, Hoắc Khoảnh kịp thời đưa tay ra đỡ lấy, trên mặt anh lộ ra vẻ phức tạp: "Chú ý an toàn."
Có vẻ như Trần Lạc Lạc thấy hơi ngượng ngùng: "Cảm ơn."
Nói xong, Trần Lạc Lạc llập tức chạy đến bến xe buýt, sau khi lên xe buýt còn không quên vẫy tay chào Hoắc Khoảnh qua cửa sổ.
...
Sau khi Hoắc Khoảnh nhìn Trần Lạc Lạc rời đi thì mới đi tới chỗ chiếc ô tô màu đen đậu bên đường, anh giơ tay gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ bên ghế lái hạ xuống làm lộ ra một nam thanh niên đeo khẩu trang.
Nam thanh niên bày ra một động tác tay nói: "Đồng chí Tiểu Khuynh, cậu chậm đúng hai phút đồng hồ, cậu đã làm gì thế?"
Hoắc Khoảnh kéo ghế phụ ra rồi lên xe: "Giúp người."
"Hả? Gặp phải quái vật sao?" Nhất thời vẻ mặt của nam thanh niên trở lên nghiêm túc.
"Không phải." Hoắc Khoảnh thản nhiên nói: "Chỉ là bạn học của tôi gặp chút phiền phức."
Vẻ mặt nghiêm túc của nam thanh niên sụp đổ, lại mang theo mấy phần cà lơ phất phơ: "Yo, bạn học hả~ Bạn học nữ à."
Hoắc Khoảnh liếc anh ta một cái: "Nam sinh."
“Nam sinh cũng được nha, sẽ không phải là một tiểu nam sinh xinh xắn đâu ha.” Nam thanh niên thuận miệng trêu chọc.
Hoắc Khoảnh: "Ừ."
Nam thanh niên: "...Hả?"
Hoắc Khoảnh liếc nhìn nam thanh niên: "Quả thật là tướng mạo không tệ."
Nam thanh niên sững người: "Ngọa tào?"
Hoắc Khoảnh không để ý tới nam thanh niên đang trợn mắt bên cạnh, giọng điệu thản nhiên nói: "Nhưng đầu óc của cậu ấy không tốt lắm."
Nam thanh niên:"?"
Hoắc Khoảnh thực sự không ghét Trần Lạc Lạc, nhưng đồng thời anh cũng phát hiện ra rằng dường như chỉ số IQ của Trần Lạc Lạc đang giảm dần qua từng ngày.
Đây không phải là mỉa mai, Hoắc Khoảnh thật sự nghĩ như vậy.
Khi Hoắc Khoảnh gặp Trần Lạc Lạc lần đầu tiên, thiếu niên đang nhanh nhẹn đá viên đá trên mặt đất, miệng còn ngâm nga một điệu nhạc. Dưới ánh nắng và bóng cây còn có thiếu niên hoạt bát, đây là lần đầu tiên Hoắc Khoảnh thấy được một cảnh tượng đẹp như vậy.
Về sau, số lần Trần Lạc Lạc xuất hiện trước mặt anh ngày càng nhiều, bọn họ cũng dần trở nên thân thiết với nhau.
Thế là anh phát hiện ra sự thật rằng đầu óc của Trần Lạc Lạc không tốt lắm.
Ban đầu, Trần Lạc Lạc sẽ vô tình làm rơi sách giáo khoa, sau đó đáng thương đến chỗ hắn để mượn sách.
Trí nhớ không tốt, đó là chuyện bình thường.
Sau này, Trần Lạc Lạc định đưa con chim nhỏ về nhà, kết quả lại tự khiến bản thân mắc kẹt trên cây.
Có lòng tốt làm việc tốt cũng rất bình thường.
Lại sau đó, Trần Lạc Lạc giẫm chân trái lên chân phải, ngã xuống trước mặt hắn, hoặc bị lạc trong trường rồi được hắn đưa về.
"..."
Những chuyện như vậy còn rất nhiều.
Thậm chí Hoắc Khoảnh còn từng hoài nghi, có phải có con quái vật nào đó đã ăn mất não của Trần Lạc Lạc không.
Nhưng sự thật chứng minh, không có quái vật, chỉ số thông minh của Trần Lạc Lạc thực sự đang thụt lùi vô hạn.
Hôm nay cũng vậy, bị người ta tống tiền, thế mà lại ngoan ngoãn đưa tiền.
Nam thanh niên còn đang chờ Hoắc Khoảnh nói tiếp, nhưng Hoắc Khoảnh lại trực tiếp chuyển chủ đề: "Hôm nay tổng bộ bảo chúng ta tập hợp làm cái gì?"
Nam thanh niên có hơi tiếc nuối, dù sao không phải lúc nào cũng có thể nghe ngóng được những chuyện bát quái của Hoắc Khoảnh, nhưng anh ta cũng biết việc chính cấp bách: "Tổng bộ phát hiện một loại quái vật ký sinh mới, có khả năng cao là nhiệm vụ này sẽ rơi vào đội X chúng ta.”
Hoắc Khoảnh nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Nam thanh niên vừa khởi động xe vừa than thở: "Tổng bộ thật sự không coi chúng ta là người mà, một ngày làm ba ca thì thôi đi, còn để cho người ta sống nữa không đây, đúng, bây giờ chúng ta không hẳn người thường, nhưng vẫn phải ăn, ngủ, sinh hoạt có được không. Ngày qua ngày đều như vậy, tuổi còn trẻ như vậy suýt chút nữa đã bị suy thận rồi, sau này làm sao tìm được bạn gái đây…”
Hoắc Khoảnh cau mày, anh lấy tai nghe từ trong túi ra, yên lặng đeo vào.
Nam thanh niên: "..."
Rõ ràng là Hoắc Khoảnh không nói gì nhưng dường như anh ta đã nói ra tất cả.
*
Trần Lạc Lạc không biết suy nghĩ của Hoắc Khoảnh, cậu vẫn đang đắm chìm trong vui sướng.
Hoắc Khoảnh càng ngày càng quan tâm cậu, quả nhiên là cậu đã đúng khi chọn thiết lập nhân vật mỹ nhân ngốc!
Không ai có thể thoát khỏi sự cám dỗ của mỹ nhân ngốc!
Trần Lạc Lạc nhanh chóng xuống xe, cậu đứng ở cửa tiểu khu còn không quên chào hỏi chú bảo vệ.
Chú bảo vệ nhìn vẻ mặt tươi cười của Trần Lạc Lạc: "Tiểu Lạc, tâm trạng hôm nay tốt nhỉ."
Trần Lạc Lạc gật đầu, mi mắt cong lên: "Vâng!"
Chú bảo vệ rất thích đứa trẻ ngoan ngoãn này, vì vậy mà ông lại nói thêm một câu: "Gần đây tòa nhà B đang tổ chức tang lễ, người đến rất đông, tương đối hỗn loạn, cháu cẩn thận một chút nhé."
Trần Lạc Lạc gật đầu, nụ cười trên mặt nhạt đi.
Chú bảo vệ thở dài: "Bà lão kia là một người tốt bụng, cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, bà lão này mất rồi, kết quả lại không liên lạc được với con trai của bà ấy."
Trần Lạc Lạc hỏi: "Vẫn chưa liên lạc được với con trai bà Vương sao?"
“Ừ.” Chú bảo vệ thở dài: "Bà lão chỉ có một đứa con trai này vậy mà bây giờ còn không liên lạc được, lại nói tiếp, mấy ngày trước cảnh sát có tới hỏi thăm, bấy giờ mới biết là vậy mà con trai của bà lão đã mất tích nửa tháng rồi."
Vẻ mặt Trần Lạc Lạc kinh ngạc: "Mất tích lâu như vậy mà không có người nào báo cảnh sát ạ?"
“Không biết nữa.” Chú bảo vệ lắc đầu: "Đây là chuyện do đứa con dâu của bà lão nói thì mọi người mới biết có người mất tích.”
Sắc mặt Trần Lạc Lạc dần trở nên trầm trọng, chú bảo vệ thấy vậy lại cười nói: "Cháu cũng đừng nghĩ nhiều, đây đều là chuyện của cảnh sát, cháu phải chú ý an toàn của mình, buổi tối đừng ra ngoài, nếu như có chuyện gì, cháu nhớ số điện thoại của chú đi, gọi cho chú, chú sẽ đến giúp."
Trần Lạc Lạc cười cười, cậu ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, cảm ơn chú."
Hầu hết những người sống ở tiểu khu này đều biết rằng Trần Lạc Lạc vẫn luôn sống một mình, không biết là do mất liên lạc với cha mẹ hay là có ẩn tình gì khác nhưng mọi người đều sẽ quan tâm đến Trần Lạc Lạc nhiều hơn một chút.
Trần Lạc Lạc đi ra từ thang máy, vừa nhập mật khẩu mở cửa vừa cầm điện thoại di động điểm danh báo bình an ở trong nhóm chat của lớp.
Lão Lý thật sự là người nói lời giữ lời, nếu cậu không báo bình an thì ông sẽ thực sự sẽ chạy chiếc xe điện nhỏ của mình đến gõ cửa nhà.
Trần Lạc Lạc mở cửa, ánh sáng vàng ấm áp tràn ngập khắp phòng khách, con chó lớn ngồi ở lối vào bắt đầu vẫy đuôi.
“Đại Hắc, trông nhà vất vả rồi.” Trần Lạc Lạc đưa tay vuốt đầu chú chó rồi đi thay giày.
Con chó lớn đang ngồi vểnh tai lên, đây là một chú chó chăn cừu Đức oai vệ, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra một tiamàu đỏ sẫm trong mắt của chú chó chăn cừu Đức này.
"Gâu!"
Trần Lạc Lạc quay đầu lại liếc nhìn Đại Hắc đang vẫy đuôi như một chiếc quạt điện, Đại Hắc chạy đến phía sau tủ lạnh, không biết ngậm thứ gì đi ra, sau đó nhả ra trước mặt Trần Lạc Lạc.
Trần Lạc Lạc ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn những thứ trên mặt đất, dùng dép lê ở bên cạnh chọc một cái.
"Ký sinh trùng cấp D?"
"Gâu!"
Xác con bọ màu đen trên mặt đất đã bị đập bẹp, nhìn vô cùng thê thảm, Trần Lạc Lạc lại vuốt đầu chú chó: "Tốt lắm, còn biết tự kiếm thêm bữa ăn cho mình."
“Gâu!"
Đại Hắc lại sủa một tiếng, nó cắn vào quần của Trần Lạc Lạc kéo cậu đi về phía phòng ngủ, chiếc quần của trường vốn đã rộng mà Đại Hắc lại kéo như vậy, suýt chút nữa nó đã kéo luôn quần cậu xuống, một tay Trần Lạc Lạc giữ quần, một tay vỗ đầu của Đại Hắc: "Nhẹ một chút! Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng tùy tiện kéo quần người ta!"
Đại Hắc oan ức gầm gừ hai tiếng, nó nhả ra rồi nhảy dựng lên, quen đường cũ mở cửa phòng ngủ.
"Mày bảo tao vào phòng ngủ làm cái gì, chẳng lẽ mày còn chuẩn bị cho tao niềm vui bất ngờ gì nữa à?" Trần Lạc Lạc vừa nói, vừa bật đèn phòng ngủ lên.
Một giây sau, Trần Lạc Lạc tắt đèn, sau đó bật lại, tắt đi rồi lại bật lên.
"..."
Trần Lạc Lạc nhìn đống xác côn trùng dày đặc trong phòng mình, lâm vào trầm mặc.
“Đại Hắc à.” Trần Lạc Lạc tháo mắt kính xuống, một tay che mắt, trong giọng nói có vài phần tang thương nói: "Bữa ăn này của mày cũng nhiều quá rồi.”
"Gâu gâu gâu!"
Chú chó chăn cừu Đức mạnh mẽ nhảy lên giường, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng phức tạp của chủ nhân, nó lè lưỡi vẫy đuôi vù vù, xác của những con bọ bị quét ra thành hình cánh quạt, lộ ra một mảnh khăn trải giường màu xanh bên dưới.
Trần Lạc Lạc vẫn hiểu Đại Hắc, không có chuyện gì thì nó tuyệt đối không ra khỏi cửa, vì vậy chỉ có thể là những con bọ này đã xông vào nhà cậu cho nên Đại Hắc mới buộc phải ăn thêm.
Trần Lạc Lạc buông tay, ngọn lửa đỏ rực từ đầu ngón tay cậu vọt ra, với sức mạnh không thể ngăn cản, chuẩn xác đốt sạch tất cả những cái xác của bọ trùng trong phòng.
Đại Hắc ngồi ở trên giường, nó không nhúc nhích, chỉ là xác bọ dưới đuôi "xoẹt" lên một nhúm lửa, lại bị cái đuôi của Đại Hắc dập tắt.
Trong phòng sạch sẽ, giờ thì ngay cả một hạt bụi cũng không có giống như những xác bọ dày đặc vừa nãy chỉ là ảo giác.
Trần Lạc Lạc cúi đầu đi ra khỏi phòng khách, Đại Hắc đi theo cậu.
"Rất tốt……"
Mặt Trần Lạc Lạc không đổi sắc nói: "Mấy con bọ nhỏ này thành công thu hút sự chú ý của tao rồi."
Ký sinh trùng cấp D, ký sinh trên cơ thể người, khơi dậy những ham muốn xấu xa của con người rồi lại lấy nó làm thức ăn.
Nguồn gốc của biến động xã hội.
Trần Lạc Lạc đứng dậy, cậu đi tới cửa chính rồi cầm lấy chiếc ô màu đen bên cạnh cửa.
"Đại Hắc, tiếp tục giữ nhà, tap sẽ về ngay."
"Gâu!"
*
Trần Lạc Lạc, học sinh lớp 11 trường Nhất Trung Thanh Thị.
Cậu ấy ngoan ngoãn, nhút nhát, tính cách tốt, là học sinh ngoan trong mắt giáo viên, là bạn học tốt trong mắt các bạn học, là đứa trẻ ngoan trong miệng tất cả mọi người.
Lúc này, cậu bé ngoan trong mắt mọi người này đang dùng mũi ô đâm vào trong thân của một cây đại thụ, nhìn đám bọ đen dày đặc bay ra, cậu cười điên cuồng, hệt như nhân vật phản diện trong truyện tranh, là tồn tại có thể dọa khóc trẻ con.
Ngọn lửa đỏ tươi nhanh chóng quét sạch đám bọ đen, giống như một cơn bão lửa chiếu lên người chàng thiếu niên sống động vô cùng.
Trần Lạc Lạc nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực, cười nhạt nói: "Đẹp không? Dùng mạng của các ngươi đổi."
Những con bọ vùng vẫy lăn lộn để thoát ra, ngọn lửa cháy hừng hực, có sức mạnh đốt cháy mọi thứ. Nhưng sau khi ngọn lửa biến mất, ngoại trừ những con bọ đã biến mất, không một chiếc lá nào bị đốt cháy, tất cả vẫn là dáng vẻ gió êm sóng lặng.
Trần Lạc Lạc lắc lắc tán ô, cậu đặt phần cán ô lên vai, khẽ chậc một tiếng: "... Vậy mà mẫu trùng lại không có ở đây?"
Nhưng rất nhanh, Trần Lạc Lạc lại cười, nụ cười của cậu mang theo ba phần châm biếm, bảy phần khí phách.
"Tốt lắm, trốn đi, tao rât thích dáng vẻ trốn tránh của mày."
"Nhất định tao sẽ tìm được mày."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Lạc Lạc: Quả nhiên thiết lập mỹ nhân ngu ngốc có tác dụng!
Hoắc Khoảnh: Đầu óc hắn không tốt.