Bài thi tốt nghiệp năm nay khó hơn so với các năm, tất cả nhóm thí sinh bị tra tấn trong hai ngày đều ủ rũ buồn chán, mặc cho ánh nắng mặt trời chói chang trên đỉnh đầu bao nhiêu thì trong lòng họ đều chỉ thấy hơi lạnh vì không thi tốt mà thôi.
Cùng bạn bè trong lớp so sánh đáp án, Dư Sơ Lâm lắc đầu không nói, hắn chỉ cúi đầu nhìn chứng chỉ thi nằm trong túi đề thi của mình, ánh mắt phức tạp.
Đây là chứng chỉ thi cuối cấp, ở trên có thông tin cơ bản của thí sinh, ở bên phải góc trên giấy chứng nhận có dán xiêu xiêu vẹo vẹo một bức ảnh. Trên ảnh chụp là một thiếu niên, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tũ, trong ánh mắt xinh đẹp là nụ cười, khóe miệng cong cong đắc ý, nhìn sao cũng thấy sự tự tin đường hoàng.
Đây chính là Dư Sơ Lâm mười lăm tuổi, lúc này hắn còn chưa mất đi người mẹ yêu thương mình, cũng còn chưa bị hiện thực tra tấn tới đần độn, tất cả mọi thứ còn chưa có phát sinh, tương lai hắn tràn ngập hy vọng.
Mười lăm tuổi… Thật là cái tuổi tràn đầy tinh thần phấn chấn bồng bột
Hắn ngẩng đầu, che dấu đi sự phức tạp trong ánh mắt, chỉ dư lại là sự bình tĩnh.
Từ hai mươi lắm trở lại tuổi mười lăm, một lần nữa đứng giữa cuộc đời, hắn cũng chẳng thèm nghĩ tới rốt cuộc hắn gặp phải chuyện quỷ dị gì nữa, tóm lại, hắn trúng số.
Tiếng trống vang lên, cánh cổng trường mở ra, hắn cúi đầu đi theo dòng người đi ra ngoài, cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra sau khi thi xong cuối cấp.
Đời trước, bởi vì mẹ hắn đột nhiên qua đời, cảm xúc của hắn không tốt, cho đến lúc thi cuối cấp đều rối tinh rối mù, chờ hắn lấy lại tinh thần vì mất đi người thân thì nghỉ hè cũng sớm đã trôi qua. Hắn lúc đó luống cuống, vội gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, muốn hỏi kết quả hắn đã thi đậu vào cao trung (tương đương PTTH ở Việt Nam)nào. Đáp án khiến người phải thất vọng, hắn thi rớt, hỡn nữa bởi vì không có liên lạc nên thậm chí đã bỏ lỡ cơ hội chủ nhiệm lớp hắn vì hắn mà vất vả tranh thủ.
Chủ nhiệm lớp hắn tuy không thèm để ý tới thành tích học tập, nhưng cũng đau lòng hắn vì mất mẹ khi tuổi còn nhỏ, sau đó còn uyển chuyển kiến nghị hắn học lại một năm. Hắn đồng ý, nhưng lúc đó người cậu giám hộ của hắn là Dư Tu lại cự tuyệt đề nghị này, chỉ nói rằng đã liên hệ giúp hắn một trường học tốt, tùy thời có thể đi học.
Hắn là con tư sinh của mẹ hắn, chưa từng gặp phụ thân, sau khi mẹ mất, cậu hắn trở thành thân nhân duy nhất, dưới sự khuyên dỗ hướng dẫn của cậu, hắn cũng uyển chuyển từ chối lời đề nghị của chủ nhiệm lớp, cũng đi học tại cao trung cậu hắn an bài.
Sau đó, nhân sinh hắn liền gặp một đường đầy bi kịch. Bị khống chế cuộc sống, thân tình dối trá đạm bạc, còn bị mưu tính cướp đoạt di sản, và còn…. bi kịch tử vong.
Thực ra lúc đồng ý giao quyền giám hộ cho Dư Tu, nhân sinh của hắn đã định là một hồi bi kịch.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhíu mày, hiện tại hắn mới chỉ có mười lăm tuổi, không thể không có người giám hộ, nhưng cố tình người nhà hắn chỉ còn lại mỗi cậu hắn…
Chẳng lẽ đời này hắn vẫn không thoát được sự khống chế của nhà cậu hắn sao?
“Sơ Lâm, bên này!”
Tiếng nói quen thuộc đánh gãy suy nghĩ của hắn, tay đang nắm túi đề thi càng thêm chặt, hắn hít sâu, tận lực bình tĩnh ngẩng đầu và nhìn về nơi phát ra thanh âm. Lúc này Dư Tu còn chưa tới bốn mươi tuổi, bởi vì được bảo dưỡng tốt nên chỉ nhìn giống người hơn ba mươi, một thân quần tây áo sơ mi sạch sẽ trông rất văn nhã ôn hòa đứng ở phía sau siêu xe mới tinh, toàn bộ con người đều mang hơi thở “văn nhã bại hoại”.
Khóe miệng Dư Sơ Lâm giật nhẹ, chậm rì rì đi qua, đứng yên và nhìn chiếc siêu xe sáng bóng, ánh mắt không nhìn tới – chị gái vừa mới chết, thân là em trai liền cầm số tiền bồi thường cái chết của chị gái đi mua xe, đây thật đúng là … thân tình cảm động ghê.
“Có nóng không? Thi thế nào? Thật ra nếu thi không tốt cũng không sao cả, cháu đừng áp lực quá!” Dư Tu ôn hòa nói, nhìn đâu cũng thấy sự quan tâm chân thành.
Hắn lắc đầu, trầm mặc không nói. Là một thiếu niên yếu ớt vừa mới mất đi mẫu thân, hắn có quyền tùy hứng u buồn, huống chi, hắn cũng không muốn nói bất kỳ một lời nào trước mặt người đàn ông dối trá này.
Dư Tu cũng không thèm để ý tới sự trầm mặc của hắn, tự mình mở cửa xe, cười nói: “Đói bụng đi, mợ cháu đặt chỗ ở Bách Vị Hiên rồi, chúng ta cùng đi ăn một bữa thật ngon đi, cứ coi như vì chúc mừng cháu vừa thi xong. Cậu cũng vừa mới chào hỏi thầy giáo của cháu rồi, chúng ta đi thôi.”
“Xe?” Hắn cũng không đi vào, giương mắt nhìn thẳng hai mắt của Dư Tu, muốn từ trong đôi mắt đó nhìn tới một chút áy náy.
“Cái gì?” Dư Tu không hiểu nhìn hắn.
“Xe này ở đâu ra vậy, cậu? Cái này là xe hạng nhất, chắc rất đắt” Hắn nghiêng đầu, dùng cạnh nhọn của túi đề thi cọ lên cửa xe, “Cậu mượn xe đón cháu sao? Cậu thật tốt với cháu.”
“Ai, đừng cọ.” Mặt nạ tươi cười ôn hòa trên mặt Dư Tu rốt cuộc cũng bị nứt, vội vàng duỗi tay ngăn cản hành động cọ xe của hắn, khụ khụ, miễn cưỡng ôn hòa, nói: “Đây là xe cậu mới mua, tốt rồi, chắc mợ cháu còn đang sốt ruột chờ đợi, chúng ta đi thôi.”
Sau khi Dư Sơ Lâm bị đẩy mạnh vào trong ghế mới quan sát kỹ lưỡng sắc mặt của Dư Tu, quả nhiên khi hắn vòng qua đầu xe mở cửa trước thì thấy vẻ mặt chợt lóe sự không kiên nhẫn và mất vui, hắn rũ mắt ngoan ngoãn ngồi yên, mắt nhìn phái trước, trong lòng cười nhạt.
Lại tới một lần, là người không lương tâm thì quả nhiễn vẫn là không có lương tâm như cũ thôi.
Xe được khởi động, dần dần rời xa phụ huynh học sinh vây quanh cửa trường học.
Sau khi đi vào làn đường cao tốc, Dư Tu đột nhiên mở miệng nói: “Sơ Lâm, chờ cơm nước xong, cậu mang cháu đến văn phòng luật sư, đừng sợ, chỉ là đi ký cái tên thôi.”
Dư Sơ Lâm đột nhiên quay đầu, tay nắm chặt đai an toàn, nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Ký tên? Ký tên cái gì cơ?”
Dư Tu cho rằng hắn đã quên, vội vàng giải thích: “Cậu biết có chút gấp, nhưng cháu sắp lên cao trung, chuyện quyền giám hộ cũng sớm phải được định ra, thừa dịp này, cũng làm lại hộ khẩu của cháu luôn, về sau cũng thuận lợi cho việc đi học. Sơ Lâm, cháu yên tâm, mợ cháu là một nhà giáo, rất có kinh nghiệm ở phương diện này, cháu chỉ cần ký tên là được.”
Thì ra chuyện quyền giám hộ sớm đã được định ra sao? Cảm xúc Dư Sơ Lâm phập phồng đến lợi hại, vọi vàng quay đầu nhìn về phía trước, hít sâu, hắn cố gắng áp xuống cảm xúc táo bạo đang dâng lên trong lòng mình, rũ mi mắt.
Đời trước, bởi vì chuyện mẹ hắn qua đời đả kích hắn quá sâu, gần như cậu hắn nói cái gì thì hắn làm cái đó, đầu óc đần độn, căn bản không nhớ rõ việc hắn đi văn phòng luật sư lúc nào. Thì ra vừa mới qua thi cuối cấp sao?
A, thật đúng là gấp không chờ nổi.
Dư Tu thấy hắn không nói lời nào, cho rằng hắn đã đồng ý, vội điều chỉnh giọng nói, lại bắt đầu những câu nói tẩy não thường ngày “cậu là người thân duy nhất của cháu” “cậu nhất định đem cháu giống như con trai ruột của cậu” “Cậu làm gì cũng đều là vì tốt cho cháu”, thái độ thân thiết, ngôn ngữ ôn hòa, thật sự giống hành vi lo lắng của một trưởng bối từ ái.
Trên mặt Dư Sơ Lâm vẫn là một dạng bình tĩnh ngoan ngoãn, trong lòng thì quá ghê tởm, chỉ hận không thể đập túi đề thi lên mặt hắn. Thật sự nói còn hay hơn hát, không hổ làm giáo dục, nói lời khách sáo không cần chuẩn bị bản thảo, lừa dối một đứa nhỏ mười lăm tuổi mới mất mẹ mà cũng không sợ bị báo ứng.
Hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nỗ lực bỏ qua sự lảm nhảm của Dư Tu, nhíu mày —— hôm nay tuyệt đối không thể ký tên, hắn còn phải nghĩ biện pháp mới được. Cảnh vật trên đường chậm rãi trở nên quen thuộc, cũng rất nhanh đến Bách Vị Hiên.
” Sơ Lâm, cháu đừng sợ những kẻ xấu muốn đoạt quyền giám hộ cháu, cậu sẽ giúp cháu thoát khỏi sự cưỡng chế của họ, cháu chỉ cần an tâm hưởng thụ kỳ nghỉ là đủ rồi.” Dư Tu đầy mặt ôn hòa nói, còn duỗi tay sờ sờ đầu Dư Sơ Lâm.
Người xấu đoạt quyền giám hộ?
Dư Sơ Lâm bị những lời này tạc cho hoàn hồn, mơ mơ hồ hồ nhớ tới điều gì, thấy Dư Tu duỗi tay tới gần mình thì cứng đờ thân thể, rốt cuộc cũng không né tránh, chỉ cúi đầu, hỏi: “Có người đoạt quyền giám hộ?”
Dư Tu rất hài lòng với biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời này của đứa cháu trai, giọng điệu trả lời càng thêm ôn hòa, mặt không đổi sắc hắt nước bẩn lên đầu đối thủ, còn không quên biểu hiện bản thân mình một chút: “Là người bên phía cha cháu, đừng sợ, chỉ là một đám gia hỏa đê tiện ước mơ di sản của mẹ cháu thôi, cậu sẽ giải quyết giúp cháu, sẽ không để cho bọn họ tiếp cận được cháu.”
Dư Sơ Lâm khẩn trương đến nhăn mày, rốt cuộc cũng nhớ tới đời trước cũng có chuyện này, chẳng qua hắn ở đời trước ngây thơ mờ mịt, trong lòng lại hoàn toàn tín nhiệm Dư Tu cho nên khi nghe hắn nói vậy liền tin tưởng, sau lại bị đối phương tẩy não mà hoàn toàn quên mất việc này.
Hắn giật nhẹ khóe miệng, dùng tay che lại mặt, trào phúng cười – đúng rồi, quyền giám hộ của hắn vẫn có người đoạt … Thật sự buồn cười, mẹ hắn vừa chết, đã có người cha chưa từng gặp mặt tới đoạt quyền giám hộ, còn có cả người cậu mặt người dạ thú … A, hắn đúng là dở khóc dở cười.