Hà Long khổ tâm về nhà ăn cơm yên lặng và cơm, hắn cau mày yên lặng tự hỏi… Cho nên đúng là ông chủ đang có địch ý với hắn?
Bởi vì chuyện ký tên sao? Có thể ấu trĩ thế nhỉ…
Bác Hà đi ngang qua, một chưởng đập lên ót hắn, thúc giục nói: “Mau ăn đi, dong dong dài dài như con gái vậy. Ăn xong còn tới họp phụ huynh cho cậu chủ Sơ Lâm, đừng để cho hai cậu chủ phải chờ con! À, đúng rồi, mang cả đồ ăn vặt dì Lưu chuẩn bị nữa, cậu chủ quên mang theo.”
“… á.”
Khi nhìn thấy Hà Long đưa cho mình một cái túi quen thuộc, Dư Sơ Lâm không nói nhìn trời.
Buổi sáng, hắn đã cố ý không mang theo túi đồ ăn vặt lúc ra khỏi cửa, không nghĩ tới…
Sau khi nộp giấy phân khoa, Vương Chí tò mò đến trước mặt Dư Sơ Lâm, nhìn khuôn mặt không biểu cảm ngồi đến đoan chính của Hà Long, nhỏ giọng nói: “Sơ Lâm à, người kia nhà cậu là ai vậy, thoạt nhìn rất ác.”
“Là anh họ của tớ, mọi người trong nhà đều không ai rảnh nên anh ấy mới tới.” Dư Sơ Lâm mở túi đồ ăn ra, bắt đầu tự hỏi nên làm gì với đống đồ ăn này bây giờ.
Chẳng lẽ lại phát xung quanh một lần sao? Thật là ngu ngốc mà… Hà Long đương nhiên nghe thấy bọn họ “xì xào bàn tán”, không được tự nhiên giật giật, liếc mắt nhìn Vương Chí.
Vương Chí nhìn hắn như hổ nhìn mồi, cứng đờ nói: “Sơ Lâm à, anh trai năm ngoái của cậu thân thiết hơn nhiều, nếu sang năm lại họp phụ huynh, hoan nghênh anh ấy tới.”
“…Tớ sẽ chuyển lời.” Hắn cầm một viên kẹo hoa quả đặt vào trong tay Vương Chí: “Tớ nhớ dì thích ăn kẹo hoa quả, cầm đi.”
Vương Chí cúi đầu nhìn kẹo trong tay, lại nghĩ tới mẹ mình rất thích Dư Sơ Lâm, căm giận: “Chờ mẹ tớ đi WC về, không cho phép cậu nói chuyện với bà.”
Ừ? Cậu chủ giống như bị bạn học bài xích… Hà Long nhíu mày, duỗi tay đặt lên vai Vương Chí, nghiêm túc nói: “Vì sao không thể để cậu… Không để Sơ Lâm nói chuyện với mẹ em, Sơ Lâm rất ngoan, mẹ em sẽ thích em ấy.”
Chính là quá thích! Bi thương trong lòng Vương Chí nghịch lưu thành sông, nhưng Hà Long xụ mặt nói chuyện sát khí quá nặng, hắn động động môi cúi cùng buồn bực quay người lại, yên lặng ăn viên kẹo.
Anh họ Sơ Lâm có chút hung dữ… Cầu anh trai năm trước!
Dư Sơ Lâm bất đắc dĩ, liếc mắt ngắm nhìn Hà Long nghiêm túc một cái, quơ quơ túi rồi nắm một cái kẹo que màu sắc rực rỡ đặt vào trong tay hắn, nói: “Cầm đi, ăn chút kẹo giảm bớt khí tràng đáng sợ của anh.”
Hà Long nhìn kẹo que, nghi hoặc giơ tay: “Anh thực đáng sợ à?” Hắn rõ ràng là một người thân thiết.
“… Ăn kẹo đi.”
Họp phụ huynh vẫn là đường quen lối cũ, hương vị quen thuộc chỉ là nhiều hơn một phần đồ ăn vặt – phân lớp.
Sau khi nộp bản lựa chọn lớp xong, thầy Cao mang theo vài vị phụ huynh không thống nhất ý kiến tới văn phòng, dư lại người hoạt động tự do.
Trong lớp học tức khắc nhốn nha nhốn nháo, phụ huynh và học sinh cùng nhau bắt chuyện thật sự rất vui vẻ, thân thiết.
Dư Sơ Lâm cầm một viên kẹo, do dự mãi cũng đứng dậy vỗ vỗ vai Lý Đào, bàn tay đưa qua, nhẹ giọng nói: “Ăn kẹo không? Giống như năm ngoái, có nhiều chocolate lắm, không quá ngọt đâu.”
… Giống như năm ngoái, ghế phụ huynh bên cạnh Lý Đào vẫn là trống không.
Thân thể nằm bò giật giật, Lý Đào ngồi dậy, quay đầu nhìn Dư Sơ Lâm mang theo ánh mắt dịu dàng và chờ mong, rũ mắt, tiếp nhận viên kẹo trong tay hắn: “Cảm ơn!”
Vậy mà lại cảm ơn… Nháy mắt Dư Sơ Lâm cười đến tít mắt, dịu dàng nói: “Không khách khí, chúng ta đều học khoa học tự nhiên, sau khi phân lớp chưa biết chừng lại có thể làm bạn học.”
“Ừ.” Lý Đào gật gật đầu, một lần nữa nằm bò trở về.
Vương Chí thiếu chút nữa bị sặc hạt dưa trong miệng đến lỗ mũi, một bên ho khăn một bên dựng ngón cái với Dư Sơ Lâm. Cả một năm ngồi cùng bàn, hắn và Lý Đào vẫn không thể làm bạn, không nghĩ tới Dư Sơ Lâm có thể nói chuyện được với Lý Đào, lợi hại!
Mẹ Vương duỗi tay giúp hắn thông khí, không lời, nói: “Ăn hạt dưa mà cũng có thể bị sặc, con xem con còn làm được gì chứ, học bạn Sơ Lâm đi, họp phụ huynh cũng không quên mang theo kẹo cho chúng ta, thật là một đứa trẻ ngoan.”
Mẹ Dương Liên Bồng cũng gật đầu, khen: “Liên Bồng nhà tôi vốn dĩ có chút học không tốt, cũng nhờ Sơ Lâm ngày thường chiếu cố nên thành tích càng ngày càng ổn định, Tiểu Long à, nhà bà dạy con cái thế nào vậy, thật sự là hiểu chuyện lễ phép.”
Sức chiến đầu bữu hãn của nhóm các bà mẹ hiển nhiên không chịu ảnh hưởng từ khí chất lạnh lùng của Hà Long, nhiệt tình thảo luận “kinh nghiệm giáo dục”.
“Cũng không giáo dục như thế nào cả, Sơ Lâm hoàn toàn là tự giác học tập.”
Hà Long khô cằn nói, trong lòng thì có chút khẩn trương, hắn sợ hắn trả lời không tốt sẽ phá hư nhân duyên của cậu chủ Sơ Lâm.
“Quả nhiên là đứa trẻ ngoan, Tiểu Chí con cũng phải học tập nhiều hơn.” Mẹ Vương cảm thán.
Mọi người nói chuyện vui vẻ, trong lòng Dư Sơ Lâm thì vẫn treo nghĩ tới Lương Chu đang chờ ở cổng trường, sau khi phân phát kẹo xong liền lấy cớ đi WC để đi ra cửa gọi điện thoại cho đối phương.
Điện thoại lập tức được nhận, vẫn là giọng nói dễ nghe của Lương Chu.
“Họp xong rồi sao?”
“Chưa ạ!” Dư Sơ Lâm nhỏ giọng trả lời, nói: “Anh à, anh chờ lâu như vậy có thấy buồn chán không? Nếu không thì anh cứ làm việc khác đi, em vẫn còn một hồi nữa cơ.”
Thu hồi văn kiện trong tay, Lương Chu xuyên qua cửa sổ xe nhìn về trường học khu phố đối diện, đáp: “không có việc gì, anh đang chờ em.” Phim nhựa đã bắt đầu tuyên truyền, hắn mấy ngày nữa phải xuất ngoại, mà xuất ngoại sẽ mất cả tháng không được gặp người, tự nhiên sẽ khiến hắn nghĩ tới em trai nhiều hơn.
“Vâng ạ, vậy chờ sau khi họp phụ huynh xong, em lập tức đi tìm anh.”
“ừ.” Treo điện thoại, hắn thu hồi tâm tư bay xa, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện. Tuy rằng hắn không hề có áp lực ra nước ngoài nhưng cũng có chút công tác khẩn cấp vẫn là nên nhanh chóng xử lý cho xong.
Dư Sơ Lâm sau khi gọi điện thoại xong thì xoay người bắt gặp Lý Đào đang đút tay vào túi đứng ở phía sau hắn, thấy hắn quay đàu lại thì hừ lạnh một tiếng, đi trở lại lớp học.
… Tính tình thật là kỳ cục * mà. (Nguyên văn là biệt nữu)
Sau khi kết thúc họp phụ huynh, Dư Sơ Lâm liền cấp tốc chạy vội, lưu lại Hà Long và nhóm các mẹ lưu luyến chia tay. Hắn xuyên qua đám người chạy ra cổng trường và hưng phấn chạy tới tìm kiếm vị trí ô tô nhà mình.
Lương Chu buông một nửa cửa sổ xe xuống, đối diện với Dư Sơ Lâm khom lưng cúi đầu, nhìn phía sau hắn, hỏi: “Hà Long đâu? Sao lại không đi với em?”
“A, em vội chạy ra nên không để ý anh ấy…” Hắn xấu hổ cào cào mặt, khi nói chuyện vẫn còn thở hổn hển, có thể thấy rằng chạy rất vội.
Lương Chu thấy thế thì trong lòng ấm áp mềm mại, chỉ vị trí phó lái, ý bảo: “Lên xe đi, chúng ta cùng chờ hắn, dì Lưu vừa gọi điện thoại qua, nói rằng sẽ làm món sườn em thích ăn.”
“Thật sự?” Hắn cười tít mắt, đứng dậy chuẩn bị đi vòng qua đầu xe.
“Sơ Lâm! Dư Sơ Lâm!”
Giọng nói thanh thúy ngọt ngào của thiếu nữ đột nhiên vang lên, cả Lương Chu và Dư Sơ Lâm đều dừng động tác.
“Lưu Phân?” Dư Sơ Lâm quay đầu lại, tò mò nhìn người tới, nghĩ tới Lương Chu bèn vội vàng đứng dậy ngăn trở nửa cửa sổ mới mở một nửa kia, thấp giọng nói: “Anh, mau đóng cửa sổ xe lại, bạn học em tới, đừng để cô ấy nhận ra anh.”
Lương Chu gật đầu, kéo cửa sổ xe lên chỉ để lại một khe nhỏ chuẩn bị nghe nội dung câu chuyện hai người sẽ nói —— vẫn cảm thấy giọng nói của thiếu nữ này gọi Sơ Lâm có chút … Chỉ mong là nghĩ nhiều.
Thiếu nữ xinh đẹp chạy tới quả thật giống như một bức tranh phong cảnh mỹ lệ di động cũng hấp dẫn vô số ánh mắt ven đường.
Dư Sơ Lâm nhìn cô, nghĩ tới Lương Chu ở bên trong xe, lại nghĩ tới tình cảm của Lương Phân với mình, trong lòng lại lo lắng không yên.
Hắn thề, hắn thật sự không có yêu sớm!
Sau khi vội vàng chạy tới gần, Lưu Phân một bên chống đầu gối hít thở, một bên giọng nói oán hận thân mật, nói: “Sơ Lâm sao bạn lại chạy vội như vậy, hại, hại tớ đuổi theo đến lao lực…”
“Bạn tìm tớ có chuyện gì sao?” Hắn khách sáo dò hỏi.
“Tớ chính là muốn hỏi bạn một chút, bạn vì sao không thêm bạn tốt với mình trong chim cánh cụt.” Lưu Phân ngồi dậy, dẩu miệng, bộ dáng rất yêu kiều đáng yêu: “Tớ cho rằng bạn sẽ thích tâm sự nhiều hơn với tớ.” Nói xong, mặt cô liền đỏ, ánh mắt nhìn về phía Dư Sơ Lâm tràn đầy vui mừng.
Sao trước kia cô không phát hiện ra Dư Sơ Lâm này có bộ dáng đẹp, thành tích tốt, tính tình cũng tốt, chủ yếu chính là… Thoạt nhìn điều kiện gia đình cũng rất tốt. Nếu hắn biểu lộ ôn nhu với mình thì thật là tốt biết bao… Những nữ sinh khác khẳng định sẽ rất hâm mộ mình!
Nhớ tới hành động đối phương mỗi lần là người nộp bài đầu tiên, cô có chút xấu hổ… Đối phương khẳng định là thích mình, vậy, vậy cô cũng miễn miễn cưỡng cưỡng thích đối phương một chút.
“Có chuyện này sao?” Dư Sơ Lâm nhìn phản ứng của cô, trong lòng nổi lên tiếng chuông cảnh báo, giả ngu trả lời: “Tớ không nhớ rõ, chim cánh cụt ngày thường tớ cũng không dùng lắm.” Nói thì nói nhưng ánh mắt vẫn ngó nhìn về phía trong xe phía sau, ngó xong lại nhìn xung quanh ––––– Hà Long anh mau ra đây, cầu giải vây!
Lưu Phân thấy ánh mắt hắn lập lòe không dám nhìn mình thì cho rằng hắn đang thẹn thùng, trong lòng ngọt bùi, vẻ mặt càng thêm thẹn thùng mà tiến về phía trước một bước, muốn dắt tay hắn, trong miệng thì làm nũng, nói: “Sơ Lâm, mặt trang sức trên ba lô của bạn thật đáng yêu, là hình ảnh số lượng có hạng của bộ phim hoạt hình Thực hỏa Thượng Bán niên đi, tớ muốn nhờ chú tớ ở nước ngoài mang về một cái, kết quả chú ấy không cướp được.”
Dư Sơ Lâm vội đến bất động thanh sắc đeo ba lô lên lưng một lần nữa, tay nắm chặt ba lô, đánh chết cũng không bỏ xuống: “Chắc là đúng, tất cả đồ của tớ đều do anh tớ chuẩn bị, mặt trang sức này cũng vậy.” Sau khi tới nhà họ Lương, lớn thì từ máy tính quần áo giầy tất của hắn, nhỏ thì bút chì giấy bản nháp của hắn, tất cả đều do Lương Chu chuẩn bị.
Nói như vậy, anh trai hắn thật sự rất tốt rất rất tốt… Hắn sờ mặt còi trang sức đáng yêu, khóe miệng cong lên. Không liên quan, hắn cũng sẽ đối xử thật tốt với anh trai hắn.
Trong cửa sổ xe, anh trai Lương tri kỷ đang nắm chặt văn kiện trong tay, mặt lặng như nước.
Lưu Phân không dắt được tay người, trong lòng có chút bất mãn, nhưng nhìn ý cười trên mặt Dư Sơ Lâm thì trái tim lại không chịu khống chế nhảy loạn, cô quay đầu thở sâu, tiếp tục đáp lời: “Vậy anh cậu đối với cậu thật tốt, ta cũng rất muốn có một người anh thương tớ như vậy.” Nói xong, ánh mắt cô lại đảo qua Dư Sơ Lâm đầy người hàng hiệu, lại nhìn chiếc xe trông rất sang quý ở phía sau hắn, trong mắt tràn đầy chờ mong. Có người bạn trai ưu tú như Dư Sơ Lâm thật là nhiều hạnh phúc.
Dư Sơ Lâm bị cô cười mà người nổi da gà, sau lưng ứa mồ hôi lạnh, hắn giật nhẹ khóe miệng, trong lòng có chút nôn nóng, khô khan nói: “Cậu rốt cuộc tìm tớ có chuyện gì?”
“Cậu, cậu sao lại không rõ ràng?” Lưu Phân dậm chân, thấy hắn vẫn luôn truy vấn, chính miệng sống chết không chịu mở miệng cầu mình làm bạn gái hắn thì nóng nảy.
“Tớ rốt cuộc cũng hiểu cái gì…”
“Chính là, chính là…… Ai nha!” Lưu Phân oán trách liếc nhìn hắn một cái, vừa mới chuẩn bị tiếp tục nói cái gì đó thì di động trong túi vang lên.
“Không xong, là mẹ tớ!”Cô nhìn di động một cái, mặt thay đổi, vội vàng quay đầu móc từ trong ba lô ra một hộp quà xinh xắn đặt vào trong ngực hắn, vừa nói vừa lui về phía sau, trên mặt lại nở nụ cười tươi: “Cậu xem cái này liền hiểu, mẹ tớ tìm tớ, chúng ta ngày mai gặp lại, tạm biệt.” Nói xong xoay người bước đi thật nhanh.
Dư Sơ Lâm cầm hộp quà thơm nứt mũi, thân thể cứng đờ.
Xong rồi, hắn có phải bị anh trai hắn bắt gặp ngay tại hiện trường…
Cửa sổ xe giáng xuống, lộ ra sườn mặt căng thẳng của Lương Chu.
“Lên xe, về nhà.”
Hắn xoay người, cúi đầu cào cào mặt, giọng nói lấy lòng: “Vậy Hà Long……”
Lương Chu hít sâu, nỗ lực bình tĩnh nói: “Tự hắn trở về!” Tốt rồi, không thể bình tĩnh lại.
Lông tơ sau lưng Dư Sơ Lâm nhảy dựng, vội vòng qua đầu xe, mở cửa vị trí lái phó ngồi vào, thắt dây đai an toàn, mắt nhìn về phía trước, nhỏ giọng nói: “Anh, em ngồi xong rồi.”
Giây tiếp theo, xe như mũi tên rời cung bay nhanh mà phóng nhanh ra ngoài.
Hắn nắm chặt đai an toàn, trừng lớn mắt ngừng thở.
Xong rồi, anh trai hắn thật sự tức giận!