Dư Sơ Lâm đem chuyện nhìn thấy Diêm Khải Văn và Diêm Bối nói cho hai lão nhân gia nghe, hai vị lão nhân gia yên lặng thật lâu mới xua xua tay ý nói không muốn nhắc lại chuyện như này nữa, chỉ nói tùy tâm ý của Lương Chu là được, bọn họ mặc kệ.
Thư thông báo trúng tuyển gửi tới rất sớm, Dư Sơ Lâm và Chu Hòa cùng lúc nhận được thư, đêm trước ngày khai giảng, bàn tay bác gái và mợ đều vung lên, mang theo cả hai người tới trung tâm thương mại tốt nhất nội thành mua sắm.
“Cháu và Tiểu Hòa đều là bé trai, khẳng định không tinh ý như các bé gái, để mợ mua cái máy giặt này mang qua… Thật là buồn chết người, sao cứ bắt buộc phải ở ký túc xá chứ?” Mợ út Y Thư cứ nhắc đi nhắc lại mãi, ánh mắt dừng ở khu vực bán đồ điện gia dụng không chịu dời: “Cũng không biết trường học có nước ấm không nữa, nếu không thì mình lại mua một cái đi? Điều hòa có không nhỉ? Còn giường nữa, Tiểu Hòa có thói quen ngủ ở giường lớn, tự nhiên phải đổi thành giường đơn thế này…”
“Mẹ…” Tiểu Hòa không có chút sức lực mệt mỏi đi theo sau cô, kêu rên: “Trường học đâu phải là trại tị nạn, phòng giặt quần áo và phòng tắm đều trang bị bình thường mà? Sinh viên mới ở khu chính, có điều hòa, giường cũng ổn, con có thể ngủ ngon, chúng ta đừng mua, về nhà đi.”
“Đứa nhỏ này, con mới tới nãy giờ bao lâu hả, đừng kêu nữa, thành thành thật thật đi theo đi.” Y Thư quay đầu chọc hắn một chút, dạy dỗ: “Học hỏi Sơ Lâm kìa, con nhìn con xem, mới có chút vậy đã không có kiên nhẫn, mẹ xem về sau có đứa con gái nào yêu con.”
“Mẹ…” Chu Hòa suy sụp buông hạ vai, rất có tư thế nằm xuống giả chết.
Dư Sơ Lâm vội đổi tay cầm đồ mang theo, duỗi tay kéo cánh tay hắn lại đây, ghé sát nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cố chịu chút, sắp mua đủ mọi thứ rồi, bình tĩnh đi.”
Nói xong lại nhìn về phía mợ út Y Thư, nói: “Mợ à, con và Tiểu Hòa mới lớn, cũng không có thứ gì đặc biệt, trường học mọi thứ đều có, chúng ta vẫn nên đi xem nơi khác đi ạ, đồ điện gia dụng không cần đâu ạ. Đúng rồi, dù sao cũng đã tới đây một chuyến, nếu không thì mua cho Đồng Đồng vài món đồ chơi đi ạ? Bé có vẻ thích mấy thứ chong chóng linh tinh ạ, lần trước con thấy bé chơi rất lâu đó.” Đồng Đồng là con gái Chu Thi, mới mấy tháng tuổi, bụ bẫm, đặc biệt thích cười.
Bác dâu cả Lâm Thu Hà vừa nghe hắn nói đã vội dừng động tác xem tờ quảng cáo mua hàng, quay đầu cười ngăn cản: “Đừng mua nữa, Đồng Đồng còn bé, nào cần phải có nhiều đồ chơi chứ, phòng con bé đã chất đầy đồ chơi rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đồ chơi của bé còn nhiều cả của con, đừng mua nữa.” Tiểu Hòa vội không ngừng gật đầu, trong mắt tràn đầy khát vọng về nhà. Hắn cũng không muốn đi dạo phố, mấy tầng nhà, thật nhiều khu, đi một vòng xuống dưới chân sắp bị hỏng rồi. Y Thư bất mãn, quát lớn con trai mình tiếp: “Con đã là người lớn, sao còn so sánh đồ chơi với Đồng Đồng hả, không thấy xấu hổ hả? Mẹ nói cho con biết, nếu như đi học đại học mà vẫn còn giống như hai tháng trước suốt ngày chỉ biết chơi game, xem mẹ sẽ thu thập con thế nào.”
“Mẹ…”
“Kêu mẹ cũng vô dụng, thành thật đi theo, bằng không mẹ sẽ nói cho cha con biết.”
Chu Hòa quyết đoán câm miệng, nếu bị bẩm báo cho cha hắn, vậy thì tiền tiêu vặt của hắn… Đây quả thực chính là cha không thương mẹ không yêu, nói cái gì cũng đều là sai, nói tốt nghiệp cao trung rồi sẽ nhẹ nhàng hơn ở đâu chứ? Kẻ lừa đảo!
“Không mua đồ chơi thì thôi… Vậy mua chút quần áo cho Đồng Đồng đi, trẻ con lớn rất nhanh.” Dư Sơ Lâm vội chuyển đề tài trở về, tay giữ bả vai Chu Hòa và kéo hắn tới chỗ tầng hai bán đồ dùng trẻ con, vừa đi vừa nói: “Bác dâu cả và mợ út cứ đi chậm dạo đi ạ, cháu mang Tiểu Hòa đi mua quần áo cho Đồng Đồng, một chút nữa sẽ trở về, miễn cho hắn ồn ào ạ.”
Chu Hoa vừa nghe thì bất mãn khi thấy hắn nói mình ồn ào, nhưng vừa định phản ứng thì đôi mắt sáng lên, gật đầu phụ họa: “Đúng đúng, mọi người cứ đi dạo, con đi với Sơ Lâm mua quần áo cho Đồng Đồng, chúng ta tách ra hành động! Con quá ồn ào, giờ con câm miệng, con đi mua quần áo giúp Đồng Đồng.”
Lâm Thu Hà nhìn quảng cáo quần áo trẻ nhỏ, buồn cười gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, các cháu đi đi, đừng mua nhiều quá, mua xong thì gọi điện thoại cho bác.”
“Chị cả, chị để mặc chúng sao?” Y Thư oán trách nói một câu nhưng nhìn bộ dáng của Chu Hòa kia rốt cuộc cũng không thể nhẫn tâm chọc phá ý định của hai người, đành để bọn họ chạy đi.
“Con trai nào có thích đi dạo phố, đi thôi, chúng ta tiếp tục đi dạo, mặc kệ hai đứa.” Lâm Thu Hà cười tủm tỉm giữ cánh tay cô kéo đến khu nữ trang tầng 4, “Đứa nhỏ Tiểu Kỳ mang thai không thích mặc trang phục bà bầu, vậy chúng ta chọn cho con bé mấy chiếc váy rộng đi, vừa hay không có lũ con trai, chúng ta có thể xem từ từ.”
Y Thư bất đắc dĩ cười, gật đầu: “Được rồi, chúng ta đi xem vậy.”
Tại khu nghỉ chân, Chu Hòa ôm bình nước trái cây uống một ngụm, thờ phào nói: “Rốt cuộc cũng được giải phóng, Sơ Lâm à, vẫn là cậu nhanh trí, đi dạo đúng là chịu tội mà.”
Dư Sơ Lâm cười tủm tỉm gõ gõ cái bàn, nói: “Tuy rằng là lấy cớ nhưng quần áo Đồng Đồng vẫn phải mua, nghỉ ngơi xong thì đi thôi.”
“Trời ơi…” Chu Hòa giả chết.
“Thấy đủ rồi, ít nhất có thể lười biếng thêm một chút.” Dư Sơ Lâm chọc hắn.
Ti vi lớn treo trên khu nghỉ chân đột nhiên chuyển hình ảnh, phóng lớn tin tức giải trí.
“Tác phẩm mới của Lương Chu, một khi bộ phim điện ảnh “truyền kỳ” trình chiếu sẽ đã hấp dẫn vô số sự chú ý của người xem, trong hai năm quay phim, bộ phim này…”
Chu Hòa cũng hơi ngẩng đầu một chút, sau khi nhìn kỹ tin tức thì dịch dịch sang bên người Dư Sơ Lâm, bát quái hỏi: “Anh họ thật sự chuẩn bị giải nghệ?”
Dư Sơ Lâm dời tầm mắt khỏi TV, gật đầu: “Ừ, chuyện công ty quá nhiều, không có thời gian.” Hơn nữa khi làm diễn viên một chút cũng đều không có sự riêng tư, phiền toái.
“Ai, đáng tiếc, anh họ đẹp trai như vậy, sao sáng huy hoàng như vậy…” Chu Hòa cảm thán, ngưỡng cổ uống một hơi hết sạch nước trái cây, quay đầu qua thì thấy một người lao công đang kéo thùng rác đi ngang qua, hắn vội vẫy tay kêu ngừng và ném chai nước trái cây vào.
“Cảm ơn dì ạ, dì vất vả rồi.” Chu Hòa nhe răng nở nụ cười tinh khiết với người ta, còn lễ phép nói lời cảm ơn.
Dư Sơ Lâm cũng nghiêng đầu nhìn qua và mỉm cười gật đầu với cô.
Người lao công mang khẩu trang nhìn thấy rõ mặt của Dư Sơ Lâm, đồng tử co rụt lại, đột nhiên cúi đầu, cuống quýt nói: “Không vất vả, không vất vả, tôi đi trước.”
“Ai, dì từ từ đã nào.” Chu Hòa kêu cô dừng lại, cầm lấy cái chai trước mặt Dư Sơ Lâm, duỗi tay đưa cho cô: “Còn có cái này, vất vả dì ạ.”
“Cảm ơn!” Dư Sơ Lâm cũng nói lời cảm ơn, trong lòng thì khó hiểu, giọng nói người lao công này sao nghe có chút quen tai.
“Không, không khách khí.” Dì lao công vội vàng cầm lấy cái chai, tránh đi tầm mắt Dư Sơ Lâm, gật đầu lung tung, cúi đầu vội vàng rời đi.
“Sao dì này đi nhanh thế nhỉ?” Chu Hòa cũng thấy khó hiểu.
Dư Sơ Lâm nhíu mày, cuối cùng thì lắc đầu, cười nói: “Có thể là vội vàng đi nghỉ ngơi đi.”
“Trường cậu quân sự mấy ngày? Một tháng hay là hai mươi?”
“Nghe nói là một tháng, còn cậu?”
“Giống nhau cả thôi, ai, thật chẳng muốn nghĩ đi học…”
“Không nghĩ cũng vẫn phải đi.”
…
Thanh âm nói chuyện phiếm của thiếu niên dần dần không còn nghe thấy, Chu Mai che kín khẩu trang, vội vàng đi tới phòng cầu thang, bỏ qua thùng rác mà ngồi xuống bậc thanh, kéo cổ áo, trong mắt tràn đầy hoảng loạn rối rắm.
Là Dư Sơ Lâm, nhất định là Dư sơ Lâm, diện mạo kia, tuy rằng nẩy nở rất nhiều, nhưng bà ta tuyệt đối không nhận sai, đúng là Dư Sơ Lâm…
Nhớ tới Dư Tu còn đang ở trong nhà tù, nhớ tới những năm này cuộc sống sinh hoạt vất vả, bà ta rốt cuộc không chịu nổi mà chôn mặt vào trong tay, ô ô khóc lên. Đứa nhỏ kia ăn mặc không tầm thường, nói như vậy là sống quá tốt đi… Nhưng Tiểu Bác nhà bà ta lại giống như kẻ chơi bời hư hỏng, là bà ta vô dụng, là bà ta vô dụng… Nếu lúc trước không tính kế đứa nhỏ kia thì tốt rồi… Nếu tất cả đều chưa từng phát sinh, nếu bà ta vẫn là một giáo viên tiểu học nhàn nhã…
Báo ứng, tất cả là báo ứng.
Quan Bác Văn nằm liệt trên sô pha, rất bất mãn: “Tôi cũng muốn giải nghệ, rời khỏi giới nghệ sĩ! Tôi rõ ràng đã kiếm đủ tiền dưỡng lão!”
“Ngốc, kiên trì thêm nửa năm nữa, quay xong một bộ phim sẽ thả anh đi.” Vẻ mặt Lương Chu lãnh khốc, không chút lưu tình phán sinh tử của hắn: “nếu không kéo dài thời gian hợp đồng đi.”
Kéo dài hợp đồng? Chính là ba năm! Quan Bác Văn vội vàng bò dậy, điều chỉnh tốt dáng ngồi, ưu nhã cười: “Không, nửa năm là đủ rồi, nói đi, bộ phim cuối cùng là gì? Yêu cầu mang theo ai?”
“Đến lúc đó, Triệu Tri sẽ thông chi với anh, bộ phim lần quay này là bộ phim thương trường, rất nhẹ nhàng” Lương Chu ném kịch bản cho hắn, tiếp tục nhìn danh sách nghệ sĩ của công ty. “Tôi sẽ chọn mấy người tốt một chút, anh xem có thích thì mang đi, đạo diễn bộ phim là đạo diễn Triệu, người một nhà, dễ nói chuyện.”
Quan Bác Văn vội mở kịch bản ra nhìn, thấy bộ phim đúng là không khó, thở nhẹ ra, nụ cười cũng chân thật một ít: “Tôi rốt cuộc cũng có thể về hưu.”
Trương Khiêm hết lời liếc nhìn hắn, vùi đầu vào mạng phim, cảm thán: “Lương Chu à, fan cậu đều rất bình tĩnh, cậu nói muốn giải nghệ, bọn họ không có chút phản ứng gì cả, còn chạy lên mạng nói chúc mừng cậu rốt cuộc có thể toàn tâm toàn lực nuôi em trai, chà chà…”
“Thần tượng kỳ ba thì fan cũng toàn kỳ ba.” Quan Bác Văn mỉm cười.
Quan Bác Văn ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi muốn nói cho Tiểu Dư biết anh ở công ty cặp kè loạn với nghệ sĩ.”
Lương Chu nhướng mày: “Muốn thêm ba năm?”
Động tác cầm di động của Quan Bác Văn cứng đờ, hừ lạnh một tiếng rồi tức giận cầm lấy kịch bản rời đi.
Lương Chu làm lơ tiếng đóng cửa vang lớn, buông danh sách nghệ sĩ xuống, nhìn qua tờ báo, vừa lòng gật đầu: “Trước cứ như vậy đi, Vinh Quang bên này cơ bản không có gì phải nhọc lòng, tôi đi Thanh Trì.”
“Tôi nói này, Chu nhi à…” Trương Khiêm chần chừ nhìn hắn, nhỏ giọng nói: ” Mấy ngày nay cậu rất vội… Tớ cảm thấy cứ sao … Cậu dường như đang chuẩn bị hậu sự, cậu định mặc kệ Vinh Quang thật sao?”
Lương Chu ôm ngực nhìn hắn: “Cậu cho rằng Triệu Tri không thể quản lý tốt Vinh Quang sao?”
Trương Khiêm quyết đoán lắc đầu.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ đoản mệnh?”
Tiếp tục lắc đầu, dùng sức lắc đầu.
“Muốn tăng ca?”
“… Không muốn.”
“Cho nên?”
“Không, không có gì… Tớ chỉ cảm thấy cậu giống như muốn làm ông chủ phủi tay ấy mà…”
“Cậu đã đoán đúng.” Lương Chu cong moi, búng tay một cái: “Nhưng cậu cứ yên tâm, trước khi tôi đây phủi tay sạch cũng sẽ an bài cho cậu một chức vị thật tốt, ừ, liên lạc viên Vinh Quang và Thanh Trì, thấy sao nào?”
Nhớ tới kế hoạch hố cha giải trí kia, da đầu Trương Khiêm bắt đầu tê dại: “Có thể không cần không…”
“Cậu nói xem?” Lương Chu hỏi lại.
“Nhưng cậu quăng Vinh Quang, không phải còn có Thanh Trì sao…” Trương Khiêm càng nói càng nhỏ, sao mà càng lúc càng thấy vội vậy …
Lương Chu kín đáo liếc nhìn hắn, xoay người đi ra ngoài: “Hà Long ở công ty con làm không tệ, cũng nên là lúc trở về tổng công ty.”
Trương Khiêm há to miệng, nhớ tới Hà Long thành thật nghe lời kia lại nghĩ tới câu nói vừa rồi của Lương Chu mà thấy nghẹn họng, ở trong lòng yên lặng châm nến cho Tiểu Long… Có một ông chủ chưa tới ba mươi tuổi muốn nghỉ hưu như này… Thật đáng thương…
Ngày ba mươi mốt tháng tám, cũng là ngày cuối cùng nhập học trường đại học B.
Bây giờ đang là thời kỳ mãnh liệt tuyên truyền 《 truyền kỳ 2》, Lương Chu ra cửa rất dễ dàng bị quần chúng vây xem, Dư Sơ Lâm không muốn hắn đưa đi nên quyết định tự mình đi nhập học. Điều này khiến Lương ca ca cảm thấy rất là bất mãn.
“Anh tuyên truyền cho tốt, hết thời gian tập huấn quân sự em sẽ trở lại, đến lúc đó cũng đã qua 11, ông bà ngoại không phải bảo chúng ta đi về nhà sao, vậy 11 sẽ đi luôn, sao nào?” Dư Sơ Lâm ôm lấy hắn, hôn lên mặt hắn.
Sắc mặt đen của Lương Chu chuyển đẹp một chút, ôm lại hắn, xoa tóc hắn: “Ngày nghỉ đó anh sẽ đi đón em, không được cự tuyệt.”
Dư Sơ Lâm cười tít cả mắt, gật đầu: “Vâng.”
Vương Chu nhập học cũng ở Đại học B, hai người liền hẹn gặp ở cổng trường rồi cùng đi làm thủ tục nhập học.
Dư Sơ Lâm mang theo hành lý đơn giản xuống xe taxi, xoay người đi vào trong trường học. Người nhập học rất nhiều, người nhà học sinh ở bên nhau cùng được nhóm sinh viên khóa trước hướng dẫn, đi qua đi lại.
“Sơ Lâm, bên này nè!” Vương Chí đứng bên bồn hoa phất tay hô to, mặt đầy hưng phấn: “Tớ đưa cậu đi nhập học, trường học này tớ đều nắm rõ, lợi hại chưa?”
Hắn vừa cười vừa đi đến, khen ngợi: “Đúng là rất lợi hại, cậu nhập học xong rồi à?”
“Đâu có, đang chờ đi cùng cậu mà.”
“Ồ, vậy chúng ta cùng đi thôi.”
Vương Chí đúng là rất lợi hại, hắn không chỉ nắm rõ vườn trường mà còn nhận thức cả một đám sinh viên khóa trên, nhìn có vẻ không giống một tân sinh viên, đi với hắn khỏi cần chuẩn bị, quá trình nhập học của hai người rất nhanh và thuận lợi.
Sau khi hoàn tất thủ tục cũng vừa vặn là thời gian bữa trưa. Hai người đi tới một tiệm lẩu nhỏ, gọi một nồi lẩu và một bàn thức ăn lớn, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Đúng rồi, cậu còn chưa biết gì đi, Lưu Phân cô ta hình như là tham gia học viện điện ảnh. Cô ta điền nguyện vọng chậm hơn chúng ta một ngày, mẹ cô ta hình như cũng đi theo, nghe nói vì chuyện này mà hai mẹ con ồn ào rất lớn, mẹ cô ấy thì vẫn muốn cô ấy vào học trường sư phạm.” Vương Chí hạ giọng, tặc lưỡi, nói: “Từ Na cũng vào học ở học viện Điện ảnh, hình như là biên kịch, hai người này sợ rằng lên đại học gây gổ nhau rồi.”
Dư Sơ Lâm nhíu mày, sau đó lại buông ra: “Vậy thì liên quan gì tới chúng ta, dù sao cũng đã tách ra.”
“Ừ, cũng đúng.” Vương Chí gật đầu, sau đó lại nghĩ tới gì đó, lại vui vẻ: “Nhà cậu không phải mở công ty giải trí sao, ha ha ha, vậy Lưu Phân kia cuối cùng cũng sẽ đụng vào cậu, vậy chẳng phải lại chơi vui à.”
Hắn buồn cười lắc đầu: “Cậu đừng để ý chuyện như vậy nữa.”
“Không để ý cậu thì không để ý cậu, chỉ là cảm thấy rất hay thôi.” Vương Chí hết sức vui mừng, và cơm hai miếng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đúng rồi, cậu có biết Lý Đào học trường nào không? Sau khi thi đại học tớ không có nghe thấy tin tức của cậu ta.”
Hắn yên lặng một chút, mỉm cười nói: “Cậu ta xuất ngoại… Đi du học ở nước D, cha mẹ cậu ta ở bên đó, ừm, cậu ta học y khoa, tớ cũng mới biết việc này mấy hôm trước, cậu ta gửi tin nhắn trên chim cánh cụt cho tớ.” Tin nhắn cuối cùng, Lý Đào viết câu: “Có duyên gặp lại,” chỉ là hai người một ở trong nước một ở nước ngoài, cái “duyên” này quá khó đi.
“Xuất ngoại? Sao tớ chẳng biết chút động tĩnh gì nhỉ?” Vương Chí ngẩn người, sau đó lo lắng lắc đầu: “Xong rồi, xong rồi, với cái tính tình kia của hắn mà học y sao? Về sau sợ rằng không thiếu tranh cãi đi.”
“Tính cậu ta thật ra rất tốt mà.” Chỉ là không biết biểu đạt mà thôi.
Vương Chí bĩu môi: “Cũng chỉ là không tệ với mình cậu thôi.”
Hắn cười không nói lời nào.
Sau bữa trưa, Dư Sơ Lâm và Vương Chí tách ra trở về phòng ngủ.
Vừa dùng chìa khóa mở cửa, hắn nhìn ba thiếu niên có phong cách khác nhau, mỉm cười phất tay: “Xin chào mọi người, tớ là Dư Sơ Lâm, là người cuối cùng trong phòng với các bạn.”
Cuộc sống đại học, rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.
Mười tám tháng chín, thời gian tập huấn quân sự cũng đã qua một nửa, Dư Sơ Lâm cầm trong tay giấy khám bệnh đưa cho thầy huấn luyện quân sự, sau đó trong ánh mắt ghen tị hận của các bạn học mà kết thúc thời gian tập huấn quân sự sớm.
Dì Lưu bưng cơm trưa lên bàn, có chút mặt mày ủ rũ: “Nghe nói tập huấn quân sự rất vất vả, cũng không biết cậu chủ Sơ Lâm có ăn cơm tốt không, sinh nhật đã bở lỡ, ai…”
Bác Hà nhìn Lương Chu mặt không biểu cảm, giật nhẹ dì Lưu, nháy mắt ra hiệu với bà: “Đừng nói nữa, sinh nhật có thể chờ cậu chủ Sơ Lâm nghỉ lần sau làm bù, giờ ăn cơm trước đi.”
Dì Lưu chợt tỉnh táo, không nói chuyện nữa.
Lương Chu nhìn xương sườn ở giữa bàn cơm, tâm tình không vui.
Sinh nhật mười tám tuổi …
Dư Sơ Lâm trở về nhà vào lúc hai giờ chiều, tay chân hắn nhẹ nhàng vào cửa, trừng lớn mắt nhìn dì Lưu thở dài một tiếng, sau đó chạy ngay lên tầng trên.
“Đứa nhỏ này, sao lại đột nhiên trở về thế này.” Chờ hắn lên tầng, dì Lưu mới hoàn hồn, vỗ vỗ bộ ngực, ánh mắt có chút ý cười, vội đi vào phòng bếp: “Ai nha, đêm nay có thể làm nhiều món ăn rồi, cũng không biết giờ đặt bánh kem có kịp không nhỉ…”
Bác hà mặt vẫn nghiêm túc đi vào từ hoa viên, trong mắt lại có mang chút ý cười: “Tuy trốn học là không tốt, không tốt…”
Thư phòng không bóng người, phòng cũng không có ai. Dư Sơ Lâm nhíu mày, kỳ quái, chẳng lẽ anh trai hắn không có nhà sao? Nhưng chẳng phải anh Triệu với anh Trương đều không có thấy anh hắn đi công ty sao… Chẳng lẽ là phải tham gia bữa tiệc sao?
Hắn thở dài, đi về phòng của mình. Quả nhiên không nên tự tìm đường chết chơi trò bất ngờ kinh hỉ gì cả, sớm biết vậy nên gọi điện thoại về trước, giờ thì không có ai cả, làm sao bây giờ…
Hắn không chút để ý vặn cửa mở, giương mắt nhìn Lương Chu đang đưa đứng về phía mình đứng ở trong phòng, ánh mắt sắng lên, đẩy cửa mạnh nhào tới, hưng phấn hô: “Anh ơi! Thì ra anh ở nhà!”
Lương Chu phản ứng không kịp, bị hắn nhảy tới, theo phản xạ có điều kiện xoay người ôm lấy hắn, ngẩn người bỏ đi album trong tay xuống, có chút không thể tin vào điều mình nhìn thấy: “Sơ Lâm?”
“Là em!” Dư Sơ Lâm nhón chân gặm một ngụm trên môi Lương Chu, sau đó ôm chặt hắn, cọ tới cọ lui: “Em xin nghỉ để về đấy, để cho anh kinh hỉ nè! Vui không nào?”
“Sơ Lâm?” Lương chu hồi phục tinh tần lại, kéo hắn ra một chút, trên mặt không tự giác lộ nụ cười tươi, giơ tay sờ tóc hắn, lại xoa lloxotai hắn, nhìn chằm chằm và hắn, hỏ: “Em sao đã trở về?”
“Ăn sinh nhật ạ!” Hắn đúng lý hợp tình đáp, mặt đầy giảo hoạt: “Em nhờ anh rể họ lấy giúp tờ giấy khám sức khỏe, trực tiếp qua đợt huấn luyện quân sự này, em rất thông minh đúng không nào?”
“Nghịch ngợm!” Lương Chu buồn cười đập ót hắn, ôm hắn ngồi xuống bên mép giường, hôn hắn: “Trốn học là không tốt, tuy rằng chỉ là đợt tập huấn quân sự… Không được có lần sau.”
“Không có lần sau…” Hắn ngửa đầu phối hợp hôn môi Lương Chu, đôi mắt phát sáng: “Em rất quý trọng việc cuộc sống…. thời đại học… Ngô… Anh à, em nhớ anh…”
Lương Chu cả mặt đều là sự ôn nhu, khi hôn càng thêm dịu dàng đằm thắm: “Anh cũng vậy.”
Sinh nhật về nhà, trong nhà cũng liền náo nhiệt lên.
Sau bữa tối phong phú, Dư Sơ Lâm được phép thổi nến ước nguyện, vội vàng ăn chút bánh kem rồi kéo Lương Chu chạy lên tầng về phòng.
“Sao vậy?” Lương Chu khó hiểu.
“Xem tài liệu.” Đôi mắt Dư Sơ Lâm bừng sáng, mở cửa phòng, vui sướng mở máy tính: “Là anh Lăng cho em! Nói là quà sinh nhật mười tám tuổi của em.”
Lương Chu đen mặt, không cần nghĩ hắn cũng biết loại tài liệu Lăng Xuân cho là loại tài liệu không trong sáng. Hắn đi qua, tắt máy tính đang mở, kéo Dư Sơ Lâm qua nhìn, nhíu mày: “Bị đen.” Sau đó giữ mặt Dư Sơ Lâm, hôn xuống: “Nhưng vẫn rất là đẹp, còn nữa, so với xem tài liệu thì anh càng tự nguyện làm thực tiễn hơn.”
Dư Sơ Lâm ngẩn người, sau đó giãy giụa: “Không, em… Em muốn ở mặt trên cơ…”
Lương Chu nhẹ nhàng để hắn ngừng giãy giụa, ôm hắn dịch về giường, đè người xuống: “Em có thể thử xem…”
Dư Sơ Lâm bị hắn hôn đến khó thở, đẩy hắn: “Vậy anh dịch ra trước đi.”
“Không dịch.” Lương Chu cong miệng, đặt tay lên miệng hắn, nói: “Để anh nhìn xem nơi khác của em có bị phơi đen không nào.”
“Không… không được.”
“Sơ Lâm!” Lương Chu đứng dậy, nhìn thật sâu vào mắt Dư Sơ Lâm, trong mắt tràn đầy tình yêu bỏng cháy dịu dàng, “Anh rốt cuộc cũng chờ đến khi em trưởng thành rồi.”
Dư Sơ Lâm cảm thấy có chút không ổn, nói: “Cho, cho nên?”
Lương Chu nhướng mày, lại hôn xuống lần nữa: “Đây chính là em tự mình đưa tới cửa, cho nên… Cứ hưởng thụ thật tốt đi.”
(Mèo: Ha ha ha, cái gọi là tự đào hố chôn mình chính là nói về Dư Sơ Lâm lúc này đây.”
“Không, em muốn ở trên… Ô … Ô… A….”
10 giờ sáng ngày hôm sau.
Dư Sơ lâm tức giận đấm giường, xoa eo che mông: “Anh thật là quá đáng!”
Lương Chu ngồi bên mép giường, bưng chén cháo: “Ăn chút cháo nào.”
“Không ăn!” Hắn tố cáo: “Anh ngày hôm qua dám làm những ba lần, là ba lần! Mông em đau, em không ăn uống gì hết!”
“Ai bảo em vẫn cứ hay trêu chọc anh.” Lương Chu bất đắc dĩ nhìn hắn.
Dư Sơ Lâm ỉu xìu: “Em chỉ là muốn ở mặt trên… “
“Em vẫn muốn ở mặt trên sao?”
Đôi mắt Dư Sơ Lâm ánh lên chút tia sáng: “Anh đồng ý?”
Lương Chu gật đầu: “Nhưng anh sợ như vậy em sẽ có chút cố hết sức.”
Dư Sơ Lâm trừng mắt, giận: “Không phải là loại mặt trên đó!”
Lương Chu cười khẽ ra tiếng, đem bát cháo đặt lên trên tủ đầu giường, nằm lên trên giường ôm lấy hắn, hôn mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngày hôm qua không thoải mái sao?” Vừa nói vừa ái muội xoa xoa eo hắn.
“Cũng không phải…” Dư Sơ Lâm có chút chột dạ, thật ra hắn đúng là rất thoải mái, anh hắn làm rất dịu dàng… Bằng không hắn sau đó cũng sẽ không chủ động trêu chọc.
Lương Chu sờ bụng mềm ọt của hắn, mỉm cười: “Có đói bụng không?”
Dư Sơ Lâm nhìn mặt mày đầy cảnh xuân trên khuôn mặt đẹp trai của Lương Chu, lại nhìn bát cháo thơm ngào ngạt trên tủ đầu giường, thỏa hiệp: “Đói ạ!”
Lương Chu đứng dậy, bưng bát cháo lên: “Có chút nguội, để anh đi hâm nóng lại, em cứ từ từ.”
“Anh chờ chút!” Hắn bò dậy, nhe răng nhếch miệng xoa xoa eo mình, có chút xấu hổ cởi dây chuyền trên cổ xuống, cầm lấy một chiếc nhẫn treo trên đó, mặt có chút hồng, cứng rắn nói: “Tay anh, duỗi lại đây.”
Lương Chu sửng sốt, buông chén: “Sơ Lâm…”
“Thất thần làm gì?” Dư Sơ Lâm thô lô túm tay hắn, lại giúp hắn mang nhẫn lên, xụ mặt nói: “Là anh nói chờ em thích ngủ với anh thì đeo nhẫn này… Anh giờ là của em, biết chưa, không cho phép thay lòng đổi dạ, bằng không em sẽ ly hôn anh.”
Lương Chu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, nhịn không được khóe miệng cong lên, ngồi xuống mép giường, cầm một chiếc nhẫn khác cũng kéo tay hắn qua, dịu dàng đeo lên cho hắn, cầm tay hắn, sau đó dựa sát vào ôm lấy hắn, thờ dài bên tai hắn: “Được… Anh là của em, cả đời này.”
Dư Sơ Lâm bị hơi thở phun bên tai mà có chút ngứa, quay ngửa đầu, xấu hổ chút ôm lại hắn, môi mấp máy, cười. Người này là của hắn, thật tốt, thật quá tốt.
“Ngày mười một gặp ông bà ngoai? Chúng ta chính thức ra người lớn.”
“Vâng.”
“Chờ em lớn hơn một chút, chúng ta ra nước ngoại kết hôn nhé.”
“Vâng.”
“Thích anh không?”
“Anh à, hôm nay anh nói thật là nhiều.
“Thích không?”
… Thích, còn anh?”
“Anh yêu em.”
“Vâng, em biết… Em cũng yêu anh.”
Sống lại lần nữa, người giám hộ lần này của hắn, thật là tuyệt vời.