Không thể nào, biểu cảm của Hàn Đại Bằng thật sự quá hấp dẫn người, mỗi lần hắn húp một ngụm cháo, trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc, biểu cảm say sưa đó chắc chắn là cực phẩm trong việc quảng bá.
Biểu diễn?
Hàn Đại Bằng định thần lại, nhìn chiếc bát đã cạn đáy trong tay, trên mặt lộ ra một tia dư vị sâu xa, không ngờ lại ăn xong nhanh như vậy.
"Hàn Đại Bằng! Ngươi đủ rồi!" Bạch Tiểu Long bộc phát, ngươi khi dễ ta ăn không được đúng không, không phải ngươi cố ý dụ dỗ ta sao, được rồi, chúc mừng ngươi thành công!
Hắn phất tay, đưa cho Tô Vũ hai viên trung phẩm Linh thạch, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho ta một bát!"
"Ta nói cho ngươi biết, ta Bạch Tiểu Long nổi tiếng ghét ác như cừu, nếu như cháo của ngươi không đáng cái giá này, ta nhất định sẽ nói cho toàn bộ người của Đông Châu quận, để cho ngươi ở Đông Châu quận không bao giờ bán được cái gì!" Bạch Tiểu Long lạnh lùng nhìn Tô Vũ đang bưng cháo, chế giễu nói.
"Không dám nói nữa? Ngươi chột dạ sao? Vừa rồi ngươi không phải rất kiêu ngạo sao, ha ha, ngươi chờ bị ta vạch trần đi!" Bạch Tiểu Long thấy Tô Vũ im lặng, càng thêm kiêu ngạo.
“Cháo của ngươi, cứ thong thả.” Tô Vũ lười cãi lại Bạch Tiểu Long, vẻ mặt tỉnh bơ đưa cháo cho hắn.
“Ta xem ngươi còn có thể ương ngạnh đến bao giờ?” Bạch Tiểu Long nói, vươn tay đón lấy cháo trắng, đầu tiên là ra vẻ khinh bỉ liếc nhìn, sau đó bưng bát lên nếm thử.
Khi môi chạm vào mặt cháo có một lớp sóng sánh.
Mặc dù chỉ là một ngụm nhỏ, nhưng mùi thơm đặc trưng của cháo trắng lan tỏa trong miệng, như ăn phải tiên dược, cả người thoải mái khó tả.
Ta vừa mới chỉ... uống cháo?
Bạch Tiểu Long sắc mặt ngưng trọng, cúi đầu nhìn bát trong tay, lúc này mới phát hiện gạo cư nhiên ở trong nước tỏa ra ánh sáng dị thường, cực kỳ hấp dẫn.
Hắn không nhịn được há miệng hớp một ngụm lớn, sung sướng kêu lên một tiếng, quên hết mọi chuyện trước đó, toàn tâm toàn ý húp cháo.
Là con em của một đại gia tộc, võ đạo thiên phú lại kém nên đương nhiên suốt ngày không làm gì cả, sống một cuộc sống tiêu sái vô cùng, mỹ thực cỡ nào chưa từng nếm qua, thậm chí hắn còn từng tiêu rất nhiều tiền chỉ để nếm thử vài món ăn.
Tuy nhiên, sau khi uống bát cháo trắng này, hắn đột nhiên cảm thấy bấy lâu nay hắn đã sống trên thân chó đi, bát cháo trắng này đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới cho hắn.
"Tô công tử, gạo của ngươi cũng ngon vậy sao? Ta muốn, bao nhiêu tiền? " Hàn Đại Bằng lấy lại tinh thần, trực tiếp há miệng nói.
"Năm viên trung phẩm Linh Thạch một cân, nơi này tổng cộng hai mươi cân, một viên Thượng Phẩm Linh Thạch là đủ."
"Được, ta..."
"Đợi đã!"
Bạch Tiểu Long thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cũng không để ý ăn hết cháo, vội vàng nói: "Ta một cân cho mười khối linh thạch trung phẩm, ta muốn gạo này! Còn nữa, ta sẽ Lại xuất ra hai mươi viên Linh Thạch trung phẩm, ta cũng muốn hết nồi cháo này!"
Bạch Tiểu Long thậm chí còn không muốn buông nồi cháo này, nồi tuy không nhỏ nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể chứa vài bát cháo thôi, hắn mua 20 viên linh thạch trung phẩm đã là giá trên trời rồi.
Họa phong thay đổi đột ngột này khiến cho mọi người xung quanh sửng sốt, con ngươi suýt nữa lồi ra ngoài, nhìn Bạch Tiểu Long bằng ánh mắt không mấy thân thiện, vừa rồi tiểu tử này lắc lư nhiều như vậy, chẳng lẽ là để trước tiên nếm được cháo này?
Bọn họ nhìn chằm chằm cháo đã lâu, lại bị Bạch Tiểu Long đi trước, lại nghĩ chính bọn hắn không nhận lời mời nếm thử miễn phí của Tô Vũ, thật muốn tát mình vài cái.
“Thành giao!” Tô Vũ rất vui vẻ giao dịch với Bạch Tiểu Long, hắn nhận tiền không nhận người, trong nháy mắt 22400 kim tệ đã được thêm vào hệ thống, hắn vui vẻ cất Linh Thạch đi, nói với những người xung quanh hắn: “Ngày mai ta còn lập gian hàng ở đây, mười viên trung phẩm Linh Thạch một cân.”
Ồ --
Trên phiên trợ nhất thời xôn xao, năm viên linh thạch trung phẩm một cân đã giá cao trên trời, bây giờ thể mà còn bất ngờ tăng giá, nhưng bọn họ đều tò mò về hương vị của cháo, có thể khiến Bạch Tiểu Long mê mẩn như vậy, trong nháy mắt liền thay đổi thái độ.
..
Bạch phủ, thực lực toàn diện ở Đông Châu quận chỉ có thể coi là trung thượng, nhưng riêng về tài lực, Bạch phủ nhất định có thể vào top ba ở Đông Châu quận, một nhà thương gia tiêu biểu.
Trong biệt thự có một chỗ nội viện, có đình đài lầu các, giả sơn thủy tạ, khung cảnh trang nhã không thể tả.
"Tỷ, tỷ, ngươi biết ta mang về cho tỷ cái gì không?"
Bạch Tiểu Nhã đang ngồi trong một đình nhỏ giữa hồ, nàng mặc một bộ y phục trắng như tuyết, thuần khiết không tì vết.
Nhưng Đại mi khẽ cau mày nhìn Bạch Tiểu Long đang hưng phấn chạy tới.
Nàng biết đệ đệ mình rất rõ,
Ta cả ngày không làm chính sự, choie bời lêu lổng, mắt cao hơn đầu, làm việc lại hùng hùng hổ hổ, không dùng đầu óc, cũng may bản tính không tệ, nếu không nhất định sẽ là một cái thiếu gia ăn chơi điển hình.
Nhìn điệu bộ này, không phải bị ngươi ta lừa gạt thì chính là gặp rắc rối.
Càng đến gần, Bạch Tiểu Nhã càng nhíu mày, lại nhìn thấy Bạch Tiểu Long vác trên vai một cái bao lớn, cánh tay còn vòng quanh một cái nồi, vội vàng chạy về phía mình, bộ dạng này muốn bao chật vật liền có bao nhiêu chật vật nhưng khóe miệng thế mà còn mang theo tươi cười đắc ý.
Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề sao?Bạch Tiểu Nhã có chút lo lắng nghĩ.