Mục lục
Chiếm Cái Đỉnh Núi Làm Đại Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

    Đúng vậy, hắn tham gia khảo hạch hoàn toàn là để thu thập thêm mười loại hạt giống.

    “Triệu lão, nếu là khảo hạch thì nên có tiêu chuẩn khảo hạch, mới chỉ có ba cái, chúng ta tiếp tục khảo nghiệm đi.” Tô Vũ cố gắng thuyết phục.

    "Không cần, từ nay về sau ngươi chính là đồ đệ của ta."

    Nani?Đồ đệ?

    Lão nhân này đầu óc không khỏi quá lớn đi, chẳng lẽ muốn đồ đệ đến phát điên, bây giờ nhìn thấy ai cũng muốn thu làm đồ đệ sao?

    “Triệu lão, ta cũng không nói muốn bái ngươi làm sư phụ.” Tô Vũ lập tức nói, hắn đường đường là Sơn Đại Vương, làm sao có thể bái sư.

    Không bái sư?

    Triệu lão đầu óc có chút quả tải, cuối cùng gặp được hai cái đồ đệ hợp ý, thế mà đều không muốn bái hắn vi sư, đây không phải là ông lão thiên đang trêu đùa hắn sao?

    "Ngươi đã không muốn bái ta làm sư phụ thì sao lại tham gia khảo hạch?"

    “Triệu lão, ta chỉ muốn trở thành linh dược sư, ngài vẫn là tiếp tục khảo hạch đi.” Tô Vũ vẫn không quên phía sau còn bảy gốc linh dược chưa mở ra.

    “Muốn trở thành linh dược sư sao?” Triệu lão vuốt râu lại bắt đầu rắm thúi, đắc ý nói: “Ngươi có biết không, nếu bái ta làm sư phụ, ngươi chẳng những trở thành dược sư, còn có thể luyện đan sư!”

    Triệu lão không nghĩ tới có một ngày hắn sẽ phải đề bạt mình để hai tên tiểu bối phải bái hắn làm sư phụ.

    “Ta biết đi theo tiền bối có tương lai xán lạn, nhưng hậu bối chỉ muốn làm linh dược sư.” Tô Vũ nói.

    Triệu lão thật sâu nhíu mày, chẳng lẽ hắn ẩn thế đã lâu, thế đạo đã thay đổi rồi sao?

    Ta không muốn bái sư, ta chỉ muốn trở thành linh dược sư, nhất định muốn tiếp tục khảo hạch, đây là vì cái gì?

    "Tiểu cô nương, còn ngươi thì sao? Ngươi muốn bái ta làm sư phụ không?" Triệu lão cố gắng bày ra dáng vẻ ân cần, chuyển mục tiêu về phía Mộ Tiểu Tiểu.

    “Tô Đại Ca không muốn, vậy ta cũng không muốn.” Mộ Tiểu Tiểu không cần suy nghĩ trực tiếp nói.

    Triệu lão hô hấp dồn dập, trong lòng như bị nhéo thật mạnh, trước đây người khác tranh vỡ đầu để được làm đồ đệ hắn, bây giờ ngược lại, hắn lại phải yêu cầu lấy hai đứa con nít chưa mọc đủ lông bái hắn vi sư, thật là thế sự khó lường.

    Hàn Đại Bằng ở một bên nhìn muốn rách cả mí mắt, ước gì có thể thay thế hắn, đây là đương kim Đan Thánh a, người người kính ngưỡng Đan Ẩn, nếu hắn trở thành đồ đệ của Đan Ẩn, nhất định sẽ trở thành tồn tại đứng đầu đại lục, đoán chừng nằm mơ đều có thể cười tỉnh. Hiện tại Đan Ẩn thu đồ đệ lại bị cự tuyệt, hơn nữa lại bị cự tuyệt hai lần, thế giới này nhất định điên rồi, không, ta nhất định điên rồi, đây đều là ảo giác!

    “Triệu lão, khảo hạch còn tiếp tục sao?” Tô Vũ vẫn không quên khảo hạch.

    “Không cần khảo hạch nữa, các ngươi đều thông qua.” Triệu lão tâm tình có chút trầm thấp nói.

    Này, thật đáng tiếc, Tô Vũ trong lòng khẽ thở dài.

    “Quá tốt, từ nay có thể quang minh chính đại bán linh dược.” Mộ Tiểu Tiểu vui vẻ nói.

    Khóe miệng Triệu lão giật giật, một bên nghĩ một mực muốn khảo hạch, một bên chỉ muốn bán linh dược, chẳng lẽ những thứ này so với làm đồ đệ của hắn còn hấp dẫn hơn sao? Hắn chưa bao giờ cảm thấy minh thất bại như hôm nay.

    Biểu tượng của linh dược sư là huy chương khắc biểu tượng hình tam giác, chế dược sư là hình thoi còn luyện đan sư là hình ngôi sao năm cánh.

    Cho đến khi Tô Vũ và Mộ Tiểu Tiểu đã nhận huy chương rời đi, Triệu lão vẫn chưa hoàn hồn.

“Triệu lão, bọn họ đi rồi…” Hàn Đại Bằng cẩn thận nhắc nhở.

    “Không được nói ra bất kỳ sự tình gì phát sinh trong hôm nay!” Triệu lão trong nháy mắt lấy lại uy nghiêm, lập tức hạ lệnh, hắn thu đồ đệ thế mà bị cự tuyệt, mấy lão gia hỏa kia mà biết chắc chắn cười chết hắn.

    "Thuộc hạ biết."

    “Còn nữa, sau này ta không tới Linh Dược Các nữa, ngươi tìm người khác làm quan khảo hạch đi.” Triệu lão nói xong liền biến mất tại chỗ ngồi.

    ...

    “Tô Đại Ca, ngươi đi đâu vậy?” Mộ Tiểu Tiểu vừa linh dược trong tay vừa hỏi.

    "Chuẩn bị về nhà, còn ngươi thì sao? Còn nữa, phụ mẫu ngươi đâu?" Tô Vũ tò mò hỏi, một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ như vậy đã một mình ra ngoài hái linh dược và bán, thực sự quá cực khổ.

    “Không biết…” Mộ Tiểu Tiểu thanh âm có chút thấp.

    Tô Vũ thầm mắng mình, sự tình rõ ràng như vậy còn hỏi, vội vàng nói: "Ta vừa vặn ở một mình, lại ở trên núi bên kia, nếu ngươi không có chỗ nào để đi thì cùng ta trở về đi."

    "Thật sao? Cảm ơn Tô Đại Ca." Mộ Tiểu Tiểu lập tức vui vẻ nói.

    Tô Vũ cười cười, "Ngươi không sợ ta là người xấu sao, ngươi có lòng tin đối với ta như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK