Ban đầu Tiểu Song chỉ biết khóc và đứng im chịu đựng, cho đến một ngày cô nhìn thấy một chú cảnh sát đuổi bắt ba tên cướp, cứ tưởng là không thể nhưng người cảnh sát đó đã một mình hạ hết cả ba tên cùng một lúc, thế là Tiểu Song liền cảm thấy nếu như cô cũng mạnh mẽ như chú cảnh sát này thì nhất định cô cũng sẽ không sợ cái bọn thường ngày hay ức hiếp cô nữa.
Từ hôm đó cô bắt đầu tham gia một lớp học võ vào ban đêm, sáng thì đi học, còn trưa cô sẽ đi làm thêm để trả tiền học phí cho lớp học võ kia. Thời gian dần trôi, rồi dần dần, đám người ức hiếp Tiểu Song ngày đó đã không còn một mống nào, ngược lại cô lại trở thành kẻ đứng đầu của trường, đến cả bọn con trai còn phải nghe lời của cô rơm rớp, chỉ có kẻ sợ cô, không có người khiến cô khiếp sợ.
Tiểu Song tuy xinh đẹp, nhưng từ nhỏ không có người dạy dỗ nên tính tình có một chút ngang bướng, chỉ thích chơi với đám con trai, lại còn đánh nhau rất giỏi khiến những kẻ khác giới bị nhan sắc của cô quyến rũ điều phải bỏ chạy bởi tính cách của cô, lại nói có người còn cho rằng cô rõ ràng không phải con gái mà là con trai mới đúng, cho rằng giới tính của cô là một sai lầm của ông trời.
Hôm nay sau khi buổi học kết thúc, khi tất cả mọi người đều ra về thì chỉ duy nhất mỗi Tiểu Song và một nữ sinh phải ở lại trực nhật. Nữ sinh này thường ngày ít nói, lại quá nữ tính cho nên tuyệt đối cùng với Tiểu Song là hai đường thẳng song song.
Một bầu không khí im lặng bao trùm cả lớp học, cả hai người nào làm việc nấy, không đả động đến ai.
Tiểu Song đang lau sàn, lúc chuẩn bị đưa cây lau lên để bỏ vào thùng nước thì nữ sinh kia khiến cô đứng chựng lại.
Tiểu Song lấy ngón tay ngoáy vào tai mình, cô không nghe lầm chứ?? Cô ta nói cái gì cơ??
Nữ sinh đỏ mặt, lắp bắp lặp lại lần nữa:
"Mình... Mình nói là mình.... Thích Cậu!"
Điên rồi! Chắc chắn là điên rồi! Lần đầu tiên nhận được lời tỏ tình, lại là từ một đứa con gái!!
Tiểu Song không kìm được cảm xúc, cây lau trên tay đã quăng về phương trời nào, huơ huơ:
"Cô hiểu lầm rồi... Tôi không có thích con gái..."
Còn chưa nhận được hồi đáp, chợt cảm thấy phía sau là một luồng âm khí, Tiểu Song quay đầu ra phía sau, một tên nào đó đã đứng sừng sững ở phía sau cô từ bao giờ, còn nhìn cô với ánh mắt đáng sợ, trên tay hắn còn cầm cây lau nhà bị cô quăng đi ban nãy.
Tiểu Song vẫn chưa nhận thức được vấn đề, cười hớn hở:
"A! Là anh đã nhặt lại cây lau nhà cho tôi hả, may quá, đỡ phải đi nhặt lại."
Nữ sinh kia thấy vậy sợ sệt thỏ thẻ vào tai của Tiểu Song:
" Hình như cây lau nhà của cậu quăng trúng vào anh ta..."
Tên này vứt cây lau nhà xuống đất, chỉ vào mặt của Tiểu Song:
"Là cô đã ném nó vào tôi có đúng không!?"
Tiểu Song cười hì hì xin lỗi, thế nhưng tên này dường như không có ý buông tha.
"Cô tưởng xin lỗi là xong sao?"
Tiểu Song nhìn hắn vẻ ngoài cũng điển trai, thế nhưng cách nói chuyện lại vô cùng nhỏ mọn, có hơi khó chịu nhíu mày:
"Thế anh muốn tôi phải làm sao? Ném cũng đã ném rồi, vả lại nhìn anh còn rất khỏe mạnh đến đây so đo với tôi, đâu giống bị thiệt hại gì quá lớn? Không lẻ tôi phải đứng lại cho anh ném cây lau nhà vào người tôi thì mới nguôi giận?"
Nữ sinh ở bên cạnh Tiểu Song bèn nói nhỏ với cô:
"Cậu không nên đắc tội hắn ta, hắn tên Giang Vũ Sinh, là con của giám đốc một tập đoàn lớn, hầu hết các cơ sở vật chất ở trường này đều là nhà cậu ta góp cho... Vì vậy nên ai cũng sợ cậu ta hết..."
Tiểu Song cau mày:
"Trần Tiểu Song này chưa từng phải sợ ai hết, huống hồ tôi đã xin lỗi hắn rồi, là do hắn không nói lí!"
Giang Vũ Sinh nhìn cô cười khinh:
" Ha, hóa ra là Trần Tiểu Song, tên của cô cũng nổi tiếng lắm đó, nghe nói trường này có một con nhỏ mồ côi chuyên đi chơi với bọn con trai, lại còn bắt chúng nó gọi con nhỏ đó là đại ca có đúng không?"
Còn chưa đợi cô đáp lời, hắn lại nói tiếp.
"Thật là đáng khinh cái đám đó mà, lại đi gọi một đứa con gái là đại ca, nếu tôi là bọn nó thì tôi đã chết đi vì nhục nhã rồi."
Giang Vũ Sinh không chút kiêng kị đột nhiên đưa tay ra nâng cằm của Tiểu Song.
"Lại nói, cái nhan sắc này thật không hợp với danh tiếng của cô một chút nào... Chậc chậc... Nếu như cô chịu đồng ý làm bạn tình và ngủ với tôi một đêm, biết đâu tôi sẽ không truy cứu và ngược lại còn đáp ứng nhu cầu về vật chất nếu cô muốn."
"Phụt..."
Tiểu Song cười sặc sụa, khiến Giang Vũ Sinh và nữ sinh kia không hiểu chuyện gì, sau đó đột nhiên nghiêm mặc lại.
"Tên điên!"
"Cô dám?"
"Anh có phải từ trại tâm thần mới trốn ra có đúng không? Ảo tưởng sức mạnh của bản thân hay là tự phụ quá mức? Thật buồn cười khi một kẻ có cha mẹ dạy dỗ cẩn thận như anh lại có thể thốt ra những lời buồn nôn như vậy, còn nữa, cái bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào người tôi cũng khiến tôi phải tởm lợm, cút!"
Nữ sinh kia vô cùng lo sợ cho Tiểu Song sẽ đắc tội với Giang Vũ Sinh, gia thế của anh ta không phải dạng vừa, nếu như để hắn nhắm đến thì chắc chắn Tiểu Song không thể nào tiếp tục học ở đây.
Giang Vũ Sinh trợn mắt, cơ mặt đã căng đến mức không thể giãn tiếp được nữa, hắn bị cô chửi đến phát điên, hắn nắm lấy cổ tay của Tiểu Song siết lại:
"Cô sẽ phải hối hận!"
Tiểu Song nắm bàn tay còn lại lại, vung một nắm đấm vào bụng Giang Vũ Sinh khiến hắn đau đớn la inh ỏi.
Cô cười nhếch:
"Nếu phải chọn giữa ngủ cùng với loại người như anh thì tôi thà chết, vì vậy thì trước sau gì thì tôi cũng sẽ bị anh nhắm đến, cho nên ít ra hôm nay tôi phải dần anh một trận!"
Nói rồi cô vật hắn nằm ngang xuống sàn rồi mới rời đi, để lại Hàn Vũ Sinh bầm dập vô cùng tức tối muốn ăn tươi nuốt sống cô.