Con chó nhìn thấy Tiểu Song, bắt đầu nhe nanh gầm gừ về phía cô, con chó này thật sự có chút to lớn và hung hãn hơn những con chó bình thường, nó buông tha cho Như Hoa mà thay đổi mục tiêu về hướng Tiểu Song một lần nữa.
Nhị công chúa mặc dù ban đầu thích thú là thật, nhưng con chó này rõ ràng là quá đáng sợ, nô tỳ của Tiểu Song đã bị nó làm bị thương không ut, bây giờ nếu tam công chúa tiếp tục bị thương nghiêm trọng chắc chắn phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho cô, lại nói so với Tiểu Song thì cô chẳng là gì trong mắt phụ hoàng cả, nghĩ đến đây nhị công chúa Trần Điệp Vụ lại nghiến răng có chút uất hận, vì sao đều là con gái mà lại bị phân biệt đối xử như vậy?
Điệp Vụ quay sang ả nô tỳ bên cạnh, cau mày:
"Đủ rồi, làm cho con chó dừng lại nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Ả nô tỳ nghe vậy đành ra hiệu tên nô tài chủ nhân của con chó ở gần đó, thế nhưng khi quay đầu lại thì không thấy hắn đâu nữa khiến cô ta có chút hốt hoảng:
"Nhị công chúa... Cái tên huấn luyện con chó này đột nhiên biến đi đâu mất rồi ạ!"
Nhị công chúa nghe xong không khỏi nổi trận lôi đình.
"Ngươi nói cái gì? Vậy vì sao ngươi biết đến hắn mà đưa đến đây?"
Ả nô tỳ khóc lóc giải thích:
"Nô tỳ không biết, hắn nói sẽ giúp công chúa vui vẻ và sẽ xử lý tam công chúa thay cho cô, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bằng lòng chịu phạt nên nô tỳ mới tin tưởng và đưa hắn đến."
Điệp Vụ tức giận:
"Ngươi là bị mắc bẫy của kẻ khác đem chúng ta làm kẻ thế thân để kẻ đó được lợi rồi, đồ ngu ngốc! Mau đi tìm người đến cứu!"
Tiểu Song bị con chó làm cho một bên tay bị thương, dường như nó đã bị kẻ khác cho ăn thứ gì đó kích thích nó khiến nó trở nên hung hãn và mạnh mẽ hơn.
Như Hoa đang trong tình trạng vô cùng khẩn cấp, Tiểu Song không còn cách nào khác phải nhanh chóng đưa cô ấy đến tìm thái y chữa trị nếu không sẽ lớn chuyện.
Tiểu Song nhặt một nhánh cây có đầu mũi nhọn ở dưới đất lên, trong khi con chó đang điên cuồng xông tới, cô đã đạp một chân trên thân cây cổ thụ, lấy đà phóng lên cao đâm một phát trên lưng con chó khiến nó quằn quại ngã rạp xuống đất.
Vô vội vã cõng Như Hoa đi tìm thái y, trước khán đài bây giờ chỉ còn một mảng hỗn độn cùng xác chết của một con chó to xác nằm ở trung tâm.
Lúc này phía trong góc khuất, tên nam nhân có vóc người cao ráo nhưng không thô kệch, ngược lại vô cùng nho nhã, anh tuấn. Anh ta xoa xoa cằm, đôi mày hơi cau lại.
"Là ta không nhìn nhằm có đúng không? Tam công chúa với màn vừa nãy không giống như một cô gái chân yếu tay mềm mà ngược lại dường như đã từng luyện qua võ thuật, con chó này đã bị ai đó cho uống Thú Thần dược, ngay cả hai tên đàn ông cùng một lúc cũng khó hạ được nó."
Bạch Lãnh trầm mặc đánh giá.
Thuộc hạ của hắn tên là Thiết Cương cũng ở kế bên gật đầu:
"Phải, còn có thể cõng cả nô tỳ của cô ta chạy với tốc độ nhanh như vậy quả là không hề tầm thường."
Bạch Lãnh dựa người vào góc cột bên cạnh, hơi ngữa mặt, để lộ phần quai hàm không góc chết, cười lạnh:
"Hôm nay cô ta xem như cũng đã cứu ta một mạng."
Thiết Cương lúc này lộ rõ vẻ tức giận.
"Bọn hoàng tử khốn kiếp, ngay cả việc người không hề gây hại đến chúng, chúng cũng quyết tâm muốn loại trừ người!"
"Vốn dĩ chỉ cần ta xuất hiện thì đã khiến cho bọn chúng khó chịu, thân là con tin của An Lạc Quốc, dù rằng có biết ai là kẻ đã âm mưu hại mình, ta cũng không thể làm gì khác."
Thiết Cương nghiến răng:
"Đợi kế hoạch của người thành công, chúng ta sẽ khiến bọn chúng phải trả giá!"
Bạch Lãnh thẳng người lại, quay lưng rời đi, tóc mái rũ qua mi mắt, cười khinh:
"Nếu như kế hoạch của ta thành công, ta chỉ muốn rời khỏi nơi hoàng cung tù đày này, rời khỏi Diệp Quốc, tìm một nơi ta có thể sống đến cuối đời."
Thiết Cương nghe những lời của Bạch Lãnh, lòng không khỏi quặn đau, bọn hắn đúng là không có chỗ dung thân, bị chính quốc gia của mình ruồng bỏ, kế đến lại làm con tin ở nước của kẻ thù, cuộc sống của bọn hắn quả thật quá bi ai!
Bạch Lãnh nhìn về hướng của cô gái ban nãy đã rời đi, có chút buồn cười, rõ ràng hắn đã định xông đến cứu cô ta để trả món nợ, thế nhưng một mình cô ta đã xử lí xong tất cả, xem ra hắn chỉ đành tiếp tục nợ một ân tình vậy.
...
Như Hoa sau khi được đưa đến thái y chữa trị, thái y nói rằng chỉ cần đắp thuốc và nghỉ ngơi cẩn thận vết thương sẽ nhanh chóng lành lại, Tiểu Song lúc này mới thoải mái nằm trên chiếc giường, định đánh một giấc thì đột nhiên ma nữ lại hiện ra một lần nữa.
"Hôm nay cô đã làm rất tốt."
Tiểu Song khó hiểu hỏi:
"Chuyện gì?"
"So với những gì đã xảy ra, việc cô cứu Bạch Lãnh chính là một diễn biến tốt, trong quá khứ không ai phát hiện ra viên thủy tinh trên mái nhà có vấn đề, Bạch Lãnh là người đã tự thân thoát khỏi đó."
"Việc này vì sao lại tốt?"
Ma nữ ánh mắt có chút u buồn:
"Tôi không thể nói với cô những gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu không chúng ta sẽ không mọi chuyện sẽ trở nên sai lệch và cuối cùng nhiệm vụ của cô sẽ thất bại, chỉ là hãy cố gắng đối xử tốt với Bạch Lãnh."
Tiểu Song nhận ra điều gì đó, vội hỏi:
"Nếu vậy thì tôi có thể làm thay đổi quá khứ bằng những gì tôi lựa chọn sao? Vậy tôi có thể thay đổi quá khứ mà cô bị giết hại không?"
Ma nữ lắc đầu:
"Mọi thứ đều có thể thay đổi, nhưng kẻ đó sẽ luôn là người kết liễu mạng của tôi."
"Nhưng nếu vậy, tôi ở trong thân xác của cô vậy thì tôi cũng có thể bị kẻ đó giết chẳng phải sao?"
Nếu vậy thì chẳng phải cô đang trong tình trạng vô cùng nguy hiểm có thể bị giết bất cứ lúc nào, lúc đó mọi thứ sẽ kết thúc, cô sẽ chết, ma nữ sẽ mãi mãi không thể siêu thoát, con kẻ đó thì mãi mãi ung dung tự tại.
"Đúng vậy... Nhưng tôi sẽ cố gắng hỗ trợ cho cô vào thời khắc nguy hiểm đó... Tuy rằng hiện tại sức mạnh của tôi đã không còn nhiều khi dùng thuật đưa cô từ hiện đại trở về đây, nhưng tôi xin hứa sẽ cố gắng hết sức, xin cô hãy giúp tôi..."
Tiểu Song thở dài.
"Nếu cô không đưa tôi đến đây thì tôi cũng sẽ chết, tất cả đều như nhau, vì vậy nên ngoại trừ việc giúp cô tôi không còn lựa chọn nào khác."
Ma nữ nghe xong, khuôn mặt trắng bệch giống như có một chút sức sống trở lại, mỉm cười sau đó cúi đầu rồi tan biến đi.
Tiểu Song hôm nay đã trải qua một ngày dài mệt mỏi, chỉ một lúc đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Bên ngoài cửa sổ, một bóng đen bí ẩn đang nhìn chằm chằm vào trong căn phòng.