• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe nói hôm nay thái tử Bạch Khiêm của An Lạc Quốc được cử làm sứ giả đến Diệp Quốc để bàn chuyện chính sự với hoàng thượng.

Đoàn quân đi theo hắn rất đông, hắn ngồi trên một chiếc kiệu xa hoa, cầm quạt phe phẩy.

Hoàng Khải ra tiếp đón đưa hắn vào thành, trên đường đi dân chúng cũng hiếu kì muốn nhìn thấy mặt của thái tử An Lạc Quốc như thế nào, nghe nói tên này có lối sống xa hoa, tiêu xài hoang phí, tuy vậy lại được hoàng thượng của An Lạc Quốc yêu thương nhất trong đám hoàng tử của ông ta.

Tiểu Song cùng Như Hoa đã hồi phục phần nào mấy vết thương do con chó gây ra cùng ngồi trên mái nhà, mà Như Hoa nào muốn lên mái nhà ngồi đâu chứ, vả lại cô cũng không có khả năng đó, cô là bị tam công chúa ép mới phải leo lên đây cùng.

Như Hoa khịt khịt mũ oán trách:

"Tam công chúa, cô đúng thật là ép người quá đáng, tôi chỉ vừa mới hồi phục vết thương cô lại ép tôi lên đây ngồi cùng với tôi, tôi từ nhỏ là người rất sợ độ cao, lỡ tôi có mệnh hệ nào thì cô phải nuôi phụ mẫu tôi cả đời..."

"Thôi nào, chỉ là cao một chút vậy mà cô cũng sợ sao? Yên tâm có tôi ở đây cô sẽ không bị làm sao cả, chẳng phải ngồi như vậy cảm thấy rất bình yên hay sao?"



Như Hoa tuy rằng phàn nàn là vậy, nhưng kể từ lúc nhìn thấy tam công chúa vì cô mà không ngại nguy nan đối đầu với con chó ngày hôm đó quả thật là vô cùng cảm kích.

"Tam công chúa... Cô đột nhiên thay đổi rất kì lạ, cô có phải công chúa trước đây tôi từng hầu hạ không?"

Tiểu Song bị câu hỏi này làm cho khó xử.

"Cô hầu hạ bên cạnh tôi lâu như vậy rồi mà không hiểu được tính tình của tôi sao? Chỉ là bây giờ tôi mới thực sự sống với chính mình."

Như Hoa ngốc nghếch nghe xong liền tin là thật, gật đầu cười:

"Nô tỳ cảm thấy cô như thế này thật là tốt, trước kia cô chỉ luôn im lặng và mọi chuyện đều để ở trong lòng, cũng sẽ không có gan trượng nghĩa để cứu tôi như ngày hôm đó."

Tiểu Song đột nhiên có chút thắc mắc hỏi Như Hoa:

"Trước kia tôi là người như vậy sao? Vậy tôi vì sao lại thích Hoàng Khải vậy?"

"Từ nhỏ cô đã ít khi nói chuyện với người khác, thường ngày chỉ thân thiết với hoàng thượng, cho đến một ngày cô được hoàng thượng dẫn đi săn cùng người, trong lúc dựng trại cô vì mải mê chạy theo một con bươm bướm mà rơi xuống một hang động không thể lên được, cô khóc òa gần nửa ngày cuối cùng Hoàng Khải tiểu vương gia cũng tìm thấy cô bên dưới, cô nói với tôi rằng lúc đó trong Hoàng Khải tiểu vương gia thật sự rất là dịu dàng và chăm sóc cô tận tình. Những chuyện này cô thật sự đã quên hết sao ạ?"

Tiểu Song gật đầu:

"Đúng vậy, tôi quên hết rồi. Phải rồi, vậy còn cô nương tên Ngọc Nhi kia thì thế nào?"



Như Hoa tỏ vẻ không thích cái tên này.

"Là thanh mai trúc mã của tiểu vương gia, từ nhỏ hai người đó đã chơi thân với nhau và cũng có tình cảm với nhau từ đó. Công chúa tuy được hoàng thượng yêu thương nhưng chưa từng dám bày tỏ tình cảm của mình, chỉ là hoàng thượng tự nhận thấy điều đó và lập nên hôn sự giữa hai người, sau đó khiến Ngọc Nhi vô cùng ghen tỵ, cô ta đã tìm đến cô..."

Như Hoa nói đến đây vô cùng tức giận.

"Ngày hôm đó cô ta nói là muốn cùng cô đi dạo chơi, lúc đó nô tỳ cũng ở bên cạnh cô, mọi chuyện đều tưởng như không có gì, nhưng hóa ra cô ta đã lên kế hoạch sẵn từ trước, khi tiểu vương gia vừa ra khỏi dịch đình cô ta liền giả vờ ngã xuống hồ kêu cứu."

Tiểu Song nghe đến đây chẳng phải là mấy kịch bản hãm hại nhau quen thuộc trong phim đây sao? Không ngờ cô gái tên Ngọc Nhi này không hề đơn giản.

"Tiểu vương gia vội nhảy xuống hồ cứu Ngọc Nhi cô nương, sau đó khi lên bờ, cô ta nói rằng chính người đã đẩy cô ta rơi xuống, dù cho ta có làm chứng đi chăng nữa tiểu vương gia cũng chỉ tin cô ta mà cho rằng cô là vì ghen tỵ với Ngọc Nhi mới làm ra loại chuyện đó."

Tiểu Song cảm thấy ma nữ này thật đáng thương, còn chưa rửa được nổi oan này thì đã chết mất rồi, nếu là cô khi thành ma thì trước hết phải tìm đến cô gái tên Ngọc Nhi đó dọa cô ta một phen thì mới có thể hả dạ được.

...

Bạch Khiêm thái tử An Lạc Quốc đi cùng với Hoàng Khải vào cung, ngang qua một dịch đình, phía bên kia hồ tít trên mái nhà trên cao, nhìn thấy hai nữ tử đang ngồi trò chuyện với nhau ngắm nhìn mây nước.

Bạch Khiêm trong lòng mừng rỡ nhưng không bộc lộ, hắn ngắm nhìn cô nương mặc bạch y xinh đẹp đó, rõ ràng là không nhìn lầm, cô ta chính là Trần Tiểu Song mà hắn đã vụt mất tại biệt thự của hắn, và cũng là người khiến hắn bị đưa tới thế giới này, lần này gặp lại, Hàn Vũ Sinh hắn nhất định không để vụt mất cô một lần nữa.

Bạch Khiêm nhìn chăm chăm về hướng Tiểu Song, Hoàng Khải cảm thấy có chút kì lạ hỏi:

"Thái tử là có chuyện gì sao?"

Bạch Khiêm quay về phía trước, cười cười:

"Không có gì, chỉ là thấy vị cô nương đó nhan sắc mỹ miều, cũng làm ta phút chốc bị cô ấy cuốn hút không thể rời mắt."

Hoàng Khải từng nghe nói thái tử An Lạc Quốc nổi tiếng ham mê nữ sắc, cũng không quá để tâm, chỉ thuận miệng nói:

"Nữ tử đó bề ngoài thánh thiện, nhưng tâm địa không thể lường trước, là tam công chúa được hoàng thượng yêu quý nhất, thái tử người không nên dính dáng đến cô ấy thì hơn."

Hàn Vũ Sinh hắn trước nay chưa từng để nữ nhân nào vụt mất khỏi tay hắn, lần này Tiểu Song là mục tiêu nhắm đến của hắn, vì vậy dù rằng hắn đã bị kẹt ở thế giới này trong thân xác của Bạch Khiêm, nhưng thân phận của tên này cũng không quá tệ, hắn sẽ một lần nữa bắt lấy cô, dù cô có chạy đến chân trời góc bể cũng không thể thoát khỏi tay hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK