Diệp Doanh Như khóc không ra nước mắt nhìn nam nhân mặt đầy sát khí ngồi trên sô pha.
Nửa tiếng trước, nàng xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đầy "máu chó" trở thành nữ nhân giống với nữ chính tới tám phần - nữ pháo hôi nhảy nhót không đến năm chương.
Pháo hôi vì cùng nữ chính lớn lên giống tới tám phần, nên bị bệnh kiều nam phụ bắt về.
Mà xui xẻo hơn là nàng xuyên đến đúng lúc bị bệnh kiều nam nhân này bắt về.
Hắn có khuôn mặt được thượng đế yêu thương. Tuấn dật, soái khí liền phảng phất như một kiệt tác mà người đời luôn tự hào.
Còn nàng lại như chỉ gà con hôi thối đóng giả làm phượng hoàng để được ở bên cạnh kiệt tác này.. Mới là lạ.
Ta là tiểu tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp, khả ái sao có thể hạ thấp làm chỉ gà con xấu xí bẩn thỉu kia.
Khoan, bây giờ không phải giây phút tự luyến, phải chiến đấu xong với nam phụ đã.
Tiểu thuyết nói rằng vị bệnh kiều nam xứng này lãnh khốc vô tình, lại chỉ ấm áp với nữ chủ, trước khi gặp nữ chủ hắn chưa bao giờ biết cái gọi là đồng tình tâm là gì. Hắn vô dục vô cầu, cuộc sống hoàn toàn chỉ có một màu đen mà nữ chủ lại như tia sáng trong bầu trời đen tối ấy của hắn.
Nghe nàng phủ nhận như thế vị đại lão này vẫn trưng vẻ mặt lạnh nhạt đó, căn bản là không tin tưởng lời nàng nói rồi.
Aiz, làm ơn đó, rốt cuộc nàng đã tạo cái nghiệp gì mà lại dính vào vị này rồi.
Cắn chặt răng, Diệp Doanh Như lại lần nữa giải thích cho vị đại lão này hiểu, không cần đương nàng thành nữ chủ nữa: "Thật sự, ta không phải Hướng ảnh hậu, nếu ngươi không tin có thể rút máu của ta xét nghiệp với bố mẹ nàng, hoặc là có thể phái người điều tra tìm kiếm nàng à~đừng tốn thời gian trên người ta nữa có được không?"
Ta đều giải thích rõ ràng như thế rồi, ngài đừng có dây dưa ta nữa được không đại lão, ta cũng khổ lắm chứ.
Im lặng, Đỗ Mạc Viễn vẫn không đáp lại lời của Diệp Doanh Như. Một lúc lâu sau hắn mới đạm mạc nhìn nàng một cái rồi nói: "Làm như nàng nói."
Phân phó cho thuộc hạ một tiếng xong hắn lại nói tiếp: "Đừng để ta phát hiện ngươi nói dối, nếu không hậu quả tự chịu."
"Ta nào dám nói dối.." tất cả đều là thật, đại lão ngươi nhìn xem, ta có bao nhiêu chân thành có bao nhiêu tha thiết nha~
Đỗ Mạc Viễn nói tiếp: "Tạm thời ngươi ở nơi này đến khi nào chứng thực lời nói của ngươi là đúng thì ta tất sẽ thả ra."
Nghe thấy thế, trong mắt Diệp Doanh Như toàn ý cười. Ở lại để chứng thực cho đại lão tin mình có vẻ ổn hơn là tìm đường chạy trốn.
Ân~ta thật thông minh.
"Vậy.. Tối nay ta ngủ đâu?"
Theo như tiểu thuyết trung thì do bị bắt và bị giam giữ nên nữ phụ rất bực tức, vì nàng từ nhỏ bị nuông chiều sinh ra kiêu căng, chưa ai đối xử thô bạo vậy với nàng. Nàng làm đủ trò để khiến nam phụ chán ghét và thả nàng ra nhưng đổi lại chỉ nhận được những đau thương cùng với việc hàng ngày bị trói tay trói chân trên chiếc giường rộng của vị đại lão này.
Tuy nữ phụ đã nói mình không phải nữ chủ nhưng căn bản bệnh kiều nam nhân này không có tin. Hắn cho rằng nàng nói dối để hắn thả nàng đi. Và hắn đã dùng biện pháp thô bạo để giam cầm nàng lại.
Nam nhân mở miệng đánh vỡ dòng suy nghĩ của Diệp Doanh Như: "Lầu hai, đi thẳng rẽ trái phòng thứ 2."
"Ồ.." không nói hai lời Diệp Doanh Như theo lời Đỗ Mạc Viễn tìm được phòng ngủ.
Nhưng khi bước vào phòng Diệp Doanh Như liền ngốc, không khoa học, khi nào thì một người "khách" như nàng lại một căn phòng xa hoa tiện nghi này.. Đây.. Đây không phải là phòng của hắn đi..
Đúng! Chắc chắn không sai.
Hừ, không biết nàng còn có thể ở chứ biết rồi nàng còn mặt dày ở thì thật sự sẽ nhận hậu quả ghê gớm. Nghĩ vậy nàng liền đi tìm một căn phòng có giường liền ở tạm qua đêm.
Ngày hôm sau
Có lẽ giường quá êm ái nên tận trưa nàng mới tỉnh dậy.
Mở mắt ra thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng lạ hoắc, Diệp Doanh Như phải là mất một thời gian mới nhớ tới tối qua bản thân mình xuyên thư.
Sau khi vệ sinh xong, nàng chậm rì rì đi xuống lầu.
"..."
Sao bệnh kiều còn ở đây? Nhẽ ra hắn phải đi công ty rồi chứ? Làm sao bây giờ nàng không muốn đấu khẩu với tên bệnh kiều kia đâu.
Nghe thấy giọng của Diệp Doanh Như, nam nhân vẫn không quay đầu lại chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi tâm cũng thật đại nga, dậy thật sớmmm" hắn còn cố ý kéo dài từ "sớm" ra khiến cho nàng một trận ngại ngùng.
Ai ngờ đại lão lạnh lùng còn rất biết "trêu đùa" người thế này chứ.
Ngại ngùng xong, Diệp Doanh Như mạnh miệng đáp: "Lại không phải người hầu của ngài." đúng vậy, nàng đâu phải người hầu của hắn đâu mà phải quan tâm giờ giấc chứ.
Đại lão "hừ" một tiếng rồi mặc kệ Diệp Doanh Như.
Ngay giây phút này bụng của nàng không biết cố gắng mà "rầm rì" hai tiếng.
Aaaa! Mặt già của ta bị người lột sạch rồi bụng à! Thế này thì ta làm sao mà gặp được người nữa.
"Ờm.. Uhm.. Nhà có gì ăn không?" mất mặt! Quá mất mặt nhưng mà mặt lại không thể đương cơm ăn, thôi mất cũng được.
Đỗ Mạc Viễn liếc nàng một cái, như thể nói: "Ngươi là con gái sao? Mặt ngươi không cần à? Tâm cũng thật đại."
Diệp Doanh Như mặt già lại lần nữa đỏ lên, nàng cũng không muốn à~nhưng mà thật sự rất đói.
Bỗng nhiên trong đầu nàng xuất hiện máy móc âm thanh: "Thỉnh ký chủ tiếp xúc thân thể với nam xứng, gợi ý: Có thể ôm, nắm tay, hôn, hoặc chỉ đơn giản chạm vào nam xứng."
A, Diệp Doanh Như ngốc lăng tại chỗ, xuyên thư đã đành mà còn có cả hệ thống làm quà tân thủ sao? May tất cả đều trong phạm vi nàng có thể tiếp thu, ai bảo nàng là fan của mấy thể loại này.