• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy nam phụ không có động tĩnh gì, Diệp Doanh Như liền ngước mắt nhìn lên, vừa hay Đỗ Mạc Viễn cũng đang nhìn cô, theo phản xạ không điều kiện Diệp Doanh Như vội vàng tránh đi ánh mắt của hắn.

Làm xong Diệp Doanh Như mới nhận ra hành động của cô bất thường như nào.

[ Nhiệm vụ thân mật: Đút cho nam phụ ăn.]

Cẩu đồ vật!

[ Không lễ phép.]

* * *

Giờ cô còn bị một cái hệ thống rác nói bản thân không lễ phép? Có phải giờ cô sống quá hiền khiến ai cũng leo lên đầu ngồi rồi phải không?

[10.. 9.. 8.. 7]

Đúng là cẩu hệ thống, không cho cô thời gian suy nghĩ luôn.

Nhìn xuống bữa sáng mình đang ăn, Diệp Doanh Như càng muốn chửi người. Trên bàn ăn chỉ có một mình cô có thức ăn vậy mà nó còn là một bát cháo nữa, bảo người hầu sẽ không kịp nữa nhưng mà..

[4.. 3] Chần chừ một lúc nhưng thấy sắp hết thời gian Diệp Doanh Như vội sáp lại gần Đỗ Mạc Viễn.

Cô đưa một thìa cháo đến bên miệng hắn và nói: "Nào 'A' đi".

Thấy Đỗ Mạc Viễn còn đang ngơ ngác, Diệp Doanh Như liền bóp chặt miệng anh và đổ thìa cháo vào.

"Khụ.. Khụ.."

[Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ vất vả rồi. Tiến độ cốt truyện là 10% mong ký chủ tiếp tục cố gắng]

Kèm theo tiếng Đỗ Mạc Viễn bị sặc là tiếng hò reo của cẩu hệ thống.

Thấy hắn sặc ghê quá, Diệp Doanh Như vội vàng vỗ nhẹ vào lưng hắn, dẫu sao mọi nguyên do đều là từ cô mà ra.

Đến khi bình thường lại được, Đỗ Mạc Viễn mới gằn giọng nói: "Cô đang làm cái quái gì vậy hả!"

Tôi cũng muốn biết tôi đang làm cái quái gì lắm-tiếng lòng là thế nhưng bây giờ Diệp Doanh Như chỉ biết cúi đầu tỏ vẻ mình biết sai rồi.

"Xin lỗi.. Là lỗi của tôi."

Dù có hơi dư thừa nhưng mẹ cô đã dạy, khi làm sai bước đầu tiên phải xin lỗi chứ không phải lấy lí do để làm giảm sai lầm cùng cảm giác tội lỗi của mình.

"Anh có sao không? Để tôi lấy cho anh cốc nước nhé?"

Hỏi là thế ấy, nhưng Diệp Doanh Như không đợi Đỗ Mạc Viễn trả lời liền chạy nhanh vào bếp lấy cho hắn một cốc nước ấm bưng ra.

Đỗ Mạc Viễn cũng không bắt bẻ gì cô mà cầm cốc nước lên làm một ngụm.

"Anh ổn chưa?" Diệp Doanh Như rụt rè hỏi.

"..."

Đỗ Mạc Viễn không trả lời.

Diệp Doanh Như cũng biết lúc nãy là mình không đúng, đã thế cô còn nhớ ra nam phụ có bệnh sạch sẽ nữa, chắc giờ hắn đang rất bóp chết cô lắm đây, hoặc là đang ghê tởm trong lòng.

Bầu không khí quá ngượng ngùng nên Diệp Doanh Như vội lấy một cái cớ rời khỏi đây, đến bát cháo mới ăn được gần một nửa cô cũng bỏ đấy.

Thời gian cơm trưa đã tới, nhưng nhớ lại vụ việc buổi sáng, Diệp Doanh Như liền lựa chọn nhịn bữa.

"Ước gì nam phụ nhanh nhanh tìm thấy nữ chính, như vậy thì mình không phải thực hiện mấy cái nhiệm vụ vớ vẩn này nữa." Diệp Doanh Như lẩm bẩm một mình trong phòng.

Nói nhịn như thế nhưng đến đầu giờ chiều cô đã đói lả cả người rồi, nhưng nghĩ thầm giờ này chắc Đỗ Mạc Viễn không ở đây nên Diệp Doanh Như lấy hết can đảm đi xuống lầu tìm ăn.

Quả thật trong nhà không thấy ai cả, Diệp Doanh Như vui vẻ bưng bát cơm ra bàn ăn.

Ăn xong, Diệp Doanh Như lại quay về phòng làm một giấc ngủ vì theo cô ngủ đến đêm khuya dậy ăn tối là vừa, sẽ không gặp Đỗ Mạc Viễn nữa.

Nửa đêm, Diệp Doanh Như lục cục đi tìm ăn, chẳng may lỡ tay làm rơi một chiếc đĩa xuống đất.

"Xoảng!"

Thôi xong rồi!

Diệp Doanh Như vội cúi xuống dọn dẹp, thầm cầu mong không ai nghe thấy tiếng động vừa rồi.

Nhưng trời tính không bằng người tính, phía sau Diệp Doanh Như vang lên tiếng dép.

"Tiểu thư, người đang làm gì vậy?"

Phát hiện tiếng này không phải của Đỗ Mạc Viễn, cô liền thở ra một hơi.

"May quá.." Diệp Doanh Như nói thầm.

Cô đứng dậy, nhìn về phía giọng nói phát ra, là dì Lương-người giúp việc ở đây.

"Dì Lương à, tại con đói quá nên kiếm chút gì ăn ấy mà.. Con xin lỗi vì đã lỡ làm hỏng đĩa.."

"Không sao đâu ạ, tay người có bị thương không?"

Diệp Doanh Như vội xua tay: "Tay con không có việc gì đâu ạ.."

Thấy cô không sao dì Lương cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ là trước khi rời đi bà có nói: "Mấy hôm nay thiếu gia phải đi công tác, có gì ngài cứ sinh hoạt như bình thường thôi ạ."

"Vâng ạ.." Quá tuyệt rồi, không phải trốn tránh, nhịn đói nữa.

* * *

Từ khi Đỗ Mạc Viễn đi công tác, cuộc sống thường ngày của cô dễ chịu hơn hẳn. Chỉ có một việc khiến cô đau đầu, đó là nhiệm vụ nhắn tin yêu thương trong vòng 100 ngày của cẩu hệ thống.

Hôm nay cũng như mọi ngày, Diệp Doanh Như ôm kem ngồi nhìn tivi, xem mấy bộ phim cẩu huyết lúc tám giờ tối, đồng thời nhắn tin hỏi thăm Đỗ Mạc Viễn, từ khi làm nhiệm vụ này thì nam phụ chưa bao giờ để ý cô, cũng tốt, coi như luyện tập, luyện tập để sau này nhỡ có người yêu thì đỡ bỡ ngỡ.

Bỗng bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa.

Ban đầu Diệp Doanh Như tưởng Đỗ Mạc Viễn về nên lười không phản ứng, nhưng sau đó một giọng nữ kiểu ngọt ngào vang lên, đánh bay suy nghĩ của cô.

"Cô.. Cô là ai?"

Diệp Doanh Như quay đầu lại nhìn, thấy người đối diện mình là một bé gái nhỏ xinh với khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn phát muốn nắn liền.

Bất quá cô còn chưa vã tới mức đó.

Bé gái thấy cô không trả lời liền tiến lại gần cô hơn, chuẩn bị hỏi lại một lần nữa thì cô bé bị Diệp Doanh Như kéo lấy.

Không kịp phản ứng lại cả người cô bé ngã nhào vào lòng Diệp Doanh Như, còn Diệp Doanh Như lúc này thì lại thỏa mãn bóp má cô bé.

Tuyệt vời! Xúc cảm này, mùi hương này!

[ Ký chủ, thỉnh nghiêm túc.]

Nghiêm túc như ngươi nói thì có má để nắn không hả?

Có lẽ do quá lâu mới gặp người sống nên Diệp Doanh Như có vài hành động quá khích.

Diệp Doanh Như nói: "Sao bé lại đáng yêu như vậy hả! Sao bé lại ở đây?"

Nếu cô nhớ không nhầm đây thuộc khu biệt thự cao cấp, không phải ai cũng vào được.

Bé gái bị cô xoa nắn đến đỏ ửng cả khuôn mặt, ngượng ngùng trả lời: "Đây là nhà anh trai.."

Thì ra đây là em gái Đỗ Mạc Viễn, nhưng mà sao cô không nhớ có nhân vật này nhỉ? Hệ thống!

[Ký chủ đừng vội hoảng hốt, vì đây là một quyển truyện chưa hoàn vậy nên xuất hiện thêm NPC cũng không có gì là lạ]

Diệp Doanh Như cũng không suy nghĩ sâu xa, liền bỏ sau đầu. Lực chú ý của cô giờ đây thuộc hết về bé gái dễ thương này.

"Em bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì?"

"Em tên Đỗ Giai Tâm, năm nay em 16 tuổi ạ."

"!" Gì cơ? Cô nghe nhầm à? 16 tuổi mà sao chả khác gì mấy đứa cấp hai như này! Đã thế phong cách ăn mặc cũng rất chi là.. ngọt ngào?

Thôi được rồi, vì Giai Tâm đáng yêu nên cô sẽ bỏ qua.

"Thế còn chị? Chị tên gì?"

"Gọi chị là Điềm Điềm.."

Hệ thống nghe Diệp Doanh Như nói vậy lấy làm lạ hỏi cô[Tại sao lại là Điềm Điềm? Tên của ký chủ không phải là Diệp Doanh Như ư? ]

Điềm Điềm nghĩa là ngọt ngào, ta thích cái tên đấy được không? Thắc mắc lắm vậy.

[..] Tôi mới hỏi được một câu thôi mà.. Ký chủ cáu thế làm gì, bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói.

"Sao chị lại ở đây?"

Nghe Giai Tâm hỏi thế, trong đầu Diệp Doanh Như vội soạn ra vài chục kịch bản để khiến cô bé nghĩ xấu về Đỗ Mạc Viễn, nhưng vì là một công dân tốt nên Diệp Doanh Như không làm thế nữa.

[..] Nó không còn gì để nói nữa.

"Chị là bạn gái của Đỗ Mạc Viễn nha."

"!"

[!]

Đỗ Giai Tâm sốc, hệ thống cũng sốc. Không phải ký chủ nhà nó luôn ghét nam phụ sao? Bây giờ lại tự ship mình với nam phụ.. Lạ à nhen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK