"A Viễn, thế nào rồi, điều tra được gì chưa? Tại sao đứa bé này lại có khuôn mặt giống hệt tiểu Vũ?"
Giọng nói này sao lại giống Lâm Thế Như - mẹ của nam phụ vậy? Không có khả năng! Tại thời điểm này, bố mẹ của nam phụ phải chết hết rồi chứ. Không phải cô có ác ý gì với họ nhưng đấy là một phần nguyên nhân khiến nam phụ hắc hóa.
Dẫu thời gian này cô vội vàng làm việc tốt tích lũy năng lượng cho hệ thống, nhưng cô vẫn luôn chú ý tình hình của Đỗ Mạc Viễn.
Mấy tháng trước tin tình báo mà cô nhận được là tin bố mẹ Đỗ Mạc Viễn rất rất lâu rồi không xuất hiện. Thời gian cũng khá xa, nên não cô tự điều chỉnh thành cốt truyện vẫn vận hành như cách nó nên có.
Nhưng giờ đây giọng nói quen thuộc vang vảng bên tai lại là như thế nào?
"Mẹ, đừng lo lắng. Cứ coi cô bé kia như là Tiểu Vũ mà chăm sóc đi."
Lâm Thế Như nghe xong không cho là đúng, trách cứ con trai: "Con nói gì vậy? Hồ đồ rồi à? Đừng bảo với mẹ rằng cô bé này là người mà bấy lâu nay con tìm kiếm nhé. A Viễn, chuyện năm đó chúng ta không trách con, nhưng đừng suốt ngày ôm thống khổ vào lòng. Tiểu Vũ chỉ có một và con bé đang sống tốt ở một nơi xa rồi. Đừng tự dày vò bản thân mình rồi liên lụy đến người vô tội nữa."
Quả là một bà mẹ thấu tình đạt lý. Giá như mà bà ấy còn sống thì chắc nam phụ không đi theo tuyến truyện gốc làm hại nữ phụ cùng bản thân rồi.
Lúc này đây, Đỗ Mạc Viễn chỉ cảm thấy buồn cười với mạch suy nghĩ của mẹ mình: "Mẹ, con không biết mẹ đang nghĩ gì nhưng chắc chắn không phải như mẹ nghĩ đâu? Người con đã tìm được và chắc chắn không cô bé ấy. Con trai mẹ mà mẹ cũng không tin tưởng ư?"
Gì đây? Sao nghe cách nam phụ nói chuyện "ngoan" và "đáng yêu" thế. Giống hệt lúc bé. Khác với lần đầu xuyên tới, Đỗ Mạc Viễn lúc ấy cho Diệp Doanh Như ấn tượng là một người ôn nhu nhưng lại ẩn giấu sâu trong đó là một thứ gì đó âm u khó tả. Có phải là cô đã cứu được hắn không? Nhưng cũng không đúng, việc bắt cóc dù để lại ám ảnh tâm lý nhưng không quá nặng để thay đổi một người. Người thân chính là điểm mấu chốt của hắn, nguyên tác hắn mất cha mẹ trong một hồi đấu đá gia tộc, bị bạn thân nhất cắm đao, chính cô gái hắn yêu thầm cũng vì vinh hoa phú quý (theo góc nhìn của Đỗ Mạc Viễn) mà không từ bỏ hắn đi theo người giàu khác.
Từ thiên chi kiêu tử bỗng trở thành một thứ mà ai ai cũng muốn xa lánh. Hắn từ bỏ tự tôn, cầu xin nhưng kết quả là trở thành trò cười trong mắt thiên hạ. Ấy vậy mà, chỉ với vài năm thôi mà hắn đã thành công vực dậy. Không ai biết hắn làm như thế nào, chỉ biết từ đó Đỗ Mạc Viễn trở nên âm u bất định, độc ác vô cùng.
Bỗng trong đầu Diệp Doanh Như hiện lên một đoạn nội dung như thế.
Hệ thống? Là ngươi truyền tải thông tin ấy cho ta ư?
[Đây là thông tin hệ thống tổng hợp từ nguyên tác.]
Chẳng phải nói đây không đơn thuần là một quyển tiểu thuyết ư?
[Thân ái ký chủ, câu chuyện này dựa trên việc xảy ra của thế giới này, vậy nên cũng tính là cốt truyện, nhưng chỉ mang tính tham khảo. Thế giới ban đầu vốn có như nào không ai rõ, nhưng nhiều lần thế giới này vận hành lại đều theo mạch truyện này]
Đợi Lâm Thế Như bị Đỗ Mạc Viễn tiễn đi, Diệp Doanh Như mới lấy lại được quyền điều khiển thân thể này.
Cô tính giả vờ ngủ say, đợi Đỗ Mạc Viễn rời đi mới tỉnh lại.
Nhưng đợi rồi đợi, hồi lâu vẫn không thấy đối phương có động tĩnh gì. Diệp Doanh Như đầu hàng trước.
Cô giả bộ mình mới tỉnh, từ từ mở mắt ra, còn lấy tay dụi dụi một bên mắt, ngây thơ lại mờ mịt nhìn xung quanh. Phát hiện địa phương không đúng, Diệp Doanh Như lại diễn cảnh giật mình, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Khi đưa mắt về phía Đỗ Mạc Viễn, Diệp Doanh Như sợ hãi nói: "Đây.. Đây là đâu?"
Vừa nói, thân thể cô vừa run lên.
[..]
Lý thuyết ký chủ nghĩ rất tuyệt, nhưng kỹ thuật diễn của ký chủ tựa hồ không ổn lắm, nó có nên mở miệng nhắc nhở không?
Diệp Doanh Như tựa hồ không nhận ra kỹ thuật diễn của bản thân đã bị người nào đó liếc một cái là nhận ra, cô vẫn rất hăng say với chức nghiệp của mình.
"Chú là ai?"
Đỗ Mạc Viễn không nói gì, chỉ ngồi đó nhìn cô, như thể muốn xuyên qua cô để thấy ai đó.
Hệ thống? Ta cảm giác nam phụ có chút kỳ lạ, là do ta tưởng tượng ư?
[Ký chủ nghĩ nhiều rồi]
Thật hay không giờ đã không quan trọng nữa, nó phải thao túng tâm lý ký chủ để ký chủ nhà nó hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy Đỗ Mạc Viễn không trả lời, Diệp Doanh Như cũng không nói nữa, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Giằng co được một lúc, hắn cuối cùng cũng chịu mở miệng.
"Tên gì?"
Diệp Doanh Như nhanh chóng trả lời: "Tiểu Vũ"
Cô nghĩ nếu chủ hệ thống cùng thiên đạo muốn cô xâm nhập cuộc sống của hắn theo cách này thì tất nhiên cô sẽ dùng cái tên năm ấy rồi. Mong không bị ghét bỏ.
Nghe được câu trả lởi của Diệp Doanh Như, Đỗ Mạc Viễn sâu kín nhìn cô cười, làm lông tóc trên người Diệp Doanh Như dựng cả lên.
Chỉ có hắn mới khiến cô có cảm giác ấy cảm giác như dã thú đang ngắm nhìn con mồi của mình vậy. Hệt như cái cách hắn nhìn cô ở lần xuyên không thứ nhất, nhưng nó lại không mang lại cảm giác âm u lúc đó.