Beta:Quỳnh Anh
"Đại Nha ngươi cái thứ tốn tiền bạc này còn không mau đứng dậy đi cho heo ăn, lười như vậy ngươi muốn tìm đường chết à."
"Ta phi, ta đã gả chồng rồi nãi nãi có thét to hơn nữa thì ta cũng không có đi đâu, cho dù kêu xé trời cũng không có cái lý này."
"Dựa vào cái gì hả? Dựa vào hai người các ngươi đều là quỷ bệnh, sớm muộn gì cũng chết."
"Tránh sang một bên đừng cản trở ta gọi người."
---
Ngoài cửa không ngừng truyền đến âm thanh phá cửa, chấn động cả chân tường, Cố Phán Nhi nằm trên giường lăn qua lộn lại, bực bội kéo chăn che kín đầu nhưng âm thanh vẫn vang lên không ngừng, không cách nào ngủ tiếp được. Lập tức liền cảm thấy không tốt, nàng đột nhiên nhảy xuống giường, đến giày cũng không mang mà vọt ra cửa, mở cửa thét lớn: " Mới sáng sớm đã hét lớn cái gì ?"
"Ai u!"
Cửa đột nhiên mở ra, một lão thái thái với tóc thưa thớt nhưng được chải gọn gàng, bà ta đứng không vững nên va vào cửa lăn long lóc đến bên chân Cố Phán Nhi, nếu Cố Phán Nhi không trốn nhanh thì đã đè lên chân nàng.
"Hay cho ngươi cái bồi tiền hóa*, đồ sao chổi, mở cửa cũng không nói lấy một tiếng, định làm ngã chết ta à? Ngươi cho rằng ta ngã chết thì ngươi không phải làm việc sao? Liền biết ngươi là cái tiểu đồ tử, không phải thứ tốt lành gì, ngươi cùng với nương ngươi cái đồ lười biếng đều mong ngóng lão bà tử ta mau chết đây..." Tiếng mắng của lão thái thái không ngừng tuôn ra.
*bồi tiền hóa: quỷ đòi tiền, đồ tốn tiền bạc
Cố Phán Nhi không kiên nhẫn mà đào đào lỗ tai, gầm nhẹ: "Câm miệng!"
Lão thái thái đang gào bỗng nghẹn một chút, lập tức vỗ đùi khoa trương mà gào lên: "Trời ạ, mọi người mau tới đây nhìn cháu gái tốt a, lão bà tử ta tại sao mệnh lại khổ như vậy, cực cực khổ khổ nuôi lớn như vậy, toàn gia ăn không đủ no để tích cóp nữ trang cho nàng gả ra ngoài, giờ quay đầu lại liền đối xử với lão bà tử ta như vậy, sao ta lại dưỡng ra cái loại bạch nhãn lang như vậy, giờ trưởng thành có bản lĩnh rồi liền bất hiếu với trưởng bối! Mới nói hai câu liền ngại lão bà tử ta nhiều lời, ông trời ơi như thế nào không để cho lão bà tử ta chết đi."
Tiếng khóc của lão thái đủ thê lương, như lôi thanh đại vũ* , khóc đến khản cổ nhưng không có giọt nước mắt nào.
* lôi thanh đại vũ: tiếng sấm to hạt mưa nhỏ
Cố Phán Nhi trợn mắt cứng họng, giật giật khóe miệng: "Vậy ngươi đi tìm chết đi."
Lão thái thái vừa nghe, lập tức từ mặt đất bò lên, vung cánh tay đánh vào mặt Cố Phán Nhi, mở miệng chửi rủa: "Ngươi cái đồ bất hiếu đáng bị thiên lôi đánh, thế mà còn dám mở miệng kêu lão nương đi tìm chết, ngươi mệnh cứng rắn có mệnh chuyên khắc người sao tai họa, đã khắc chết hai muội muội đoản mệnh của ngươi còn không nói, hiện tại còn muốn khắc cả lão nương, biết thế lúc ngươi mới sinh ta liền bóp chết ngươi cho rồi, còn dám trốn."
Không né chẳng lẽ đứng im cho ngươi đánh à? Cố Phán Nhi định đánh lại nhưng không dám đánh xuống.
Mình cùng lão thái thái này chính là không có quan hệ, nhưng lão thái thái này cùng với nguyên chủ lại có quan hệ, nếu xuống tay thật, tự mình nghĩ cũng biết đừng mong sống yên ổn ở Cố gia thôn này, đối với người nơi đây hiếu đạo tương đối xem trọng, nếu xuống tay thật thì không bị đánh chết cũng bị nước miếng dìm cho chết đuối.
Mới vừa xuyên đến nơi này, còn chưa tìm hiểu rõ ràng, Cố Phán Nhi cũng không muốn đi tìm chết.
Nhưng miệng lão thái thái này cũng quá, có thể đứng ở giữa cửa mà la mắng không ngừng nghỉ. Cố Phán Nhi lại đứng quá gần, không trốn tránh nên bị bà ta đánh cho vài cái. Lão thái thái đã ngoài năm mươi nhưng sức lực vẫn rất lớn, vừa đánh vừa cào, Cố Phán Nhi đau đến nhe răng nhếch miệng.
Không đánh người mất mặt quá đi!
Cố Phán Nhi trốn trong chốc lát, không nhịn được nữa liền một tay xách lão thái thái lên ném ra cửa.
Phanh! Cửa đóng lại, nàng rống lên: "Cái lão bà lắm miệng nhà ngươi thật phiền phức quá đi."
Một nam nhân què chân đang chạy tới, hắn ta không thấy một màn lão thái thái bị ném ra cửa chỉ nghe được câu đại bất kính của Cố Phán Nhi liền sợ chết khiếp, nhanh chóng chạy qua khiển trách Cố Phán Nhi: " Đại Nha, ngươi sao có thể nói chuyện với nãi nãi như vậy, mau xin lỗi nãi nãi đi."
Theo sát nam nhân què chân là một phụ nhân sắc mặt trắng bệch cũng lên tiếng: "Đại Nha mau nghe cha ngươi, mau xin lỗi nãi nãi đi."
Cố Phán Nhi nhìn qua khe cửa, nhìn đến khóe mắt co giật.
Phu thê hai người này đúng là cha mẹ của nguyên chủ, ký ức trong đầu hiện lên rõ ràng là hai người to lớn.
Lão thái thái cũng bị một màn này của Cố Phán Nhi dọa cho chết khiếp, nàng ở nhà lão Cố tự tung tự tác quen rồi, nào ngờ có ngày nha đầu ngốc giống như cái hủ nút đánh chết cũng không dám thả ra cái rắm này, thế mà có một ngày cũng dám động tay động chân với nãi nãi là bà, tuy rằng cái mông rơi không đau lắm nhưng trong lòng cũng có chút hoảng sợ.
Nha đầu ngốc này cũng không thể so với người khác, sức lực vô cùng lớn có thể so được với một thanh niên trai tráng .Tuy rằng cũng chưa có mạo phạm bà nhưng cũng là một đứa ngốc, cũng không biết chừng nào sẽ mạo phạm tới, có khi người thân cũng không nhận.
Lão thái thái trong lòng nghĩ thầm định bỏ qua nhưng sợ mất mặt, miệng kêu la: "Trời đất ơi cháu gái định làm ngã chết nãi nãi nè, ta dưỡng cháu gái không bằng dưỡng gia súc a."
Một mặt lăn lóc bò dậy hướng phía cha mẹ Đại Nha nhào qua, bắt lấy nương Đại Nha đánh một trận: "Hay cho đứa cháu gái ta bị bà nương ham ăn biếng làm nhà ngươi dạy thành như vậy, đồ đàn bà bại gia*, tang môn tinh**, lúc trước sao lại để lão tam cưới ngươi về làm vợ."
*bại gia: phá của
**tang môn tinh: sao tai họa; người mang đến sự xui xẻo
Nương Đại Nha nào dám trốn, bị bà ta đè cổ đánh, nàng ta đau đến mắt đều đỏ.
Cha Đại Nha nóng nảy không dám đi can ngăn lại đau lòng tức phụ bị đánh, hắn đành che chở cho tức phụ cùng nhau bị đánh.
Cố Phán Nhi liếc mắt qua khe cửa xem ba người, khuôn mặt đen gầy của nàng không ngừng run rẩy.
Đây là người thân của nguyên chủ!
Nội tâm nàng buồn bực đến cực điểm, không nhịn xuống được, nàng hung hăng đạp cửa.
Phanh!
Lão thái thái bị âm thanh làm chấn kinh, lập tức ngừng la mắng, có chút phát hoảng run rẩy nhìn về phía cánh cửa,nha đầu ngốc này quỷ nhập vào người hay sao?
Sao ....Sao nhìn như bị điên vậy!
Nhiều năm như vậy không ném nha đầu ngốc này đi cũng là vì nàng ngốc chứ không có điên, chỉ biết vùi đầu làm việc. Nhưng phụ cận cũng không phải là không có kẻ điên, một khi điên lên mặc kệ là già trẻ, gái trai đều đánh, lão thái thái cũng sợ ngốc Đại Nha nổi điên lên liền đánh người.
Mình vừa mới đánh nương Đại Nha, ai biết Đại Nha sẽ thay nương báo thù hay không, đã thế vừa nãy nàng mới ra tay ném lão bà tử mình ra cửa, nếu thêm tí lực ai biết sẽ ném thành cái dạng gì?
Trong phòng, Cố Phán Nhi vừa đạp một phát liền ngã thẳng tắp về phía giường, thân thể cứng đờ ngã trên giường, trừng lớn đôi mắt nhìn lên nóc nhà, vẻ mặt như bị sét đánh.
Như thế nào liại xuyên không qua đây? Trùng tên trùng họ, đến cả nhũ danh cũng giống nhau.
Cuộc sống của cha mẹ nguyên chủ hằng ngày rất cực khổ, nguyên nhân là do tướng mặt như khổ qua của họ, Cố Phán Nhi lưỡi khô miệng đắng, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Đây chỉ là cha mẹ của nguyên chủ, có cái quan hệ quái gì với nàng đâu, thân thể này của nguyên chủ sớm bị buộc đội kín khăn voan gả qua đây, không biết ai đập một gậy vào đầu nguyên chủ, đánh bay hồn phách nàng ta, sau đó bị nàng tu hú chiếm tổ.
Nàng sờ sờ đỉnh đầu, trên đó còn u một cục như cái bánh bao, có thể thấy được người đánh gậy này có bao nhiêu tàn nhẫn.
Yên tĩnh được một hồi, không bao lâu sau bên ngoài lại ồn ào lên, là tướng công cùng bà bà của nàng gặp chuyện. Tuy là nàng làm bộ không nghe thấy nhưng tiếng ồn càng ngày càng lớn, tru lên xông vào tai nàng, phiền quá đi mất, nàng hận không thể chụp một cái tát chết lão thái thái.