Beta: An Dĩnh Hy
Vương bà cảm thấy phát sợ, cố gắng một cái cũng không thể nhìn đến bên cái sọt là cái gì, làm ra động tác muốn lui lại.
Cái mũi ngửi ngửi, ngược lại là ngửi thấy được một cỗ mùi phân thối, suy đoán một chút kia có thể là heo ngâm nước* gì đó, trong lòng không khỏi có chút xem thường. Lại nhìn thấy nguyên một cuộn vải, thì cực kỳ hâm mộ không thôi, huống chi còn có hai bên hai túi rất có thể là lương thực cùng đồ vật.
Cố Phán Nhi đã rất mệt rồi, không hứng thú cùng Vương bà lắm chuyện, thò tay đẩy Vương bà ra: "Cái kia, nhường đường một chút, ta muốn đi ra ngoài đây!" Sau một chút đi ra ngoài đóng cửa lại, sau đó vẻ mặt hiền lành mà đem Vương bà kéo ra khỏi phòng.
"Cái này, Vương bà, còn không biết ngươi đến nhà ta để làm cái gì đây?"
Vương bà trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Ngươi cái kẻ ngu hiểu cái gì?
Vương lão đầu cũng biết rằng làm một kẻ đần mới không hiểu những thứ này, hơn nữa coi như hiểu cũng là chuyện nhà người ta, loại chuyện này cũng không được phép xen vào, quay đầu nhìn về phía Cố Thanh: "Thanh Ca Nhi nếu như đã trở về, liền theo ta đi đến chỗ trưởng thôn, sớm chút đem sự tình giải quyết xong, các ngươi sớm có thể làm những mảnh ruộng này."
Chuyện này An thị cũng vừa nhỏ giọng nói với Cố Thanh, Cố Thanh rất muốn phát hỏa một cái, vừa về đến nhà còn chưa kịp uống miếng nước lại muốn đi ra ngoài, thân thể thật sự khó có thể chịu được.
Hơn nữa cũng thật buồn phiền, cái chuyện ruộng đồng này nên làm thế nào?
Cố Phán Nhi cảm thấy buồn cười, tay không đều có thể mệt mỏi thành như vậy, thật đúng là không phải ốm yếu bình thường. Nhưng mà ngơ ngác nhìn thoáng qua thấy An thị liếc, còn là khóe mắt kéo ra, tự giác mà tiến đến phòng bếp bưng một chén nước đi lên.
"Này, uống đi!"
Cố Thanh thật sự không muốn tiếp đấy, nhưng hắn thật sự là quá khát, nhịn không được nhận lấy, uống một hớp cạn sạch.
Uống xong nước, Cố Thanh mới lấy lại được chút sức lực, đấm đấm chân nói với Vương lão đầu: "Theo lý ruộng đồng của chúng ta năm nay vẫn là của các ngươi đấy, nhưng thôi nếu các ngươi đã không muốn làm rồi, chúng ta cũng không miễn cưỡng làm gì, ta đây liền cùng các ngươi đến chỗ trưởng thôn đó nói một chút, đến lúc ấy các ngươi cũng không thể hối hận."
Thật ra Cố Thanh càng muốn Vương lão đầu hối hận. Dù sao ruộng cho hắn, hắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vương lão đầu gật đầu: "Thanh Ca Nhi yên tâm, cái đồng ruộng này chắc chắn là trả lại cho các ngươi, sao có thể hối hận chứ."
Cố Thanh cũng không có cách nào, chỉ có thể nhẹ gật đầu, cùng Vương lão đầu đi đến chỗ trưởng thôn kia. Lúc rời đi Vương bà còn nhịn không được quay đầu lại xem xét gian phòng Cố Phán Nhi, trong lòng ngứa ngáy, thật muốn biết trong cái sọt của Cố Phán Nhi, trong đầu lại toàn là ghen ghét a, hận không thể đem cái cuộn vải kia ôm trở về nhà mình.
Đáng tiếc, Cố Phán Nhi sẽ không thỏa mãn bà ta cái này.
An thị mắt nhìn thấy Cố Thanh uống bát nước, ngơ ngác hỏi Cố Phán Nhi: "Đại Nha, ngươi nói vừa rồi Nương có phải rất không lễ phép hay không? cũng không có mời bọn họ uống nước."
Cố Phán Nhi mắt trợn trắng lên, thật sự chỉ có từng đó là không có lễ phép sao? Quả thực chính là vô lễ mà.
Có nhà ai khách nhân tới cửa không mời vào trong phòng ngồi, chẳng lẽ cứ đứng ngoài sân sao?
Nhưng mà Cố Phán Nhi đối với Vương bà cũng chẳng thích, liền cố ý nói sang chủ đề khác: "Ta với con của người ở trên thị trấn mua vài thứ, đều để ở trong phòng ta rồi, người sang cầm một chút. Hiện tại thời gian cũng không sớm nữa, ta với con của người đều nhanh bị đói đến chết ,người lấy đồ vật nấu cơm trước, có chuyện gì cơm nước xong xuôi rồi hãy nói."
Nhanh đói đến chết ? An thị trừng to mắt, thầm nghĩ: Cái này là thật sự hả?
"Vậy ngươi ngồi nghỉ ngơi trước, Nương đi nấu cơm cho các ngươi!" An thị chạy trốn nhanh chóng, cũng không cảm giác có cái gì xấu hổ, rất tự nhiên lật đật chạy vào gian phòng Cố Phán Nhi, bộ dáng kia như có sói đuổi theo đằng sau vậy.
"Đại Nha thối quá!" An thị trừng mắt thấy trong sọt là heo xuống nước.
Cố Phán Nhi đen mặt: "Trong cái túi kia có gạo, ngươi lấy gạo nấu trước, sau đó đem thịt ba chỉ hầm cách thủy, về phần heo xuống nước, trước hết người không cần quan tâm." An thị nghe lời mà cởi dây mở túi gạo con, múc một bát gạo lớn đi ra ngoài, ra cửa thời điểm nhịn không được quay đầu lại nói một câu: "Nhưng mà Đại nha đầu, ngươi không ngửi thấy mùi thối sao?"
Nói chuyện cũng không dừng lại, người nghe được là Cố Phán Nhi mặt càng thêm lạnh lùng rồi.
"Có thối hơn thì con của người cũng vẫn muốn, người quan tâm cái gì, nhanh đi nấu cơm, nấu năm cân gạo, ta đã đói không còn muốn thở rồi !" Mắng chửi người khác không phải việc người nhỏ có thể làm, đặc biệt là chửi chính bà bà mình, thế nhưng là không mắng chửi người kia cơn tức này của nàng lại nuốt không trôi, Cố Phán Nhi dứt khoát đem bà bà đuổi đi, để mắt không thấy tai không nghe tâm mới thanh tịnh chút.
"Được, Nương sẽ đi nấu cơm ngay bây giờ." An thị liền vội vàng gật đầu, cầm lấy gạo đi vào phòng bếp.
Cố Phán Nhi ngửi vị heo xuống nước cũng hiểu được không thơm tho gì, đem cái sọt cầm ra khỏi cửa phòng, nhưng để ở ngoài cửa mùi thối vẫn như trước chỗ nào cũng có, lại mặt đen lên đem cái sọt xách đến trong sân, mới đưa thịt ba chỉ cùng xương lợn xách trở vào.
Nhìn một chút vẫn còn thịt ba chỉ cùng xương lợn tươi, Cố Phán Nhi rất hoài nghi chúng nó có thể hay không cũng ám mùi.
"Các ngươi còn mua nhiều thịt như vậy? !" An thị vừa rồi chỉ thấy được heo xuống nước cùng xương lợn, cũng không có phát hiện thịt ba chỉ, đến khi chứng kiến một khối thịt lớn như vậy, rất sửng sốt: "Các ngươi lấy đâu ra bạc?"
Cố Phán Nhi 'A' một tiếng nói: "Tại trên trấn gặp được một cái người bệnh sắp chết, không biết có phải là quá nhiều tiền hay không, mua con mồi của ta còn phải trả năm lượng rưỡi bạc, ta không muốn hắn không vui, chắc là sợ chết không tiêu được tiền nữa. Ta với con của người nhìn hắn thật sự là đáng thương, liền miễn cưỡng nhận, coi như là làm một chuyện tốt rồi...!"
An thị ngẩn ngơ.
Cố Phán Nhi lại nói: "Ta đoán chừng hắn cho rằng : Chuyện nhân sinh , thống khổ nhất là người đã chết, ngay cả có tiền cũng không xài được!"
An thị ngơ ngác nói: "Hắn sẽ không lưu lại cho con cái của mình sao?"
"Thân thể của hắn không tốt, đoán chừng ngay cả vợ cũng không có lấy."
"Vậy hắn tại sao không lưu cho thân thích?"
"Ta cũng rất buồn bực đây, ta hoài nghi thân thích của hắn cũng như thân thích bên kia của ta, giống như đại bá Nương, vì vậy hắn tình nguyện để bản thân tiêu xài hết rồi."
". . . Cũng không phải là không có khả năng này"
An thị ngơ ngác suy nghĩ một hồi, cảm thấy nhi tử cùng con dâu hẳn là gặp được một tên sắp chết phá gia chi tử.
A Tíu tíu!
Tên công tử sững sờ mà nhìn chén thuốc trước mặt bị bản thân phun ra đầy nước mũi nước miếng, rất nhanh liền chịu không nổi: "Thực buồn nôn, cầm đi cầm đi."
Đại Phú có chút đau lòng: "Công tử, đây chính là thuốc đại bổ à, hơn nữa đều dùng loại dược liệu thượng đẳng!"
Tên công tử phẫn nộ: "Bổ cái đầu nhà ngươi, sợ lãng phí thì chính ngươi đi mà uống!"
Đại phú cũng rất muốn uống, nhưng tưởng tượng đến trong bát có bao nhiêu là nước bọt, cũng cảm thấy buồn nôn. Bởi vì cái gọi là trong lòng không muốn đừng đẩy cho người khác, Đại phú nhớ tới cũng không khuyên nữa, nói: "Công tử lại chờ một chốc lát, nô tài làm cho phòng ăn nấu thuốc cho công tử một lần nữa."
Uống thuốc, uống thuốc, Tư Nam uống từ tám tuổi đến bây giờ hai mươi mốt tuổi, chẳng những không có khỏe hơn, còn càng ngày càng kém. Một ngày ba bữa đều là thuốc bổ, uống thuốc xong sau liền không ăn được những thứ khác, cảm giác của đầu lưỡi sớm đã chết lặng, cảm giác mình cả đời này khổ không tả nổi, không bằng sớm chết đi coi như xong.
"Không uống, về sau đều không uống." Tư Nam đột nhiên nhớ tới buổi sáng tại chợ gặp phải cái vị phu nhân kia, nhãn tình sáng lên: "Đại Phú ngươi nghe cho ta, bổn công tử phân phó xuống dưới, về sau không cần nấu thuốc cho bổn công tử, một ngày ba bữa đổi thành lương thực phụ đi."
*Heo ngâm nước/Heo dưới nước: Lòng heo (ruột heo, phèo heo,...)