Cố Phán Nhi không đáp lại, nhìn chằm chằm An quả phụ, buồn bã hỏi: "Ngươi xác định muốn tự ta đi làm cơm sáng?"
An quả phụ hoảng sợ, vội lau nước mắt đứng lên, vội vàng la lên: "Không, không cần ngươi đi, nương đi làm cơm sáng cho ngươi, ngươi ngàn vạn đừng nhúc nhích, cũng không cần lại đây… Thanh nhi, ngươi trông chừng tức phụ của ngươi cho tốt, ngàn vạn đừng để nàng đến phòng bếp, nương hiện tại liền đi nấu cơm, sẽ xong nhanh thôi."
"Nương, người như thế nào….."
"Đừng nói nữa, ngươi bồi tức phụ ngươi đi!"
"......"
Thân thể gầy yếu của An quả phụ nhanh chóng chạy đi, bộ dáng như gặp quỷ chạy thẳng vào phòng bếp, còn đem cửa phòng bếp đóng lại. Cố Phán Nhi chớp chớp mắt, thực vô lương mà nở nụ cười.
Cái này không thể trách nàng, muốn trách phải trách nguyên chủ, việc nam nhân có thể làm, nàng cơ bản đều có thể làm, việc nữ nhân nên làm nàng cơ bản đều không biết làm. Tỷ như nấu cơm, lại tỷ như thêu thùa.
Bị Chu thị bắt nấu cơm, nàng nấu ba lần đều đem phòng bếp thiêu ba lần, nồi hỏng đi vài cái. Trương thị dạy thêu thùa, một kim đi xuống so với đao còn lợi hại hơn, một kim là một cái lỗ lớn, quần áo càng vá càng hỏng.
An thị phỏng chừng là đột nhiên nhớ tới sự tích quang vinh của Cố Phán Nhi, cho nên mới hoảng thành dáng vẻ kia, thà kéo thân bệnh đi nấu cơm, cũng không muốn Cố Phán Nhi tới gần phòng bếp.
Trong mắt Cố Thanh, hắn cảm thấy nụ cười tươi rói của Cố Phán Nhi thập phần không tốt, hung tợn trừng mắt nhìn nàng: "Cái nữ nhân vừa điên vừa ngốc nhà ngươi, ta sẽ không thừa nhận ngươi là tức phụ của ta, chờ nương của ta tốt lên, ta liền hưu ngươi."
Cố Phán Nhi tà mắt liếc tiểu tướng công: "Ta đây nên mong nương ngươi nhanh chóng tốt lên, hay là nên mong nương ngươi chết sớm một chút đây?"
Cố Thanh đỏ mắt nhào lên cào nàng: "Ngươi đúng là nữ nhân ác độc!"
Cố Phán Nhi ngăn cản, vẻ mặt cười xấu xa: "Còn không nói, bộ dáng ngươi đỏ mắt, thật chẳng khác gì thỏ con nha."
"Ngươi mới là thỏ đỏ mắt!" Đôi mắt Cố Thanh càng đỏ, theo bản năng nâng chân đá qua.
Cố Phán Nhi duỗi tay đánh qua, đem chân Cố Thanh ném sang một bên, Cố Thanh thiếu chút nữa va phải tường.
Mèo con xù lông, quăng ra ngoài sao có thể tức khắc rũ lông, lại quay đầu hướng Cố Phán Nhi nhào tới, tư thế như muốn liều mạng, đáng tiếc chỉ là mèo bệnh, không có nửa điểm sức lực .
Vồ tới vài lần, Cố Thanh liền mệt đến không thở nổi, mặt hiện lên một mảnh hồng hồng không khỏe mạnh.
Cố Phán Nhi nhíu mày: "Thật là yếu ớt!"
Một câu lại làm Cố Thanh đỡ tường cũng đứng không vững một lần nữa xù lông, liếm liếm môi khô khốc, lại muốn liều mạng với Cố Phán Nhi, mới vừa nhảy một cái liền trượt chân ngã nhào.
Cho rằng mặt sắp phải hôn sàn đến nơi, không để ý sau cổ căng thẳng, cả người đã bị nhấc lên.
Tròng mắt vừa chuyển, Cố Thanh quay đầu hướng cánh tay Cố Phán Nhi cắn một cái, Cố Phán Nhi theo bản năng rút tay lại, đem Cố Thanh cắn chặt muốn chết cũng kéo trở về, đập thẳng vào ngực, lui lại mấy bước đập vào lưng tường.
"Lại muốn đi làm cẩu?" Cố Phán Nhi nhíu mày.
Đôi mắt trong veo của Cố Thanh không chớp lại mà trừng Cố Phán Nhi, trong mắt tất cả đều là quật cường, còn có chút đắc ý. Thiếu niên mười ba tuổi vì sinh non, lại không chú tâm dinh dưỡng, vóc dáng còn không cao bằng Cố Phán Nhi, mới vừa chạm chóp mũi.
Cố Phán Nhi trầm mặc một lúc, buồn bã nói: "Quần áo này của ta đã một tháng không giặt."
"A phi phi phi….. Cố Đại Nha cái bà nương dơ bẩn nhà ngươi, cư nhiên một tháng không giặt quần áo……" Cố Thanh vẻ mặt tức giận, liền phun ra vài ngụm nước miếng, cảm thấy miệng mình vẫn còn mùi, ghê tởm đến không thể nói nổi. "Về sau ngươi không được ngủ trên giường, cũng không cho phép ngươi ở trong phòng, dơ thành như vậy, ngươi có phải nữ nhân hay không!"
Một tiếng nói sâu kín vang lên: "Ta không phải nữ nhân, chẳng lẽ ngươi phải?"
"Ngươi cái đồ vừa dơ vừa xấu vừa……"
"Nói cũng phải, thoạt nhìn ngươi so với ta giống nữ nhân hơn nhiều, nhược liễu phù phong*, thật sự rất giống ngươi."
*Nhược liễu phù phong: Liễu rủ trước gió.
"Cố Đại Nha, ta cắn chết cái đồ tức phụ ở giơ!"
"Ta một tháng không tắm rửa!"
"......" Ô ô, tức chết người đi được!
Cố Thanh đỏ mắt, gắt gao mà trừng Cố Phán Nhi, quai hàm giật giật, bộ dáng như sắp khóc đến nơi, nước ở khóe mắt xoay chuyển, lại bị sự việc vừa nảy sinh mà nén trở về.
Cố Thanh ôm cánh tay Cố Phán Nhi, cuối cùng vẫn là không cắn xuống.
Cố Phán Nhi rút cánh tay về, đưa tay gõ vào trán Cố Thanh một cái rõ vang: “Mèo bệnh, cách ta xa một chút!”
Cố Thanh nhe răng vuốt cái trán bị đỏ một mảnh, hai mắt nhìn chằm chằm tay Cố Phán Nhi, suy nghĩ có nên cắn một cái hay không, tốt nhất đem cánh tay dơ của bà nương này cắn đứt.
Cố Phán Nhi vừa thấy ánh mắt của Cố Thanh, liền biết hắn suy nghĩ cái gì, bất quá nàng cũng không có để ý, nâng ống tay áo lên nhìn thoáng qua chỗ mình bị cắn. Thế nhưng lại bị cắn tới chảy máu, răng của con mèo bệnh này còn rất sắc nha, có muốn nàng giúp hắn rút hết hay không đây?
"Ngươi rất có năng lực ở việc này!"
"Có ý gì?”
“Răng rất tốt!”
“……”
Cố Phán Nhi lười so đo cùng Cố Thanh, đời trước nếu mình kết hôn, hài tử so với tiểu tử trước mặt này chỉ sợ còn lớn hơn, càng đừng nói mình chính là một cao thủ khó có thể tiếp cận được.
Cùng một tên tiểu hài tử so đo, thật sự quá mất giá!
Cơm sáng tương đối đơn giản, An thị vét sạch sẽ toàn bộ lu gạo cũng chỉ vét được một đống gạo cũ ố vàng, một bên ngao cháo một bên rửa rau, không lãng phí một chút thời gian.
Thực nhanh cháo liền ngao xong, rau dại cũng nấu chín, đồ ăn không dầu mỡ, liền bỏ một chút muối.
"Cháo đã nấu xong, thừa dịp còn nóng mà ăn đi." Lo lắng Cố Phán Nhi chờ đến sốt ruột, An thị mau chóng bưng lên bàn, bưng cái nồi đến, bộ dáng thoạt nhìn không tệ.
Nhưng Cố Phán Nhi vừa duỗi cổ dài thấy, tức khắc chau cái mũi, nói là một nồi cháo, kì thật nói cũng không đúng, loãng đếm nỗi cả một chén lớn chỉ có một hạt gạo. Gạo cũng không phải loại gạo tốt gì, là gạo cũ ố vàng, tuy là loãng nhìn thấy cả đáy, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi mốc. Nồi rất lớn, bên trong lại chỉ được bốn chén cháo.
Cố Phán Nhi đói đến điên rồi, không khách khí một hơi uống hết ba chén, lại đem một mâm rau dại nhạt đến vô vị ăn sạch, mới do do dự dự mà buông chén đũa.
Mới chỉ đảo mắt một cái, cháo còn dư lại có một chén, rau dại còn dư lại chỉ có một chút nước canh.
Kỳ thật Cố Phán Nhi nghĩ đem chén cháo cuối cùng ăn luôn, bất quá không có mặt mũi.
Khi Cố Phán Nhi tự mình múc chén cháo thứ hai, Cố Thanh liền muốn ngăn cản, bất quá bị An thị vẫn luôn rưng rưng nước mắt gắt gao cản lại. An thị đáy lòng nói thầm: Đại Nha chắc chắn sẽ đoạt thức ăn, hiện tại còn học cả đánh người!
Nhìn thấy chỉ còn lại một chén cháo, tâm Cố Thanh càng quyết liệt muốn cắn chết Cố Phán Nhi.
“?”Cố Thanh sắp giận đến phát khóc.
Cố Phán Nhi bình tĩnh mà dùng chiếc đũa xỉa răng, rau dại quá già, có cái dính kẽ răng. Đến nỗi khi Cố Thanh lên án, Cố Phán Nhi lựa chọn làm lơ, uống thì vô tâm, ăn thì lại nhiều, tình huống này tốt nhất không cần phải giải thích.
An thị nhanh chóng giữ chặt Cố Thanh, an ủi nói: “Không có việc gì nhi tử, tức phụ của ngươi không phải còn để lại một chén sao? Nương không đói bụng, đều cho ngươi ăn.”
“Người như thế nào sẽ không đói bụng, tối hôm qua người không ăn, nàng đúng là đầu heo, người còn giúp nàng nói chuyện.”
“Nàng, nàng là tức phụ của ngươi.”
“Ta mới không có tức phụ như vậy.”
“Nhưng, nhưng ta mất ba trăm văn tiền, ngươi nhường nhịn nàng chút…… Được rồi, ngươi đừng tức giận…… Nương cùng ngươi mỗi người ăn một nửa, sẽ không đói bụng.”
“……”
...