Một ngày đẹp trời như vậy rất thích hợp để đi dạo ... để ngắm mưa ... và để ... làm vài nhiệm vụ thật lãng mạn ... Doãn Y Ngưng nhu nhu cái đầu nhỏ của mình vẻ mặt nhăn nhó. Nạp Lan Tử ngươi thật đáng ghét ta sẽ nguyền rủa ngươi ăn cơm bị sặc ... bị sặc và bị sặc..... Doãn Y Ngưng cau cau mũi nhỏ vừa nguyền rủa nhỏ bạn vừa ngắm nghía căn phòng mình đang nằm. Ngô~ Cũng không tệ. Tuy không xa hoa bằng căn phòng cũ của cô nhưng cũng không có vẻ quá nghèo. Một căn phòng màu tím ngọt ngào cùng chiếc giường công chúa có tấm mạn sa màu tím rũ xuống. Phía đầu giường là một hàng những chú gấu Teddy đủ loại lớn nhỏ đa số là số lượng bản. Dưới chân giường là một chiếc rương nhung màu tím đậm, bên trên lại là một dãy những chú gấu nhỏ đủ màu. Có thể thấy cô chủ của căn phòng này cũng như cô. Một kẻ cuồng Teddy. Cô nàng kéo tay con gấu Teddy to đùng rồi từ từ bò xuống dưới giường bắt đầu chuyến thám hiểm của mình. Muốn hỏi vì sao phải bò sao? Vì Doãn Y Ngưng cô chỉ mới 5 tuổi. Đây là điều khiến cô muốn khóc và nguyền rủa Nạp Lan Tử. Lại nói lý do cô hiện diện tại nơi này thì là đây.... "Tiểu Ngưng Ngưng. Xem này... xem này. Đây là tác phẩm dự thi của ta ngar~"
Nạp Lan Tử vẻ mặt đáng đánh đòn chạy tới ôm cổ Doãn Y Ngưng vừa khoe tác phẩm của mình. "Ân. Hạng mấy?"
Y Ngưng vừa đánh đàn vừa ghi vào quyển phổ nhạc những nốt mới. Ừmk... thêm một chút nữa là được. "Ngô~ Được giải nhất ngar~"
sau đó là vẻ mặt lấp lánh như muốn nói *mau khen ta đi, mau khen ta đi* bộ dáng. Doãn Y Ngưng dừng bút ngẩng đầu lên sau đó đưa tay sờ sờ đầu cô nàng hợp thời khen khích lệ. "Tử Tử giỏi quá."
Sau đó lại tiếp tục công việc sáng tác của mình. Nạp Lan Tử không chút nào mất hứng kể từng chi tiết câu truyện cô được giải nhất. Hóa ra đây là một cuộc thi viết truyện NP. Nói tóm lại là một nữ nhiều nam. Nữ chủ là một tiểu thư con nhà giàu nhưng lại là con riêng nên từ nhỏ đã chịu phải sự ghẻ lạnh của gia tộc. Cô đã phải dùng khuôn mặt ngây thơ cùng vẻ thánh thiện của mình để từng chút một giành giật hạnh phúc từ em gái cùng cha khác mẹ của mình, đứa con đích nữ bảo bối của gia tộc. "Mô tuýp bạch liên hoa cùng thánh mẫu?"
Doãn Y Ngưng nghi hoặc nhìn bạn mình. Nạp Lan Tử gãi đầu ngượng ngùng gật gật. "Biết sao được. Thời buổi bây giờ bạch liên hoa rất được ưa chuộng."
"Ân. Sau đâu?"
Doãn Y Ngưng cúi đầu nhấp ngụm trà rồi hỏi. Sau đó bạch liên hoa trên con đường trả thù gia tộc đã gặp rất nhiều người. Nam chính, nam phụ, nam xứng, nữ phụ, nữ xứng..... cuối cùng kết NP. Doãn Y Ngưng gật gù thuận tay lật cuốn truyện đoạt giải của cô bạn. Chỉ lướt sơ qua nàng đã xanh mặt. "Nạp Lan Tử~ Ngươi dám cho ta làm nữ xứng?"
Lại còn cái kết bi thảm thế kia. "Oa hahaha.... Không... không có a~"
xong rồi ... xong rồi. Tiểu Ngưng Ngưng thật đáng sợ a~ "Không?"
Nạp Lan Tử. Ngươi coi ta là bị mù sao? "Tiểu Ngưng Ngưng. Tuy là nữ xứng nhưng mà cậu không làm gì tội ác tày trời a~ Cậu làm mọi chuyện trả thù nữ chính vì nàng ta hại bạn thân của cậu là nữ phụ a~"
Tiểu Ngưng Ngưng thật đáng sợ. Con mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Không muốn đâu~ Thật sao? Doãn Y Ngưng mở laptop ra đánh tên sách vào mục tìm kiếm. Sau đó là cả một trang toàn những lời bình luận về "Bạch Liên bảo bối."
"Nếu nữ xứng tốt như vậy vậy tại sao phải chết một cách tức tưởi như vậy?"
Cứ nghĩ mà xem một người cùng tên với mình bị luân đến chết, gia đình thì đi hướng diệt vong. Nạp Lan Tử. Ngươi được lắm. Thật giỏi a. Lại còn được hạng nhất. Xem đọc giả đang nói gì nữ xứng kìa ... chậc chậc... toàn là những lời "khen"
hoa mỹ a~ "Nữ xứng là ngu ngốc sao? Vì bạn thân khiến mình bị mất mạng."
Làm ơn. Trên đời này ngoại trừ tình thân, tình yêu vẫn còn có thứ gọi là tình bạn đó. Doãn Y Ngưng gào thét trong lòng khi đọc bình luận của đọc giả nào đó. "Nữ xứng bị gian chết là đáng. Dám hại nữ chủ của chúng ta."
Máu từ từ dồn hẳn lên đầu. "Nữ phụ có bạn như thế thật đáng giá. Hy sinh tính mạng vì bạn mình. Ta cũng muốn có người bạn như vậy."
Phù. Doãn Y Ngưng khẽ thở dài nhẹ nhõm. Ít ra có một số người đồng tình với cô. Nhưng là trời không chìu lòng người cơn giận của ai kia đã lên tới đỉnh điểm bởi.... "Sao nữ xứng chết đơn giản như vậy chứ? Luân gian mà chết. Sao chết nhẹ nhàng thế? Con tiện nhân Doãn Y Ngưng đó phải bị ngàn nhân kỵ, vạn nhân gian, băm thây cho chó ăn. Gia đình tán gia bại sản mới xứng đáng."
Doãn Y Ngưng nhẹ nhàng đóng lại laptop của mình khi đọc bình luận trên mạng về cuốn truyện đoạt giải của Nạp Lan Tử sau đó cô cười nhẹ nhàng nhìn sang toàn thân đang cứng ngắt Nạp Lan Tử. Nạp Lan Tử rơi lệ đầy mặt nhìn phía đang trong cơn bão Doãn Y Ngưng. Thật sự là cô không cố ý. Cô chỉ là bị bí tên nên mới làm liều... ai cứu cứu cô a~ "Nạp Lan Tử. Ngươi xong đời!"
nói xong Doãn Y Ngưng nhào tới Nạp Lan Tử bắt đầu hành hạ cô bạn.... "Cứu mạng a~"
*$$-<(&^+]#%><]-^_<-#$^#@!$=<]%& (ngâm xướng) *Bịch!* Trước mặt Nạp Lan Tử chỉ còn lại một cuốn sách cùng một con gấu Teddy to đùng chứng tỏ chủ nhân của nó từng hiện diện. *Gào khóc* "Xong rồi. Lần này gây họa thật rồi. Không muốn đâu a~"
Nạp Lan Tử xanh mặt lôi cuốn sách lật lật. Chỉ thấy trong cuốn sách từng câu chữ, từng lời nói đều xiêu xiêu quẹo quẹo rồi một vầng sáng hiện lên ... toàn bộ nội dung thay đổi. P/S:Hình bìa chap 1 là hình hiện đại của nữ chính trước khi xuyên nhá. Ta sẽ kiếm hình sau khi xuyên ở chap 2 .Ai trải qua cho ta xin 1 like vớicmtvới. Ít ra cũng cho ta biết ta viết được hay không a~
Thân ái~