Đông Phương Vũ khẽ mím môi cười cười, nụ cười ma mị đầy ẩn ý chợt hiện ra rồi biến mất rất nhanh khiến người ta cứ có cảm giác vừa rồi nụ cười kia chỉ là ảo giác. Đằng sau cặp kính mắt một tia sáng chợt lóe ra chỉ thấy Đông Phương Vũ giang tay ẵm bé con nào đó vào lòng rồi xải bước đi tới căn phòng kính cô vừa hỏi. Doãn Y Ngưng mở to mắt tò mò nhìn khung cảnh càng ngày càng gần. "Là nơi sẽ cho muội thật thoải mái~ bảo bối sẽ rất thích nhar~"
"Ngưng nhi sẽ thích sao?"
nhưng mà... sao giọng của Vũ ca ca lại ... gian như thế a~ Không muốn đâu~ Đông Phương Vũ bước chân vào căn phòng kính sau đó khóa cửa lại rồi ẵm tiểu nha đầu đi tham quan xung quanh. Đây là một căn phòng ...không nói đúng hơn là một khu vườn nhỏ tuyệt đẹp... trong vườn cây cối bao quanh xung quanh khiến từ xa nhìn lại chỉ như là một quả cầu màu xanh tươi mát. Ở chính giữa khu vườn là một hồ nước nhỏ, nơi giữa hồ có một cái đình xinh xắn cùng một chiếc giường to. Doãn Y Ngưng cảm thấy cô thật thích nơi này. Nhất là chiếc giường có bốn cây cột nơi góc giường, trên những cây cột đều có một dải mạn sa làm cho người ta cảm giác bồng bềnh, huyền ảo. Đông Phương Vũ đặt cô bé nằm lên chiếc giường nhỏ rồi lấy từng dải mạn sa cột tay và chân cô vào bốn góc cột. Doãn Y Ngưng nghiên đầu tò mò nhìn đang bận rộn Vũ ca ca liền há miệng hỏi. "Vũ ca ca sao lại cột Ngưng nhi nha~?"
ách... tư thế này khiến cả người cô bị cố định không thể nhúc nhích được. Ngô~ nếu bị muỗi chích thì phải làm sao nha? "Ngoan ngoãn tiểu Ngưng ... chúng ta sẽ chơi một trò chơi được không a~?"
Đông Phương Vũ cười cười hỏi ý kiến cô nhóc... nếu bỏ qua cái nụ cười tà tứ nửa miệng của hắn thì có lẽ sẽ đáng tin hơn. Bất quá Y Ngưng của chúng ta không biết là được. Doãn Y Ngưng cố gắng vặn vẹo thân mình như vô dụng, cô cảm thấy khắp nới trong cơ thể cô thật ngứa... thật muốn có một thứ gì đó nhồi vào... hung hăng nhồi vào cô để cơ thể này bớt đi cảm giác trống rỗng... nhưng mà cái gì nhồi vào mới được a~ Tiểu nha đầu nức nở thành tiếng ... cô cảm thấy bản thân mình hít thở không thông... nhớ quá muốn bị nhồi a~ "Vũ ca ca~ Y Ngưng muốn... nhồi vào ar~"
nhớ quá muốn nhồi vào a~ ô ô~ Đông Phương Vũ hài lòng nhìn phản ứng dâm đãng của bé con nào đó khẽ gật đầu rồi đưa thêm một ngón tay nữa vào hoa huyệt bé nhỏ. "Ân~ thật chặt ... bảo bối thật giỏi quá~ ra thật nhiều dâm thủy a~"
Sau đó đưa tay đánh mạnh vào mông cô một phát lớn tiếng nói. "Nói ar~ Xin Vũ ca ca nhồi vào tao huyệt dâm đãng của tiểu Ngưng ar~"
Tiểu nha đầu thoáng chốc chống cự... không muốn~ không muốn đâu~ cô cảm thấy không thể nói như vậy ... tuyệt đối không thể nói~ Phản kháng sao? Thật thú vị~ Đông Phương Vũ liếm mép rồi đánh một phát thật mạnh vào mông cô khiến tiểu Y Ngưng khóc nức lên. Ô ô ô~ Vũ ca ca thật xấu~ ô ô... Y Ngưng đau quá.... Đau quá a~ "Nói ngar bảo bối~ Không nói sẽ bị đánh đòn ar~"
Đông Phương Vũ tà ác cười nhìn đang khóc nức nở tiểu nha đầu. "Nói ar~ xin Vũ ca ca nhồi vào tao huyệt dâm đãng của tiểu Ngưng~"
Bảo bối ngoan ngoãn ar~ muội không muốn lại bị trứng phạt chứ? Dùng tay bóp chặt hạt trân châu sưng đỏ như máu Đông Phương Vũ liếm nhẹ vào nhũ hoa bé nhỏ của nhóc con cùng chờ đợi. Hàm răng khẽ nhay nhay nhũ hoa khiến nó sưng cứng rồi hắn mới liếm nhẹ xung quanh hạt đậu nhỏ. Tiểu nha đầu khẽ ưỡng người đưa cả nhũ hoa vào miệng hắn, cô cảm thấy làm vậy cô sẽ thoải mái hơn. Sau đó nức nở lặp lại dâm từ của hắn. "Ô ô~ Xin...xin Vũ ca ca... nhồi...nhồi vào..hức...tao huyệt... huyệt dâm đãng ...của tiểu Ngưng~"
Đông Phương Vũ bật cười hài lòng rồi nói. "Xin Vũ ca ca cắn hư nhũ hoa của tiểu dâm oa~"
Tiểu Y Ngưng mơ hồ ánh mắt lúc này đã tràn đầy dục vọng. Cô muốn thoát khỏi nó... thoát khỏi trói buộc này, cánh môi khẽ nhếch câu nói dâm đãng thoát ra từ miệng cô bé... Cô muốn thoải mái hơn~ "Xin Vũ ca ca~ cắn...cắn hư..nhũ hoa~ của tiểu dâm oa~"
Ân~ muốn Vũ ca ca cắn đậu đậu ... đùa huyệt huyệt phía dưới nữa a~ ô ô ô... "Thật ngoan."
Đông Phương Vũ hài lòng xoáy nhẹ hai ngón tay nơi cửa huyệt khiến tiểu nha đầu lại run rẩy... Y Ngưng cảm thấy một luồng điện chạy khắp cơ thể mình sau đó phần bụng dưới lại tè ra như những lần trước khiến cô nhóc đỏ hốc mắt. Cô cảm thấy mình thật đáng xấu hổ. Nhìn tiểu hoa huyệt phun một dòng suối nhỏ làm ướt đẫm góc giường hắn cảm thấy cô nhóc này ra một bảo bối. Chỉ mới 5 tuổi mà có thể cao triều rất nhiều lần, tiếng rên rỉ lại khiến bất cứ nam nhân nào đều muốn chà đạp. Nếu có thể hắn rất muốn chơi tiểu huyệt bé nhỏ ấy cho tới khi nó lại phun ra vài lần nữa. Cho đến khi cô ngất xỉu vì sung sướng nhưng mà như vậy thì không tốt lắm. Hơn nữa hắn chợt nhận ra một điều. Trong vòng 1 tuần tới hắn có thể dạy cô thêm nhiều thứ nữa... cái hắn có chính là thời gian. Đông Phương Vũ cảm thấy điều giáo nhiêu đó đã đủ rồi, dù sao mục đích của hắn cũng đã đạt tới nên tháo mạn sa ra khỏi cơ thể cô. Doãn Y Ngưng được giải thoát liền ngồi bật dậy nhào vào lòng Đông Phương Vũ khóc nức nở. Ánh mắt hắn lóe lên tia thương tiếc sau đó nhẹ ôm cô vỗ về rồi với tay lấy thuốc mỡ xoa cái mông nhỏ bé của cô. Tiểu Y Ngưng nghẹn ngào trong ngực Vũ ca ca mà quên mất là ai khiến cô bật khóc. Tiểu nha đầu mếu máo thút thít như chú mèo nhỏ khiến lòng ai kia cảm thấy mềm mại hơn.
"Vũ ca ca... Ngưng nhi vừa lại tè bậy a~ hức hức~"
Làm sao bây giờ a~ cô cảm thấy xuyên qua rồi bản thân cô còn ngốc nghếch hơn khi chưa xuyên nữa. Đến cả tật đái dầm cũng là xuyên qua rồi mới xuất hiện lại còn xuất hiện trước mặt hai vị ca ca. Đông Phương Vũ nghe tiểu nha đầu mếu máo cảm thấy rất buồn cười "tè bậy"
sao? Tiểu Ngưng... sao muội có thể đáng yêu như thế được chứ~ Làm sao bây giờ... Vũ ca ca rất muốn cho muội lại tè bậy lần nữa a~ "Tiểu Ngưng trước mặt đại ca cùng Vũ ca ca có thể tè bậy nha~ cho nên muội không có gì phải xấu hổ cả."
Một kẻ vô sỉ nào đó dạy dỗ ngây ngốc tiểu nha đầu khiến mọi người giận sôi lên... gì mà không sao chứ? Đái dầm là đáng xấu hổ có hiểu hay không a~ Bất quá .... Cao triều thì nên xảy ra thường xuyên hơn... vì dù gì đây cũng là thịt văn mà...