• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốp! Tiếng bạt tay giòn giã vang lên trong phim trường. Huỳnh Nhã Nhã treo trêи môi nụ cười mang ác ý. "Đồng Linh, biết thân biết phận một chút. Một đứa con ngoài giá thú, cô lấy gì so sánh với Đồng Ly tôi đây? Cút sang một bên, đừng để tôi công khai cho mọi người biết được mối quan hệ bất chính của cô với cái tên Kình Đan kia."

Nói rồi, Huỳnh Nhã Nhã sải bước chân thon dài, đá cô gái cái cái nhẹ rồi bước đi thật chảnh chó... à không. Đi một cách thật kiêu hãnh.

"Cắt! Tốt lắm. Cảnh này Nhã Nhã biểu cảm rất tốt. Mọi người nghỉ đi, giờ cũng không còn sớm. Mọi người thu dọn đồ đạc đi về nhé!" Đạo diễn nói một tràng, đứng dậy thu kịch bản đi.

Huỳnh Nhã Nhã hất cằm về phía cô diễn viên ngồi bệt dưới đất, ý bảo người đỡ cô ta đứng dậy. Đến bàn cầm lấy chai nước rồi uống một ngụm.

Huỳnh Nghi được đỡ lên, trêи mặt in rõ dấu tay đỏ bừng lên, đôi mắt trừng Huỳnh Nhã Nhã một chút rồi thu lại, tỏ ra hiền hòa. Cô ta đến cạnh Huỳnh Nhã Nhã, cầm lên một chai nước, nhận lấy túi đá chườm của nhân viên đoàn làm phim. "Nhã nhã, chỉ là diễn, sao chị ra tay với em mạnh thế? Không lẽ... em làm gì khiến chị tức giận sao?"

"Có đấy. Cô không thấy đoạn kịch bản này rất giống với chúng ta ngoài đời sao cô em?" Huỳnh Nhã Nhã lại nở một nụ cười xinh đẹp, đặt chai nước xuống bàn thật mạnh. Nắp chai chưa đóng, nước trong chai văng cả lên mặt Huỳnh Nghi. Huỳnh Nhã Nhã thu lại nụ cười, lạnh mặt lướt qua cô ta rồi vào phòng thay đồ.

Huỳnh Nghi nắm chặt bàn tay, móng tay găm đỏ cả da, ánh mắt căm phẫn trừng bóng lưng của Huỳnh Nhã Nhã. "Chết tiệt! Tôi nhớ kĩ cô rồi. Huỳnh Nhã Nhã!"

Huỳnh Nhã Nhã là con gái của chủ tập đoàn có tiếng trong giới giải trí, từ bé đã rất ít khi gặp ba mình. Mẹ cô thương cô, dạy cho cô biết tất cả những tư tưởng đạo lí, lễ nghi phép tắc. Đến năm 14 tuổi, bỗng ba cô dắt về Huỳnh Nghi nhỏ hơn cô 1 tuổi, bảo cô ta là em gái cô, phải đối xử tốt với cô ta.

Ban đầu Huỳnh Nhã Nhã cũng rất tốt với Huỳnh Nghi. Những năm đó Huỳnh Nghi rất ngoan ngoãn, hiền hòa. Cho đến năm Huỳnh Nhã Nhã 19 tuổi, phát hiện Huỳnh Nghi sau lưng đang qua lại với bạn trai của mình. Huỳnh Nhã Nhã bỏ qua, cô chia tay hắn, nhường lại cho Huỳnh Nghi.

Nhưng cô đâu ngờ rằng Huỳnh Nghi lại đặt chủ ý lên tất cả những người bạn trai sau đó của cô, thậm chí còn trộm đốt đồ án tốt nghiệp của cô rồi lại trở về với hình tượng ngoan ngoãn trong sáng.

Cảm thấy kinh tởm cái nhân cách của Huỳnh Nghi, Huỳnh Nhã Nhã quyết định xin mẹ dọn ra sống riêng, tự mình hoàn thành chương trình học và tham gia vào giới giải trí. Đặc biệt, Huỳnh Nhã Nhã luôn yêu cầu người đại diện tìm cho mình những vai nữ phản diện dễ bị ghét nhất. Từ đó cô nổi tiếng bằng một cách láo cá nhất.

Ngược lại với cô, Huỳnh Nghi lại chọn những vai hiền hậu, trong sáng vô tội, trở thành đóa hoa mỏng manh, danh xưng nữ thần (ọe) có tiếng trong giới.

Bước ra khỏi phòng thay đồ, Huỳnh Nhã Nhã lên xe, dự định tự mình lái về nhà do hôm nay tài xế của cô xin nghỉ có việc. Kéo cần, nhấn ga, Huỳnh Nhã Nhã lái xe ra khỏi phim trường, chạy trêи đường lớn.

Huỳnh Nghi đứng sau bức tường, tay cầm cái kềm. Cười man rợ, à không... cười nham hiểm.

"Huỳnh Nhã Nhã, dựa vào đâu mà mày muốn cướp lấy sự tỏa sáng của tao?"

Đêm hôm ấy, tin tức Huỳnh Nhã Nhã thăng thiên do xe bị đứt thắng, lao thẳng xuống cầu và đã tử vong tràn ngập các trang mạng.

Con mẹ nó! Huỳnh Nghi chết tiệt. Bà đây không thể chết như vậy được! Ít nhất cũng để bà đây chết một cách huy hoàng xinh đẹp chứ?!

_______

"... Nhã! Huỳnh Nhã Nhã! Cô chịu tỉnh rồi à? Chẳng làm được cái gì sất! Lập tức thu dọn rồi đến phòng nhân sự lĩnh tiền đi. Cô mất việc rồi. Vài cái bản thảo của cô chẳng làm được cái gì hay ho cả. Mau cút đi!"

Âm thanh chói tai của cô gái nào đó chui vào màng nhĩ của cô. Đuổi việc?? EXM? Bản thảo gì nữa??

Huỳnh Nhã Nhã uể oải ngồi dậy từ bàn làm việc, trong đầu vô số dấu chấm hỏi. Cô hỏi bên cạnh đường vào nhà vệ sinh.

Đứng trong nhà vệ sinh, Huỳnh Nhã Nhã đau đầu, nhìn chằm chằm dung mạo trong gương. Đây không phải mặt của cô. Mang theo sự tiều tụy, quầng mắt to thể hiện sự thiếu ngủ trầm trọng, vài phần nhan sắc này tuy không thể so với trước đó nhưng cũng xứng đáng được xem là mỹ nhân.

Nhắm mắt lại, bình tĩnh nào.

Chốc lát, trong đầu cô hiện lên những kí ức xa lạ không phải của mình. Cô liền biết rằng, hồn cô xuyên đến một thế giới song song rồi.

Đất nước cô đang ở không có tên trong bản đồ thế giới trước đây nhưng mọi tiện nghi và sự phát triển của công nghệ vẫn giống hệt thế giới trước.

Hiện tại cô là một biên kịch, nghèo đến mức cạp đất mà ăn. Đã thế còn làm không tốt việc của mình, vừa bị đuổi việc mẹ nó rồi.

Trêu người!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang