Nói chờ thì rất lâu nhưng nói đến thì rất nhanh. Huỳnh Nhã Nhã vừa xoay loạn một vòng trong nhà xong thì Dư Cảnh đã dẫn Trịnh Quang đến nhấn chuông cửa nhà cô lúc gần năm giờ rưỡi chiều.
Quý Lam tự giác trở vào trong phòng hắn, đóng cửa, để không gian phòng khách lại cho họ đàm phán.
Huỳnh Nhã Nhã mở cửa nhà, nhìn hai người đàn ông bên ngoài. Dư Cảnh vẫn là một thân âu phục sáng màu, đơn giản nhưng tinh tế, lại nho nhã lịch lãm. Bên cạnh là một nam nhân vận sơ mi quần tây đơn giản, ngũ quan anh tuấn lại pha lẫn chút nghiêm túc.
Ba người gật đầu chào nhau, Huỳnh Nhã Nhã tránh sang một bên, xòe tay hướng vào trong nhà: "Mời vào trong. Hôm nay phiền hai vị rồi."
Dư Cảnh cười hòa nhã: "Không có gì, tôi chỉ phụ trách xách Trịnh Quang đến đây thôi, là A Lam mở lời đề nghị thì chắc chắn bạn tốt như tôi đây phải làm rồi." Anh ta lại cười một cái nè, tươi như hoa mùa xuân nở luôn.
Khóe môi Trịnh Quang co giật. Đúng thật là hắn bị Dư Cảnh "xách" đến tận đây.
Nghĩ xem, buổi trưa tháng mười nhàn nhã như vậy, hắn đang cùng bà xã nhà mình thảo luận xem có nên sinh vài đứa bảo bối nhỏ hay không thì Dư Cảnh đến, ấn chuông cửa nhà hắn một cách điên cuồng.
Cửa vừa mở ra, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi vào trong phòng cưỡng chế thay quần áo, sau đó lại bị xách cổ áo xuống sân, bị cưỡng chế nhét vào trong xe ngay trước mặt bà xã nhà mình.
Nói xem! Mặt mũi của hắn biết để đi đâu? Để đi đâu??
*
Dư Cảnh và Trịnh Quang được dẫn vào phòng khách, ngồi vào sofa.
Huỳnh Nhã Nhã: "Các anh dùng trà nóng hay trà đá?"
Dư Cảnh cười nhẹ nhàng: "Chúng tôi đều dùng trà đá là được rồi. Phải không?" Anh ta nhìn sang Trịnh Quang.
Trịnh Quang cũng gật đầu.
Huỳnh Nhã Nhã rót ba ly trà đá, bày ra trêи bàn. Cô ngồi xuống đối diện với hai người đàn ông, bắt đầu thả ra tư thế của mình trêи bàn đàm phán:
"Mục đích gặp mặt hôm nay của tôi thì hai vị cũng rõ, nhờ Quý Lam mà tôi có được cơ hội hôm nay được ngồi cùng bàn với Trịnh tiên sinh và Dư thiếu. Đây là kịch bản phim điện ảnh mà tôi đã soạn ra, mong Trịnh tiên sinh và Dư thiếu cùng xem qua và cho tôi một cơ hội được hợp tác."
Hai người đàn ông khẽ gật đầu, đã hiểu.
Huỳnh Nhã Nhã đẩy lên hai xấp tài liệu cho Dư Cảnh và Trịnh Quang, để hai người họ bắt đầu yên tĩnh xem kịch bản.
Dư Cảnh chỉ nhận, không đọc. Lễ phép cười với Huỳnh Nhã Nhã, im lặng chờ đợi.
Còn Trịnh Quang lúc mới bắt đầu đọc qua bối cảnh nhân vật có khẽ nhướn mày. Xây dựng bối cảnh nhân vật không tệ, chuyển sang đọc cốt truyện.
Lại qua hơn mười phút, vẻ mặt của hắn lúc này bắt đầu biến đổi. Ban đầu hơi hứng thú, lát sau suy ngẫm, rồi lại ngạc nhiên, đến đoạn sau cùng lại lâm vào trầm mặc và kinh ngạc.
*
Bốn mươi phút trôi qua.
Trịnh Quang đóng tài liệu lại, lông mày hơi nhíu, mười ngón tay đan xen.
Huỳnh Nhã Nhã vẫn kiên nhẫn ngồi đó, đợi Trịnh Quang mở lời.
Lúc này, lông mày Trịnh Quang mới chậm rãi giãn ra, khóe môi hơi cong: "Cô Huỳnh, không biết hiện tại cô đang làm công việc gì?"
"Ngại quá. Tôi đã thất nghiệp được tròn một tuần rồi." Huỳnh Nhã Nhã thản nhiên cười.
"À... Vậy trước đó cô làm công việc gì?"
"Trước đó tôi làm... biên kịch truyền hình của đài truyền hình MH." Huỳnh Nhã Nhã suýt nữa thì phun ra mấy chữ "diễn viên phản diện", may mà còn kịp đổi giọng.
Trịnh Quang gật gật đầu, tò mò hỏi: "Vậy không biết vì sao cô lại nghỉ việc ở đài truyền hình và hướng tới việc trở thành một biên kịch phim ảnh?"
Nội tâm Huỳnh Nhã Nhã: Haha, tôi nói tôi bị đổi linh hồn, rồi lại bị đuổi việc nên mới được khai sáng óc tưởng tượng và dấn thân vào thứ nghề này thì anh có chịu nghe không?
Cô cười nhẹ nhàng: "Làm việc ở đài truyền hình, việc thì nhiều, lại hay phải tăng ca đêm nhưng mức lương được trả không đáp ứng được nhu cầu và mong muốn của tôi. Vả lại năng khiếu và sở thích của tôi cũng không dừng lại ở việc làm một biên kịch truyền hình nho nhỏ, thế nên tôi lựa chọn nghỉ việc."
Nghe đi, tôi chém đến thế rồi đấy, anh thử không tin thử xem, xem tôi có múc chết anh không? Cảm động chết đi được.
Trịnh Quang nghe xong, gật đầu: "Không biết bộ kịch bản này của cô chuẩn bị trong bao lâu?"
Huỳnh Nhã Nhã cười nhẹ nhàng: "Sáu ngày."
Trịnh Quang và Dư Cảnh nãy giờ đang ngồi nghe bên cạnh đều rơi vào suy ngẫm:
Sáu ngày à...
Ừm. Sáu ngày.
"..." "??" "!!!"
Dư Cảnh thốt lên: "Cô nói sáu ngày là thật à??"
Trịnh Quang cũng nghi ngờ mình nghe nhầm, nhìn Huỳnh Nhã Nhã, chờ cô đính chính lại.
"Ừ, sáu ngày."
Hai tên đàn ông trong ngành đã lâu: "..."
Chưa từng gặp qua chưa từng gặp qua. Cảm ơn và chọc không nổi!
Trịnh Quang: "Khụ... Ừm. Kịch bản của cô viết rất tốt. Xây dựng cốt truyện, bối cảnh và tính cách nhân vật cũng rất có sức hút. Ừm... Cô có đề cử hay hi vọng diễn viên nào sẽ đảm nhận vai diễn nào trong bộ phim này không?"
Huỳnh Nhã Nhã nâng mắt lên: "Hả?"
Trịnh Quang tưởng cô ngạc nhiên, hắn cười nhẹ: "Ừm, tôi quyết định nhận phim của cô." Mừng không hả cô gái nhỏ?
"Cái đó là đương nhiên rồi, nhưng mà ban nãy anh hỏi gì cơ?" Kịch bản tôi viết ra, có đồ ngu mới không nhận. Chỉ là ban nãy anh hỏi gì tôi chưa nghe rõ mà thôi.
Thoại mà hai người đàn ông nghe rõ nhất từ miệng của Nhã kia: "Cái đó là đương nhiên!"
Trịnh Quang: "..."
Dư Cảnh: "..."
Lôi con nhỏ tự tin thái quá này ra ngoài tạt nước cho tỉnh đi cho tôi! Ai cho cô cái tự tin chuyện chúng tôi nhận kịch bản của cô là đương nhiên vậy hả?! Hả?!
Trịnh Quang hắng giọng: "Hừm... Ừm. Tôi hỏi rằng, cô có đề cử hay hi vọng diễn viên nào sẽ đảm nhận vai diễn trong bộ phim này không? Tôi sẽ lưu ý giúp cô."
Huỳnh Nhã Nhã nhướn mày, "à" một tiếng thật dài. Cô ngã lưng dựa lên sofa, chân bắt chéo, nhếch khóe môi: "Chuyện này thì tôi không muốn. Anh cứ dựa vào kết quả thử vai đi."
Ánh mắt của Huỳnh Nhã Nhã có phần sắc sảo và lạnh nhạt: "Tôi không muốn phim của mình chỉ vì có người được nâng đỡ đưa vào mà hỏng mất hình tượng nhân vật mà tôi đã cật lực tạo ra."
Kiếp trước Huỳnh Nghi dựa vào cha Huỳnh để giật đi những vai diễn có kịch bản có thể áp chế và bắt nạt Huỳnh Nhã Nhã. Nếu Huỳnh Nhã Nhã đóng vai lãnh đạo tham nhũng, cô ta sẽ đóng vai luật sư giành lại công lí. Nếu cô đóng vai tiểu tam, cô ta sẽ đóng vai người vợ đáng thương đến đánh ghen. Tất cả những bộ phim bọn họ đóng chung thì đều đối nghịch nhau.
Huỳnh Nhã Nhã luôn đóng phản diện đáng hận thì Huỳnh Nghi sẽ luôn đóng sen trắng đáng thương.
Thế nên Huỳnh Nhã Nhã có ấn tượng rất không tốt đối với những người nhận vai diễn dựa vào mối quan hệ mà lại không cần trải qua bất kì giai đoạn cạnh tranh nào.
"Ừm, vậy tôi hiểu rồi. Hợp đồng tôi đã có chuẩn bị sẵn ở trong xe. Cô chờ một chút, tôi gọi tài xế mang lên. Này! Kêu tài xế của chú mang cặp của tôi lên." Câu sau của Trịnh Quang là nói với Dư Cảnh.
Dư Cảnh "ồ" một tiếng rồi rút điện thoại ra nhắn tin cho tài xế của anh ta.
Trịnh Quang lúc này gần gũi hơn một chút, ban nãy khi tiếp xúc cùng nhau, hắn rất lễ phép nhưng vẫn có một lớp khoảng cách. Vì hắn nghĩ đã chuẩn bị hợp tác cùng nhau rồi thì sau này sẽ thường xuyên tiếp xúc, không cần cứng nhắc quá. Hắn cùng Huỳnh Nhã Nhã bắt đầu bàn về vấn đề sửa đổi một chút chi tiết trong kịch bản và vấn đề kêu gọi đầu tư.
Bên này vừa nói đến chuyện lôi kéo đầu tư thì điện thoại của Dư Cảnh có tin nhắn gửi đến.
Là tin nhắn của Quý Lam.
*