Hiện giờ là Sở Liêu năm Bình Viễn thứ hai mươi ba, mặc dù Nhan Tích Ninh khuyết thiếu kiến thức lịch sử cũng nhớ rằng trong lịch sử mà hắn biết, không có quốc gia nào tên Sở Liêu, càng miễn bàn đến lịch sử của triều đại này.
Nhan Tích Ninh trước đó cũng rất lo lắng, sợ đồ vật mình cần mà Sở Liêu lại không có.
Không nghĩ tới nơi đây sản vật phong phú, thứ hắn yêu cầu cũng tìm được tám chín phần.
Nhưng cách dùng của mấy thứ này ở đây không giống với những gì hắn biết.
Mượn ớt làm ví dụ.
Cay ở triều đại là một loại đau ở cảm giác, không phải vị giác.
Ở quê hắn, ớt là một loại đồ ăn, có rất nhiều cách ăn, người thích ăn ớt mà thiếu ớt sẽ cảm thấy như thiếu thiếu cái gì.
Nhưng tại Sở Liêu ớt là một loại dược thảo được bán trong hiệu thuốc bắc, bình thường dân chúng sẽ không dùng nó để nấu ăn.
Nghiêm Kha biểu tình vặn vẹo: "Ngươi dùng cái này nấu ăn?"
Nhan Tích Ninh cười lấy đi ớt trong tay Nghiêm Kha, hắn thông thạo bẻ đi cuống ớt đem hạt bên trong giũ ra: "Lúc nấu ăn cho thêm chút ớt vào sẽ làm món ăn càng dậy vị hơn, ngươi yên tâm đi, đợi một lát nấu xong ngươi sẽ biết."
Hắn thuần thục cắt ớt, cắt hành tím, gừng, tỏi thì lột vỏ đập bẹp......!Xử lý xong nguyên liệu, lúc này nước trong nồi cũng đã sôi.
Làn khói dày bay ra từ bếp, mỗi lúc như vậy Nhan Tích Ninh liền cảm thấy vô cùng may mắn: May mắn là Sở Liêu không phải cổ đại mà hắn biết! Kỹ thuật luyện sắt ở nơi này rất hoàn thiện, xem hai chảo sắt đen sậm đặt trên bếp, cùng bếp dưới quê hắn không có gì khác biệt.
Nếu là xuyên qua thời đại không có nồi sắt, không có nguyên liệu nấu ăn quen thuộc, ăn cơm chỉ có thể hấp hoặc luộc......!Nhan Tích Ninh cảm thấy bản thân sẽ phát điên.
Cá chạch sở hữu một tầng nhớt bên ngoài da, tầng nhớt này dùng nước sôi ngâm một chút là có thể thoải mái bỏ đi.
Hắn múc một muôi nước sôi lớn đổ vào rổ cá chạch, trong hơi nước tràn ngập, trên thân cá nổi lên một lớp màng màu trắng ngà.
Sau khi rót hai muôi nước sôi, mỗi một con cá chạch đều xuất hiện một tầng màu trắng trên người.
Nhan Tích Ninh nắm cổ cá bằng tay trái, ngón cái và ngón trỏ tay phải vuốt dọc theo thân cá, màng trắng bên ngoài bị lột ra giống như vớ.
Bỏ đi lớp màng nhầy da cá trở nên sạch sẽ hơn, lúc để cùng một chỗ sẽ không trơn trượt khắp nơi.
Xử lý xong lớp màng trắng, Nhan Tích Ninh liền bắt đầu chính thức nấu ăn.
Người Sở Liêu dùng mỡ động vật cùng dầu hạt cải là chính, dầu trong Văn Chương Uyển cũng là dầu hạt cải.
Chảo nóng, hắn múc một muôi dầu hạt cải tưới một vòng quanh chảo.
Dầu hạt cải ngửi thì thơm, nhưng đặc biệt nhiều khói.
Dầu lạnh cùng chảo nóng vừa tiếp xúc, khói liền bốc lên cuồn cuộn.
Dầu vàng óng tụ lại thành vũng ở đáy chảo, phía trên nổi lên một ít bọt khí.
Chờ bọt khí dần dần tiêu tán, Nhan Tích Ninh đem nguyên liệu - ngoại trừ ớt - được đựng trong chén thả vào nồi.
Hơi nước trong hương liệu gặp dầu nóng, phát ra tiếng xèo xèo khiến người khác run rẩy, mùi hương độc đáo từ gừng tỏi tỏa ra.
Nghiêm Kha khoanh tay đứng cạnh bếp, không chớp mắt nhìn chằm chằm Nhan Tích Ninh.
Bộ dạng Nhan Tích Ninh xoay người đảo muôi còn rất có khí thế, trong nồi khói lửa tưng bừng nhưng hắn lại khí định thần nhàn.
Chờ đến khi đồ trong nồi được chiên hơi ngả vàng, ớt xắt trong chén mới có đất dụng võ.
Sau khi ớt rơi xuống nồi, trong hơi khói mang theo vị cay nhè nhẹ, ngửi thấy cũng khá tốt.
Thoáng đảo qua một chút, Nhan Tích Ninh đem nguyên liệu bên trong vớt ra một bên.
Nghiêm Kha xem không hiểu thao tác của hắn: "Ngươi đang làm cái gì?"
Nhan Tích Ninh không nhanh không chậm giải thích: "Nguyên liệu để phối cần phải được kích phát mùi vị trước, đợi đến lúc kho hương vị mới càng thơm."
Nghiêm Kha không phải hỏi cái này: "Ta là hỏi, vì cái gì ớt không bỏ vào cùng lúc với mấy thứ kia."
Nhan Tích Ninh tươi cười nói: "Ngươi hiện tại mới hỏi vấn đề này có phải hơi chậm hay không?!" Ớt cũng vớt ra rồi mới hỏi đến.
Bất quá hắn vẫn là phối hợp giải thích: "Ớt rất dễ cháy, chiên sơ một chút là được rồi."
Nghiêm Kha nhìn như có chút đăm chiêu gật gật đầu: "Nga."
Sau khi vớt gia vị, đáy nồi còn lại không ít dầu, Nhan Tích Ninh rắc một ít muối vào, dùng sạn đảo muối hòa tan, sau đó đem rổ cá chạch đổ hết vào nồi.
Cá chạch gặp nóng thân thể từ thẳng biến cong lại, trong nồi phát ra tiếng lộp bộp kịch liệt.
Nhan Tích Ninh đem xẻng gác lên chén bên cạnh, đổi một đôi đũa dài đem cá chạch chồng lên nhau phân đều trên chảo, trong chốc lát trong nồi sắt có một vòng cá chạch cong cong dán vào nhau.
Lúc này tác dụng của muối được biểu hiện ra, mặc dù dán sát vào chảo, nhưng khi lật thịt trên thân cá cũng không bị dính xuống dưới.
Trong ấn tượng của Nghiêm Kha, cá mặc kệ làm cách nào cũng sẽ có một cỗ mùi tanh, càng đừng nói cá chạch thích ăn bùn.
Cũng không nghĩ đến cá chạch sau khi chiên, mùi hương nồng đậm xông vào mũi, nhắm thẳng lục phủ ngũ tạng mà chui vào.
Hắn không khỏi hít hít cái mũi: "Ngửi cũng không tồi."
Nhan Tích Ninh cười lên tiếng: "Chiên trước rồi lại kho, hương vị sẽ ngon hơn."
Chiên cá chạch không vội được, dưới da cá ẩn chứa lớp mỡ phong phú, chiên một lúc sau sẽ vỡ ra.
Đợi đến khi trong nồi xuất hiện âm thanh nổ lụp bụp, Nhan Tích Ninh buông đũa đậy nắp lại.
Cá chạch trải qua lễ rửa tội trong nồi, kế bên bếp, Nhan Tích Ninh đang nhận ánh mắt xem xét kỹ càng từ Nghiêm Kha.
Nghiêm Kha tựa tiếu phi tiếu, điều này làm cho Nhan Tích Ninh có loại cảm giác đang làm chuyện xấu thì bị bắt.
May mắn da mặt Nhan Tích Ninh dày, đã sớm miễn dịch với ánh nhìn của Nghiêm Kha.
Chờ vạch nắp nồi lên, cá chạch trong nồi đã được chiên đến vàng giòn toàn thân.
Vị cá chiên mê người xông vào mũi, Bạch Đào thèm ăn đến lộ ra đôi mắt trông mong nhìn về phía nồi.
Khi mùi thơm đạt đến mức cao nhất, Nhan Tích Ninh rót hai muỗng nước sôi vào bên trong.
Nước sôi vừa đổ, mùi cá chiên ngập dầu bị hòa tan một ít.
Nước sôi xấp xỉ mặt cá, cá chạch vàng ươm ở trong nước sôi tìm được vị trí của chính mình, chúng nó theo nước sôi sùng sục mà động đậy.
Nhiệt độ âm ấm khiến dầu rất nhanh đã kết tủa, nước sôi trong suốt biến thành màu trắng sữa..
Lúc này mấy thứ được chiên qua trước đó cũng lên sàn, Nhan Tích Ninh đem chúng thả xuống nồi.
Sau đó lại đổ thêm một chút rượu đế, đường trắng và nước tương.
Nước tương ở Sở Liêu rất đậm đà, là hàng chất lượng cao.
Chỉ cần thêm vào một muỗng nhỏ, nước canh trắng ngà liền đổi thành màu nâu đỏ đẹp mắt.
Nếm thử vị mặn nhạt một chút, Nhan Tích Ninh lại nêm thêm chút muối.
Làm tốt hết thảy, hắn đậy kín nắp nồi: "Bạch Đào, lửa không cần quá lớn, cứ như vậy chậm rãi kho."
Bạch Đào vâng lời: "Vâng, thiếu gia!"
Thừa dịp đợi kho cá, Nhan Tích Ninh mở tủ chén từ tầng cuối cùng lấy ra hai cái tô lớn nhất: "Hẳn là không chênh lệch lắm đi......"
Nghiêm Kha tùy ý hỏi: "Cái gì không chênh lệch lắm?"
Nhan Tích Ninh nói: "Cá chạch sau khi kho xong dùng hai cái tô này đựng mang đi."
Nghiêm Kha lúc này mới ý thức được trước đó Nhan Tích Ninh nói " Cho các ngươi nếm thử chút tay nghề của ta " không phải là nói giỡn.
Nghiêm Kha khoát tay: "Không tính, ngươi trên danh nghĩa là Vương phi của chúng ta.
Nếu truyền ra ngoài thị vệ ăn đồ do tự tay Vương phi nấu, chủ tử sẽ bị mất mặt."
Nhan Tích Ninh sâu kín nói: "Buổi sáng ngươi ăn bánh tỏi tây cùng trà táo đỏ, đều là ta tự tay làm."
Nghiêm Kha:......
Sinh thời lần đầu tiên trải nghiệm chuyện cắn người miệng mềm.
Sớm biết vậy buổi sáng không ăn miếng nào, giờ hối hận cũng không kịp!
Hơn nửa giờ sau, nước trong nồi dần dần rút lại, lúc này mùi cá chạch kho bay khắp phòng bếp, bao lấy toàn bộ Văn Chương Uyển.
Vừa mở nắp ra, cá chạch từng con từng con hoàn hoàn chỉnh chỉnh nằm bên trong.
Lớp da chiên giòn bên ngoài thấm đẫm nước sốt, da cá căng chặt ban đầu giờ đã có chút bao không nổi thịt cá bên trong.
Cá chạch vàng rực lộ ra thân hình ngậy mỡ, tản ra mùi hương mê người.
Nhan Tích Ninh gắp một con cá chạch ra chén nhỏ, đem bát đặt ở trên bệ bếp: "Nếm thử hương vị chút?"
Nghiêm Kha đang rối rắm có nên lấy thân thử độc hay không, đã thấy bên cạnh nhanh nhẹn vươn ra một đôi tay.
Bạch Đào thuần thục nắm đũa ôm lấy bát, cắn một ngụm lên lưng cá.
Nghiêm Kha:!!! Tên sai vặt này tốc độ xuống tay cũng quá nhanh đi! Hắn còn chưa lo lắng xong, cá chạch đã bị đoạt!
Bạch Đào nuốt một ngụm cá xong khen không dứt miệng: "Ăn ngon a! Thiếu gia! Ăn rất rất ngon!"
Nói xong cậu đem phần đuôi còn lại nhét vào trong miệng, chu môi lấy đũa kẹp phần thân cá kéo ra.
Đuôi cá nhiều thịt nhất bị hút đi, chỉ còn lại bộ xương cốt đầy đủ.
Nghiêm Kha trừng mắt nhìn Bạch Đào, tên nhát gan này vì một miếng ăn lại không thèm nhìn ánh mắt sát khí của hắn?! Cá chạch có thể ăn ngon thành cái dạng gì a? Có thể làm cho cậu liều mạng như vậy?
Trong đây không phải có bỏ ớt? Chẳng lẽ không cay sao?
Bạch Đào mĩ tư tư phun xương đâm trong miệng, đem vây đuôi nuốt vào trong bụng.
Cậu liếm liếm khóe miệng lại đem nửa thân trên cá chạch nhét vào miệng, không lâu sau cá chạch biến thành khung xương, mặc dù vậy Bạch Đào vẫn còn luyến tiếc.
Cậu tinh tế liếm láp thịt sót lại trên xương, hận không thể nuốt cả xương cá vào.
Nhan Tích Ninh thân thiết nói: "Ngươi ăn từ từ, trong nồi còn rất nhiều.
Thế nào? Hương vị có ngon không?"
Bạch Đào giơ ngón tay cái không ngừng gật đầu liên tục: "Ăn ngon! Cá chạch thiếu gia làm là ngon nhất thiên hạ!"
Thật mỹ vị! Cậu muốn ăn thêm một con!
Đương nhiên Nhan Tích Ninh sẽ thỏa mãn yêu cầu của hắn, Bạch Đào cảm thấy mỹ mãn cầm nửa bát cá chạch ngồi xuống ghế tiếp tục ca ca ăn tiếp.
Nhan Tích Ninh gắp một đầu cá chạch phóng tới trong chén không, chuẩn bị nếm thử một chút.
Nhưng mới vừa bỏ vào chén đã thấy bên người nhiều ra một cánh tay, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nghiêm Kha một bộ dạng không đếm xỉa gì.
Nhan Tích Ninh cười đem chén nhỏ cùng đũa đưa tới tay Nghiêm Kha: "Nếm thử chút?"
Nghiêm Kha phỉ nhổ chính mình, hắn không phải người ham ăn, như thế nào tới Văn Chương Uyển liền vỡ hình tượng? Phỉ nhổ xong, lại an ủi chính mình: Hắn chỉ là muốn thử xem cá chạch nấu cùng với ớt có hương vị gì.
Không phải thèm ăn, mà là đang bài trừ tai họa ngầm!
Nghĩ thông suốt, Nghiêm Kha gắp lấy miếng cá chạch.
Chiếc đũa thoáng dùng lực, thịt cá chạch liền mở toang.
Nhờ vậy mới thấy được thịt bên trong được kho nhừ tới cỡ nào! Khó trách Bạch Đào hút một cái lại có thể hút đi nửa con cá.
Thịt cá vàng ươm nóng hôi hổi, mùi thơm hấp dẫn khiến Nghiêm Kha chảy cả nước miếng.
Hắn khẩn trương cắn một ngụm, tư vị thơm ngon lập tức ngập tràn khoang miệng.
Ngoài dự kiến, thịt cá cũng không tan ngay trong miệng như hắn tưởng, thịt cực kỳ có cảm giác tồn tại.
Da cá xốp giòn, thịt cá non mịn vô cùng.
Nhan Tích Ninh nêm gia vị rất vừa ăn, nguyên liệu phối chung cũng không làm mất đi vị cá ban đầu, thịt ở dưới tác dụng của gia vị và nguyên liệu mặn nhạt vừa miệng càng ăn càng tươi, tinh tế nhắm nháp đến cuối thịt còn hơi hơi có vị ngọt.
Về phần ớt? Hắn căn bản không nếm được vị cay!
Cá chạch này so với đám tôm cá trước kia ăn còn mỹ vị gấp mấy lần!
Nghiêm Kha trước kia chưa từng thử qua cá chạch, hắn nghĩ cá chạch cũng giống mấy loại cá khác, toàn xương nhỏ khiến người ta thấy phiền, không nghĩ tới ăn nãy giờ nửa cái xương cũng chưa thấy.
Cá chạch béo ngậy, thân hình tròn tròn làm cho người ta có cảm giác thỏa mãn.
Trong chốc lát, cá chạch trên đũa hắn liền biến thành xương cốt bóng loáng.
Ai có thể nghĩ đến cá chạch xấu xấu thế nhưng ẩn chứa vị ngon như vậy?! Không được, hắn lại ăn thêm một con!
____________________________
Tác giả có chuyện nói:
Thị vệ: Lão Đại không phải không ăn cá chạch sao?
Nghiêm Kha: Ai nói ta không ăn! Ai nói hả! Chạy mười vòng quanh Vương phủ! ╭(╯^╰)╮
Có tiểu đồng bọn nói Nghiêm Kha so với Tùng Tùng còn giống tiểu công hơn? Không có khả năng a không có khả năng a, ta nói với mọi người một chuyện này.
Các ngươi xem a, Cơ Tùng, tự Dung Xuyên, tên thêm tự đọc cùng lúc, chẳng lẽ không làm cho mọi người liên tưởng đến một loại thực vật sao?
Đúng, chính là Cơ Tùng Nhung.
Có người đầu bếp nào có thể cự tuyệt tùng nhung?! A Ninh cũng không thể a!
Chờ trang bìa mới làm xong, mọi người liền sẽ hiểu được, đôi CP này đã khóa cứng.
Lão Miêu tự mình khóa, xe lăn của Tùng Tùng bay lên cũng trốn không thoát.
_________________________________
Thêm một lý do mà tui rất thích của truyện này đó là: Công thụ rất hợp với nhau!!!! Một đầu bếp một nấm, cái tình yêu tuyệt mỹ này tui get được rồi hị hị hị.