Mục lục
SAU KHI CÁ MẶN THẾ GẢ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ô Chu là một thư sinh văn nhược, ngoại trừ một bụng học vấn, thì tay hắn trói gà không chặt không để ý đến chuyện bên ngoài.

Vì Cơ Nhân, hắn buông tha hết thảy đi tới Sở Liêu, chuyện này dũng cảm biết bao.
Cơ Nhân lại càng giỏi hơn, nàng chỉ là một tiểu cô nương mới vừa cập kê không lâu.

Ở hiện đại cô nương tuổi này còn ở trong nhà làm nũng với cha mẹ rồi đến trường, mà nàng đeo trên lưng hòa bình hai nước chịu nhiều đau khổ.
Bọn họ xuất phát từ vương đô Liêu Hạ dẫn theo tám tùy tùng, chờ khi bọn họ Lương Châu, chỉ còn lại ba.

Bởi vậy có thể thấy được một đường này có bao nhiêu gian nan, có thể sống đến Lương Châu, đã là vạn hạnh.
Cũng may khổ tẫn cam lai, bọn họ cuối cùng cũng không cần trốn trốn tránh tránh.

Ăn một chút đồ ăn đơn giản xong, đám người Ô Chu được hạ nhân trong phủ mang đi nghỉ ngơi.

Bôn ba mấy ngày liền khiến cho thể xác và tinh thần bọn họ mỏi mệt, sau khi vào phòng trong Vương phủ, bọn họ rất nhanh liền ngủ say.
Nhan Tích Ninh dạo qua một vòng trong viện của bọn họ rồi về đại điện: "Dung Xuyên, chúng ta cần tìm mấy thị nữ." Cơ Nhân là thân nữ nhi, trong Vương phủ đều là hạ nhân tay chân vụng về, khó tránh khỏi có chỗ không tiện.
Cơ Tùng hơi hơi gật gù: "Ân, việc này ngươi xem rồi làm." Y nghiêng đầu nhìn ngắm ngoài cửa sổ, trong ánh mắt một mảnh ảm đạm.
Nhan Tích Ninh ôm lấy y từ phía sau: "Làm sao vậy? Có chuyện gì khó xử sao?"
Cơ Tùng than một tiếng, y nghiêng đầu cọ cọ hai má A Ninh: "Cũng không phải khó xử, chỉ là cảm thấy trong lòng buồn bực đến hoảng." Vì hòa bình yếu ớt, triều đình hy sinh một hạnh phúc của một tiểu cô nương, nói ra thật sự là buồn cười.
Dựa theo quy củ Sở Liêu, nếu Công chúa tống xuất đi hòa thân tự mình chạy trốn, sẽ bị hoàng thất xóa tên.

Hoàng thất sẽ không cho phép loại Công chúa làm bẩn tôn nghiêm hoàng thất này tồn tại, bởi vậy các công chúa cho dù sống không tốt cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Từ khi Sở Liêu lập quốc đến nay, đã có hơn mười công chúa chịu nhục chết tha hương.

Các cô nương ngay cả vận mệnh của chính mình còn không có cách nào nắm giữ, sao có thể nào giữ gìn hòa bình hai nước?
"Thân là nam nhi Sở Liêu, thân là thành viên hoàng thất, ta trơ mắt nhìn thấy Tiểu Lục đi về phía hố lửa lại bất lực.

A Ninh, ta hận thế đạo không có thị phi đúng sai này, ta hận cái gọi là đại cục."
Nhan Tích Ninh ôm chặt Cơ Tùng, tay hắn nhẹ nhàng vỗ lên ngực Cơ Tùng: "Dung Xuyên, nếu có cơ hội có thể thay đổi thế đạo này, ngươi yên tâm lớn mật mà làm.

Cho dù chọc thủng trời cũng không sao, có ta đi cùng ngươi."
Trong lòng Cơ Tùng một mảnh mềm mại: "Ân."
Hiện giờ không chỉ có thế cục Liêu Hạ loạn, thế cục Sở Liêu cũng loạn, nhóm hoàng tử tranh quyền đoạt vị so với phân tranh hai nước còn kịch liệt hơn.

So sánh ra, một Công chúa hòa thân biến mất không thấy, cũng không phải chuyện ghê gớm gì.
Cơ Tùng phái người hỏi thăm một phen, Liêu Hạ áp chế tin tức Công chúa biến mất.

Nghĩ đến hiện giờ đúng là thời khắc mấu chốt để đám hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu Công chúa mà Đốn Ba vất vả mang về đã biến mất, hắn sẽ không thể ngóc đầu trước mặt hai tên đệ đệ.
Cơ Nhân và Ô Chu ở Vương phủ, tinh dưỡng mấy ngày, thân thể bọn họ rốt cuộc cũng khôi phục.

Chờ thân thể Ô Chu vừa khôi phục, hắn lập tức tìm đến Nhan Tích Ninh.
Vừa thấy Ô Chu đến, da đầu Nhan Tích Ninh liền run lên, nhất là khi nhìn thấy trong tay ôm một quyển tập Ô Chu, hắn đã nghĩ tới nỗi sợ hãi khi bị bài thi chi phối.
Trong lòng Nhan Tích Ninh khổ, trước kia Ô Chu là người Liêu Hạ, tuy rằng chính mình có phiền làm bài đến mấy, tốt xấu gì Ô Chu cũng ở kinh thành không bao lâu.

Hiện giờ được a, hắn ở Lương Châu an cư, còn thành muội phu của mình.

Tưởng tượng đến tương lai mỗi ngày đều bị Ô Chu bắt giải đề, hắn liền sinh không thể luyến.
Nhưng mà Ô Chu cũng không phải tới vì thuật toán, vừa thấy Nhan Tích Ninh hắn liền nói thẳng: "Nhan Tích Ninh, ta muốn tìm chút việc làm."
Nhan Tích Ninh:???
Làm bài còn chưa đủ ư? Còn muốn tìm việc?
Đối mặt với Nhan Tích Ninh, Ô Chu luôn phá lệ thẳng thắn thành khẩn.

Hắn nghiêm túc nói: "Cảm tạ ngươi và Dung Vương đã cứu ta, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ nghiêm túc.

Ta đã không thể quay về Liêu Hạ, cũng không thể bại lộ thân phận trước kia.


Nếu chỉ một mình ta cũng liền thôi, hiện tại có A Nhân, ta làm một nam nhân chung quy vẫn phải tìm một công việc mưu cầu nghề nghiệp."
Thời điểm rời khỏi Liêu Hạ trên người Ô Chu mang theo một ít tiền bạc, nhưng mà một đường bôn ba, tiền bạc cũng tiêu đến không sai biệt lắm.

Tuy nói Dung Vương phủ sẽ không thiếu ăn thiếu uống của bọn họ, nhưng làm một nam nhân có tự tôn, Ô Chu không cho phép chính mình đúng lý hợp tình để người khác nuôi hắn.
Huống chi hắn còn muốn cưới A Nhân làm thê tử, muốn có gia đình nhỏ của chính mình, không thể ở luôn trong Dung Vương phủ.

Bởi vậy càng nghĩ, Ô Chu càng cảm thấy chính mình cần phải nhanh chóng tìm một công việc.
Nhưng mà hắn cũng biết tính tình bản thân không tốt lắm, ngoại trừ biết dùng thuật tính ra, mặt khác cũng không thông thạo mấy.

Vì thế hắn chân thành nói: "Ta nghe nói chỗ này của các ngươi nhận người, ta có thể tính đồ vật này nọ.

Nếu các ngươi có nơi cần dùng thuật tính, có thể để cho ta."
Nhan Tích Ninh bình tĩnh nhìn Ô Chu một lát, hắn lập tức nở nụ cười: "Ta hiểu được.

Ngươi theo ta đến đây."
Trong thành Bình Xương có rất nhiều việc cần nhân tài thuật tính, mượn phố thương mậu phương Bắc vi lệ, mỗi ngày trên đường buôn bán bao nhiêu hàng hóa cần chuyên gia tính toán xét duyệt.

Nhan Tích Ninh cảm thấy, lấy năng lực của Ô Chu, đi làm một quan viên thống kê nho nhỏ thật là dùng dao mổ trâu giết gà.
Hắn có một việc càng thích hợp với Ô Chu, hơn nữa việc này gần nhà lương thì nhiều chuyện tình không ít cũng rất có cảm giác thành tựu.

Chắc chắn là đi làm phu tử thuật tính trong quan học.
Hiện giờ chương trình học trong quan học cơ hồ đều là dạy hài đồng nhận thức chữ, một khối thuật tính này chính là chỗ trống.

Nếu có thể để cho Ô Chu giáo dục trẻ con Lương Châu học tập thuật tính, lấy năng lực của hắn, nhất định có thể dạy ra rất nhiều đệ tử vĩ đại.
Lúc trước Nhan Tích Ninh cũng đã tiếp xúc qua với Ô Chu, tuy rằng đại đa số thời gian Ô Chu không giỏi ăn nói, nhưng một khi đề cập đến thuật tính, hắn có thể nói có sách, mách có chứng dẫn chứng phong phú.

Nghe Ô Chu giảng là một chuyện phi thường vui vẻ, ít nhất theo cảm giác của Nhan Tích Ninh mà nói, hắn cảm thấy Ô Chu chính là một thầy giáo dạy toán rất tốt.
Hơn nữa người như Ô Chu không chỉ có thể dạy trẻ con học thuật tính, còn có thể dạy người lớn học.

Lương Châu hiện giờ trừ bỏ người phú quý cùng quan viên biết chữ, không nhiều dân chúng bình thường hiểu biết chữ nghĩa lắm, biết thuật tính lại càng thiếu.
Nhan Tích Ninh đã an bài tốt giúp Ô Chu: "Quan học mùng năm mùng mười được hưu mộc, mỗi ngày dạy một hai tiết thuật tính, một tiết một canh giờ, thời gian còn lại của ngươi chính là tự do.

Hiện giờ Lương Châu chúng ta trăm phế đãi hưng, rất nhiều quan văn không có lý luận, nếu ngươi có rảnh có thể mở một lớp phụ đạo, ta sẽ cổ vũ quan viên Lương Châu đến chỗ ngươi học bù......"
Ô Chu bị Nhan Tích Ninh nói đến sửng sốt, bất quá hắn nghe hiểu được: "Ta đã hiểu, chính là để ta dạy người khác học thuật tính sao? Này rất dễ." Làm đại nho Liêu Hạ, học sinh của Ô Chu trải rộng đến vài quốc gia lân cận, hắn có kinh nghiệm dạy học rất phong phú.
Nói là làm, Nhan Tích Ninh dẫn Ô Chu thẳng đến quan học.

Lúc này đúng là lúc nhóm trẻ con lên lớp, tiếng đọc sách lanh lảnh xuyên qua tường viện bay tới đường cái.

Tiến vào quan học dạo một vòng, Ô Chu đối với hoàn cảnh bên trong vừa lòng vạn phần: "Là một nơi tốt."
Tuy nhỏ một chút, nhưng tràn đầy hương khí sách mực, là hoàn cảnh cùng bầu không khí mà hắn thích.

Bất quá còn có một vấn đề quan trọng: tiền công của phu tử có cao không?
Ô Chu chần chờ nói: "Nếu một mình ta cũng liền thôi, thân phận của A Nhân ngươi cũng biết.

Tuy ta không thể cho nàng sống như ngày tháng trước đây, nhưng cũng không thể để nàng chịu khổ."
Nhan Tích Ninh vừa nghe liền vui vẻ: "Ngươi đi cùng ta."
Giữa ban ngày, Nhan Tích Ninh lôi kéo Ô Chu ngồi xổm trên con phố ngoài quan học.

Hai tay cầm lấy viên đá vẽ lên trên phiến đá.

Nhan Tích Ninh phân tích: "Ở quan học làm phu tử tiền lương mỗi tháng là năm trăm tiền đồng, một năm sẽ có......"
Ô Chu liếm liếm đôi môi khô khốc có chút động tâm: "Sáu lượng!"
Phải biết rằng bổng lộc một năm của quan hành chính thành Bình Xương không quá mười hai lượng bạc, làm phu tử có thể kiếm sáu lượng bạc, đã là không ít.
Nhan Tích Ninh gật gật đầu: "Đúng vậy, tuy rằng tiền lương này không có cách nào so với đãi ngộ trước đây của ngươi, nhưng giá nhà trong thành Bình Xương tiện nghi lại thấp, sáu lượng cũng mua được ba gian nhà ngói."

Này còn chưa hết, Nhan Tích Ninh tiếp tục phân tích: "Nếu ngươi dạy quan viên học bù nữa, một quan viên thu hai trăm tiền đồng, thành Bình Xương hiện tại hơn trăm quan viên to to nhỏ nhỏ, cho dù một năm ngươi chỉ có thể dạy hai trăm quan viên học bù......"
Ngữ điệu Ô Chu cao lên hưng phấn không thôi: "Bốn mươi lượng!" Bốn mươi lượng là khái niệm gì, chính là bốn mươi lượng bạc, hơn nữa thu vào từ chức vị phu tử, một năm sẽ có bốn mươi sáu lượng bạc.
Không đến hai năm, hắn có thể mua được một căn nhà có sân viện, hơn nữa còn có sính lễ cưới A Nhân......!Viên đá trong tay Ô Chu càng lúc càng nhanh, ánh sáng trong mắt càng ngày càng sáng.
Cá lớn mắc câu, Nhan Tích Ninh mặt mày loan loan: "Thế nào? Ngươi có nguyện ý đảm nhiệm chức vị phu tử quan học không?"
Ô Chu ngẩng đầu thật mạnh: "Làm làm! Nhan Tích Ninh, đa tạ ngươi.

Ngươi chẳng những đã cứu ta, lại tìm cho ta công việc tốt như vậy." Công việc tốt như vậy so trong cả thành Bình Xương đều là số một số hai.
Ô Chu biết rõ, nếu không nhờ Nhan Tích Ninh, hắn không có khả năng có được cơ hội này.

Vì thế hắn sờ sờ túi áo mình: "Vì biểu đạt sự cảm tạ của ta, ta mời ngươi ăn băng lạc."
Nhan Tích Ninh thích ăn băng lạc, lúc ở kinh thành chỉ cần hắn mang theo thuật toán đi tìm y, y đều sẽ mang mình tới tiểu điếm gọi một bình băng lạc.

Nhưng mà mùa này Lương Châu đã không còn băng lạc, vì thế Ô Chu sửa lời nói: "Chúng ta đi ăn hạnh nhân lộ."
Nhan Tích Ninh vứt viên đá trong tay, cảm xúc chột dạ rất nhanh liền bị kích động thay thế: "Trước không ăn hạnh nhân lộ, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi tìm Vương gia, để y cho ngươi nhập hộ tịch vào Lương Châu, giải quyết tư cách nhập quan học."
Ô Chu gặp rủi ro mới để hắn nhặt được tiện nghi, nếu hắn vẫn là đại nho danh chắn thiên hạ kia, điều kiện Quốc Tử Giám đưa ra sẽ cao hơn hắn gấp mấy lần.
Nhan Tích Ninh nhếch miệng cười đến hoan hỉ, nghe tiếng đám trẻ đọc sách trong viện, tâm tình hắn vui sướng.

Hắn đứng dậy nghĩ nghĩ: "Giờ này hẳn là Vương gia ở phố Bắc, chúng ta qua đó đi?"
Ô Chu nghiêm túc gật đầu, hắn nghiêm mặt nói: "Nhan Tích Ninh, ngươi đối với ta thật tốt, ta sẽ báo đáp ngươi."
Thân thể Nhan Tích Ninh chấn động phía sau lưng tê rần, giờ khắc này hắn xuất hiện ảo giác, hắn rõ ràng nhìn thấy Ô Chu ôm một chồng tập đưa cho hắn: "Đến, chúng ta cùng nhau làm bài."
Hắn không khỏi run run một chút, lập tức hắn nở một nụ cười: "Nếu ngươi cưới A Nhân, chúng ta chính là người một nhà.

Người một nhà không nói hai lời, ta không cần cảm tạ của ngươi.

Chỉ cần ngươi có thể dạy bọn nhỏ thuật tính thật tốt, chính là báo đáp lớn nhất cho ta cùng Cơ Tùng."
Ô Chu quay đầu nhìn về phía tường vây cao cao của quan học, hắn chân thành nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ truyền sở học suốt đời cho chúng."
*
Lúc đi tới phố Bắc, Ô Chu có chút phiền não: "Nhan Tích Ninh, ngươi nói ta nên đổi tên thành gì đây?" Vì tị hiềm, tốt nhất có thể đổi cái tên.
Nhan Tích Ninh lại cảm thấy không sao cả: "Sở Liêu lớn như vậy, nhiều người trùng tên trùng họ như vậy.

Huống hồ họ Ô cũng là một trong bách gia tính, người tên Ô Chu hẳn không chỉ một mình ngươi." Chỉ cần Cơ Tùng ở Lương Châu một ngày, hẳn không có người đến tra thân phận Ô Chu.
Ô Chu có chút bất an: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn."
Nhan Tích Ninh gãi gãi hai má: "Cũng đúng, nếu không một lát hỏi ý kiến Vương gia một chút?" Cơ Tùng quen thuộc với Lương Châu, bằng nhân mạch của y cho Ô Chu một thân phận không khó.
Ô Chu lúc này mới yên tâm hơn: "Cũng đúng." Dù sao tên chỉ là một xưng hô thôi, dùng quen là được.
Đang lúc hai người đi dọc theo con phố, Nhan Tích Ninh nghe được phía sau truyền đến tiếng thở "Hộc hộc".

Quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Tùng đang híp mắt đi theo phía sau hắn.

Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Tiểu Tùng, ngươi tới đây vào lúc nào?"
Cái đuôi xõa tung của Tiểu Tùng lắc ra tàn ảnh, nó tiến đến dụi dụi đầu vào trong lòng bàn tay Nhan Tích Ninh cầu sờ sờ.

Nhan Tích Ninh xoa xoa đầu nó: "Ngươi coi chừng chuồn ra cửa bị người ta bắt."
Tiểu Tùng vui vẻ sủa một tiếng, sau đó chạy nhanh lên đằng trước.

Nhan Tích Ninh biết, nó đang mang chính mình đi tìm Cơ Tùng.
Nhan Tích Ninh chỉ chỉ Tiểu Tùng nói với Ô Chu: "Đuổi kịp Tiểu Tùng là có thể tìm được Dung Xuyên."
Ô Chu kinh ngạc nhướng mi: "Chó này thông minh như vậy?" Nhan Tích Ninh khoe: "Đúng vậy, Tiểu Tùng từ nhỏ liền thông minh." Khi nó vẫn là một con chó nhỏ, nó đã biết giữ nhà.
Giống như Nhan Tích Ninh nói, dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Tùng, hắn rất nhanh liền tìm được Cơ Tùng.
Biết được ý đồ của Ô Chu, Cơ Tùng lấy ra hai tấm văn điệp thân phận từ trong tay áo.

Mở văn điệp ra, tên của Ô Chu sửa thành Ổ Thành Chu, Cơ Nhân biến thành Quý Oánh của Quý gia thôn quận Vinh Xương.
Cơ Tùng nhẹ giọng nói: "Ta có một bộ hạ tên là Ổ Thành Khải, trong nhà hắn đã không còn ai.


Ta an bài ngươi thành người nhà của hắn, ngươi không ngại đi?"
Ô Chu cầm hai phần văn điệp nhìn rồi lại nhìn, hốc mắt hắn chậm rãi ươn ướt.

Nghe được lời Cơ Tùng, hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác nâng tay áo lên đè khóe mắt.

Sau đó hắn quay đầu thần tình cảm kích: "Đa tạ Vương gia!"
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Không cần cảm tạ, bên phía quan học ta sẽ cho ngươi chào hỏi, ngươi chỉ cần dạy học cho thật tốt.

Ta sẽ lưu ý tòa nhà thích hợp giúp ngươi, chờ điều kiện chín mùi, ngươi sẽ đến phủ cầu hôn."
Yết hầu Ô Chu như bị nghẹn một đoàn bông, hắn cảm kích nhìn về phía Nhan Tích Ninh.

Có thể có được niềm vui hôm nay, thật sự ít nhiều là nhờ Nhan Tích Ninh, nếu không phải hắn giao hảo với Nhan Tích Ninh, hắn và A Nhân nhất định phải chết.
Rõ ràng hắn có nhiều đệ tử môn sinh như vậy, nhưng đến lúc thực sự gặp chuyện, cũng chỉ có Nhan Tích Ninh tiếp xúc không lâu với hắn vươn viện trợ tay.

Đương nhiên, bọn họ nguyện ý hỗ trợ cũng có nguyên nhân là A Nhân.

Nhưng hắn tin tưởng, nếu hắn rơi xuống khốn cảnh, phu phu Nhan Tích Ninh vẫn sẽ giúp hắn.
Ô Chu cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, Cơ Tùng đang nói chuyện thú vị hôm nay cho Nhan Tích Ninh: "Hôm nay có một thương đội Ba Tư đến đây, nghe nói có không hề ít ngoạn ý mới mẻ, ngươi muốn đi xem hay không?"
Ba Tư? Vậy thật đúng là phong tình nước khác thật sự a.

Hai mắt Nhan Tích Ninh tỏa sáng liên tục gật đầu: "Được a được a, chúng ta cùng đi."
Cơ Tùng có chút áy náy: "Xin lỗi a A Ninh, ta ở nơi này còn có chút việc chưa xử lý xong."
Nhan Tích Ninh cảm thông: "Không có việc gì không có việc gì, một lát ta cùng Ô Chu......!Ổ Thành Chu đi trước nhìn xem."
Từ khi quan phủ thành Bình Xương khua chiêng máu trống kiến thiết, hiện giờ phố Bắc đã khai thông hai con phố.

Lúc phố Bắc mới vừa mở, rất nhiều người đều cảm thấy sẽ không có nhiều thương đội tiến đến, nhưng mà khai thông một đoạn thời gian, thương đội chật ních cả con phố, có chút thậm chí không thể chen vào chỉ có thể ở bày hàng ở ngã tư đường khác.
Dân chúng phụ cận cũng đem nông sản nhà mình tới phố Bắc, hiện giờ đứng ở trên đường nhìn qua, chỉ thấy người đông như trẩy hội, các loại thương phẩm rực rỡ muôn màu.

Tiếng hét to rao hàng không dứt bên tai, Nhan Tích Ninh dạo qua một vòng liền cảm thấy hoa cả mắt.
Ổ Thành Chu sợ hãi không thôi: "Riêng hai con phố này mà nói, trình độ náo nhiệt đã vượt qua kinh thành." Ổ Thành Chu đi qua rất nhiều nơi, ngã tư có thể náo nhiệt giống con phố này cũng không nhiều.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Còn chưa kiến thiết xong đâu, chờ sau khi xây xong sẽ rất tốt." Trong bản kế hoạch mà hắn cùng Cơ Tùng quy hoạch, phố Bắc thành Bình Xương còn phải xây dựng thêm, đến lúc đó sẽ xây thành chợ mậu dịch lớn nhất cả Lương Châu.

Ở trong này có thể mua được đặc sản khắp nơi trên cả nước, có thể nhìn thấy đủ loại người.
Ổ Thành Chu khen không dứt miệng: "Đã muốn tốt lắm rồi, hơn nữa nơi này rất an toàn." Nếu là nơi khác, trên đường náo nhiệt như vậy nhất định không thể thiếu người cướp giật sờ soạng, mà hắn đi đến hiện tại, còn chưa nghe thấy tiếng khắc khẩu bởi vì mất đi đồ vật này nọ.
Ngay từ lúc xây chợ, bọn họ liền lo lắng tới vấn đề trị an.

Cơ Tùng là người không thể chứa nổi một hạt cát trong mắt, y không cho phép chợ chính mình vất vả xây nên có chuyện không thể thấy ánh sáng, bởi vậy cách mỗi mười trượng sẽ nhìn thấy tướng sĩ Sí Linh quân thân mang áo giáp mỏng canh gác.
Nếu phát hiện ra người không tuân thủ quy củ, nhẹ thì phạt trượng bên đường, nặng thì rơi đầu.

Tuy rằng phương pháp có chút kịch liệt, nhưng hiệu quả cũng vô cùng tốt.

Có các tướng sĩ trấn thủ, liền ngay cả thương đội đều quy củ không ít.
Thương đội Ba Tư ở trong Vạn Bảo Lâu trên phố Bắc, bọn họ bày sạp hàng ở phụ cận Vạn Bảo Lâu.

Còn chưa tới gần sạp, Nhan Tích Ninh chợt nghe được tiếng nhạc khí từ các nước khác.

Trước sạp chật ních người, nhiệt tình của mọi người tăng vọt, tựa hồ đang mua cái gì.
Lúc này có một người Ba Tư tóc vàng mắt xanh trong tay bưng một cái bình đi tới trước mặt hai người, hắn dùng tiếng Sở Liêu sứt sẹo giới thiệu: "Hoan nghênh nếm thử chà là của chúng ta —— chà là của chúng ta vừa ngọt vừa rẻ!"
Nói xong hắn từ trong bình lấy ra hai quả chà là đưa cho Nhan Tích Ninh cùng Ô Chu, lúc Nhan Tích Ninh ở hiện đại có thấy qua chà là trên TV, trong hiện thực thì chưa từng nếm qua.

Hắn cười tiếp nhận chà là, chà là trước mắt đã bị cắt ra từ giữa, chỉ lớn bằng móng tay cái.
Phần thịt chà là rắn chắc da đỏ sẫm bên trên còn có một tầng màu trắng gì đó, nhìn như tro bụi.

Nhưng mà trước kia Nhan Tích Ninh xem qua giới thiệu của chà là, nghe nói chà là là một loại hoa quả có độ ngọt rất cao, hong gió trong tự nhiên rồi mặt ngoài sẽ xuất hiện một lớp bột đường.
Bỏ nửa quả chà vào trong miệng tinh tế nhai kỹ, tầng thịt ngoài chà là dẻo dẻo dai dai, có chút giống như mứt táo trước kia hắn nếm qua, lại nhiều ra một ít vị sữa so với mứt táo.

Vị ngọt nồng đậm tràn ngập cả khoang miệng, trong nhất thời hắn thế nhưng có chút bị nghẹn.
Hắn ở trong Vương phủ không lo ăn uống, bởi vậy nhu cầu đồ ngọt cũng không lớn.

Nhưng đối với dân chúng Lương Châu mà nói, thứ ngọt ngào như vậy khá hiếm thấy.

Hơn nữa một cân chà là chỉ cần hai mươi tiền đồng, tuy nói so với hoa quả bình thường thì mắc hơn mười lần, nhưng chà là có thể để được rất lâu, mua một ít trở về hống đứa nhỏ cũng rất tốt.
Ổ Thành Chu ăn nửa quả chà là xong liền hạ quyết tâm: "A Nhân hẳn sẽ thích hương vị này, ta đi mua một ít."

Nhan Tích Ninh cười gật gật đầu: "Được, ngươi đi đi." Hắn sẽ không đi tranh phần náo nhiệt này, mùa này hoa quả trong thôn trang chắc sẽ ngọt hơn, đối với hắn chà là không có sức dụ dỗ mãnh liệt.
Nhìn thấy dáng vẻ Ổ Thành Chu cố gắng chen vào đám người, hắn có chút cảm khái.

Ai có thể biết được người chất phác như hắn có thể vì Cơ Nhân mà thay đổi nhiều như vậy? Hai bọn họ một người là Công chúa Sở Liêu cao cao tại thượng, một người là cao thủ thuật tính danh chấn thiên hạ, nếu không có chuyện hòa thân này, cả đời bọn họ cũng sẽ không xuất hiện cũng một chỗ.
Nhưng mà vận mệnh chính là thần kỳ như vậy, hai người này lại kỳ tích mà nhìn trúng nhau.

Tựa như hắn cùng Cơ Tùng, nếu không phải có chuyện gả thay đó, hắn và Cơ Tùng cũng sẽ không đi đến hôm nay.
Thấy chủ nhân ăn thứ tốt, Tiểu Tùng có chút sốt ruột, chủ tử ăn thứ gì nó đều muốn nếm thử.

Vì thế nó dùng thân thể cọ cọ chân Nhan Tích Ninh, trong miệng ư ử rung động.
Nhan Tích Ninh sờ sờ đầu nó nghiêm trang nói: "Chó con không thể ăn đồ ngọt, ăn rồi bụng sẽ đau." Tiểu Tùng nghiêng thân một cái té trên mặt đất ngã chổng vó, nó ư ư lớn hơn nữa, đây không phải đang khi dễ chó sao?
Đúng lúc này, bên cạnh Nhan Tích Ninh một người có thân hình cao lớn đi ngang qua.

Từ khi phố Bắc khai trương tới nay, hắn thường xuyên có thể nhìn thấy các loại người muôn hình muôn vẻ ở trên đường, trong đó có rất nhiều dân tộc có thân hình cao lớn.
Ngay từ đầu Nhan Tích Ninh cũng không đem người này để ở trong lòng, nhưng mà Tiểu Tùng vừa mới nãy còn đang xin ăn lại bật dậy.

Nó hướng về phía người vừa đi qua phát ra tiếng gừ gừ thấp giọng, nó nhe răng khuôn mặt dữ tợn, lông trên cổ cũng xù hết lên.
Tiểu Tùng là một con chó lạc quan, hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của nó.

Nhan Tích Ninh hồ nghi xem qua, người này có vấn đề gì ư?
Người này đầu đội mũ che mặc áo choàng sau lưng đeo một cây gì đó thật dài bọc miếng vải đen, phố Bắc không được phóng ngựa, hắn nắm ngựa hướng về phía Đông mà đi.

Trên ngựa đặt mấy túi vải, trong đó thứ dễ thấy nhất giống như một cái lồng chim bằng sắt, trên lồng sắt được phủ một tấm vải đen.
Trên phố nhiều người như vậy, nhưng chưa bao giờ có ai đi ngang qua hắn lại khiến cho Tiểu Tùng khác thường như vậy.

Hơn nữa gần đây hắn đã đánh mất Thương Phong, không khỏi nhìn cái lồng sắt kia nhiều thêm vài lần.

Thương Phong có hình thể lớn, lồng chim bình thường không thể chứa nổi nó, nhưng lồng sắt của người này thật ra có thể thoải mái chứa Thương Phong.
Sắc mặt Nhan Tích Ninh ngưng đọng, hắn nhanh chân tiến lên, thừa dịp người nọ không chú ý, hắn nhấc miếng vải đen phủ trên lồng lên.

Trong phút chốc hắn thấy rõ Hải Đông Thanh gần như thuần trắng trong lồng, hoa văn trên cổ Hải Đông Thanh tựa như vòng cổ cực kỳ dễ nhìn.
Là Thương Phong!
Dị động phía sau khiến cho người nọ quay đầu lại, trong nháy mắt ánh mắt hai người giao nhau, Nhan Tích Ninh thấy được một đôi mắt kinh ngạc.

Trên mí mắt trái của đôi mắt này có một nốt ruồi đen lớn.
Toàn bộ tóc gáy Nhan Tích Ninh dựng thẳng lên, hắn từng nghe Nghiêm Kha nói qua, hắn nói trên mí mắt trái Tiêu Linh có một nốt ruồi.

Nháy mắt hắn liền hiểu được thân phận của người này, y nhất định là Tiêu Linh!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sắc mặt Nhan Tích Ninh vừa ngưng quát về phía tướng sĩ Sí Linh quân bên cạnh: "Bắt hắn!" Cùng lúc đó hắn ôm lấy lồng sắt giam giữ Thương Phong: "Trốn chỗ nào!"
Tiêu Linh quá sợ hãi, dưới sự thất kinh, y tung một cước về phía ngực Nhan Tích Ninh.
Tiêu Linh là một võ tướng, vẫn là một võ tướng có thần lực, một cước này của y nếu rơi xuống trên người Nhan Tích Ninh, Nhan Tích Ninh không chết cũng bị thương.

Thời khắc mấu chốt Nhan Tích Ninh nhớ tới tuyệt chiêu bảo mệnh mà bọn thị vệ dạy hắn, hai chân hắn phát lực lui mạnh về phía sau.
Chân Tiêu Linh mang theo vạn cân đảo qua trước ngực hắn, sức lực một cước kia lướt qua khiến lông tơ hắn dựng đứng, nhất thời hắn đổ một thân mồ hôi lạnh.
Tiêu Linh không ham chiến chút nào, thấy Nhan Tích Ninh buông lỏng lồng Thương Phong ra, y xoay người lên ngựa muốn giục ngựa chạy như điên.

Nhưng mà ngay sau đó mông y liền đau nhức lên, lập tức con ngựa dưới thân giơ cao móng trước thống khổ hí vang.

Vừa nhìn về sau, chỉ thấy trên mông y cùng mông ngựa đều xuất hiện một mũi tên sắt nhỏ.
Tên sắt cắm sâu vào thân thể, đau nhức toàn thân.

Nếu một tên này dừng trên bộ vị trọng yếu, mạng này của Tiêu Linh cũng không còn.

Con ngựa cũng đã bị thương nặng, lúc này đừng nói giục ngựa chạy, con ngựa căn bản không nghe y sai sử!
Trong thời gian ngắn Tiêu Linh liền đánh mất ưu thế, ngay sau đó y bị các tướng sĩ đi theo lập tức túm ngã xuống đất.
Nhan Tích Ninh chậm rãi buông tay phải phải, áo choàng dài che khuất ám tiễn trên cánh tay hắn: "Mang về."
________________
Tác giả có chuyện nói:
Nghiêm Kha: Chủ tử! Vương phi bắt được Tiêu Linh!
Cơ Tùng:!!! Vương phi làm như thế nào?
Nghiêm Kha: Vương phi dùng ám tiễn bắn bị thương mông Tiêu Linh cùng chiến mã.
Cơ Tùng:???.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK